[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 36 : Suốt đêm rút quân




La Nghệ rất không thích tên phó tướng liên quân này. Thô lỗ, ngu xuẩn, lại vẫn còn giữ tính cách hung ác của loạn phỉ đồi Đậu Tử. Tên này giết người như ma, phóng túng binh sĩ tại quận Trác gian dâm phụ nữ, làm những việc cực kỳ bại hoại khiến danh tiếng của La Nghệ bị bôi nhọ. La Nghệ chỉ vì giữ vững hòa khí liên quân, đồng tâm chống địch mới phải nhường nhịn y.

Giờ này, Cao Văn Thông vừa vào lều liền dùng một loại ngữ khí giáo huấn trách vấn La Nghệ sao không tiến công Tùy binh. La Nghệ cố nén tức giận, lạnh lùng nói:

- Lai Thủy đã bắt đầu tan bang, làm sao có thể qua sông?

Cao Văn Thông nhếch miệng nói:

- Vậy theo ý của Vương gia, ta phải chờ ở đây, đợi mùa đông năm sau kết băng rồi mới qua sông phải không?

- Làm càn!

La Nghệ không nhịn được nữa, tức giận quát Cao Văn Thông:

- Ta là người cầm đầu liên quân, ngươi dám nói với ta như vậy sao?

Cao Văn Thông đối với La Nghệ cũng cực kỳ bất mãn. Tháng trước, hơn mười người thân binh của y đi du ngoạn thành U Châu, ngắm trúng vợ của vài tên nhà giàu, liền đưa các nàng ra ngoài thành. Kết quả là bị quân U Châu bắt được, giết chết trước mặt mọi người, còn treo ở ngoài thanh hai ngày. Điều này khiến Cao Văn Thông cực kỳ căm giận. Chỉ là chơi mấy nữ nhân mà thôi, La Nghệ dám ghết thân binh của y, lại còn đem xác treo ở thành ba ngày thị chúng. Cao Văn Thông cho rằng La Nghệ coi thường mình.

Cao Văn Thông hừ một tiếng:

- Ta nghĩ hai quân có suy nghĩ khác nhau, rất khó phối hợp tác chiến. Ta quyết định hay là về quận Bắc Bình trước. La đại soái có bất mãn gì thì trực tiếp đi tìm đại ca của ta mà oán giận.

Nói xong, y xoay người đi ra ngoài. Trong lòng La Nghệ hận đến rướm máu. Ông ta đang định phát động tấn công, Cao Văn Thông lại ồn ào muốn phân liệt. La Nghệ thèm một đao chém chết y. Nhưng La Nghệ cũng biết, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, quân đội của Cao Văn Thông vừa đi, quân mình nhất định sẽ bại.

La Nghệ chỉ đành phải hòa hoãn nói:

- Cao tướng quân xin bớt giận. Ta đã chuẩn bị tốt cầu nổi. Đêm nay sẽ bắc cầu. Ta dự định đến đêm thì tập kích đại doanh quân Tùy.

Cao Văn Thông dừng bước, khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý. Y đã nắm được thóp của La Nghệ. Không sợ La Nghệ không đáp ứng yêu cầu của mình.

- Vương gia, chúng ta không ngại khổ cực từ xa đến trợ chiến, không có công lao cũng có khổ lao. Các huynh đệ đều nói các hộ nhà giàu ở U Châu có con gái rất đẹp, rất có tư vị. Như vậy đi! Chúng ta yêu cầu cũng không cao. Chờ đánh giặc xong, Vương gia tặng ta một trăm nữ nhân đến khao quân, như thế nào?

La Nghệ biết y vì muốn trả thù lần trước mình giết thân binh. Lần trước, mấy kẻ thân binh này thực sự làm rất quá đáng. Dám gian dâm vợ của đại tướng quân. Không giết bọn này, khó mà phục kẻ dưới.

Trong lòng La Nghệ cười lạnh một tiếng. Trước cứ nịnh y một tiếng để y bán mạng cho mình. La Nghệ ra vẻ trầm tư. Trong chốc lát gật đầu:

- Được rồi! Ta đáp ứng ngươi. Không được một tấc lại muốn một tấc nữa đau đấy.

