[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 55 : Sắp đặt ngẫu nhiên




Trước mắt một trăm ngàn quân của Vũ Văn Hóa Cập được chia thành 4 đội quân. Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Trí Cập và Trần Lãng, mội người nắm giữ một đội ba mươi ngàn quân. Tư Mã Đức Kham nắm giữ mười ngàn quân còn lại. Mà Liễu Khánh có được kim bài điều binh thì cũng chỉ là ba mươi ngàn quân của Vũ Văn Hóa Cập.

Liễu Khánh bước nhanh ra khỏi văn miếu hành cung đại điện, khi tới quảng trường thì vừa lúc gặp phải Bùi Uẩn. Bùi Uẩn hiện bị phong làm Thượng thư Tả phó xạ. Cũng giống như các quan viên khác, hàng ngày đều không có việc gì. Hầu hết thời gian đều chỉ đi loanh quanh trong thị trấn. Ở trong thị trấn họ được tự do, nhưng không ra khỏi thị trấn một bước.

Liễu Khánh và Bùi Uẩn đi qua mặt nhau, tuy rằng cả hai đều không ai nói gì nhưng nhanh chóng trao đổi ánh nhìn. Bùi Uẩn bước đi chậm lại, cho tới khi Liễu Khánh rời khỏi hành cung, Bùi Uẩn mới không chút do dự đi theo hướng cửa đông của hành cung.

Liễu Khánh tuy rời khỏi hành cung nhưng lại không ra khỏi thành mà quay trở về nhà mình. Nhà y ở phía tây thị trấn, đó là một ngôi nhà nhỏ với diện tích chỉ một mẫu. Trong thị trấn nhỏ này không có những nhà giàu tường cao, cũng không có những nô lệ bầy đàn. Từ Tướng quốc cho đến quan thất phẩm đều ở tại những ngôi nhà nhỏ với tường vây thấp lè tè, với bốn, năm gian nhà ngói, phía sau còn có mảnh đất trống để trồng rau.

Liễu Khánh lại đang ở cùng một tỳ thiếp. Liễu Khánh về tới nhà thì tỳ thiếp bước ra nghênh đón, vui mừng nói:

- Lão gia về sớm thế?

- Ừ, ta đợi một người

Liễu Khánh bước vào ngồi xuống thì người vợ bé đem một chén trà tới. Cô ả họ Khương, là người Giang Đô. Trước kia là một ca kỹ ở Giang Đô, sau lọt vào mắt Liễu Khánh và trở thành tỳ thiếp.

Khương thị đặt chén trà xuống bàn, có phần bối rối nói:

- Lão gia, em trai thiếp muốn mượn một chút tiền.

- Sao cậu ta lại muốn mượn tiền nữa, vậy chưa đủ sao?

Liễu Khánh có chút không vui. Khương thị có một người em trai, là một tên du côn ở Giang Đô, cả ngày chơi bời lêu lổng, gây sự. Liễu Khánh đã sắp xếp cho y làm thị vệ trong cung, nhưng không ngờ sau khi làm thị vệ y càng như cá gặp nước, cả ngày theo đám thị vệ ra ngoài uống rượu, đánh bài, chơi gái. Mỗi lần thua hết tiền đều chạy đến tìm chị xin. Không chỉ có thế, y còn hàng loạt các khoản nợ khác đều do chị y trả thay. Lâu ngày đã bị Liễu Khánh phát hiện nên không cho Khương Thị quản lý tiền nữa.

Thấy chồng nổi giận, Khương thị không dám hé răng nữa, cúi đầu bước ra ngoài. Liễu Khánh không đành lòng, nói

- Vậy thì đưa thêm cho nó hai mươi xâu tiền, nói với nó, không còn lần nào nữa đâu.

- Vâng.

Khương thị lui khỏi phòng khác. Lúc này, ngoài cửa lớn có tiếng đập cửa, thị cho là em trai tới, vội vàng ra mở cửa. Nhưng không ngờ đó là Tướng quốc Bùi Uẩn. Thị sửng sốt, lập tức phản ứng lại:

- Tướng quốc tới tìm lão gia nhà tôi sao?

Bùi Uẩn gật gật đầu:

- Liễu tiên sinh có nhà không?

Liễu Khánh đã từ nhà trong bước ra, chắp tay chào Bùi Uẩn, nói:

- Bùi tướng quốc, mời đi bên này.

