[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 44 : Kéo dài ba ngày




La Nghệ vốn tưởng rằng Dương Nguyên Khánh muốn y quy hàng Tùy triều nhưng không ngờ nội dung trong thư lại là liên minh cùng đánh Đậu Kiến Đức. Cần phải biết rằng ngày hôm qua, Dương Nguyên Khánh đã phát sinh cuộc chiến kịch liệt với quân đội của y, thế mà chỉ trong chớp mắt lại mời y tác chiến. Thay đổi như thế khiến La Nghệ quả thực có chút khó thích ứng.

Đối với La Nghệ mà nói, Dương Nguyên Khánh và Đậu Kiến Đức cũng chẳng có gì khác nhau. Một người là hổ ác, một người là rắn độc, đều là kẻ muốn cướp lấy cơ nghiệp của y. La Nghệ trầm mặc một lát rồi hỏi:

- Không biết theo kế hoạch của Dương tổng quản thì khi nào phát động tiến công?

Thi Vinh hạ thấp người nói:

- Canh một ba ngày sau, quân của hai bên sẽ đồng thời tiến công quân đội của Đậu Kiến Đức!

- Sau đó thì sao?

La Nghệ liếc mắt nhìn Thi Vinh. Điều y càng quan tâm hơn là sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức thì sẽ phải làm sao? Không phải là sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức, hai quân lại một lần nữa giao chiến chứ? Y không thể nào chịu được cái kết cục như thế.

Thi Vinh mỉm cười nói:

- Sau khi đánh bại Đậu Kiến Đức, La Tướng quân có thể dẫn quân rút về U Châu, sau đó chúng ta lại một lần nữa khai chiến, giống như trước kia.

Lúc này, La Thành ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được hỏi:

- Chẳng lẽ nhất định phải đấu nhau một mất một còn, không có hướng giải quyết mà hai bên đều có thể chấp nhận được sao?

La Nghệ quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn con trai, giận dữ mắng:

- Không được nhiều lời!

Thi Vinh ha ha cười nói:

- Thiếu gia tướng quân nói đến điều quan trọng rồi đó. Lần này ta phụng mệnh tới, trên thực tế là có ba phương án, phương án vừa rồi ta nói cho La Tướng quân nghe chỉ là phương án thứ nhất. La Tướng quân có muốn nghe phương án thứ hai và thứ ba của Sở Vương điện hạ hay không?

Phương án thứ nhất là văn bản, Dương Nguyên Khánh tự tay viết trên giấy, đây là phương án chính. Hai phương án sau chỉ là nói miệng. Hiển nhiên là một sự thử thăm dò, La Nghệ ung dung nói:

- Thi tham quân xin nói tiếp, La mỗ nguyện ý lắng nghe.

- Thật ra La Tướng quân hẳn là đoán được rồi. Phương án thứ hai là hy vọng La Tướng quân có thể quy thuận triều Tùy. La Tướng quân vốn chính là sinh ra ở Tùy, theo lý thì nên hướng về triều Tùy. Sở Vương điện hạ nói, nếu như La Tướng quân trở về sẽ phong làm huyện công Tương Dương, Võ hầu đại tướng quân. Nếu như La Tướng quân muốn làm quan văn thì sẽ phong làm Thái Thú, thống trị một phương lưu danh muôn đời.

La Thành ở phía sau vừa muốn mở miệng, La Nghệ đã trợn trừng mắt, khoát tay chặn lại con trai. Y lại tiếp tục bình thản hỏi:

- Vậy phương án thứ ba là gì?

- Phương án thứ ba thì đơn giản hơn nhiều. La Tướng quân giao tất cả quân đội ra, chúng ta đảm bảo sự an toàn cho cả nhà La Tướng quân đi qua Hà Đông tới Quan Trung, đồng thời sẽ để La Tướng quân mang đi theo cùng hai trăm thân binh.

