[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 54 : Binh biến Bành Thành




Mặt Hàn Trí Lễ biến sắc, lùi lại phía sau hai bước, run giọng nói:

- Điện hạ sao lại nói thế?

- Đấy là những lời nói thật, sao Hàn tòng quân không thích nghe?

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng đáp.

- Thế nhưng…thế nhưng…

Hàn Trí Lễ vội lau những giọt mồ hôi trên trán, không biết nên nói thế nào. Nếu như thế này, thì sứ mệnh của gã thành ra thất bại rồi.

Lúc này Dương Nguyên Khánh không còn tâm trí muốn dài dòng với gã nữa. Hắn bước tới trước mặt mười mấy hòm vàng bạc châu báu, nói với Hàn Trí Lễ:

- Những thứ cháu báu, mỹ nữ này ngươi hãy đem về, nói với Đậu Kiến Đức, nếu ông ta muốn có được thiên hạ thì hãy đưa ra chút quyết đoán, đừng đem những thứ ấu trĩ này đến cống ta. Nếu ông ta muốn có được Hà Bắc thì chỉ cần đánh bại ta là được. Còn nếu ông ta không có gan thì hãy rời khỏi Hà Bắc, thiên hạ giang sơn, ai mạnh thì đều có thể ở. Dương Nguyên Khánh ta có thể gửi trả lại những hòm châu báu và đám người này chưa?

Hàn Trí Lễ hổ thẹn, khom người hành lễ rồi lui xuống. Toàn bộ số vàng bạc châu báu và đám mỹ nữ kia đều được gã đem về.

Lúc này Bùi Thanh Tùng tiến lên cười nói:

- Thực ra tổng quản có thể nhận những lễ vật này, lừa Đậu Kiến Đức khiến y cho rằng tổng quản thật sự có lòng muốn hòa giải.

Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi. Đậu Kiến Đức là loại người gì? Ngươi nghĩ y thực sự cho rằng ta sẽ hòa giải với y sao? Đây thực ra là kế hoãn binh của y, y muốn tập trung quân đội Hà Bắc sau đó sẽ quyết chiến một trận với chúng ta.

Bùi Thanh Tùng cảm nhận được sự không hài lòng của tổng quản khiến anh ta không còn dám hé răng. Dương Nguyên Khánh không để ý tới anh ta nữa, hắn đứng chắp tay sau lưng, mắt nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm:

- Vũ Văn Hóa Cập mà lại tặng Đậu Kiến Đức hậu lễ vậy, thật thú vị đây.

Quận Bành Thành huyện Kỳ.

Vũ Văn Hóa Cập đã tập trung mười vạn đại quân ở đây, còn mười lăm vạn đại quân của Lý Mật thì đóng ở phía bắc huyện Phù Ly. Hai đội quân đối đầu nhau qua kênh Thông Tế, đã đối đầu cả một mùa đông.

Mười vạn đại quân của Vũ Văn Hoá Cập đã đóng ở bên ngoài thị trấn, còn bá quan văn võ và Hoàng đế cùng hàng ngàn cung nữ, hoạn quan thì lại ở bên trong thị trấn. Vũ Văn Hóa Cập đã cho vây huyện Tương Kỳ làm thành thủ đô thứ hai, lại sai người bảo dưỡng mới hoàn toàn văn miếu trong thị trấn, ưu tiên hành cung. Hàng ngày mỗi sáng gã đều phải lâm triều ở đây, ngay cả khi không có chuyện gì, gã cũng phải lưu lại đây một canh giờ, mỗi ngày đều như thế.

Vũ Văn Hóa Cập còn có một ý tưởng là chiếm hết cung phi thê thiếp của Dương Quảng, gã thậm chí có chủ ý muốn cả Tiêu Thái hậu, nhưng cố vấn Liễu Khánh của gã liên tiếp ba lần khuyên gã, Tiêu Thị dù sao cũng là hoàng hậu Đại Tùy, có vị trí rất cao trong lòng quân đội và bá quan. Nếu gã dám khinh động, e rằng các tướng sĩ sẽ cảm thấy bị siử nhục mà xảy ra binh biến, hoặc là sẽ chán nản mà bỏ đi. Như vậy gã sẽ không còn binh sĩ để dùng. Câu nói này đã đâm trúng tim Vũ Văn Hóa Cập, điều gã sợ nhất chính là mất đi quân sĩ, càng sợ hơn là binh loạn. Vũ Văn Hóa Cập đành chỉ âm thầm do dự những ý nghĩ xấu xa đó trong lòng, rồi tìm mấy cung nữ trẻ trung tới mua vui.

