[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 6 : Thâu tóm Thượng Cốc




Sáng sớm, đại quân hùng mạnh do Dương Nguyên Khánh soái lĩnh đã đến huyện Dịch, đại quân năm mươi ngàn người bắt đầu ở bên ngoài thành huyện Dịch hừng hực khí thế lập trại đóng quân, dọn dẹp tuyết đọng, dựng màn trướng, lập hàng rào doanh, từng chiếc xe bò kéo đầy lương thảo tiến vào đại doanh.

Dương Nguyên Khánh thì có mấy trăm thân binh bảo vệ tiến vào thị trấn huyện Dịch, bên cửa thành, Tần Quỳnh dẫn đầu mười mấy danh tướng ra nghênh đón chủ công.

Tần Quỳnh và các tướng đồng loạt quỳ một gối, hai tay ôm quyền hành lễ:

- Mạt tướng Tần Quỳnh, tham kiến Tổng quản.

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, cười ha hả nâng Tần Quỳnh dậy:

- Tần tướng quân miễn lễ!

Hắn vỗ vỗ vai Tần Quỳnh khen ngợi:

- Lần tấn công huyện Dịch này Tần tướng quân làm hay lắm, không chết một binh một tốt mà đã hạ được quận Thượng Cốc, có thể nói là điển hình của kế không đánh mà thắng, ta sẽ ghi nhớ công lớn của ngươi.

Tần Quỳnh vẻ mặt ngượng ngùng, vội vàng nói:

- Mạt tướng vô công, là Tổng quản tạo áp lực với Ngụy Đao Nhi, buộc quân địch chủ động rút khỏi huyện Dịch, mạt tướng không dám kể công.

- Nhưng ném thư khuyên hàng vào thành đích thị là phương án của ngươi, cuối cùng thúc đẩy quân thủ thành tan rã, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến cho Địch Tước Nhi bị ép phải bỏ huyện Dịch, nên công lao của ngươi vẫn là không nhỏ, trong lòng ta hiểu rõ.

Dương Nguyên Khánh vừa liếc nhìn ánh mắt hăm hở của Trình Giảo Kim bên cạnh, cười nói:

- Công lao đánh trận không chỉ ở chỗ giết địch nhiều ít, đôi khi còn phải xem kết quả, lần này hạ quận Thượng Cốc, là mở ra cánh cửa lớn cho quân Tùy chúng ta để tấn công Hà Bắc, là một thắng lợi cực kỳ quan trọng, cho nên lần này ta muốn khen ngợi tất cả các tướng sĩ tham chiến, các tướng lĩnh lập công giống như Tần tướng quân, Trình tướng quân đây, càng phải trọng thưởng.

Mọi người mừng rỡ, nhất tề khom người thi lễ:

- Đa tạ Tổng quản khen thưởng.

Dương Nguyên Khánh trong sự vây quanh của mọi người tiến vào huyện Dịch, hắn lúc đi nhậm chức Tổng quản U Châu từng vài lần đi qua huyện Dịch. Trong hồi ức của hắn, dân số huyện Dịch rất đông, thương nghiệp phồn vinh, trên đường phố các dòng người hối hả, tiếng rao hàng không ngớt.

Mà lúc này huyện Dịch trong mắt hắn lại vắng lặng đáng sợ, đường lớn không người qua lại. Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, trong cửa hàng trống rỗng, bị cướp phá sạch sanh, cả thành trì hiện ra một cảnh hoang tàn đổ nát.

Lúc này vài tên thân sĩ được lệnh tiến lên, bọn chúng quỳ xuống khóc không ra tiếng:

- May có quân Tùy tới đây mới cứu chúng tôi một mạng, mong Sở Vương Điện hạ nhận chúng tôi một lạy.

Bọn chúng dập đầu sát đất, Dương Nguyên Khánh vội đỡ bọn chúng dậy:

- Không cần phải như vậy. Cứu giúp con dân Đại Tùy, là việc phải làm của chúng ta, mau mau đứng dậy.

Dương Nguyên Khánh đỡ lấy cánh tay của mấy ông lão, chỉ cảm thấy bọn họ ai nấy gầy như bộ xương, đây lúc trước còn là những phú hộ thân sĩ, vậy mà gầy thành như vậy, càng không cần phải nói tới những người dân thường rồi.

