[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 50 : Bình định U Châu




Ưu thế của trọng giáp kỵ binh ở chỗ xông vào trận địa, khi cả đoàn quân lớn tác chiến, trọng giáp kỵ binh chính là một nhánh quân sắc nhọn, lao thẳng vào đại trận quân địch, phá hủy trận hình. Có thể nói, nó phù hợp với những trận chiến lớn, có mục tiêu cố định.

Tuy rằng nó có ưu thế rất lớn, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng. Cồng kềnh, chậm chạp, phản ứng mất linh hoạt, không thể chiến lâu. Những cái này Dương Nguyên Khánh đều biết. Nhưng then chốt là nhánh trọng giáp kỵ binh này có thể duy trì bao lâu. Hắn phát hiện, nhánh trọng giáp kỵ binh này nếu chạy khoảng năm dặm là duy trì không nổi. Ngựa chiến sẽ bị sức nặng của áo giáp kéo cho suy sụp.

Cho nên trọng giáp kỵ binh cần phải có kỵ binh bình thường ở một bên hộ vệ. Đánh một lúc nào đấy thì bảo hộ bọn họ rút về đại doanh. Mà hôm nay, bọn họ không có khinh kỵ binh bảo hộ. Mà kỵ binh quân Tùy lại không chịu đánh với bọn họ, không ngừng dụ dỗ trọng giáp kỵ binh đuổi theo. Sau khi chạy được hơn bốn dặm, trận hình bắt đầu rối loạn, không chỉnh tề. Có ngựa chiến không chịu được đã ngã sấp xuống. Năm nghìn trọng giáp kỵ binh chậm rãi dừng lại, ngựa chiến thở hổn hển, đã mất đi lực chiến đấu. Một nghìn kỵ binh từ bốn phía vây quanh. Năm nghìn trọng giáp kỵ binh đã thành cá trong chậu. Cuộc chiến lúc này mới chỉ có diễn ra gần nửa tiếng.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu. Nhánh trọng giáp kỵ binh này khiến hắn cảm thấy thất vọng. Ưu thế của trọng giáp kỵ binh, mạch đao trọng giáp bộ binh của hắn đều có. Nhưng trọng giáp mạch đao quân không có cưỡi ngựa chiến. Quân Tùy có rất nhiều ngựa, tiện lợi cho Dương Nguyên Khánh chọn lựa giữa trọng giáp kỵ binh hay là trọng giáp bộ binh. Hiện tại thực chiến cho hắn biết, nên dứt khoát buông tha trọng giáp kỵ binh, mà toàn lực phát triển trọng giáp bộ binh.

Dương Nguyên Khánh vung Phá Thiên Sóc hô lớn:

- Tiết tướng quân còn muốn đánh không?

Tiết Vạn Triệt xa xa nhìn thấy. Y thở dài một tiếng. Ra lệnh cho bên cạnh:

- Thu binh, toàn quân xuống ngựa đầu hàng.

Mặc dù y có điểm lo lắng an nguy của anh cả. Nhưng tình thế không cho Tiết Vạn Triệt nửa điểm do dự. Tiết Vạn Triệt xuống ngựa, ra lệnh cho thân binh trói mình lại. Lại lệnh thân binh mang mình đến trước trận. Y quỳ gối trước chiến mã của Dương Nguyên Khánh, xấu hổ thỉnh tội:

- Tội tướng Tiết Vạn Triệt không nhìn được thiên uy, xin được hàng. Mong Sở Vương điện hạ chấp nhận!

Dương Nguyên Khánh vội vã xuống ngựa nâng y lên, cười trấn an nói:

- Nhiều năm trước, ta cùng Tiết tướng quân là bạn cũ. Năm đó chúng ta đều dưới trướng của Thái tử. Ngày hôm nay chúng ta lại cùng làm thần của một điện hạ. Đây cũng là một điều thú vị trong đời. Sau khi quay về Thái Nguyên, ta sẽ mời Tiết tướng quân uống rượu, ôn lại chuyện cũ.

Trong lòng Tiết Vạn Triệt cảm kích, lần thứ hai khom lưng nói:

- Ty chức nguyện vì điện hạ quên mình phục vụ!

