[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 33 : Binh biến Lạc Dương




Vương Thế Sung vừa nhận được tin từ Vân Định Hưng, Hoàng Thái Đế lấy cớ thân thể không khỏe cự tuyệt kiến nghị đi Mang Sơn tế trời, không nghĩ tới, Vân Định Hưng chân trước vừa đi, Đoạn Đạt con rể chân sau liền tới.

Trong lều tại trung quân, Vương Thế Sung ngồi trước án tỉ mỉ xem thư Đoạn Đạt viết cho hắn, nhìn rất cẩn thận, một chữ cũng không bỏ sót, từ trong phong thư này hắn đọc ra Đoạn Đạt sợ hãi, dĩ nhiên không cần bất kỳ điều kiện nào đã đem hết thảy chi tiết nhỏ đều viết ra, làm sao phát động, khi nào phát động? Thậm chí đại biểu là những ai đều viết đi ra, mà tất cả chỉ mang một nghĩa, hướng về chính mình tỏ ra trung thành, Đoạn Đạt biểu hiện mười phần giống như một nô tài.

Đoạn Đạt giống nô tài cố nhiên để Vương Thế Sung cảm thấy khinh thường, nhưng loại nô tài này rất hữu dụng, hắn vẫn đang phát sầu vì nếu chỉ dựa vào một mình Vân Định Hưng thì rất khó ổn định cục diện, bây giờ có thêm Đoạn Đạt, ngược lại cũng vừa chuẩn.

"Ta biết rồi, huyện lệnh Trương trở lại nói cho tướng quốc Đoạn, ta chắc chắn sẽ không phụ lòng một phen ý tốt của hắn, hắn có trả giá, liền nhất định sẽ đạt được."

"Đa tạ Trịnh vương điện hạ khen ngợi, hạ quan cáo từ."

"Đi thôi!"

Vương Thế Sung đuổi Trương Chí đi, hắn chắp tay sau lưng đi lại trong doanh trướng, tự hỏi phương án cuối cùng, Vương Thế Sung hiện tại có chút do dự là, hắn đến cùng là muốn đi một bước, hay là phân thành hai bước, đi một bước, chính là trực tiếp đăng cơ thượng vị, phân hai bước, chính là trước tiên nắm triều chính quyền to, sau đó ngồi vững vàng vị trí lại bức Hoàng Thái Đế nhường ngôi.

Từ trên cảm tình cá nhân, hắn có khuynh hướng đi một bước, trực tiếp đăng cơ thượng vị, trong tay của hắn có mười vạn thạch lương thực, đủ để thu mua dân tâm, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, nếu là như vậy, phần lớn triều thần đều sẽ bỏ hắn mà chạy, làm một cái hoàng đế cô độc thì lại có ý nghĩa gì? Phân hai bước. Chờ hắn nắm triều chính vững vàng, đem triều thần dần dần kiềm chế sau lại nhường ngôi đăng cơ, chỉ là như vậy, tháng ngày chờ đợi sẽ làm hắn cảm thấy dày vò.

Hắn còn cần suy nghĩ một chút, còn có Dương Nguyên Khánh, hắn hứa hẹn đem Hoàng Thái Đế trao trả cho Dương Nguyên Khánh, Vương Thế Sung không rõ Dương Nguyên Khánh vì sao lại muốn Hoàng Thái Đế. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cái giải thích, Dương Nguyên Khánh phải cho các triều thần một câu trả lời hợp lý. Muốn thu mua lòng người, nhưng thật giống lại có điểm gượng ép.

Lúc này, một tên thân vệ bước nhanh tới cửa. Bẩm báo nói: "Khởi bẩm Vương gia, trong cung có người đến, nói là có thánh chỉ đến!"

Vương Thế Sung ngẩn ra, trên mặt hắn lập tức lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hắn biết thánh chỉ muốn nói gì.

"Nhanh bày hương án tiếp chỉ!"