La Nghệ khẽ gật đầu. Điều kiện của Dương Nguyên Khánh đều nằm trong dự liệu của y, y cười nói:

- Trước tiên sẽ không bàn gì đến hai điều kiện sau nữa,hương án đầu tiên ta đồng ý. Xin hãy chuyển lời đến Dương tổng quản, canh một ba ngày sau, chúng ta cùng nhau tấn công quân của Đậu Kiến Đức.

Thi Vinh cáo từ ra về. La Thành lập tức sốt ruột nói với phụ thân:

- Phụ thân, Dương tổng quản đã công khai đưa ra điều kiện, vì sao chúng ta không đồng ý chứ?

La Nghệ liếc mắt nhìn con trai, thản nhiên nói:

- Dương Nguyên Khánh đưa ra điều kiện gì? Huyện công Tương Dương, Võ Hầu đại tướng quân. Võ Hầu Đại tướng quân là cái gì cơ chứ? Sao con không nghĩ thử xem. Hiện tại mấy người Tần Quỳnh, Dương Tư Ân, Bùi Hành Nghiễm bọn người này cũng chỉ là tướng quân, hắn lại cho ta làm đại tướng quân, chắc là cho ta một cái bánh lớn nhưng chỉ là hư chức mà thôi. Tưởng La Nghệ ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Triều Đường ít nhất còn cho ta một chức quan lớn còn hắn chỉ cho ta một cái chức Thái Thú. Con nói ta có thể đồng ý được sao?

- Nhưng chẳng phải phụ thân đã nói, Lý Uyên chẳng qua là nhìn trúng quân đội và địa bàn của U Châu. Nếu như phụ thân thật sự trở thành một tổng quản hư danh, Lý Uyên sẽ trở mặt không nhận người sao?

- Đúng là ta đã nói như thế nhưng lúc đó ta quên một điều. Lý Uyên nếu muốn được lòng thiên hạ thì ông ta chắc chắn phải đối xử tử tế với ta. Con có biết câu chuyện thiên kim mãi cốt (Nghìn vàng mua xương)? Bây giờ ta chính là đống xương ngựa vô dụng kia, ta không nhận bổng lộc của Đại Tùy, ngàn dặm xa xôi đi nương tựa Đại Đường, Lý Uyên nếu không trọng dụng ta thì ông ta sẽ thất tín với thiên hạ.

Nói đến đây, La Nghệ lạnh lùng cười:

- Ta tin tưởng Lý Uyên sẽ không làm như vậy!

La Nghệ lại lấy từ trong rương luôn mang theo người ra một quyển tấu chương, đưa cho La Thành:

- Con hãy lập tức cải trang đi tới Trường An, nghĩ cách đem bản tấu chương này giao cho Thái tử, sau đó ở Trường An chờ ta.

La Thành dường như muốn cắn nát môi, anh ta tiếp nhận tấu chương, lại một lần nữa cầu khẩn:

- Phụ thân xin hãy suy nghĩ lại! Con cảm thấy triều Đường không có tiền đồ đâu.

La Nghệ vỗ vỗ bả vai con trai, hít một hơi rồi nói:

- Vì phụ thân biết con từng là thuộc cấp dưới của Dương Nguyên Khánh, còn lưu luyến tình cảm cũ nhưng con hãy nhìn xa một chút, Dương Nguyên Khánh thân từng là tổng quản U Châu, ta không có bất cứ giá trị lợi dụng nào đối với hắn cho nên hắn mới phong cho ta là Võ Hầu đại tướng quân. Điều đó cho thấy hắn chỉ nuôi ta vì biết ân, mà ngược lại sẽ không trọng dụng ta. Điều khác biệt chính là Lý Uyên cũng muốn đoạt lấy Hà Bắc, đoạt U Châu, vậy thì ông ta nhất định sẽ tiếp tục dùng ta. Hơn nữa dưới tay Thái tử không có đại tướng, ta nhập dưới trướng Thái tử sẽ còn có cơ hội...

