[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 27 : Chiếm đoạt Hà Bắc




Sông Hoàng Hà thuộc huyện Hà Dương, quận Hà Nội, vẫn đóng băng nghìn dặm như trước đây, trên mặt sông phủ một lớp băng dày, gió bắc gào thét, cái lạnh tới rợn người. Trong không gian trời đất đóng băng, tuyết rơi đó thỉnh thoảng lại thấy một vài xe ngựa của tiểu thương đi lại trên mặt băng.

Bờ bắc sông Hoàng Hà được bố trí hàng ngàn kỵ binh, Dương Nguyên Khánh cùng với Từ Thế Tích đang thị sát tình hình bên trong của Hoàng Hà. Dương Nguyên Khánh chỉ ở lại quận Hà Đông có ba ngày rồi lại nhanh chóng quay vòng về quận Hà Nội. Mục đích Dương Nguyên Khánh đến quận Hà Nội chính là để trấn an tinh thần tướng sĩ, cùng tướng sĩ ăn Tết, nhưng Từ Thế Tích lại nói cho hắn một tin tức ngoài ý muốn.

- Tổng quản, chính là chỗ đó!

Nơi mà Từ Thế Tích nói đến là một điểm màu đen mờ mờ khi ẩn khi hiện:

- Đó chính là châu Trung Than, trên đảo có Hà Dương quan!

Châu Trung Than là một hòn đảo nhỏ trên lòng sông Hoàng Hà, nó chiếm tới hơn một nghìn mẫu, trên đảo có Hà Dương quan, là một khu vực quân sự cực kỳ trọng yếu của Hoàng Hà. Hiện nay hòn đảo này bị Lý Mật chiếm, châu Trung Than chỉ cách bờ nam Hoàng Hà hai dặm, nhưng lại cách bờ bắc Hoàng Hà tới tám dặm. Ban đầu Lý Mật muốn nhân cơ hội Đậu Kiến Đức thâm nhập và Hà Nội mà đục nước thả câu, nên lấy châu Trung Than làm bàn đạp.

Chỉ cần chiếm được châu Trung Than thì chính là đã nắm bắt được một cứ điểm tiến công quan trọng ở khu vực phía nam, mang ý nghĩa chiến lược rất lớn. Ban đầu sau khi Lý Mật thất bại trong việc đánh úp Hà Nội, Từ Thế Tích liền muốn chiếm lấy châu Trung Than, chỉ là thời cơ chưa chín muồi nên tạm thời không có động tĩnh gì. Nhưng hiện nay quân chủ lực của Lý Mật bị Vũ Văn Hóa Cập kéo xuống quận Bành Thành, không còn đủ lực lượng phối hợp tác chiến hai tuyến với quân Tùy nữa, đến lúc này thì thời cơ đã chín muồi.

Sau giờ Ngọ bầu trời trở nên quang đãng, tầm nhìn cũng được mở rộng và xa hơn, Dương Nguyên Khánh lúc này cũng đã có thể nhìn thấy châu Trung Than ở phía xa nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ về những kiến nghị của Từ Thế Tích.

Bờ kia của hòn đảo này là bến Minh Tân nổi tiếng, hướng về phía nam ba mươi dặm nữa là thành Lạc Khẩu thủ phủ của Lý Mật, lại hướng đông nam khoảng một trăm dặm thì là thành Lạc Dương. Nếu như có thể chiếm được châu Trung Than thì sau này nhất định sẽ là một bàn đạp nữa để chiếm lấy thành Lạc Dương.

Nhưng điều mà Dương Nguyên Khánh đang suy nghĩ lúc này không phải chỉ có châu Trung Than mà là những tài nguyên chiến lược khác mà Lý Mật có. Hiện nay quân đội của Lý Mật bị Vũ Văn Hóa Cập ngăn chặn, số quân còn lại thì cố thủ trong thành Lạc Dương không dám ra ngoài trong khi đó Vương Thế Sung đang chăm chăm chuẩn bị ra tay hạ thủ đối với quân thần Lạc Dương, vì thế lực lượng hai bên bờ Hoàng Hà đều trống rỗng, chỉ có một mình quận Hà Nội, nên hắn không nhân cơ hội này mà giành lấy lợi thế thì đó mới gọi là ngốc.

- Trong châu Trung Than hiện nay có bao nhiêu quân coi giữ?

Dương Nguyên Khánh nét mặt không thay đổi hỏi.

- Ước khoảng một nghìn quân.

- Vậy thuyền bè của Lý Mật được phân bố ở đâu, ngươi có biết không?

Dương Nguyên Khánh lại tiếp tục hỏi.

- Hồi bẩm Tổng quản, một tháng trước thuộc hạ có phái lính trinh sát qua đó điều tra thấy thuyền bè của Lý Mật vào khoảng hơn bốn nghìn chiến thuyền, chủ yếu đặt ở bến Minh Tân và bến Lê Dương. Khi hành quân xuống phía nam y đã mang theo hơn một nghìn chiến thuyền để vận chuyển lương thực, nay ở châu Trung Than lần lượt trong cảng có khoảng hơn một trăm chiến thuyền.