Sáng hôm nay, Vũ Văn Hóa Cập lại vào thành thiết triều như mọi ngày. Khi gã vừa đi chưa bao lâu thì mười mấy tướng lĩnh lặng lẽ tập trung đến một cái lều lớn phía sau doanh trại của phó đô thống Tư Mã Đức Kham.

Bên trong lều, Tư mã Đức Kham nói với mọi người:

- Ta vừa nhận được một thông tin, Dương Nguyên Khánh đã chiếm được U Châu, lại còn đánh bại mười vạn quân của Đậu Kiến Đức ở huyện Trác. Dương Nguyên Khánh càn quét Hà Bắc chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Hắn đã dựa vào Tùy mà đứng vững. Chúng ta giết chết Dương Quảng, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ta đã giết hại ý nguyện muốn lấy lòng thiên hạ của chúng ta. Mà tên Vũ Văn Công ngu ngốc bất tài của chúng ta, tham tài háo sắc, y đâu phải đối thủ của Dương Nguyên Khánh thì tất nhiên sẽ thất bại thảm hại trong tay Dương Nguyên Khánh. Con người này chúng ta không tin được, mọi người thử nghĩ xem, liệu chúng ta còn lối thoát nào không?

Trong lều, mười mấy tướng lĩnh đều là thân cận của Tư mã Đức Kham, trực tiếp tham gia bạo loạn trong cung, bức tử Dương Quảng đều có phần của bọn họ. Trong lòng mọi người vô cùng sợ hãi, tinh thần hoảng loạn. Có người thì muốn đầu hàng Lý Mật, có người lại nói đi đầu hàng Đỗ Phục Uy, cũng có người muốn đầu hàng Vương Thế Sung.

- Mọi người yên lặng.

Phó tướng Triệu Hành Xu la lớn. Gã biết rằng Tư mã Đức Kham tất nhiên đã có phương án rồi nên mới tập trung mọi người lại. Gã nói với Tư mã Đức Kham:

- Xin tướng quân hãy nói cho chúng tôi biết, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

Tư Mã Đức Kham gật gật đầu, nói:

- Bây giờ chúng ta đầu hàng bất cứ ai thì chúng cũng đều dùng chúng ta để đi lấy lòng Dương Nguyên Khánh. Con đường sống duy nhất của chúng ta là mai danh ẩn tích, trú ẩn ở nơi nào đó tại Giang Nam hoặc Lĩnh Nam, sống những ngày phú ông giàu có, hưởng thụ phần còn lại của cuộc đời, mọi người thấy thế nào?

Mọi người đều gật đầu, đây quả thực là một phương án rất tốt. Mọi người đều đã từng sống những ngày dưới lưỡi gươm đao, vì muốn được thăng quan phát tài, nhưng lại thành thăng quan vô vọng. Giờ phát tài để làm ông nhà giàu cũng thật tuyệt vời. Nhưng làm thế nào phát tài, đây mới là vấn đề then chốt. Mọi người cùng hướng về phía Tư mã Đức Kham với ánh mắt chờ đợi.

Tư Mã Đức Kham thấy mọi người đều bị lay động bời lời nói của mình bèn hạ giọng nói:

- Ta nghĩ mọi người chắc đều có không nhiều. Vũ Văn Hóa Cập đã lấy số châu báu trong thuyền lớn chuyển sang đầy mấy trăm thuyền nhỏ, tất cả đều được cất giấu ở trong thị trấn Kỳ, dĩ nhiên đều đã bị Vũ Văn Hóa Cập độc chiếm hết. Ta thấy ít nhất một nửa trong số này nên thuộc về chúng ta. Ý của ta là chúng ta hãy đoạt lại số châu báu thuộc về chúng ta. Mọi người đều được phân phát, sau đó chúng ta tự tìm đường thoát. Có được số cháu báu này trong tay, quãng đời còn lại chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý. Mọi người thấy thế nào? Có làm hay không?

- Làm.

