[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 63 : Một mũi tên bắn lén




"Tùng! Tùng! Tùng!"

Tiếng trống kích động một lần nữa rền vang, chấn phách nhân tâm, quanh quẩn khắp chân núi, năm nghìn tấm lá chắn xếp thành hai mươi hàng, giơ lên cao mà bước về phía gò núi.

Ở vài dặm phía xa, Dương Nguyên Khánh đứng trên tháp chú thị quan sát quân Tùy tiến công, lông mày hắn có chút nhíu lại, không ngờ đối phương lại sử dụng tên nỏ, hắn nhớ lúc tiến công đại doanh của Đậu Kiến Đức ở huyện Trác, đối phương cũng không có sử dụng tên nỏ, hiện tại không ngờ dùng tên nỏ, hơn nữa lại ba nghìn cỗ. Điều này chỉ rõ rằng quân của Đậu Kiến Đức cũng không phải yếu như hắn tưởng tượng, nhìn nhỏ sẽ thấy lớn, như vậy trong đại doanh của Đậu Kiến Đức còn có thể dấu thực lực càng cường đại, ngược lại không thể khinh thường được.

- Tổng quản, chúng ta chỉ phái một vạn quân công doanh, có phải là có điểm khinh địch rồi hay không?

Lý Tĩnh ở bên cạnh lo lắng nói. Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:

- Loại công doanh trên cao này, kẻ trên cao ước chừng thương vong sẽ càng lớn, mà trọng giáp bộ binh lại không thích hợp tiến công trên cao, hiện tại ta lo lắng chính là kỵ binh áp trận quá ít, nếu như kỵ binh của quân địch từ trên cao lao xuống, chúng ta sẽ tử thương thảm trọng.

Hắn lập tức quay lại nói với Bùi Hành Nghiễm:

- Bùi tướng quân, ngươi lĩnh suất năm nghìn kỵ binh áp trận cho La Tướng quân, tùy thời tiếp ứng anh ta, một khi địch doanh công phá, kỵ binh có thể xông lên núi!

- Tuân mệnh!

Bùi Hành Nghiễm chạy như bay xuống tháp, một lát sau, năm ngàn kỵ binh quân Tùy từ đại doanh lao ra, khí thế mãnh liệt như sóng thần, ầm ầm chạy về phía đồi núi.

Trong tiếng trống trận sôi sục, hai ngàn đao thuẫn bình của quân Tùy gia tăng tốc độ, bộc phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa, giống như thủy triều phóng lên đỉnh núi. Sườn dốc không hề dài, chỉ khoảng chừng trăm bước, không thể chứa quá nhiều quân Tùy phát động công kích, quân Tùy cũng không tiến hành nhiều công kích, bọn họ lựa chọn một chỗ ít dốc hơn mà vọt mạnh lên trên đỉnh núi.

Quân Tùy phát động tiến công đều là đao thuẫn quân, cự thuẫn vuông vắn được giơ lên cao, tay cầm hoành đao, mấy chục người một hàng. Trước sau khoảng cách một bước, sóng vai tiến công lên đỉnh núi, mà trên đầu bọn họ, quân Tùy cũng khai nỏ, tên bay dày đặc như mưa bắn về phía hàng rào doanh trại của quân địch.

Trong hàng rào doanh trạ, Vương Phục Bảo đứng trước một khe hở hàng rào lạnh lùng nhìn thế tiến công của quân Tùy. Phía sau y khoảng hơn mười bước, năm nghìn cung binh đã chuẩn bị sẵn sàng, năm nghìn binh tiễn đã được đặt trên hàng rào.

Tuy tên nỏ của quân Tùy mạnh mẽ, khiến binh lính quân Hạ trên hàng rào không ngốc đầu lên được, từng mảnh mưa tên lướt qua doanh hào, rơi vào khoảng đất trống trong quân doanh. Tên nỏ của quân Tùy không hề ảnh hưởng tới góc ngắm cùng khoảng cách của cung binh, bọn họ chỉ chờ mệnh lệnh của chủ tướng.

Khi quân Tùy còn cách năm mươi bước, Vương Phục Bảo dứt khoát hạ lệnh:

- Bắn!

Năm nghìn cung binh đồng thời tiến lên, cùng nhau bắn, tiếp đó nhanh chóng lui ra, năm nghìn mũi tên bay đầy trời. Giống hệt một mảnh mây đen lướt qua hàng rào, gào thét bắn về phía đội ngũ quân Tùy, một tên sĩ quan quân Tùy phát hiện làn mưa tiên liền lập tức hô to:

- Kết trận!

Binh lính quân Tùy đồng thời cử động lá chắn, hình thành một mảnh thuẫn trận che khuất bầu trời. Mưa tên rào rào rơi xuống, đều là loại mũi tên lớn dài bốn tấc, lợi dụng trọng lực của thân tên bắn về phía quân Tùy, mưa tên xuất hiện dày đặc trên tấm chắn, phát ra một hồi tiếng leng keng mãnh liệt.