La Nghệ ấn tay lên vai con trai, ánh mắt chăm chú nhìn con:

- Cơ hội, con có hiểu không? Cơ hội phục hồi lại của phụ thân con chỉ có tạ triều Đường mới có thể có được!

Thi Vinh trở lại đại doanh quân Tùy, rất nhanh ông ta đã đi vào trong lều lớn, sau đó chắp tay nói với một tên thân binh:

- Xin hãy bẩm báo với tổng quản rằng Thi Vinh đã trở lại.

- Thi tham quân xin đợi một lát!

Thân binh vội vàng đi vào, một lát sau liền đi ra thi lễ nói:

- Tổng quản mời Thi tham quân vào.

Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở bàn phê duyệt tấu chương. Đây là tấu chương trưa hôm nay mới đưa tới, hơn ba mươi bản, đều phải đích thân hắn phê chuẩn ký tên.

Thi Vinh vội vàng đi vào, thi lễ thật sâu, nói:

- Ty chức tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh đã nhận được tin ông ta vào liền buông bút khẽ cười nói:

- Y chấp nhận phương án nào?

- Khởi bẩm tổng quản, La Nghệ chỉ chịu tiếp nhận phương án thứ nhất, phương án thứ hai và thứ ba y không hề tỏ thái độ gì. Ty chức cảm thấy y dường như chê điều kiện mà tổng quản đưa ra quá thấp.

Dương Nguyên Khánh nhịn không được cười lạnh một tiếng. Nếu như La Nghệ thật sự nghĩ như vậy thì hắn chẳng thấy lạ một chút nào. Triều Đường phong cho y làm Bắc Bình Quận Vương, lại cho y địa vị cao, còn mình chỉ cho y cái chức Thái Thú và Huyện công Tương Dương. Y đương nhiên sẽ không quan tâm, nhưng y cho mình là cái gì cơ chứ? Thế cục trước mắt ngoài đầu hàng ra, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục làm tổng quản U Châu sao?

Y có đáp ứng hay không cũng đã không phải do y quyết định nữa rồi. Dương Nguyên Khánh chắp tay phía sau chậm rãi đi tới trước cửa trướng, dõi mắt nhìn về phía huyện thành Trác. Huyện thành rất yên tĩnh, Đậu Kiến Đức cũng không tiếp tục phát động thế công nữa. Còn ba ngày nữa, ba ngày sau, hết thảy đều sẽ trở thành một mảnh trần ai.

Trên đường cái cách thành U Châu chừng ngoài hai mươi dặm về phía đông có một đoàn quân đang hăng hái hành quân từ quận Ngư Dương. Nhánh quân đội này ước chừng có ba nghìn người, là quân U Châu đóng giữ quận Ngư Dương, suất lĩnh nhánh quân đội này là vị tướng tên Đổng Hi, tuổi chừng ba mươi bảy ba mươi tám, thân hình cao lớn, dùng một cây thiết thương, uy phong lẫm liệt, thế nhưng trong ánh mắt gã chung quy lại có vẻ u buồn khó có thể nói hết.

Đổng Hi là tâm phúc của Phó tổng quản U Châu Hầu Mạc Trần Nghệ, tòng quân trong U Châu đã mười ba năm, từ một tên lữ soái nho nhỏ từng bước thăng lên làm Ngư Dương đốc quân, có uy vọng khá cao tại quân U Châu.

Đổng Hi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của La Nghệ, để gã bỏ quận Ngư Dương, trở lại đóng tại thành U Châu, cùng lúc nhận mệnh còn có tướng canh giữ Quân Đô Hình là Tiết Quân, cùng đốc quân quận An Nhạc Vương Phác.

Cứ như vậy, quân đóng tại thành U Châu coi như đã tăng lên hai vạn năm ngàn người, đủ để bảo vệ thành U Châu, La Nghệ rất lo đại quân Đậu Kiến Đức thừa lúc loạn cướp lấy thành U Châu.