Cao Văn Thông vui mừng, chắp tay nói:

- Cứ như vậy đi. Đêm nay ta chờ mệnh lệnh tấn công của Vương gia.

Màn đêm dần dần buông xuống, đã không còn ánh nắng ấm áp của ban ngày. Nhiệt độ buổi tối chợt hạ xuống, khí lạnh trở nên rét buốt. Quân đội của La Nghệ vốn đã chuẩn bị xong. Do đại tướng Tiết Vạn Triệt suất lĩnh năm nghìn trọng kỵ binh xông ra khỏi doanh. Trọng kỵ binh được trang bị giáp thép cả người lẫn ngựa. Trải qua quanh năm suốt tháng huấn luyện mà thành. Ngựa chiến là ngựa Đột Quyết, kỵ binh thì mỗi người thân hình cao lớn, dũng mãnh cường hãn. Quan trọng hơn là năm nghìn kỵ binh đều dùng mã sóc.

Đây là đội trọng giáp kỵ binh duy nhất của Đại Tùy. Dùng sức mạnh khuynh quốc để chế tạo. Đội quân này vốn là do Dương Quảng lập ra để đối phó với Triều Tiên. Nhưng bởi vì vị trí đồi núi của Triều Tiên không phù hợp với trọng kỵ binh tác chiến. Dương Quảng liền đem đội kỵ binh này đặt ở U Châu. Mệnh lệnh Tiết Thế Hùng thống lĩnh để trấn áp loạn phỉ ở Hà Bắc. Về sau rơi vào tay của La Nghệ. Trở thành đội quân cường hãn nhất của ông ta, cũng là tiền vốn để đối kháng với quân Tùy.

Đậu Kiến Đức ba lần tấn công U Châu, ba lần đại bại mà về. Thua cũng vì trọng giáp kỵ binh. Đêm nay, La Nghệ chuẩn bị đem đội trọng kỵ binh này đánh tan Bắc đại doanh quân Tùy.

Năm nghìn trọng giáp kỵ binh lúc này không có ngồi trên lưng ngựa, cũng không có mặc giáp nón. Bọn họ chỉ đợi lúc xung phong mới mặc giáp. Ngựa chiến không thể chịu được trọng lượng lớn như vậy trong thời gian dài.

Đứng trước đội ngũ, La Nghệ đầu đội kim khôi, thân mặc giáp bạc, tay cầm thương bạc, đứng phía sau là đại tướng Tiết Vạn Triệt.

Tiết Vạn Triệt là con của Tiết Thế Hùng, tổng quản U Châu. Ông ta cùng anh cả Tiết Vạn Quân vốn là thân cận của Thái Tử Dương Chiêu, có quan hệ rất tốt với Dương Nguyên Khánh. Về sau, huynh đệ hai người liền theo cha tòng quân. Từng bước theo dựa vào công tích mà thăng đến chức Hổ Bí lang tướng. Hai người đều có cái dũng vạn phu, là hãn tướng đắc lực của La Nghệ.

Hiện nay, anh cả Tiết Vạn Quân suất một vạn trấn thủ Quân Đô Hình, Tiết Vạn Triệt thì suất năm nghìn trọng giáp kỵ binh đi theo La Nghệ.

- Khởi bẩm đại soái, đã chuẩn bị xong rồi.

La Nghệ gật đầu, ánh mắt nhìn sang hướng đại doanh quân Tùy bên kia bờ sông. Lúc này, một gã kỵ binh chạy gấp tới, chắp tay nói:

- Bẩm báo Vương gia, các huynh đệ đã tìm kiếm kỹ càng. Thượng du cách đây ba dặm đóng băng khá rắn chắc, có thể trực tiếp qua sông.

- Tốt!

La Nghệ vốn đang chờ tin này. Ông ta quay đầu lại nói với một gã thân binh:

- Đi thông báo cho Cao Văn Thông, bảo quân đội của y đi theo ta.

La Nghệ vung tay lên:

- Xuất phát!

