[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 62 : Kịch chiến ở Thất Lý




Ước chừng ngoài mười dặm phía bắc huyện Nhạc Thọ có một vùng đồi núi thấp, kéo dài về hướng đông tây khoảng mười dặm, có tên là dốc Thất Lý, dãy núi vắt ngang qua huyện Nhạc Thọ và thành Hà Gian, tại một vùng bình nguyên rộng lớn, đồi núi cực kỳ hiếm thấy, mà dãy núi này đột ngột xuất hiện tại bình nguyên, tạo thành một bức bình chướng tự nhiên ở phía bắc huyện Nhạc Thọ, đồng thời cũng là một nơi có địa hình cao, có vị trí chiến lược cực kỳ trọng yếu.

Dãy núi dài bảy dặm, rộng một dặm, cao chừng hơn mười trượng, trên đỉnh lại bằng phẳng, truyền thuyết nói đây là lăng tẩm của Hiến vương triều Hán, mấy trăm năm qua không ngừng có quân trộm mộ tới đây đào móc, khiến ngọn núi xuất hiện rất nhiều động, từ trong đó lại phun ra những dòng suối nhỏ.

Bởi vì đại chiến bạo phát, cây cối trên núi vốn rậm rạm đã bị chặt sạch, khiến ngọn núi trở thành một mô đất trọc, thân cây biến thành hàng rào của doanh trại. Đậu Kiến Đức có hai vạn tinh binh đồn trú tại đây, do đại tướng Vương Phục Bảo suất lĩnh, phía nam ngọn núi vài dặm chính là liên doanh quân đội của Đậu Kiến Đức, trải dài tới hơn mười dặm.

Bên trong doanh trại còn có suối, có lương thực, có rất nhiều cây gỗ lớn, phía sau đại doanh còn có viện quân, khiến cho ngọn núi này trở thành lão hổ cản đường quân Tùy.

Buổi sáng hôm nay, mười vạn đại quân Tùy chậm rãi xuất hiện tại phía bắc dốc Thất Lý, đại quân lập tức tạo thành liên doanh ngay tại chỗ, lấy thân cây làm hàng rào doanh, bên dưới chôn chướng ngại vật, lại dùng tre tạo thành hai mươi tòa tháp quan sát cao bốn trượng, phân bố bốn phía quanh doanh trại.

Trên một tòa tháp, Dương Nguyên Khánh nhìn về phía dốc Thất Lý, đứng phía sau còn có hơn mười tướng lãnh trọng yếu, trên sườn núi mơ hồ có thể thấy được hàng rào doanh dày đặc, hắn phải chiếm được ngọn núi này, nếu không quân địch từ trên cao lao xuống, bản thân sẽ rất bị động.

Không cần Dương Nguyên Khánh mở miệng, La Sĩ Tín ở sau lưng liên tiến lên một bước, khom người nói:

- Mạt tướng nguyện xin đi giết giặc cướp lấy dốc Thất Lý.

La Sĩ Tín sở dĩ chủ động xin đi giết giặc là bởi vì y nghe nói chủ tướng quân địch trên sườn núi là Vương Phục Bảo, y sớm có tâm tái chiến một lần với Vương Phục Bảo, rửa mối nhục tuổi trẻ.

Lúc này, Bùi Hành Nghiễm cũng tiến lên nói:

- Mạt tướng cũng nguyện ý lãnh binh chiến một trận. Xin tổng quản chấp thuận!

Từ năm Đại Nghiệp thứ hai, Bùi Hành Nghiễm đã ở huyện Lịch Thành quận Tề tỉ thí võ nghệ một phen với La Sĩ Tín. Khi đó La Sĩ Tín chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi. Lúc đó, Bùi Hành Nghiễm chiếm thượng phong, chẳng qua là bị Dương Nguy phá hư, cho nên luận võ không có kết quả, về sau La Sĩ Tín tại Đột Quyết thể hiện được thần uy, giết chết đệ nhất dũng tướng bộ Mông Ngột, từ đó trở đi Bùi Hành Nghiễm đã muốn tỉ thí lại một trận với La Sĩ Tín, chỉ là vẫn chưa có cơ hội.