Trước lều trung quân, hương án đã dọn xong, hoạn quan Triệu Anh Trung tay nâng thánh chỉ, trên mặt không có biểu tình gì đứng ở một bên, phía sau hắn còn đứng hai tên tiểu hoạn quan, Vương Thế Sung quỳ xuống tại hương án trước. Cung kính nói: "Vương Thế Sung nghe chỉ!"

Triệu Anh Trung đi tới chính diện, triển khai thánh chỉ, cao giọng đọc: "Hoàng Thái năm thứ hai vừa đến, vạn ky chờ lý, nay trẫm vâng mệnh trời. Cung canh Đại Tùy xã tắc, tâm mang kính nể với thượng thiên, cảm ơn hoài đức, trẫm tư chi, tế bái trời cao chính là nhân chủ bản phận, không thể vì chuyện hủy bỏ. Đặc quyết định hoàng thái hai năm tháng giêng mùng sáu, với hoàng cung bái tế trời cao, mệnh thượng thư tả Phó Xạ Lô Sở làm chủ tế, trẫm cùng Trịnh vương cùng tế trời cao, phàm triều thần thất phẩm trở lên đều đến dự tế, không thể ngộ khuyết, khâm thử!"

"Thần Vương Thế Sung tuân chỉ!"

Vương Thế Sung cung kính mà dập đầu lạy ba cái, đứng lên hỏi: "Ta nghe Vân thượng thư nói, không phải kiến nghị thánh thượng đi Mang Sơn tế trời sao? Tại sao lại đổi đến bên trong hoàng cung?"

Triệu Anh Trung trên mặt nặn ra nụ cười, khom người cười nói: "Vương gia không biết, thánh thượng năm mới tới long thể không khỏe, thái y đã tới hai lần, không cho phép thánh thượng ra ngoài, thánh thượng tuy muốn đi Mang Sơn, tiếc rằng thân thể không chống đỡ được, chỉ có thể chờ đợi sang năm đi Mang Sơn tế trời, năm nay vốn định không tế, nhưng được Vân thượng thư nhắc nhở, thánh thượng quyết định ở tại trong đại điên Thừa Đức tế tự trời cao, đến lúc đó Trịnh vương điện hạ sẽ cùng thánh thượng cùng tế, đây cũng là vinh dự Đại Tùy chưa bao giờ có, chúc mừng Trịnh vương điện hạ a!"

Vương Thế Sung cười ha hả:

- Đa tạ lời nói tốt của Triệu công, ta nhất định sẽ đi cùng Thánh Thượng tế lễ.

Y lập tức quay đầu lại, ra lệnh nói:

- Cầm ba trăm lượng vàng tới đây.

Triệu Anh Trung liền kinh ngạc, vội vã xua tay:

- Làm thế này không được!

Binh sĩ mang một khay vàng tới, Vương Thế Sung mang ba mươi thỏi vàng bỏ vào trong túi, kín đáo đưa cho y:

- Đây là tiền trà cho công công, nếu không cầm thì không nể mặt của Vương Thế Sung ta, nhanh nhận lấy.

Triệu Anh Trung mừng thầm trong lòng, đây chính là ba trăm lượng vàng ư! Y vừa giả vờ từ chối hai lần, liền vui vẻ nhận lấy, vui rạo rực mà trở về cung.

Vương Thế Sung nhìn bóng dáng của y đi xa, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Dám nhận vàng của ta, chán sống ư.

Trong hoàng cung, Lô Sở đang khuyên bảo Hoàng Thái đế chấp nhận phương án cuối cùng của Dương Đồng. Mặc dù Dương Đồng đáp ứng tế thiên, nhưng gã đang suy nghĩ trong lòng nhân cơ hội này giết chết Vương Thế Sung, gã lo lắng vậy có thể gây ra đại loạn ở kinh thành.