Dương Nguyên Khánh nhìn hai mươi nghìn tướng sĩ tinh nhuệ của U Châu, trong lòng cực kỳ vui mừng. Có thể thu hàng hai mươi nghìn tinh binh, so với việc đánh bại một trăm nghìn đại quân của Đậu Kiến Đức càng khiến hắn vui vẻ.

La Nghệ ở huyện Lương Hương gặp quân chi viện của Tiết Vạn Quân, thấy Tiết Vạn Quân đưa ra kim tiễn lệnh, La Nghệ như gặp ngũ lôi oanh đỉnh. Y lập tức ý thức được đã mất thành U Châu. Đây nhất định là Hầu Mạc Trần Nghệ giả truyền mệnh lệnh của y.

Trong phòng, La Nghệ chắp tay phía sau đứng ở trước cửa sổ trầm tư thật lâu. Trong lòng vốn uể oải của y đã khôi phục lại. Dù sao y cũng minh bạch. Ngày này sớm muộn gì cũng tới. Nếu không có Hầu Mạc Trần Nghệ, thì cũng có người khác bán đứng y. Thậm chí giờ này y cũng đoán được, Tiết Vạn Triệt đã đầu hàng Dương Nguyên Khánh.

Chỉ là y vẫn không cam lòng. Dương Nguyên Khánh là tổng quản Phong Châu. Chỉ dựa vào vùng biên cương xa xôi hẻo lánh mà có thể giành được một mảng thiên địa lớn như vậy. Mà y là tổng quản U Châu, nắm giữ Hà Bắc, khu vực chiến lược, lại lạc vào tình cảnh như bây giờ. Điều này khiến y không thể nào tiếp nhận được. Là do đại quân của Đậu Kiến Đức kiềm chế, là Cao Khai Đạo uy hiếp, là y không quả quyết, không đúng lúc xuất binh đả kích Lưu Vũ Chu ở Nhạn Môn Quan. Hay là y không coi trọng mưu sĩ, bảo thủ ý kiến? Nguyên nhân nào cũng có …

La Nghệ đã biết nguyên nhân thất bại, lại càng khiến y không cam lòng. Khát vọng trong đầu y lại trở lại. Chỉ cần cho y một cơ hội lần nữa, y sẽ không tái phạm phải sai lầm trước kia. Y muốn giống như Dương Nguyên Khánh, luôn có cơ hội.

La Nghệ rất rõ ràng. Dương Nguyên Khánh sẽ không lại dung thứ cho y. Tuy rằng không đến mức giết y, nhưng cả đời này y cũng không có ngày xuất đầu. Chỉ có thể chết đi trong buồn khổ cùng rượu chè. Cơ hội cuối cùng của y chính là Lý Đường bên kia.

Lúc này, ở cửa truyền đến tiếng của đại tướng tâm phúc Tôn Kiến An:

- Vương gia, ty chức có việc khẩn cấp cần cầu kiến!

- Vào đi!

La Nghệ thở dài, chậm rãi ngồi xuống. Tôn Kiến An bước nhanh vào phòng, quỳ xuống một gối thưa:

- Bẩm báo Vương gia, Tiết Vạn Quân mượn cớ đi trinh sát, đã đem theo một trăm thân binh rời khỏi thành. Ty chức nguyện lĩnh quân đi bắt y trở về.

Mười nghìn quân đội do Tiết Vạn Quân mang đến đã bị La Nghệ cướp đi quyền khống chế. Hiện tại trong tay bọn họ chỉ còn lại mười nghìn quân đội này. La Nghệ làm sao có thể để Tiết Vạn Quân nắm giữ. La Nghệ lắc đầu:

- Y đi nơi nào kệ y! Cây đổ, chim cũng nên tán. Tôn tướng quân, ngươi có tính toán gì không?

Tôn Kiến An cúi đầu nói:

- Ty chức nguyện đi theo Vương gia. Vương gia đi nơi nào, ty chức sẽ đi nơi đấy. Tuy nhiên ty chức có kiến nghị, chúng ta nên lùi về quận Ngư Dương hoặc quận Bắc Bình.