Mọi người cùng đồng thanh hô lên, trong ánh mắt đều lộ lên vẻ hưng phấn, kích động. Tư Mã Đức Kham liền “hừ” một tiếng, thấp giọng nói:

- Ta đã vạch kế hoạch cả rồi. Đêm nay chúng ta sẽ đem quân đi. Từ Tây Môn tấn công vào huyện Kỳ, cướp lại châu báu cung nữ. Sau đó Tây Môn cấp tốc rút quân, tìm một nơi nào đó phân chia số tiền và cung nữ, rồi chúng ta giải tán.

Mọi người hưng phấn một cách khác thường, nóng lòng muốn thử xem sao. Tư Mã Đức Kham đem đến mười mấy cái bát to, rót đầy rượu, mọi người cùng cắt vào ngón tay trỏ và mỗi bát rượu đều có một chút máu tươi. Mọi người cùng nâng lên uống một hơi cạn sạch, rồi vung tay ném vỡ bát.

Các tướng lĩnh đền đem mộng phát tài về lều mình. Tư Mã Đức Kham và Triệu Hành Xu còn lưu lại tiếp tục bàn tính chi tiết. Không khí trong doanh trại bắt đầu khẩn trương hơn lên.

Trong số mười mấy tướng lĩnh tham gia cuộc thảo luận, đạo sư Vũ Văn là người có trình độ không cao. Gã tuy cũng mang họ Vũ Văn, nhưng không hề có chút liên quan gì đến Vũ Văn Hóa Cập. Gã chỉ là con cháu của Vũ Văn Thái - một gã gia tướng mà thôi. Gã lo lắng trở lại lều của mình, ngồi yên tĩnh nửa ngày, sau cùng gã khẽ rít lên trong miệng, gọi một cận vệ tới, nói nhỏ với y vài câu.

Tên cận về gật gật đầu, lặng lẽ rút khỏi lều, đi về hướng lều lớn trong doanh trại. Ở trong lều lớn Liễu Khánh đang thay Vũ Văn Hóa Cập chỉnh sửa tấu chương. Vũ Văn Hóa Cập thân là thượng thư đại thần lệnh tổng lý chính vụ nhưng gã chỉ biết nghe một chút chuyện triều chính, cũng không biết phát biểu ý kiến, sau cùng đem tấu chương tới cho phụ tá Liễu Khánh phê duyệt.

Trong lều, ngoài Liễu Khánh ra còn có nhị đệ Vũ Văn Sĩ Cập của Vũ Văn Hóa Cập. Y bị huynh trưởng phong làm Nội sử lệnh, nhưng thực chất cả ngày chẳng có việc gì. Thời gian này tâm tính y rất không tốt, từ việc Vũ Văn Hóa Cập hành thích vua hậu, người vợ là Nam Dương công chúa bắt đầu bất hòa với y. Nguyên cả một mùa đông, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy, con trai Vũ Văn Thiền Sư cũng ở cùng với mẹ mà không đề ý tới y, điều này khiến cho tâm trí Vũ Văn Sĩ Cập cực kỳ đau khổ. Quan hệ giữa y và Liễu Khánh rất tốt, thường xuyên tìm nhau nói chuyện phiếm.

- Hôm nay có một tin truyền đến, Dương Nguyên Khánh đã chiếm được U Châu, Đậu Kiến Đức cũng thất bại ở huyện Trác. Liễu huynh, tin này có thể là rất bất lợi.

Liễu Khánh buông bút, khẽ cười đáp:

- Huynh muốn nói chủ công và Đậu Kiến Đức cùng liên minh sao?

Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu, thở dài nói:

- Ban đầu Đậu Kiến Đức tỏ thái độ không tốt, nói là có thể thương lượng, nhưng lại trả lời không rõ ràng. Bây giờ gã bị đánh bại ở quận Trác. Tự thân khó bảo toàn, càng không thể xuất bình giúp chúng ta. Bây giờ đã sắp mùa xuân, trận quyết đấu với Lý Mật cũng sắp đến. Khí thế của binh sĩ chúng ta suy yếu, liệu có phải là đối thủ của Lý Mật không?

Liễu Khánh trầm ngâm một hòi rồi nói:

- Hôm qua ta có nói chủ công tản ra phía nam một trăm dặm, cố gắng kéo dài trận quyết đấu với Lý Mật. Chỉ cần lui một tháng, thì cơ hội sẽ đến với chúng ta.

- Vì sao?

Vũ Văn Sĩ Cập không hiểu nổi hỏi lại.

Liễu Khánh cầm ly trà lên cười đáp:

- Sĩ Cập huynh cho rằng Đậu Kiến Đức không địch lại Dương Nguyên Khánh thì sẽ tản ra đâu?