- Bệ hạ, Khánh phụ không chết, chỗ khó ở đó. Vương Thế Sung nếu không chết, nguy nan của Đại Tùy ta cũng sẽ không chấm dứt. Thần cũng biết nếu giết Vương Thế Sung, thủ hạ của y sẽ gây chuyện ở kinh thành. Nhưng bọn y dù sao cũng là quân Tùy, chỉ cần có Bệ hạ ở đây, bọn họ sẽ không thể tiến công Hoàng cung, hơn nữa chỉ cần lòng quân hỗn loạn, bọn họ sẽ từ từ bỏ chạy bốn phương, ta lại xuất quân tinh nhuệ bắt giữ con cháu của Vương Thế Sung, những nguy hiểm của Vương Thế Sung bị tiêu trừ ngay!

Dương Đồng nghe hiểu ý tứ của Lô Sở, gã giật mình nói:

- Tướng quốc chẳng lẽ là muốn hi sinh dân chúng Lạc Dương tới bảo vệ Hoàng cung ư?

- Bệ hạ!

Lô Sở kéo dài giọng:

- Thần cũng không muốn làm như vậy, nhưng chọn một trong lợi và hại, đây là biện pháp tốt nhất, chỉ cần chúng ta sau này quần thần hợp sức, chăm lo việc nước, vết thương của dân chúng Lạc Dương sẽ từ từ lành lại. Bệ hạ! Cần làm việc lớn, không được giam giữ những sự việc nhỏ nhặt!

Dương Đồng cúi đầu không nói, trong lòng cực kỳ khó xử. Y thà rằng mình chết, cũng tuyệt đối không muốn liên lụy con dân Lạc Dương. Lô Sở biết rõ quân đội của Vương Thế Sung sẽ cướp dân, nhưng lại coi nó là thủ đoạn trừ khử cái loạn của Vương Thế Sung, điều này khiến cho Dương Đồng bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận.

Y bỗng nhiên ngẩng đầu, cổ vũ đủ dũng khí nói:

- Lô Tướng quốc, chúng ta có thể cầu cứu Dương Nguyên Khánh, để hắn xuất binh tiêu diệt Vương Thế Sung làm loạn. Chúng ta có thể khiến cho lưỡng Tùy xác nhập, Trẫm bằng lòng thoái vị!

- Bệ hạ hồ đồ rồi, lưỡng Tùy xác nhập, thì Bệ hạ thoái vị, nhưng các triều thần làm sao bây giờ? Bệ hạ có nghĩ tới bọn họ không? Trong triều Tùy mới có thể có vị trí của bọn họ không? Bệ hạ, thần tin rằng, triều đình từ trên xuống dưới đều không thể đáp ứng, thần là người đầu tiên không thể đáp ứng.

Lô Sở quả thực có chút tức giận rồi, bản thân tận tâm tận lực để ông ta bảo trụ ngôi vị Hoàng đế, diệt trừ Vương Thế Sung vì ông ta. Kết quả là ông ta lại có thể nghĩ xác nhập lưỡng Tùy, Lạc Dương vẫn dựa vào đó đi tiếp, thì đã trở thành mẹ ghẻ nuôi dưỡng.

Thực sự Lô Sở cũng biết, lưỡng Tùy xác nhập, lấy thân phận của gia chủ của Lô thị của y và Tướng quốc cấp cao nhất Nam Tùy, bảo trụ vị trí của Tướng quốc sau khi xác nhập không có vấn đề gì, nhưng các đại thần khác trong triều làm sao bây giờ? Y không thể chỉ lo lắng chính mình, vì hàng ngàn quan lại đứng đầu, y phải lo lắng càng nhiều cho lợi ích các đại thần. Quan trọng hơn là Lưỡng Tùy xác nhập, đó chính là triều mới của Dương Nguyên Khánh, Đại Tùy thực sự sẽ xong hết, về tình cảm y tiếp nhận không nổi.

Dương Đồng thở dài một tiếng:

- Để Trẫm thử suy nghĩ lại đã! Sáng mai Trẫm trả lời Tướng quốc.