La Nghệ cười khổ một tiếng:

- Hầu Mạc Trần Nghệ sẽ không có khả năng cho chúng ta cơ hội đấy. Hẳn là y đã phái binh đi. Hơn nữa, chạy đến quận Ngư Dương còn có ý nghĩa gì nữa. Sớm muộn cũng nằm trong tay của Dương Nguyên Khánh. Điều này chỉ làm bất lợi cho việc đàm phán.

La Nghệ trầm tư chốc lát lại nói:

- Tôn tướng quân, ta nghĩ muốn ngươi thay ta đàm phán với Dương Nguyên Khánh. Nói cho hắn biết, ta nguyện ý tiếp thu điều kiện thứ ba của hắn. Ta đưa cho hắn quân đội, để cho ta đem người nhà đi Trường An. Chỉ là ta muốn tùy tùng theo ta tăng lên một chút, khoảng năm trăm người là được.

- Ty chức đã hiểu. Vậy ty chức sẽ đi đàm phán với Dương Nguyên Khánh.

Tôn Kiến An thi lễ, lui xuống. Chờ y vừa đi, La Nghệ lập tức quát:

- Người đâu!

Vài tên thân binh đi vào, La Nghệ chỉ vào năm cái rương sắt đặt ở góc phòng, nói:

- Xách nó ra ngoài, rồi bảo các huynh đệ thân binh tập trung lại đây!

Năm rương sắt là thứ duy nhất La Nghệ lấy ra từ trong doanh. Đây là số của cải cuối cùng của y.

Chỉ chốc lát, một nghìn người thân binh đã đi tới trước đại viện. Trước sau chật ních người, rất nhiều người phải đứng bên ngoài sân. La Nghệ hít một hơi rồi nói với thân binh:

- U Châu đã bại, ta dự định đến Trường An phát triển lại từ đầu. Các vị huynh đệ đi theo ta mười năm, ngắn nhất cũng có ba bốn năm. Ta La Nghệ không có cái gì báo đáp. Trong năm cái rương này là năm nghìn lượng vàng, là tích súc mấy năm của ta. Ta dự định phân chia cho các huynh đệ. Cầm vàng về nhà mua đất đai, hoặc buôn bán. Nếu ai nguyện theo ta thì đây là lộ phí để đi Trường An. Đến Trường An thì các ngươi hội họp ở quán rượu Bắc Bình ở cổng chợ Lợi Nhân. Nói thật, ta mong muốn mọi người vẫn theo ta như cũ. Càng nhiều huynh đệ, La Nghệ ta càng thêm sức mạnh.

La Nghệ mở ra năm cái rương. Bên trong tất cả đều là vàng tươi rói. La Nghệ nói với Giáo Úy:

- Chia ra cho các huynh đệ. Mỗi người năm lượng, hẳn là đủ.

- Các vị huynh đệ nhận được vàng thì lập tức rời khỏi thị trấn, trước khi quân Tùy kéo đến. Rất mong gặp lại mọi người ở Trường An.

Hạ tuần tháng giêng của năm Kế Nghiệp thứ hai, tổng quản U Châu La Nghệ suất lĩnh mười nghìn người chính thức đầu hàng quân Tùy. Dựa theo ước định trước đó của hai bên, Dương Nguyên Khánh sai người đến U Châu thả người nhà La Nghệ. Sau đó phái quân đội hộ tống La Nghệ, người nhà, tùy tùng cùng năm trăm người rời khỏi Hà Bắc, đi đến Trường An.

Đến tận đây, các quận Trác, Ngư Dương, Bắc Bình, An Nhạc thuộc U Châu đều đầu nhập vào lãnh thổ của triều Tùy.

Ba ngày sau, Dương Nguyên Khánh suất ba mươi nghìn đại quân đến thành U Châu. Cả thành U Châu đều chật ních người. Khoảng hơn hai trăm nghìn dân quân đều ra khỏi thành nghênh tiếp Dương Nguyên Khánh trở về. Năm đó hắn làm tổng quản U Châu, đã từng suất lĩnh quân dân chống lại nạn ôn dịch, bảo vệ tính mạng của cả thành. Rất nhiều người lòng vẫn còn mang cảm kích với hắn.