Vũ Văn Sĩ Cập nhíu mày, y vừa định mở miệng thì bên ngoài có binh sĩ bẩm báo:

- Khởi bẩm tiên sinh, Tướng quân Vũ Văn đạo sư cử người đến, nó có việc gấp cần cấp báo.

- Cho y vào.

Trong giây lát. Thân binh của Vũ Văn đạo sư bước vào trong lều, quỳ một chân bẩm báo:

- Tướng quân nhà tôi nói tôi bẩm báo tiên sinh, Tư Mã Đức Kham đêm nay sẽ phát động bạo loạn, tập kích hành cung huyện Kỳ, cướp đoạt châu báu cung nữ, bọn họ đã thương lượng đưa ra quyết định rồi.

Tin tức ngoài ý muốn này khiến Liễu Khánh và Vũ Văn Sĩ Cập hết sức kinh ngạc. Liễu Khánh vội vàng hỏi:

- Chuyện này từ khi nào?

- Vừa mới xong.

Tướng quân nhà tôi vừa họp bàn trở về. Đều là gia tộc Vũ Văn, nên không đánh lòng phản bội chủ công. Tình hình rất cấp bách, mong chủ công nhanh chóng quyết định.

Liễu Khánh gật gật đầu:

- Ta biết rồi. Ngươi mau trở về trước, báo cho tướng quân Vũ Văn, lòng trung của ông ta, ta nhất định bẩm báo chủ công, sẽ không bạc đãi ông ta.

Tên thân binh hành lễ rồi lui về. Vũ Văn Sĩ Cập nhíu đôi lông mày nói:

- Liễu huynh, huynh cho rằng điều này có thật không?

- Ta nghĩ chắc là thật. Tư Mã Đức Kham vốn là kẻ vì lợi mà tạo phản. Hiện tại y vớt không được một chút may mắn nào nữa nên trong lòng phẫn nộ có thể hiểu. Ban đầu ta đã khuyên chủ công đoạt lấy quân quyền của y nhưng chủ công chần chừ không quyết, bây giờ tai họa ập đến rồi.

Trong lòng Liễu Khánh có chút tiếc nuối, đứng dậy nói:

- Bây giờ ta phải lập tức vào thành bẩm báo chủ công, hôm khác sẽ nói chuyện với Sĩ Cập huynh.

Liễu Khánh vội vã bước đi. Vũ Văn Sĩ Cập thở dài, kỳ thực y muốn đi đầu quân cho quân Đường, dựa vào quan hệ của y với Lý Uyên, Lý Uyên tuyệt đối sẽ không bạc đãi y. Nhưng y lại không bỏ được vợ, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm.

- Cái gì?

Vũ Văn Hóa Cập nhảy dựng lên, nối giận nói:

- Ta đã thành tâm đối đãi với y, vậy mà y dám cướp tài sản của ta, y chán sống rồi sao?

Liễu Khánh vội vàng khuyên nhủ:

- Chủ công bớt giận, xin nghe ty chức một câu.

Vũ Văn Hóa Cập từ từ ngồi xuống, có nến cơn giận nói:

- Ngươi nói đi, chuyện gì?

Ty chức muốn nói, có thể nhân cơ hội này vây đánh một mẻ toàn bộ quân Tư Mã Đức Kham.

- Điều này không cần ngươi nói. Ta sớm đã muốn giất chết y, nhưng Trí Cập luôn thỉnh cầu thay y.

Đến đây Vũ Văn Hóa Cập nhíu mày, y nhớ tới người huynh đệ Vũ Văn Trí Cập có mối quan hệ rất tốt với Tư Mã Đức Kham. Chuyện này không phải cũng có quan hệ tới huynh đệ sao?

Liễu Khánh hiểu ý đồ của gã, thập giọng nói”

- Rất khó nói tam công tử có tham gia hay không. Nếu chủ công không yên tâm, có thể nhốt tam công tử lại trước. Việc này chủ công có thể giao cho ty chức làm. Ta chỉ cần lên kế hoạch nhỏ, sẽ có thể bắt cả một mẻ lưới.

Vũ Văn Hóa Cập vốn là người không có chủ kiến. Nghe Liễu Khánh nói thế, gã lập tức giao cho Liễu Khanh kim bài điều binh:

- Tất thảy nhờ vào tiên sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.