Mà Dương Nguyên Khánh lại nghiêm cấm hai người bọn họ luận võ, như vậy tỷ thí bằng cách mang binh ra tác chiến thật ra cũng là một loại đánh giá biến tướng.

Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hai người bọn họ, khẽ mĩm cười nói:

- Hay trước tiên do La tướng quân lãnh một vạn quân đánh dốc Thất Lý, nếu như La Tướng quân không công được. Lúc đó Bùi tướng quân sẽ lên!

La Sĩ Tín liếc nhìn Bùi Hành Nghiễm, trong lòng cười lạnh một tiếng, võ không có thứ hai, chỉ có bản thân. Bùi Hành Nghiễm gã đừng có hòng có cơ hội!

- Mạt tướng tuân mệnh!

Trong đại doanh quân Tùy vang lên tiếng trống ầm ầm, cổng doanh trại mở rộng. Một đạo quân hai ngàn kỵ binh cùng tám ngàn bộ binh do La Sĩ Tín suất lĩnh trùng trùng điệp điệp tấn công dốc Thất Lý.

Dốc Thất Lý tuy kéo dài bảy dặm, nhưng cũng không phải là một ngọn núi liền mạch, bởi vì mưa gió ăn mòn cùng sông suối ảnh hưởng, cho nên có vài đoạn bị cắt đứt, đại doanh Hạ quân đóng ở giữa, sườn núi cao nhất, dài ước chừng bốn dặm, cơ hồ đều bị doanh trại lấp kín.

Lúc này, phía trên hàng rào doanh trại đứng đầy binh sĩ, tay bọn họ đều cầm cung tiễn, khẩn trương nhìn quân Tùy chậm rãi tiến tới. Chủ tướng Vương Phục Bảo đứng trong đám binh lính, dáng người khôi ngô của gã khiến gã trông nổi trội hơn đám binh lính bình thường, giống hệt hạc giữa bầy gà.

Vương Phục Bảo chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, hàng lông mày thô giống hệt bàn chải, đôi mắt sáng ngời có thần, tràn đầy vẻ kiên định của nam nhân.

Vương Phục Bảo là thuộc cấp sớm nhất của Cao Sĩ Đạt, gã đã nương tựa bảy năm dưới trướng Đậu Kiến Đức, nam chinh bắc chiến đi theo y, nhiều lần lập chiến công, được Đậu Kiến Đức coi là phụ tá đắc lực, nhưng ở trong trận đại chiến U Châu tháng trước, bởi vì cứu viện chậm, khiến mười vạn đại quân của Đậu Kiến Đức bị diệt hoàn toàn, khiến chúng tướng đều giận lây sang gã, nói gã muốn giết Đậu công để tự lập.

Vương Phục Bảo đương nhiên biết, bình thường gã có công cao khiến các tướng lĩnh ghen ghét, nhưng lại không có cách nào, bản thân có nhiệm vụ tập kích quận Thượng Cốc, cũng là bởi vì giữa đường La Sĩ Tín đổi kế hoạch bắc thượng quận Trác, thế nhưng chỉ trong một đêm toàn quân Đậu Kiến Đức bị quân Tùy công phá, gã có mọc thêm cánh cũng không đến kịp.

Tuy Đậu Kiến Đức luôn miệng nói không trách gã, thế nhưng lại mệnh hắn tới thủ dốc Thất Lý, Vương Phục Bảo liền minh bạch, Đậu Kiến Đức vẫn còn bất mãn đối với mình, hoặc là có nghi kị với bản thân, nếu không cũng sẽ không để vị tướng số một là gã tới thủ dốc Thất Lý.

Trong lòng Vương Phục Bảo tràn đầy bi phẫn, gã chỉ có dùng tử chiến để chứng minh sự thanh bạch của bản thân mà thôi.

- Đám vô dụng các ngươi không ngờ lại đang run rẩy?

Bên cạnh, cách đó không xa truyền tới thanh âm của một nữ tử trẻ tuổi.

Vương Phục Bảo hơi đau đầu, gã không ngờ Tuyến Nương lại giả mạo binh lính trà trộn vào trong đội ngũ của gã, nếu như nàng có chút sơ xuất nào, mình làm sao mà ăn nói với chủ công?