Trong bóng đêm, ngựa của Lô Sở dưới sự bảo vệ của hơn trăm thị vệ chậm rãi về trong phủ. Lô Sở tựa trước cửa sổ xe nhìn ngắm đường xá Lạc Dương dưới sự bao phủ của bóng đêm, trong gió lạnh thấu xương. Có không ít người đang mở quán bán chút tạp hóa nhỏ như trước. Hôm nay là mồng 4 tháng Giêng âm lịch, sự gian khổ của cuộc sống càng khiến cho bọn họ cần phải ra ngoài bán quán.

Lô Sở cúi đầu thở dài một tiếng, ngày xưa thiên hạ Đại Tùy đều phồn thịnh nhất, vậy mà suy bại tới hoàn cảnh thê lương như vậy, thật không biết đây là cuộc sống của người phương?

Xe ngựa cách phường Tuyên Phong còn có một dặm, bỗng nhiên ngừng lại, phụ xe nhỏ giọng hô:

- Lão gia, phía trước có quân đội!

Lô Sở giật mình, thò đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đường lớn đã đầy bóng đen chi chít, vậy chỉ có thể là quân đội:

- Không được!

Lô Sở phản ứng mạnh, đây là Vương Thế Sung sớm phát động chính biến.

Y lo lắng liền hô to:

- Quay đầu hồi cung!

Xe ngựa nhanh chóng quay đầu lại, chạy như điên về phía Hoàng cung. Lúc này, quân đội phía đằng trước cũng đã phát hiện bọn họ, mấy trăm người đuổi theo bọn họ, tên bắn như mưa rơi. Thị vệ của Lô Sở đều mặc quần áo gọn nhẹ, chỉ mang đao, không mặc tấm chắn áo giáp sắt, liên tiếp có thị vệ bị mũi tên bắn trúng, kêu thảm từ xe ngựa rơi xuống.

Mũi tên đã bắn thủng xe ngựa, Lô Sở ghé vào bên trong xe ngựa, vô số mũi tên bắn qua đầu y, xe ngựa chạy băng băng trên đường, xông qua cầu Lạc Thủy, cuối cùng đã đến Đoan môn. Lúc này thị vệ của y chỉ còn lại chưa đủ hai mươi người.

Hơn năm trăm truy binh ở đối diện cầu Lạc Thủy ghìm cương chiến mã, không tiếp tục đuổi theo, nhìn chăm chú vào Đoan môn đang chậm rãi đóng.

Năm mươi ngàn đại quân của Vương Thế Sung đã tiến vào thành Lạc Dương. Đứng mũi chịu sào đó là phủ đệ của bốn vị Tướng quốc, cả nhà Hoàng Phủ Vô Dật bị loạn quân giết chết. Hoàng Phủ Vô Dật ý đồ chạy trốn, bị mũi tên loạn lạc bắn chết trong Lạc Thủy, mà Vi Tễ vì đúng lúc thành tâm đầu hàng Vương Thế Sung mà chạy thoát một mạng.

Trước cửa lớn của Lô phủ ánh lửa ngút trời. Vương Thế Sung tự mình suất lĩnh năm nghìn quân đội đã vây quanh Lô phủ. Trong ánh lửa, Vương Thế Sung lạnh lùng nhìn chăm chú hai cái thi thể từ bên trong phủ khiêng ra, đây là hai con của Lô Sở. Mặc dù Vương Thế Sung đáp ứng Dương Nguyên Khánh đem Lô Sở giao cho hắn, nhưng y lại không đồng ý bỏ qua cho người nhà của Lô Sở.

Lúc này, một tên Giáo Úy chạy vội ra, quỳ gối xuống mang một bức thư dâng lên:

- Đây là cái Điện hạ muốn, ty chức tìm được ở thư phòng của Lô Sở.

Vương Thế Sung mở thư, chính là thư thế ước của Lô Sở chờ bốn tên Tướng quốc chuẩn bị giết y, trên mặt có chữ ký và dấu vân tay của bốn vị Tướng quốc. Vương Thế Sung cười nhạt một tiếng, đã có cái này, y xuất quân có tiếng rồi.