Quan trọng hơn là, quân dân U Châu đã chán ghét chiến tranh. Từ cuối năm Đại Nghiệp thứ sáu bắt đầu chiến tranh Triều Tiên tới nay, quận Trác liên tục bị chiến tranh quấy phá. Vô số quân đội đều đi qua đây. Tất cả mọi người bị lăn đi lăn lại đến uể oải không chịu nổi. Bọn họ khát vọng U Châu cũng giống như Hà Đông, phân chia quân điền, khôi phục sản xuất, trở lại cảnh sinh hoạt bình thường. Cho nên đại quân của Dương Nguyên Khánh đến rất được mọi người hoan nghênh.

Đoàn người hoan nghênh cứ thế kéo dài hơn mười dặm. Hai bên đường đều là những nụ cười chân thành. Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay liên tục không dứt, không ngừng có người hô lớn:

- Hoan nghênh Dương tổng quản trở về!

Dương Nguyên Khánh ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận được sự nhiệt tình của dân chúng U Châu, cảm nhận được sự vui mừng cùng kích động phát ra từ phế phủ của họ. Điều này khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh cực kỳ cảm động. Hắn thấy vài người thanh niên đang đỡ lấy một ông lão râu tóc trắng xóa tới nghênh tiếp. Ông lão giơ lên hai cánh tay khô héo ôm hướng hắn ôm thành quyền. Dương Nguyên Khánh cảm thấy hai mắt có chút ươn ướt.

Cách thành còn năm dặm, Hầu Mạc Trần Nghệ mang theo hơn mười người tướng lĩnh đến tham kiến. Bọn họ cùng nhau quỳ gối xuống, ôm quyền nói:

- Tham kiến Sở Vương điện hạ.

Dương Nguyên Khánh vội vã xoay người xuống ngựa, nâng Hầu Mạc Trần Nghệ dậy, nhẹ nhàng đấm vào vai y cười:

- Qua nhiều năm như vậy, cũng không viết một bức thư cho ta!

Hầu Mạc Trần Nghệ cười khổ một tiếng nói:

- Năm đó từ biệt, ta đã cho rằng rất khó gặp lại tổng quản, không nghĩ tới, ài!

- Không nghĩ tới ta còn trở về, đúng không?

Dương Nguyên Khánh ha ha cười, lại nói với chúng tướng:

- Các vị tướng quân, xin đứng lên. Các ngươi lòng mang trung nghĩa, không quên Đại Tùy. Ta Dương Nguyên Khánh tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi, xin mọi người yên tâm!

Chúng tướng đại hỉ, cùng nhau hô to:

- Nguyện vì Sở Vương điện hạ hiệu lực!

Dương Nguyên Khánh cười cười. Rất nhiều chuyện không cần phải nói ra. Những tướng lĩnh này đều rõ ràng, bọn họ cũng không phải vì hoàng đế Đại Tùy mà cống hiến, mà là vì bản thân mình hiệu lực.

Lúc này, Tư Mã Ôn Ngạn Bác dẫn theo hai mươi mấy vị quan văn đến bái kiến. Thái Thú quận Trác vẫn là do La Nghệ kiêm nhiệm. Mà Trường Sử là Tiết Vạn Quân. Bọn họ trên danh nghĩa đều là quản lý chính vụ, nhưng trên thực tế chính vụ của quận Trác đều do Ôn Ngạn Bác phụ trách. Mọi người tiến lên thi lễ:

- Tham kiến Sở Vương điện hạ.

Dương Nguyên Khánh vội vàng hoàn lễ. Hắn lại cười nói với Ôn Ngạn Bác:

- Ôn Tư Mã không cùng La Nghệ đi Trường An, đây là việc ta vui mừng nhất.

Ôn Ngạn Bác mỉm cười:

- Ty chức đã nói qua với điện hạ, nếu như ti chức có thể một lần nữa lựa chọn, ti chức nhất định sẽ thuần phục triều Tùy. Ngày hôm nay, ti chức đã thực hiện được lời hứa.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Ôn Tư Mã nói đúng. Từ nay trở đi, sẽ do Tư Mã đảm nhiệm Thái Thú quận Trác. Mong rằng Tư Mã nhanh chóng ổn định lại dân tâm quận Trác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.