Trong đám binh sĩ đồng thời vang lên tiếng kêu thảm, vẫn có không ít binh lính bị trúng tên. Tấm chắn nghiêng đi, binh lính ngã nhoài ra đất. Ngay sau đó, lại là một mảnh mũi tên đen nhánh bắn qua hàng rào, gào thét mà tới, mưa tên dày đặc ép khiến quân Tùy không ngốc đầu lên được, tiến mỗi một bước đều vô cùng gian nan.

La Sĩ Tín cắn chặt môi, y vọt tới đoạt lấy dùi trống, vung cánh tay ra sức gõ.

"Tùng! Tùng! Tùng!"

Tiếng trống rung động nhân tâm, binh sĩ Tùy bộc phát ra hàng loạt tiếng hò hét, dũng khí được tiếng trống trận kích phát, bọn họ liều chết phóng lên đỉnh núi. Mà quân địch, chủ tướng Vương Phục Bảo lại lạnh lùng cười, ra lệnh một tiếng:

- Quăng gỗ!

Trên đài chỉ huy Hạ quân, một cây hồng kỳ được phất lên, lệnh vứt gỗ vừa ban ra, ba nghìn gã đàn ông to khỏe đứng gần hàng rào ôm lấy cây gỗ dài hơn một thước ném xuống. Ba nghìn đoạn gỗ lớn lướt qua hàng rào cao một trượng ba thước, như mưa đá ầm ầm rơi xuống, đại đa số ném ra ngoài hơn mười bước chân, thế nhưng gỗ lớn cũng đã lăn tới, binh lính quân Tùy đi hàng đầu gồm mấy trăm tên đề phòng không kịp bị khúc gỗ lớn lăn trúng. Cự thuẫn của quân Tùy có thể ngăn cản được nỏ tiễn dày đặc xạ kích, nhưng lại không ngăn được sức lăn của khúc gỗ, từng đám binh sĩ Tùy binh bị đụng ngã lăn, khiến Tùy binh không tạo được thuẫn trận nữa, hàng loạt mũi tên bắn tới khiến binh sĩ chết thảm trọng.

Mắt thấy binh lính quân Tùy tiến công thương vong rất lớn, La Sĩ Tín hận đến độ hung hăng ném dùi xuống đất hô:

- Lập tức thu binh!

"Keng! Keng! Keng!"

Tiếng chuông vang lên, một nghìn năm trăm binh Tùy giống như thủy triều lùi lại. Lúc này, Bùi Hành Nghiễm cưỡi ngựa tới cười nói:

- La Tướng quân, để cho ta tới tiến công thôi?

La Sĩ Tín nghiêm mặt không trả lời, sau nửa ngày mới buồn bực nói:

- Không có mệnh lệnh của tổng quản, ai dám tự tiện tiến công! Bùi Hành Nghiễm ngửa đầu cười:

- Tốt lắm, chúng ta đợi lệnh thay người của tổng quản! Hắn quay đầu ngựa, chạy về phía đội kỵ binh phía sau, La Sĩ Tín nhìn qua bóng lưng của hắn, vừa thẹn vừa giận, hận binh lính thủ hạ bất tài, liền hét lớn một tiếng:

- Đợt thứ hai ba nghìn người xông lên! Một tên tướng lãnh tiến lên phía trước nói:

- La Tướng quân, mạt tướng có một kế có lẽ có thể công thành.

- Nói! Kế sách gì?

- Ty chức đang nghĩ, nhiều người không bằng ít người, phái hai mươi huynh đệ lên, dùng dầu hỏa đốt hàng rào của bọn họ, chỉ cần hàng rào bị đốt một mảnh, có tên nỏ yểm hộ, chúng ta sẽ rất dễ công lên!

Kế sách này lập tức nhắc nhở La Sĩ Tín, đúng vậy!

Có thể dùng hỏa công, tại sao mình lại không nghĩ ra cơ chứ?

Y lập tức tìm ba mươi tên binh lính cường tráng, hứa sẽ trọng thưởng, mỗi người đèo trên lưng ba túi dầu hỏa, dưới sự yểm hộ dày đặc của tiễn nỏ, tay cầm tấm chắn, ba mươi người hướng đỉnh núi mà chạy. Nhiều người thực không bằng ít người, ba mươi tên lính chạy như bay trên sườn núi rộng rãi, có vẻ như vô cùng nhỏ bé, bất luận mưa tên hay khúc gỗ đều rất khó làm bọn họ bị thương. Lúc này sắc mặt của Vương Phục Bảo lại trở nên ngưng trọng, hiển nhiên gã cũng đã nhận ra ý đồ của quân Tùy.