Bùi Uẩn bước vào bên trong, Liễu Khánh liền đóng cửa lại, lấy kim bài điều binh đặt lên bàn, cười nói:

- Báo cho tướng quốc một tin tốt lành.

Bùi Uẩn liền vui mừng kinh ngạc nói:

- Y đưa cho ngươi kim bài điều binh sao?

- Nghĩa là có cơ hội phía chúng ta.

Khương thị đang pha trà trong bếp, bỗng một bóng đen thình lình bước vào, dọa thị. Nhìn kỹ lại thì ra là em trai thị Khương Ngọc Lang. Thị cau mày nói:

- Sao ngươi lại trèo tường vào? Không dám đường hoàng gõ cửa vào sao?

Khương Ngọc Lang chỉ khoảng hai mươi tuổi. Ngay từ khi chị y còn là ca kỹ ở quán rượu thì y đã nhiễm một thói xấu, nhậu nhẹt cờ bạc gái gú, không có không được. Bây giờ làm thị vệ thì chuyện cờ bạc càng như là sinh mệnh Y. Y lại thiếu nợ bài bạc, bây giờ bị bọn thị vệ bắt nợ, y đành tìm chị gái mượn tiền.

Khương Ngọc Lang cợt nhả nói:

- Tỷ tỷ, lần sau nhất định sẽ gõ cửa. Tiền ở đâu?

- Tiền trên bàn, người tự đi lấy đi.

Khương Ngọc Lang nhìn thấy trên bàn có một cái túi vải, vội vàng mở ra, thấy bên trong chỉ có hai mươi xâu tiền, y lập tức thay đổi sắc mặt:

- Tỷ, chỉ có hai mươi xâu tiền, làm sao đệ trả nợ?

Vẻ mặt y buồn rầu, năn nỉ:

- Lôi thị vệ đã nói, nếu hôm nay lại không trả tiền, gã sẽ lấy mạng đệ. Tỷ tỷ, tỷ không thể nhắm mắt nhìn đệ bị người ta giết chết chứ?

Khương Thị thở dài, lấy trâm cài trên đầu và vòng vàng trên cổ tay, ngón tay tháo xuống đưa cho y.

- Ta chỉ có thế này. Những tưởng cho ngươi làm thị vệ sẽ thay đổi tốt hơn, ai ngờ ngươi càng ngày càng …. Thôi, người quay về Giang Đô đi.

Khương Ngọc Lang đâu cần nghe những lời khuyên của tỷ tỷ. Y nhìn chằm chằm vào đôi vòng vàng, mắt sáng lên. Bây giờ vàng cực kỳ đáng giá, một lạng vàng có thể đổi trăm xâu tiền tiền, chỗ vàng này ít nhất bảy, tám lạng. Y cầm số vàng, bĩu môi nhìn phòng bên cạnh, cười nham hiểm:

- Tỷ, trong phòng là ai vậy?

- Haiz, ngươi nghĩ gì vậy? Là tỷ phu ngươi về, còn có Bùi tướng quốc đang ngồi bàn việc. Người mau đi đi.

Khương Ngọc Lang nghe nói Liễu Khánh ở nhà, sợ đến phát khiếp, liền xoay người chạy đi. Nhưng vừa chạy tới cửa, bỗng nhiên cảm thấy không hợp lý. Liễu Khánh và Bùi Uẩn không phải là địch thủ sao? Sao lại ngồi cùng nhau? Y càng nghĩ càng sinh nghi. Lợi dụng lúc tỷ tỷ chưa tới, y đứng lại cửa sổ phía sau nghe trộm.

- Nếu Vũ Văn Hóa Cập đã đồng ý hạ thủ, thì nhất định phải loại bỏ Vũ Văn Trí Cập trước, sau đó mới giết Tư Mã Đức Kham.

- Nhưng ta có chút không yên tâm về Trần Lăng. Gã là lão bộ hạ của Vũ Văn Thuật. Nếu thái độ của gã quanh co thì vấn đề có phần phức tạp đấy. Tướng quốc có thể đi khuyên nhủ gã không?

- Ta có thể thử, dẫu sao Trần Lăng là người trung thành, chỉ cần gã hiểu ta vì đại nghĩa, ta tin gã sẽ đứng về phía chúng ta.

- Vậy tốt rồi, chúng ta phân công hành động. ta đi giết Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham, còn tướng quốc đi nói thuyết phục Trần Lăng.