Hắn cau mày, quay đầu lại hỏi Tần Quỳnh:

- Sao có thể như vậy?

Tần Quỳnh thở dài nói:

- Chúng thần khi tiến vào thành, mới biết trong thành đang bị nạn đói nghiêm trọng, người nhà của các binh sĩ thuộc hạ của Địch Tước Nhi ít ra còn có chút lương mà giữ mạng sống, mà người nhà của các binh sĩ quận Hằng Sơn đều lâm vào tuyệt cảnh, bệnh chết đói ít nhất nửa nhà hơn một năm nay, những người còn sống đều gầy trơ xương đã sắp chịu không nổi nữa, việc đầu tiên của chúng thần là cấp bách phát lương thực cứu trợ. Hầy! Nếu quả thật đợi đến mùa xuân năm sau mới lại tấn công quận Thượng Cốc, chắc người trong thành đều chết đói cả rồi.

Dương Nguyên Khánh trong mắt có chút tức giận, đối với các tướng đau xót nói:

- Từ năm Đại Nghiệp thứ sáu Vương Bạc tạo phản đến nay, đã sáu năm rồi, Hà Bắc, Hà Nam là trọng địa của bọn loạn phỉ tạo phản. Mười mấy triệu người tính ra chỉ còn lại hai ba phần, hiện nay thứ quý giá nhất không phải là địa bàn đất đai, mà là nhân khẩu, cho nên chúng ta phát động chiến dịch Hà Bắc, việc quan trọng đầu tiên là tranh đoạt nhân khẩu. Có thể giết ít thì giết ít, lần tấn công quận Thượng Cốc này, ta không chủ trương cường hành công thành, tận lực lợi dụng hết thảy các thủ đoạn, dùng kế không đánh mà thắng, giảm thiểu thương vong tới mức thấp nhất, các ngươi có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta chứ?

Các tướng đều đáp lại:

- Mạt tướng hiểu rồi!

- Các ngươi phải nhớ kỹ, không có người, thì cũng không có Vương triều.

Dương Nguyên Khánh đi tới quận nha. Ngụy Đao Nhi sau khi tạo phản, quan viên của quận Thượng Cốc đều chạy trốn cả, quận nha bị Địch Tước Nhi biến thành Vương phủ Thượng Cốc. Lúc này Thái Thú mới bổ nhiệm của Dương Nguyên Khánh hai ngày trước đã tới nhậm chức, Thái Thú mới tên là Lý Hoán Chi, nguyên là Thái Thú quận Tế Âm của Lý Mật, sau khi kiến lập Bắc Tùy, ông ta từ quan chạy tới Bắc Tùy, nguyện ý đền đáp triều đình mới.

Lý Hoán Chi chừng năm mươi tuổi, nguyên quán Lũng Tây, khôn khéo tháo vát, Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm ông ta làm Thái Thú, Tử Vi Các lại bổ nhiệm Vương Hiếu Tùng nguyên là Huyện Lệnh huyện Cửu Nguyên quận Phong Châu làm Trưởng Sử, điều Huyện Lệnh huyện Nhạc Bình của quận Thái Nguyên Trương Đào làm Tư Mã, bộ Lại đồng thời bổ nhiệm Lục Sự Tham Quân và các Tào chủ quản.

Dựa theo sự thỏa thuận phân quyền của Dương Nguyên Khánh và Tử Vi Các, Dương Nguyên Khánh làm Nhiếp Chính Vương, Thượng Thư Lệnh, Thái Thú các quận nhậm chức hay bãi nhiệm đều do hắn nắm quyền, còn Trưởng Sử, Tư Mã và Huyện Lệnh các huyện thì do Tử Vi Các bổ nhiệm và miễn nhiệm, các Tào Tham quân phía dưới cùng các Huyện Thừa, Huyện Úy lại do Lại bộ quản lý, có thể nói chức quyền phân minh.

Dương Nguyên Khánh đi vào quận nha, Thái Thú Lý Hoán Chi tiến lên hành lễ:

- Tham kiến Tổng quản.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Lý sứ quân miễn lễ, mời tới công đường nói chuyện.