- Mở cửa nhỏ, một trăm huynh đệ lao ra xử lý bọn chúng! Doanh trại chỉ có một cửa, không dễ mở, thế nhưng trên hàng rào cũng được thiết kế mười cái cửa nho nhỏ rộng ba thước vuông, bên trong dùng đinh sắt đóng, khi tất yếu có thể mở ra, hơn một trăm tên lính tay cầm trường mâu như tò vò xông ra khỏi tổ. Thế nhưng La Sĩ Tín sớm đã có chuẩn bị, khi cánh cửa vừa mở, y liền ra lệnh một tiếng:

- Bắn! Mấy trăm tên lính tay cầm cung tiễn nhắm ngay cửa nhỏ cùng nhau bắn, đám quân Hạ vừa mới thò đầu ra khỏi cửa liền bị dọa phải quay trở lại. Lúc này ba mươi tên quân Tùy đã vọt tới còn cách hàng rào vài bước, bọn họ dùng tấm chắn yểm hộ mình, đồng thời gỡ túi dầu hỏa trên lưng xuống, dầu hỏa đen như mực được tưới lên hàng rào, cơ hồ đồng thời hơn mười cây hỏa tiễn từ chân núi bay lên, cắm trên hàng rào. Ngọn lửa lập tức bùng lên. Nhanh chóng lan tràn, khói đen dày đặc cuồn cuộn bốc lên.

- Nhanh lấy nước dập lửa!

Vương Phục Bảo hô to, gã hiển nhiên có phần vô sách với hỏa công. Nguồn nước trên đỉnh núi không nhiều lắm, bọn lính rất nhanh xách tới hơn mười thùng nước dùng để nấu cơm mà dội xuống hàng rào. Thế nhưng từ bên trong hắt nước xuống không có nửa phần ý nghĩa, có binh lính ở trên đài hắt nước lại bị trúng tên của quân Tùy.

Không ít binh lính dùng đất cát ném ra ngoài, thế nhưng cát đất chỉ có hiệu quả khi lửa ở dưới mặt đất, không thể dập tắt lửa trên hàng rào. Quân Tùy dưới núi mặt mày hớn hở, La Sĩ Tín cũng rất hưng phấn, lúc này hạ lệnh:

- Năm mươi người nữa tiếp tục tiến lên! Lại có năm mươi tên lính chạy lên núi tưới dầu, khiến cho thế lửa càng mạnh, một mảnh hàng rào kéo dài tới hơn hai trăm bước đã hoàn toàn chìm trong biển lửa. Lúc này. Đậu Tuyến Nương chạy tới hô:

- Vương tướng quân, chúng ta không phải là đối thủ của quân Tùy, phải lập tức hướng tới đại vương cầu viện thôi!

Vương Phục Bảo chậm rãi lắc đầu, cầu viện đã không kịp nữa rồi, huống chi ông ta vốn không muốn cầu viện Vương gia, gã trầm giọng nói:

- Tuyến Nương, ngươi phải trở lại đại doanh đi!

- Ta không về đâu! Đậu Tuyến Nương quật cường cự tuyệt ý tốt của Vương Phục Bảo. Vương Phục Bảo liền đánh mắt với một tên thân binh bên cạnh, mười mấy tên thân binh đồng loạt nhào tới ý đô bắt lấy Đậu Tuyến Nương, Đậu Tuyến Nương sớm có phòng bị, nàng liên tiếp lùi lại ba bước.

Phượng vĩ đao bổ ngang quát:

- Ai dám bắt ta! Vương Phục Bảo thở dài một tiếng:

- Tuyến Nương, là ta có ý tốt thôi, nếu như ngươi gặp chuyện không may, ta không cách nào ăn nói với Vương gia cả.

- Ta có ngựa, có đao, có cung tiễn, nếu như gặp tình huống nguy cấp, bản thân có thể rút lui, ta không khiến ngươi lo! Đậu Tuyến Nương tức giận quát lớn. Lòng nóng như lửa đốt, Vương Phục Bảo cũng không thể làm gì được nàng, đúng lúc này, một tên thân binh hô:

- Tướng quân, hàng rào sắp sụp rồi!

Vương Phục Bảo cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh hàng rào dài vài chục trượng đã bị đốt thành tro, cuối cùng không chống đỡ nổi lung lay sắp đổ, cùng với tiếng hô lớn của bọn lính, hàng rào ầm ầm đổ xuống, tạo thành một lỗ hổng dài hơn hai mươi trượng.