Ba vạn quân U Châu dựa theo bóng đêm yểm trợ xuất phát. Bọn họ hăng hái hành quân về hướng Bắc. Đi đến đoạn sông mà thám báo phát hiện còn chưa có dấu hiệu tan băng.

Phía sau quân U Châu, Cao Văn Thông suất lĩnh hai vạn quân đội. Ánh mắt của y lập lòe, nhưng trong lòng lại lo lắng. Theo lời nhắn nhủ của anh cả giao cho, nhiệm vụ lần này của bọn họ là kết minh với La Nghệ đối phó Tùy binh. Điều kiện là La Nghệ cho bọn họ một vạn bộ vũ khí. Nhưng một vạn bộ vũ khí mãi mãi không thỏa mãn khẩu vị của bọn họ. Bọn họ muốn chính là càng nhiều lương thực, càng nhiều vũ khí, càng nhiều quân nhu vật phẩm. Mà bên trong thành ở huyện Dịch, có nói vật tư trong đó có thể trang bị cho mười vạn đại quân. Tin tức này khiến Cao Khai Đạo tim đập thình thịch. Nếu như có thể đoạt được huyện Dịch, cho dù chỉ cần phân nửa vật tư, bọn họ sẽ cấp tốc rút về Liêu Đông. Ở Liêu Đông phát triển, rồi đợi một ngày nào đó trở về tranh giành thiên hạ.

Đại quân U Châu qua sông. Dọc theo một mảnh rừng rậm đi tới. Còn cách đại doanh quân Tùy một dặm thì dừng lại. Bên trong quân doanh rất yên tĩnh. Trên hai tòa trạm canh gác có bóng dáng hai người canh gác. Tựa hồ bọn họ không phát hiện đại quân U Châu đến.

La Nghệ cảm thấy có điểm quái dị. Bọn họ có thể thấy lính gác, lính gác sao lại không thấy bọn họ. Có khả năng là bên trong đại doanh quân Tùy có mai phục. Nhưng La Nghệ thực không sợ hãi. Có trọng giáp kỵ binh xông vào doanh, bất luận mai phục gì cũng không sợ.

- Tấn công chính diện cửa lớn. Không được phân tán, hai bên đều có chông sắt.

La Nghệ thấp giọng dặn Tiết Vạn Triệt, vỗ vỗ bờ vai của gã:

- Tiến vào giết thôi!

Tiết Vạn Triệt vung chiến đao lên:

- Giết!

Năm nghìn trọng giáp thiết kỵ cứ năm người một hàng xông vào. Bọn họ giống như một quả bóng sắt lớn. Vừa mới bắt đầu chuyển động tốc độ rất chậm. Về sau tốc độ tăng dần, không có gì cản nổi.

Trọng giáp thiết kỵ binh sóng vai phóng hướng quân Tùy. Càng lúc càng nhanh, giống hệt một con rồng sắt. Tiết Vạn Triệt ở một bên lao nhanh. Y giương cung cài tên, hướng lính gác trên trạm bắn tới. Một gã binh sĩ rơi xuống, tiếng vang lên khi chạm đất rất nặng nề, không hề giống tiếng người rơi xuống. Điều này khiến Tiết Vạn Triệt ngẩn người. Một gã binh sĩ đi tới, hô to lên:

- Tướng quân, là người rơm.

- Không tốt!

Tiết Vạn Triệt thất kinh. Quân Tùy đã chuẩn bị sẵn. Y quay đầu lại nhìn. Trọng giáp thiết kỵ đang chạy ào ào vào đại doanh quân Tùy. Năm nghìn thiết kỵ giống như cỗ nham thạch nóng chảy, đổ ào ào vào đại doanh quân Tùy. Khiến từng chiếc lều ào ào đổ xuống. Nhưng đáng tiếc, bọn họ đập phá là tòa doanh trống. Đã không nhìn thấy binh sĩ quân Tùy. Tạ Ánh Đăng đã suất lĩnh một vạn Tùy binh rút lui cách đây nửa canh giờ.