Dương Nguyên Khánh đến công đường ngồi xuống, khoát tay với mọi người cười nói:

- Các vị tướng quân, các vị sứ quân mời ngồi, mọi người thả lỏng một chút, ta không phảiNgự Sử Giám Sát.

Mọi người mỉm cười, đều ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lúc này mới hỏi Lý Hoán Chi:

- Ta hiện nay mỗi khi đến một nơi, điều quan tâm nhất chính là còn bao nhiêu nhân khẩu, Lý sứ quân hiện tại có thể nói cho ta biết không?

Lý Hoán Chi đứng dậy:

- Ty chức hiện nay chỉ thống kê nhân khẩu của huyện Dịch, ước chừng tám ngàn hộ, hơn hai mươi ba ngàn người, đại đa số đều là người già và trẻ em, thanh niên trai tráng chưa tới bảy ngàn người, nhưng nghe nói còn có không ít thanh niên tòng quân ở Hằng Sơn. Còn về phạm vi của quận Thượng Cốc, ty chức vẫn chưa có thống kê, từ dưới năm huyện Tù, huyện Toại Thành, huyện Vĩnh Lạc, huyện Lai Thủy, huyện Phi Hồ lấy được một ít vật tư vụn vặt, toàn quận đoán chừng không quá năm mươi ngàn người.

Dương Nguyên Khánh nhớ rõ khi hắn đảm nhiệm Tổng quản U Châu, nhân khẩu của quận Thượng Cốc có gần hai trăm ngàn, chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi giảm mất gần tám phần, hắn thở dài, nói với Lý Hoán Chi:

- Việc cấp bách là phải cứu trợ, không đủ người có thể mời quân đội trợ giúp, nhất định phải nhanh chóng, không thể kéo dài, ta đoán trong núi sâu cũng có không ít người ẩn nấp trong đó, phải phái người đi khuyên bọn họ quay về. Tiếp theo lợi dụng mùa đông phân phối lại đất đai, đầu xuân sau phải tổ chức sản xuất, trâu cày và hạt giống cần thiết, ta đã lệnh Tư Nông Tự giúp đỡ sắp xếp, phải tìm mọi cách bảo vệ nhân khẩu, khôi phục sản xuất.

- Ty chức hiểu rõ, nhất định không phụ sự ủy thác của Tổng quản.

Dương Nguyên Khánh lại nói với Tần Quỳnh:

- Hiện nay việc trong tay Lý Thái Thú là cực kỳ phức tạp, nếu như đủ người thì rất nhiều việc đều được xử lý tốt, cho nên ngươi đặc biệt chọn ra năm trăm quân sĩ để Lý Thái Thú sai bảo. Ngoài ra, lượng lớn lương thực và vật tư quân dụng sắp chuyển đến quận Thượng Cốc, việc xây dựng các kho hàng cần thiết thì do ngươi hoàn thành, không cần giao lại cho địa phương.

Ý của Dương Nguyên Khánh chính là chuẩn bị cho cuộc chiến do Tần Quỳnh phụ trách, Tần Quỳnh trong lòng hiểu rõ, lập tức khom người nói:

- Mạt tướng tuân mệnh!

....

Dương Nguyên Khánh đem tất cả mọi việc đều nhất nhất an bài xong, liền để mọi người ra về. Hắn tới một phòng quan chuẩn bị riêng cho mình, theo yêu cầu của hắn, gian phòng bố trí rất đơn giản, một giường một bàn một tủ sách. Ngoài ra góc tường còn có một cái lư hương, khói nhẹ lượn lờ, tràn ngập mùi hương phảng phất, trong phòng đốt một cái chậu than đang cháy hồng, khiến căn phòng vô cùng ấm áp.

Hắn thấy trên tường treo một tấm bản đồ Hà Bắc, liền chắp tay sau lưng đi tới, nhìn chăm chú vào bản đồ. Mặt đông của quận Thượng Cốc chính là quận Trác do La Nghệ khống chế, từ lúc phát động chiến dịch quận Thượng Cốc tới nay, đã qua nửa tháng rồi, La Nghệ không thể không biết, y hiện nay hẳn là cũng phái ra một lượng lớn quân đội tụ tập tại biên giớicủa huyện Trác, mà đối diện huyện Trác là huyện Lai Thủy của quận Thượng Cốc, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại hỏi Tần Quỳnh:

- Huyện Lai Thủy phái quân tới đóng rồi chứ?