- Ngững người khác của Lô Phủ thì sao?

Vương Thế Sung lớn tiếng hỏi.

- Dựa vào mệnh lệnh của Điện hạ, chó gà không tha.

- Tốt!

Vương Thế Sung lắc tay chặn lại:

- Về Hoàng cung!

Hoàng cung Lạc Dương chia làm Hoàng thành và Cung thành. Cửa chính Hoàng thành gọi Đoan môn, hai bên có một tòa Dịch môn. Hoàng thành có Đại tướng Phí Diệu suất lãnh năm ngàn quân đội trấn thủ, bọn họ giữ nghiêm cửa cung, đang giằng co cùng với quân đội của Vương Thế Sung.

Trong Cung thành có mười ngàn Túc Vệ quân, trong đó quân Hổ Bí năm ngàn người do cháu trai của Lô Sở - Lô Tổ Thượng suất lĩnh, trấn thủ cung trước. Ngoài ra năm ngàn người gọi là quân Long Tương, do Tướng quân Bạt Dã Cương thống soái, trấn thủ hậu cung Huyền Vũ môn cùng tẩm cung Tử Vi cung của Hoàng đế.

Lúc này, quân đội của Vương Thế Sung vây quanh Hoàng cung đã có hơn năm mươi ngàn người. Giờ khắc này Vương Thế Sung đã hạ quyết tâm, đi bước thứ hai, dùng Dương Đồng làm con rối, y quản lý triều chính, vượt qua một đoạn thời kỳ quá độ, sau khi chiếm được thành Lạc Khẩu y lại lên ngôi xưng vương.

Nhưng Vương Thế Sung hiện tại cũng không ở Đoan môn, y dẫn đầu mười ngàn quân lao tới Huyền Vũ môn hậu phương của cung thành. Từ nơi đó có thể trực tiếp vào chỗ cung Tử Vi của Hoàng Thái đế Dương Đồng.

Quân đội của Vương Thế Sung vừa tới ngoài Huyền Vũ môn, cửa lớn Huyền Vũ liền chậm rãi mở ra. Tướng quân Long Tương Bạt Dã Cương cưỡi ngựa chạy vội đi, quỳ gối trước mặt Vương Thế Sung:

- Mạt tướng ghi nhớ lời giáo huấn của Trịnh vương điện hạ, nguyện cống hiến vì Trịnh vương điện hạ!

Vương thế sung mỉm cười, Lô Sở bọn họ còn tưởng rằng Hoàng cung không chê vào đâu được sao? Trước kia Hoàng cung do Vương Thế Sung nắm giữ trong tay, y nâng Bạt Dã Cương dậy:

- Xin Tướng quân đúng lên, Vương Thế Sung vô cùng cảm kích sự đầu hàng của Tướng quân, không biết hiện tại Thánh thượng ở nơi nào?

Bạt Dã Cương ngoảnh đầu lại vung tay lên:

- Mang tới đây!

Mấy trăm quân lính từ trong Huyền Vũ môn ào ra, trong ánh lửa bọn họ đẩy ra hai người, một người chính là Hoàng Thái đế Dương Đồng hết sức hoảng sợ, còn tên còn lại, nói chính xác là một thi thể, thi thể của Lô Sở.

Bạt Dã Cương áy náy nói:

- Lô Sở thề không đầu hàng, ra sức chống lại, bị các huynh đệ loạn đao chém chết. Điện hạ, ty chức rất có lỗi.

Vương Thế Sung bất đắc dĩ thở dài, mặc dù bàn giao không tốt cho Dương Nguyên Khánh, nhưng y cũng không có cách nào. Náo loạn trong cung không phải là y có khả năng khống chế. Vương Thế Sung bước nhanh quỳ xuống trước mặt Dương Đồng, nhỏ giọng nói:

- Bệ hạ, thần Vương Thế Sung cứu giá chậm trễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.