Xa xa, Đổng Hi đã nhìn thấy thành U Châu, ước chừng còn hơn mười dặm lộ trình nữa, gã nhìn nhìn sắc trời, đã là giờ ngọ rồi, bọn lính hành quân suốt từ buổi tối đến sáng, đã đói bụng, phỏng chừng thành U Châu vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, gã lập tức ra lệnh:

- Mọi người hãy nghĩ ngơi tại chỗ một canh giờ.

Bọn lính đều mệt muốn chết, đều tìm một chỗ ngồi xuống ăn lương khô, có người nắm chặt thời gian chợp mắt một chút, ánh sáng mặt trời ôn hòa chiếu ở sau lưng, cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Không ít binh lính dẫn ngựa đến một con suối nhỏ cách đó không xa uống nước, trên mặt suối còn bao trùm một tầng băng mỏng, gõ nhẹ đã vỡ, bờ suốt rất nhanh đã có rất đông nhân mã ra uống nước.

Đổng Hi cũng tìm một tảng dá lớn ngồi xuống, thân binh liền đem một miếng thịt khô cùng bánh bao đưa cho gã:

- Tướng quân, ăn một chút đi!

Đổng Hi tựa hồ có chút tâm sự, gã một bên uống nước, một bên ăn lương khô, một bên cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, quân Tùy đã đánh tới huyện Trác , tiếp qua không lâu nữa sẽ đánh tới thành U Châu. Đổng Hi trầm thấp thở dài một tiếng, đã sắp mười ba năm, thế cục này rốt cuộc đã đến.

- Tướng quân!

Một tên binh lính bước nhanh tới, chỉ về phía xa nói:

- Có người tìm ngài, nói là có việc rất gấp!

Đổng Hi theo tay tên lính nhìn tới, chỉ thấy ngoài trăm bước, trên quan đạo có một nam tử đang dẫn ngựa đi tới, người này ước chừng ba mươi tuổi, thân hình gầy, đen, ánh mắt lại hết sức lợi hại, xa xa cũng đanh nhìn mình.

Trong lòng Đổng Hi khẽ động, lập tức đứng thẳng dậy, đi tới chỗ nam tử này, khi tới gần, gã thoáng dò xét nam tử này, đồng thời hỏi:

- Ta chính là Đổng Hi, ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Nam tử mỉm cười, lấy ra một tấm ngân bài của Nội vệ quân Tùy, đưa cho Đổng Hi nhìn:

- Tại hạ là La Thiện Văn, là Giáo úy của Nội vệ quân Thái Nguyên, nghe lệnh của Dương tổng quản, chờ tướng quân đã lâu.

Đổng Hi cả kinh, gã kéo cánh tay nam tử đi vài bước về hướng tây, rời xa quân đội một chút, đồng thời thấp giọng hỏi:

- Sở Vương điện hạ có thư gì đưa cho ta à?

Nam tử gật gật đầu, từ trong tay lấy ra hai phong thư đưa cho gã, Đổng Hi tiếp nhận tín thư nhanh chóng ném vào trong ngực, lại hỏi:

- Làm thế nào để ta có thể liên lạc với ngươi?

- Tại đông bắc tòa thành U Châu có một gian tửu quán Hồng Phi, Đổng tướng quân có thể tìm được ta ở đó.

Nói xong, nam tử liền chắp tay phi người lên ngựa, hai chân thúc ngựa chạy như bay về phía thành U Châu. Đổng Hi nhìn y đi xa, trong lòng dâng lên một nỗi kích động không che dấu được. Thiếu chủ nhân không quên mình.

Bọn lính vẫn còn nghỉ ngơi hai bên đường, Đổng Hi cũng dẫn kỵ mã đến một cánh đồng trống trải, gã quay đầu hướng tới hơn mười thân binh nói:

- Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tiểu một lát.

Gã xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới một lùm cỏ rồi ngồi xuống, lấy tín thư từ trong ngực ra, có tới tận hai tín thư, một phong thư là viết cho gã, một phong thư đồng thời đưa cho người lãnh đạo trực tiếp của gã Hầu Mạc Trần Nghệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.