Trong đội ngũ tự dưng xuất hiện một nữ tướng, tuổi chừng mười bảy mười tám, mặc một bộ ngân giáp, đầu đội ưng lăng khôi, tay cầm phượng vĩ đao, phía sau lưng còn đeo họa mi bảo điêu cung.

Làn da nàng hơi đen, sống mũi cao thẳng, đôi môi góc cạnh rõ ràng, lông mày như liễu kiếm, đôi mắt hạnh sáng ngời, tuy lớn lên không kiều mỵ xinh đẹp tuyệt trần giống như nữ tử nhà giàu, thế nhưng tư thế oai hùng bừng bừng, có vài phần anh thư chi khí.

Nàng tên là Đậu Tuyến Nương, là cháu gái của Đậu Kiến Đức, cha nàng Đậu Kiến Hoằng là em trai của Đậu Kiến Đức, năm Đại Nghiệp thứ bảy, bởi vì Đậu Kiến Đức tạo phản nên cha nàng bị quan phủ bắt rồi giết, Đậu Kiến Đức liền thu dưỡng nàng, cực kỳ yêu thương coi như con mình.

Đậu Tuyến Nương lớn lên từ trong loạn lạc, tính cách cương nghị, luyện một thân võ nghệ, đặc biệt là có tài bắn cung cao minh, trong trăm bước trăm phát trăm trúng. Lần này đại chiến cùng quân Tùy, Đậu Kiến Đức đã đem nàng cùng thê tử Tào thị tới quê nhà là huyện Chương Nam, thế nhưng Đậu Tuyến Nương lại vụng trộm quay lại, nàng không dám trở lại đại doanh, cho nên đành trà trộn vào trong quân doanh dốc Thất Lý, bị Vương Phục Bảo phát hiện, nàng đơn giản liền thay đổi áo giáp, trở thành một nữ tướng.

Thấy vài tên lính vì sợ hãi mà toàn thân run rẩy, trong nội tâm Đậu Tuyến Nương rất bất mãn, một tay tóm bọn họ xuống từ hàng rào doanh.

- Đã tham gia quân ngũ thì đừng có mà sợ chết, sợ chết thì cút qua một bên!

Vài tên lính ù té chạy mất, Đậu Tuyến Nương lập tức thả người, nhảy lên hào rộng hai thước, chăm chú nhìn về phía quân Tùy, nàng đặc biệt nhìn về phía chủ tướng. Ngoài một dặm, nàng đã thấy một cây xích ưng đại kỳ, còn có một vị tướng Tùy thân hình cao lớn, nhưng trông như còn rất trẻ tuổi.

- Vương nhị thúc, chủ tướng quân Tùy tên là gì?

Nàng cao giọng hỏi Vương Phục Bảo. Vương Phục Bảo ngưng thần nhìn, chỉ chốc lát liền nói:

- Trên đại kỳ của đối phương có một chữ "La", hẳn là La Sĩ Tín.

- Là tân đệ ngũ hổ tướng của quân Tùy, La Sĩ Tín, kẻ được xưng là thương pháp vô song sao?

Vương Phục Bảo nhẹ gật đầu:

- Chính là người này!

Tân ngũ hổ tướng của quân Tùy uy danh đã truyền khắp thiên hạ, La Sĩ Tín, Bùi Hành Nghiễm, Tần Quỳnh, Tô Định Phương, Vương Quân Khuếch, đây đều là bài danh trong quân Tùy, đồng thời cũng khiến quân nhân thiên hạ say sưa bàn luận, mặt khác, trong quân Tùy còn có bốn bảo tướng, đó là tên của Tạ Ánh Đăng, đao của Dương Tư Ân, chùy của Dương Nguy cùng rìu của Trình Giảo Kim, thế nhưng danh khí không lớn bằng ngũ hổ tướng.

Hàm răng ngà của Đậu Tuyến Nương cắn chặt, trong mũi khẽ hừ một tiếng:

- Cái gì mà đệ nhất ngũ hổ, dưới tên của cô nương đây, sẽ biến hắn thành mèo bệnh cho coi. .......