- Hồi bẩm Tổng quản, mạt tướng lệnh Đặng Trì Niên dẫn năm ngàn quân tiến đóng huyện Lai Thủy, phòng ngừa quân U Châu có khả năng tấn công.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Kỳ thực ta quan tâm tới tình báo hơn, nhất định phải nắm rõ nhất cử nhất động của quân U Châu, cần phái rất nhiều thám báo đi dò la tin tức ở vùng biên giớiquận Trác, cùng đó lệnh cho Đặng Trì Niên tăng cường tuần tra trinh sát, phòng bị thám báo của đối phương, những điều này không nên để ta phải nhắc ngươi, ngươi phải sắp xếp xong xuôi cả rồi mới đúng.

Tần Quỳnh yên lặng gật đầu:

- Mạt tướng đã sắp xếp xong hết rồi, đã cho mười đội một trăm thám báo lẻn vào biên giới quận Trác, do thám tình hình ở U Châu, Đặng Trì Niên cũng có phòng bị sự thâm nhập của quân U Châu.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, lấy ra một mảnh tin tình báo cho hắn xem:

- Đây là tin tình báo của thám tử do quận nội vệ sắp xếp trong thành U Châu gửi về, theo như tình hình, La Nghệ đã phái đi mười năm ngàn quân thẳng tới Tây Nam, không biết có phải huyện Trác hay không, ngươi có thể đối chiếu xem sao, về sau tin tình báo có liên quan tới U Châu của quân nội vệ ta có thể chép cho ngươi một bản.

Tần Quỳnh mừng rỡ, nói như vậy tình báo của y càng thêm toàn diện rồi, hắn vội vàng thi lễ:

- Đa tạ Tổng quản giúp đỡ.

Ngừng một lát, Tần Quỳnh lại nói:

- Mạt tướng vẫn còn một việc xin chỉ dạy, chính là liên quan tới việc bố trí cho Địch Tước Nhi, y là đầu hàng chứ không phải tù binh, mạt tướng không biết nên bố trí cho y như thế nào, xin Tổng quản chỉ thị.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút nói:

- Cái tên Địch Tước Nhi này ta vẫn còn ấn tượng, năm Đại Nghiệp thứ bảy, ta phái Lý Tĩnh tiêu diệt Vương Bạt Tu, tên Địch Tước Ni này chính là Cửu trại chủ bị bắt giữ làm tù binh. Lúc đó vì y chức thấp quan nhỏ nên ta mới tha cho, y đã về quê làm nông. Vốn tưởng rằng y thành thực, không ngờ qua năm năm, y lại khởi binh tạo phản, loại người này có cốt phản, không biết khi nào y lại sẽ tạo phản, không thể lưu lại mầm họa này.

- Mạt tướng hiểu rồi, sẽ mau chóng xử lý hắn.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:

- Cũng không cần gấp quá, miễn đừng ảnh hưởng tới việc nhận đầu hàng của quận Hằng Sơn, đợi sau khi Ngụy Đao Nhi bị diệt xong, rồi xử lý một thể.

Tần Quỳn do dự một lát, có chút kinh ngạc hỏi:

- Mục tiêu kế tiếp của Tổng quản vẫn là quận Hằng Sơn sao?

- Chắc vậy! Ngụy Đao Nhi lần này đã nhường Thượng Cốc, Đậu Kiến Đức sẽ không tha cho y, ta lo lắng Đậu Kiến Đức sẽ chiếm quận Hằng Sơn, nên ta muốn xử lý Ngụy Đao Nhi trước khi Đậu Kiến Đức chiếm quận Hằng Sơn, chúng ta chiếm lĩnh trước quận Hằng Sơn, giữ được con đường chiến lược Tỉnh Hình..

- Nhưng... Chẳng phải Tổng quản và Ngụy Đao Nhi có ước định, nếu nuốt lời, liệu có ảnh hưởng đến danh dự của Tổng quản?

Tần Quỳnh có chút bận tâm.

Dương Nguyên Khánh híp mắt cười lạnh lùng nói:

- Yên tâm đi! Ta sẽ để y cho ta một lý do khiến người trong thiên hạ tin phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.