Ngoài cửa sổ, Khương Ngọc Lang trợn tròn con mắt lên, y nhìn thấy bên cạnh bức tường sau vườn có một cây nhỏ, liền trèo lên cây, nảy qua tường mà đi.

Vũ Văn Trí Cập được phong làm hữu truân vệ đại tướng quân kiêm binh bộ thượng thư, thống lĩnh gần ba vạn quân, đóng quân ở ngoài thành tây. Lúc này là giữa trưa, Vũ Văn Trí Cập đang ngồi một mình trong lán buồn bực uống rượu. Trong lòng gã đang bất mãn với người anh Vũ Văn Hóa Cập. Lúc trước theo ý nguyện của cha gã là gia tộc Vũ Văn tạo phản ở quận Đơn Dương, lập quốc xưng đế. Nhưng sau cùng lại biến thành ủng hộ lập nên Đại Tùy. Anh trai gã chỉ làm tể tướng, điều này khác xa so với ý nguyện của cha gã.

Gã không chỉ một lần khuyên anh giết chết Tùy đế, tự lập đăng cơ làm đế, nhưng đại ca gã cứ sợ này sợ kia, nói sợ ném chuột vỡ đồ, sợ tướng sĩ bất mãn, sợ đại thần phản đối, điều này khiến trong lòng Vũ Văn Trí Cập buồn chán. Gã biết đại ca gã một lòng tin phục lời nói của Liễu Khánh, không dám đăng cơ xưng đế. Điều này càng khiên Vũ Văn Trí Cập hận Liễu Khánh.

Nếu đại ca không dám đăng cơ, thì để gã làm hoàng đế. Đây là ý nguyện của cha gã, gã hoàn toàn có quyền yêu cầu đại ca nhường vị trí.

Vũ Văn Trí Cập uống hết chén này đến chén khác. Lúc này, gã đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thân binh quát mắng:

- Ngươi là ai? Ngươi dám làm loạn ở doanh trại đại tướng quân sao?

- Ta có việc gấp cần bẩm báo đại tướng quân. Có người muốn giết đại tướng quân, chậm một bước là không kịp.

Âm thanh này nghe có chút quen quen. Vũ Văn Trí Cập nghĩ ra rồi, đây là tiếng của Khương Ngọc Lang. Vũ Văn Trí Cập cũng là con bạc như gã, thường tụ tập mấy thị vệ tới đánh bạc. Khương Ngọc Lang là kẻ tồi tệ nhất trong đám đó, thường xuyên quỵt nợ không trả. Vũ Văn Trí Cập đã rất lâu rồi kông cho phép gã tới nữa.

Vũ Văn Trí Cập trong lòng kinh ngạc, có người muốn giết mình, là ai? Gã vội vã bước ra khỏi lán, bình tĩnh hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Khương Ngọc Lang liền bước lên, ghé tai Vũ Văn Trí Cập nói vài câu. Mặt Vũ Văn Trí Cập biến sắc, lùi lại sau mấy bước, trừng mắt nhìn Khương Ngọc Lang:

- Người nói thật chứ?

- Điều này chính tai tôi nghe thấy, tuyệt đối không dám gạt đại tướng quân.

Ánh mắt Vũ Văn Trí Cập đầy vẻ hung hãn. Liễu Khánh không chỉ muốn giết ta, mà y còn muốn dùng đại ca giết ta. Vũ Văn Trí Cập dù đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng bên trong con người gã là kẻ lỗ mãng. Năm đó gã không biết bị Dương Nguyên Khánh chỉnh không biết bao nhiêu lần, cũng không biết bị cha gã Vũ Văn Thuật trách phạt bao nhiêu lần, nhưng bản tính thật khó thay đổi.

Đến lúc này, mấy binh sĩ bước tới, tiến lên hành lễ nói:

- Khởi bẩm đại tướng quân, chủ công có việc khẩn cấp mới đại tướng quân qua đó bàn bạc.

- Tên chó Liễu Khánh, nói đến là đến liền.

Vũ Văn Trí Cập nổi giận lôi đình, gã cầm lấy một cây giáo dài, hung hăng bước đi. Một binh sĩ né không kịp, bị gã xô ngã xuống đất. Ngoài ra hai tên khác sợ đến nỗi quay đầu bỏ chạy. Vũ Văn Trí Cập hét lên một tiếng:

- Giết chúng đi.