Vương Phục Bảo gấp đến độ hô to một tiếng:

- Mau tránh ra! Rất nhiều binh lính đều không kịp phản ứng, mưa tên dày đặc của quân Tùy từ lỗ hổng ào vào, mấy trăm tên lính đều kêu thảm thiết ngã xuống đất, đám binh lính còn lại sợ tới mức chạy tứ tán. Vương Phục Bảo biết không thể tránh được một hồi ác chiến, gã hét lớn một tiếng:

- Kỵ binh chuẩn bị! Một ngàn kỵ binh trong đại doanh chủ yếu dùng để đột kích bộ binh quân địch, từ trên cao giết xuống sẽ có lực sát thương kinh người, một ngàn kỵ binh sớm đã có chuẩn bị, đều giơ trường mâu, chờ đợi chủ tướng ra lệnh một tiếng. Dưới núi, thấy hàng rào doanh trại đổ xuống, La Sĩ Tín liền âm thầm mừng rỡ, y phi thân lên ngựa tiếp nhận kèn hiệu, ngửa mặt lên trời thổi to, "Tu u u.......'

Tiếng kèn trầm thấp mà vang vọng, đây là thanh âm tiến công của kỵ binh, hai ngàn kỵ binh đồng loạt giơ mâu lên, mâu dày đặc như rừng, Bùi Hành Nghiễm áp trận ở cách đó không xa cũng cao giọng hô:

- Chuẩn bị tiến công!

- Giết... La Sĩ Tín gầm lên giận dữ, huy động đại thiết thương dẫn đầu phóng lên núi, phía sau y, hai ngàn kỵ binh cũng đồng loạt bộc phát tiếng hô, "Giết..." Hai ngàn kỵ binh thúc dục chiến mã giơ cao trường mâu lao theo La Sĩ Tín phóng lên sườn núi, La Sĩ Tín giục ngựa lên trước, hai ngàn kỵ binh phía sau như điên phóng theo, tiếng vó ngựa rung động trời đất. Vương Phục Bảo cũng suất lĩnh một ngàn kỵ binh chờ trong đại doanh, gã hô to một tiếng:

- Xông tới giết sạch quân Tùy!

Hắn quơ Phương Thiên Họa Kích đánh tới trước mặt La Sĩ Tín, hai người thương kích giao nhau, bộc phát ra một tiếng vang thật lớn, hai đội kỵ binh ầm ầm lao vào nhau, trong lúc hỗn loạn triển khai một hồi ác chiến. Vương Phục Bảo võ nghệ thập phần cao cường, hai người chiến mười hiệp bất phân thắng bại.

Lúc này, Vương Phục Bảo vọt tới, hai ngựa giao nhau, gã vung cánh tay quét qua, nguyệt nha trên kích giống như tia chớp bổ về phía mặt La Sĩ Tín, La Sĩ Tín cũng không tránh né, y cười lạnh một tiếng, trường thương rung lên, lại phân ra bảy đầu thương đâm tới cổ họng Vương Phục Bảo, thế thương nhanh nhưng nhìn như chậm, trong nháy mắt đã tới trước mặt, đây là thức thứ nhất Phách Sơn trong mười ba thức đao pháp của Trương Tu Đà. La Sĩ Tín đem lực lượng tinh túy trong đao pháp tùy biến thành thương pháp, luyện thành tuyệt mệnh thương của chính mình, có lẽ tốc độ của y không hơn Dương Nguyên Khánh, nhưng vẫn có thể tạo ra bảy đầu thương, đây cũng là điểm mà Dương Nguyên Khánh không bằng. Vương Phục Bảo giật mình hoảng sợ, muốn né tránh nhưng cũng đã không còn kịp nữa, trường thương kêu "Phập" một tiếng đã đâm xuyên cổ họng gã, mũi thương xuyên ra phía sau, phiến nguyệt nha kích nghiêng qua đỉnh đầu La Sĩ Tín, chém mất một nửa mũ giáp, Phương Thiên Họa Kích theo thế rơi xuống đất. La Sĩ Tín hét lớn một tiếng, nâng thi thể của Vương Phục Bảo lên:

- Chủ tướng quân địch đã bị ta giết chết!

Quân Tùy hoan hô như sấm động, đám quân Hạ lại bàng hoàng, không còn tâm tham chiến nữa, bị giết liên tiếp bại lui, mắt thấy sắp không chống lại được nữa, đúng lúc này, La Sĩ Tín lại mãnh liệt cảm thấy nguy cơ, phát hiện ra một mũi tên bắn lén tới cổ họng mình, vì thi thể Vương Phục Bảo trong tay nên y không tiện xoay sở, dưới tình thế cấp bách, y nghiêng thân, đem vai nhô lên, mũi tên này vừa vặn bắn trúng vai y.

Một hồi đau đớn kịch liệt truyền tới khiến khí lực tiêu tán, trường thương rơi xuống đất, y chỉ thấy ngoài trăm bước, cạnh cửa đại doanh có một nữ tướng trẻ tuổi đứng thẳng, tay cầm cung tiễn, chính là đang dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn y.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.