Chỉ chốc lát, La Nghệ cùng mấy trăm thân vệ cũng đi vào đại doanh. Sắc mặt La Nghệ âm trầm. Việc ông ta lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra. Quân Tùy đã sớm rút lui khỏi. Đối phương hiển nhiên là muốn kéo dài chiến tuyến, khiến việc tiếp viện của quân mình thêm trắc trở. Mà huyện Dịch bên kia phần lớn là vùng núi, năm nghìn trọng kỵ binh không thể phát huy ưu thế.

Lúc này Cao Văn Thông cũng đã chạy ào đến đại doanh Tùy. Y quan tâm chính là các loại vật tư. Lập tức dẫn người hướng khu kho hàng chạy tới. Trong lòng y cực độ thất vọng. Quân Tùy một hạt gạo cũng không để lại. Ngay cả lều lớn cũng bị gỡ bỏ, để lại một khoảng đất trống.

- Con mẹ nó chứ!

Cao Văn Thông thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên.

La Nghệ xa xa liếc mắt nhìn y. Thấy y một cước hung hăng đạp vào lều vải, không khỏi cười lạnh một tiếng. Đúng là ngu xuẩn, còn tưởng rằng quân Tùy lưu lại cái gì sao?

- Vương gia, chúng ta bắt được một binh sĩ Tùy.

Một gã thám báo tiến lên bẩm báo.

La Nghệ tinh thần rung lên, vội vã phân phó:

- Dẫn hắn tới.

Chỉ trong chốc lát, vài tên thám báo đã dẫn một gã Tùy binh đến. Áo giáp của tên Tùy binh đã vứt bỏ, chỉ đeo quân giày. Đầu đội ưng lăng thiết khôi. Y quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin:

- Tướng quân tha mạng! Tướng quân tha mạng!

La Nghệ nhìn y một cái, thấy y vô cùng hoảng sợ, liền hỏi:

- Người vì sao không bỏ chạy theo đại quân?

- Hồi bẩm tướng quân, tiểu nhân nguyên là người huyện Lai Thủy, cha mẹ vợ con đều ở huyện Lai Thủy nên không muốn rút về huyện Dịch.

- Vậy sao ngươi không chạy trốn mà để bị bắt.

La Nghệ tiếp tục thẩm vấn.

- Tiểu nhân chì là một gã thuộc quân hậu cần. đứng ở cuối đội ngũ, mượn cớ tiêu chảy mà bỏ chạy.

- Quân Tùy đi lúc nào?

Cao Văn Thông tức giận hét lên.

Tên binh sĩ bị Cao Văn Thông hét hung ác mà sợ hãi. Hàm răng run lên, không nói được lên lời.

La Nghệ bất mãn trừng mắt nhìn Cao Văn Thông, rồi nhẹ nhàng nói:

- Nếu ngươi nói thật, ta sẽ không giết ngươi.

- Vâng.

Binh sĩ thanh âm run run nói:

- Quân Tùy vừa mới đi được nửa canh giờ.

La Nghệ gật đầu. Tên binh sĩ này nói là thật. Ông ta cảm giác quân Tùy tuy rằng đã thu dọn rất thong dong, nhưng đi lại rất vội vàng, hiển nhiên là phát hiện bọn họ muốn phát động tấn công, có lẽ nhiều lắm là nửa canh giờ.

Cao Văn Thông nhất thời lại hưng phấn, cất tiếng nói:

- Đại soái, quân Tùy mới lui được nửa canh giờ, chúng ta còn có thể đuổi kịp cướp quân nhu.

- Không thể, quân Tùy am hiểu đánh đêm, nếu truy kích ban đêm sẽ nguy hiểm.

La Nghệ cự tuyệt thỉnh cầu của Cao Văn Thông. Không hề để ý tới y, quay đầu lại nói với thân binh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân hướng thành Lai Thủy xuất phát.

Thân binh chạy đi truyền lệnh. La Nghệ lại hỏi Cao Văn Thông:

- Cao tướng quân cùng đi nhé!

Cao Văn Thông lắc đầu, quan sát quân doanh nói:

- Chỗ này đóng quân doanh rất không tồi. Đêm nay chúng ta sẽ đóng quân ở đây.

La Nghệ thật sâu nhìn y, lập tức ra lệnh:

- Đại quân chỉnh đốn chuẩn bị xuất phát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.