Đám thân binh ủng hộ xông lên, giết chết hai tên binh sĩ kia. Vũ Văn Trí Cập đã không còn đếm xỉa đến nữa. Nếu đại ca bất nhân thì đừng trách gã bất nghĩa. Gã hết lên một tiếng:

- Truyền lệnh ta, tất cả binh sĩ lập tức tập trung.

Ba mươi ngàn quân mà Vũ Văn Trí Cập thống lĩnh là những quân sĩ tinh nhuệ, trong đó hai mươi ngàn đóng quân ở bên ngoài phía bắc thành, còn mười ngàn đóng ở trong thành. Lúc này, Liễu Khánh đang ở trong lều lớn bày ra sát trận, ba trăm đao phủ núp ở trong lều, chờ Vũ Văn Trí Cập đến nghị sự.

Liễu Khánh ngồi trong lều lớn chậm rãi uống trà. Trong lòng đang nghĩ đến lối thoát. Cái tên Liễu Khánh này đã mang tội danh hành thích vua trong lịch sử, gã không thể quay lại được nữa. Quay về triều đình cũng không thể dung tha cho gã. Nếu có thể thay tên đổi họ thành một phú ông giáu có, thì đó đã là phúc lớn của gã rồi.

Năm đó khi gã đổi tên thành Liễu Khánh nhận nhiệm vụ này, gã đã biết sẽ có kết quả này. Gã là người đã trải qua cái chết mấy lần nên gã không sợ chết. Gã chỉ hy vọng tổng quản có thể cam kết sẽ cho con trai gã một tiền đồ, có như vậy gã chết cũng không tiếc.

Liễu Khánh thở dài, chắp tay bước ra trước lều, nhìn mặt trời đỏ rực phía xa, trong lòng có cảm giác vắng vẻ không thể nói nên lời.

Đúng lúc này, xa xa vọng lại tiếng la hét - giết. Liễu Khánh sửng sốt, xảy ra chuyện gì vậy? Ngay sau đó một binh sĩ chạy như bay tới bẩm báo:

- Khởi bẩm Liễu trường sử, Vũ Văn Trí Cập xuất quân tiến sát đại doanh rồi.

Liễu Khánh thất kinh, Vũ Văn Trí Cập làm sao biết được kế sách của ta? Tình thế đảo ngược, gã đã nhìn thấy vô số binh sĩ tiến sát doanh trại, rất nhiều lều trại đã bị đốt, khói đặc bầu trời. Binh sĩ của gã không phòng bị, bị giết chết hoảng sợ tháo chạy.

Liễu Khánh quyết định thật nhanh:

- Truyền lệnh ta, rút vào trong thành.

Liễu Khánh xoay người nhảy lên ngựa, đem theo hàng trăm người tháo chạy vào trong thành. Nhưng lúc này cửa thành đã đóng lại, trên thành vô số binh sĩ đứng, bất an nhìn lều trại xa xa bị thiêu rụi.

- Mau mở cửa thành.

Liễu Khánh đứng dưới thành hết lớn. Lúc này Vũ Văn Hóa Cập cũng chạy lên thành, giương mắt nhìn biến cố trước mặt. Gã nghe thấy tiếng Liễu Khánh bên dưới thành, liền ra lệnh:

- Mở thành.

Cửa thành mở ra, Liễu Khánh vội vàng chạy vào trong thành, cửa thành lập tức ầm ầm đóng lại, mặc kệ binh sĩ tới sau kêu gọi, cửa thành cũng không mở ra nữa.

- Trưởng sử, xảy ra chuyện gì?

Vũ Văn Hóa Cập chạy xuống thành hỏi lớn:

- Bẩm chủ công, Vũ Văn Trí Cập và Tư Mã Đức Kham câu kết mưu phản, bọn chúng đã hành động trước.

Vũ Văn Hóa Cập ngây dại một hồ. Gã tức giận giậm chân:

- Đồ ngu xuẩn, muốn hại chết ta sao?

Lúc này ngoài thành là một mớ hỗn loạn. Binh sĩ của Vũ Văn Trí Cập tay quấn vải trắng, hung ác dị thường. Giết đội quân của Vũ Văn Hóa Cập khiến chúng kêu khóc cả ngày chạy toán loạn. Còn Tư Mã Đức Kham đóng quân ngoài cửa Nam cũng nghe được tin tức, huynh đệ Vũ Văn nảy sinh nội chiến, đây là cơ hội hiếm có. Tư Mã Đức Kham không đợi đến tối lập tức xuất quân đến vây đánh cửa Nam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.