- Vậy thành Lê Dương có bao nhiêu quân chiếm đóng, ngươi có biết không?

Ánh mắt Từ Thế tích dần sáng hẳn lên:

- Ý của tổng quản là muốn chiếm lấy thành Lê Dương?

Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:

- Ngươi có biết tình hình của quân chiếm đóng trong thành Lê Dương không?

- Thuộc hạ có biết chút ít, quân coi giữ có khoảng ba nghìn quân, do đại tướng Trương Đồng Nhân cầm đầu.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi nhặt lên một cành cây trên mặt đất vẽ ra đường vận chuyển trên sông:

- Nếu như đi theo bờ phía bắc thì phải đi qua quận Trác, như thế dễ bị quân địch phát hiện ra ý đồ của ta, còn nếu đi theo bờ nam thì sau khi đi qua quận Đông rồi mới đánh úp thành Lạc Dương sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ.

- Thế nhưng ... nếu như chúng ta chiếm thành Lạc Dương thì Đậu Kiến Đức liệu có chấp nhận không?

Từ Thế Tích có chút lo lắng hỏi.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Trước đây thành Lê Dương có lương thực thì đúng là rất quan trọng nhưng bây giờ lương thực đã cạn nên thành Lê Dương cũng không khác gì so với những thành khác, ngoại trừ mấy nghìn thuyền chiến ra thì nó không còn có ý nghĩa chiến lược gì với Đậu Kiến Đức nữa. Nhưng đối với chúng ta thì không phải như vậy. Điều mà ta đang suy nghĩ là sau này thuyền bè lên phía bắc, chiếm lấy thành Lê Dương, sẽ nhổ được trở ngại lớn nhất khi hạm đội chúng ta đi lên phía bắc. Năm đó chẳng phải là ngươi dẫn theo quân Ngõa Cương để đoạt lấy thành Lê Dương, ngươi nên hiểu rõ mới phải.

Từ Thế Tích im lặng không nói, y rất biết, đứng trên thành Lê Dương có thể nhìn từ trên cao xuống thấy thuyền bè tấn công bên trong kênh đào, một trăm cái máy bắn đá, có thể tiêu diệt gần như hoàn toàn một nghìn thuyền chiến lớn ấy. Chiếm lấy thành Lạc Dương, cũng có thể trở thành vùng hậu cần quan trọng để tấn công quân Đậu Kiến Đức ở tuyến phía nam.

- Tổng quản, việc tấn công thành Lạc Dương để thần đi! Việc này chỉ có thần là thích hợp nhất.

Nói mãi nửa ngày, ý của Dương Nguyên Khánh chính là như vậy. Hắn cười, nói với Từ Thế Tích:

- Hôm nay là 27 tháng Chạp chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết, đây cũng chính là thời khắc phòng ngự lỏng lẻo nhất, ngươi hãy xuất phát ngay bây giờ, ta cho ngươi ba nghìn kỵ binh, ba ngày sau nhất định phải chiếm được thành Lê Dương, đồng thời chiếm được thuyền bè ở bến Lê Dương.

- Mạt tướng tuân lệnh!

Từ Thế Tích quay người lên ngựa, dẫn theo hơn một trăm thị vệ chạy nhanh về hướng huyện Tân Hương. Dương Nguyên Khánh lúc này lại quay đầu nhìn về phía châu Trung Than, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú đặc biệt, đã rất lâu rồi hắn mới lại đích thân ra trận.

..........

Màn đêm bắt đầu buông xuống, bóng đêm bao phủ hai bên bờ Hoàng Hà, sao giăng đầy trên bầu trời đêm, tuyết đọng trên mặt sông Hoàng Hà phản chiếu ánh sáng yếu ớt làm cho mặt sông dường như được rải một lớp bạc sáng chói. Trong bóng đêm, một đội quân ba ngàn người đang hối hả chạy trên mặt sông.

Sông Hoàng Hà đã được đóng một lớp băng rất rắn chắc, bên trên phủ một lớp băng rất dày, khiến mặt sông không bị trơn trượt, mà khi đi lên phát ra tiếng “cót két”. Dương Nguyên Khánh cưỡi trên lưng ngựa, chăm chú nhìn châu Trung Than từ xa đang dần gần lại.

Châu Trung Than là một hòn đảo kéo dài, đảo được che phủ bởi rừng cây rậm rạp. Hòn đảo này vốn là một phần của đất liền, nhưng không biết từ khi nào trong một trận lụt trên sông Hoàng Hà đã làm cho diện tích đất liền ở phía nam bị Hoàng Hà nuốt mất, bán đảo ở giữa sông trước đây nay biến thành cô đảo. Châu Trung Than có diện tích hàng nghìn mẫu với một ngôi làng đánh cá. Hơn một trăm năm về trước, trên đảo có xây một tòa thành, gọi là Hà Dương quan, tòa thành có hình chữ nhật, chu vi ba dặm, có thể đóng ở đó hơn một ngàn quân.