Quân Tùy đã hạ trận dưới đồi, một vạn quân xếp thành ba phương trận, trái phải có một ngàn kỵ binh áp trận, phòng ngừa quân địch từ trên cao lao xuống, phía trước có ba nghìn nỏ binh, dùng để áp chế cung tiễn của đối phương, ở giữa có năm nghìn đao thuẫn binh, bọn họ là binh lính công kích chủ lực. La Sĩ Tín lạnh lùng nhìn gò núi ngoài một dặm, gò núi cũng không quá dốc, binh lính có thể xông lên, thế nhưng cho dù công được lên đỉnh, một khi đại doanh trên đó mở ra, quân địch từ trên cao nhìn xuống, quân Tùy cững cực kỳ bất lợi, thế nhưng chiến tranh dựa vào dũng khí, nếu như mình không thắng được thì Bùi Hành Nghiễm sẽ tới đánh tiếp, tuyệt đối không thể để loại tình huống này phát sinh.

- Nổi trống, nỏ quân tiến lên!

Theo tiếng ra lệnh của La Sĩ Tín, hàng loạt tiếng trống lớn "Tùng! Tùng! Tùng" từ trong quân Tùy phát ra, ba nghìn nỏ binh xếp thành ba đội, tay cầm cự thuẫn, bước nhanh về phía trước, cự thuẫn của nỏ binh không giống với cự thuẫn của binh lính bình thường, cao bốn thước năm, rộng hai thước, dùng loại gỗ chắc chắn chế thành, bên ngoài lại được bọc một tầng sắt lá, hơi nặng, thế nhưng rất chắc chắn, ngoài ra bên dưới lại có thêm hai cái chêm dài một thước, có thể cắm trong đất bùn. Nỏ binh tiến lên mô đất từng bước một, đến khoảng trăm bước thì dừng lại, cắm tấm lá chắn vào trong đất, ba nghìn người đồng loạt ngồi xuống, ẩn thân sau lá chắn. Lúc này, Vương Phục Bảo trên doanh hào cũng ra lệnh:

- Nỏ binh bắn tên! Hạ quân cũng có ba nghìn nỏ binh, nỏ quân là thu được từ trong tay binh lính quân Tùy, có loại tí trương nỏ, yêu tương nỏ, cũng có quyết trương nỏ, kiểu dáng không giống nhau, tầm bắn cũng khác nhau, thế nhưng đều vượt qua trăm bước, loạn tiễn trên đỉnh đồi ào ào bay xuống, đen kịt bắn về phía quân Tùy. cơn mưa tên dày đặc leng keng bắn lên trên tấm chắn, thế nhưng vẫn có những sĩ binh quân Tùy bị mưa tên dày đặc bắn trúng, kêu thảm rồi ngã xuống sau tấm chắn.

"Tu u u............."

Trong trận doanh quân Tùy vang lên tiếng kèn trầm thấp. Nỏ thủ của quân Tùy cũng theo đó mà phản kích, bọn họ đều dùng quyết trương nỏ, tầm bắn một trăm năm mươi bước, lực sát thương trong khoảng trăm bước, quân Tùy đem nỏ gác trên tấm chắn, trên tấm chắn cũng có giá, chuyên để đặt nỏ, quân Tùy lập tức ngắm ngay đỉnh núi mà khai tiễn, hàng thứ nhất, một ngàn cây nỏ gào thét bung dây bắn về phía hàng rào của quân địch, trên hàng rào vang lên một một mảnh tiếng kêu thảm, hơn trăm người bị bắn trúng, ngã lộn xuống.

Ngay sau đó hàng thứ hai khai tiễn, tiếp đó là hàng thứ ba, lúc này hàng thứ nhất cũng đã nạp tên xong, đem nỏ đặt trên tấm chắn. Song phương bạo phát một hồi đấu nỏ, mũi tên lên mũi tên xuống, mưa tên dày đặc trên không trung, đan vào nhau tạo thành một mảnh mây đen, phảng phất như bầu trời cũng bị che lại vậy, nhân số tử thương của hai bên lần lượt tăng lên, nỏ thủ của quân Tùy đã chết hơn bốn trăm người, nhưng đối phương còn chết nhiều hơn, dần dần quân Tùy dưới sự huấn luyện nghiêm chỉnh chiếm thế thượng phong, bắt đầu ngăn cản quân địch.

La Sĩ Tín thấy nỏ binh đã thành công chế trụ quân địch liền dứt khoát hạ lệnh:

- Nổi trống, bộ binh công doanh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.