Hiện nay, trong thành đích xác có một ngàn binh lính, tướng quân coi giữ gọi là Tôn Phục, là Ưng dương lang tướng trong quân đội của Lý Mật. Hai ngày trước, Tôn Phục nhận được tin báo thám tử nói phần lớn quân Tùy đang tập trung ở Hà Dương, lúc đó Tôn Phục ngay lập tức nhận thức được quân Tùy rất có khả năng muốn tấn công Hà Dương quan, còn nếu không phải tấn công Hà Dương quan, thì là tấn công bến Minh Tân.

Tôn Phục sốt sắng một cách lạ thường, một mặt phái người đến thành Lạc Khẩu khẩn cấp cầu viện tướng quân Vương Bá Đương, mặt khác y còn phái thám tử ngày đêm tuần tra, quan sát động tĩnh bờ Hà Bắc.

Lúc này, Tôn Phục đang đứng trên thành tuần tra, mặc dù thời tiết ngoài trời về đêm giá buốt nhưng y vẫn không dám có chút khinh xuất. Do tầm mắt ban ngày có thể nhìn thấy rất xa nên quân Tùy thường sẽ không tấn công vào ban ngày mà khả năng lớn nhất là chúng sẽ tấn công vào ban đêm khi công tác phòng ngự và tầm nhìn kém.

Y chia quân đội của mình làm ba đội, ngày đêm không ngừng tuần tra phía trên thành. Ngay lúc đó một gã trinh sát tuần tra kỵ binh từ xa vội vàng chạy tới, đứng dưới thành hét lớn:

- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi phát hiện một đội quân nhà Tùy có khoảng ba ngàn người đang tiến đến thành của chúng ta, chúng đã tới ngoài hai dặm trên mặt sông rồi.

Tôn Phục thất kinh, quân địch quả nhiên đã đến rồi, y lập tức quay đầu lại hô lớn:

- Gõ chuông báo động, lệnh cho tất cả lên trên thành phòng ngự!

- Keng! Keng! Keng!

Tiếng chuông báo động chói tai đã vang lên, trong bóng đêm tĩnh mịch tiếng của nó lại càng vang xa.

Dương Nguyên Khánh ghìm lại dây cương, hắn nghe thấy rất rõ tiếng chuông báo động, đối phương đã phát hiện ra bọn họ, hắn ngay lập tức hét lên ra lệnh:

- Toàn quân ngừng lại không đi về phía trước nữa!

Cả đội quân dừng lại, lúc này bọn họ còn cách châu Trung Than một dặm nữa nên có thể trông thấy rõ ràng cánh rừng rậm trên đảo nhưng lại không trông thấy Hà Dương quan bởi bị cánh rừng rậm kia che mất tầm nhìn.

Dương Nguyên Khánh quay lại nói với hai tên thân binh nói:

- Đi nói với người trong thành rằng ta Dương Nguyên Khánh đích thân đem quân tới, nói chủ tướng đầu hàng thì có thể phong quan gia tước còn nếu không y sẽ không thể sống qua sáng ngày mai!

Hai tên thân binh thúc ngựa đi, vượt qua cánh rừng rậm, chỉ trong chốc lát đã tới chân thành, cách thành mấy chục bước, một tên thân binh hô lớn:

- Chủ tướng trên thành nghe đây, Sở vương điện hạ đích thân dẫn quân đến, lệnh cho các ngươi hạ vũ khí đầu hàng, như thế có thể được phong quan tiến chức, nếu phản kháng chống lại thiên binh thì các ngươi sẽ không thể sống qua ngày mai.

Quân coi giữ thành đột nhiên xôn xao hết cả lên, thì ra là Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn quân tới, nghe tin ánh mắt của rất nhiều người lộ rõ vẻ sợ hãi. Tôn Phục từng là thân binh của Lý Mật, tận tâm trung thành với Lý Mật, y không có dù chỉ là một chút ý nghĩ đầu hàng, y cười lạnh một tiếng, quay đầu lại lớn tiếng quát:

- Bắn cung! Bắn chết bọn chúng.

Dưới thành tên bắn dày đặc, hai tên thân binh dùng khiên lớn chống đỡ, nhanh chóng lui ra sau, một con ngựa không may bị tên bắn trúng, ngã xuống đất khiến cho tên thân binh cũng lộn nhào từ trên ngựa xuống. Tên còn lại nhanh chóng tiến lên phía trước hộ vệ, hai người một ngựa cấp tốc chạy thật xa.

Lời hồi bẩm của hai tên thân binh khiến Dương Nguyên Khánh giận tím mặt, chỉ một tên tướng quân nhỏ bé mà dám khi quân. Hắn rút đao ra, cao giọng ra lệnh:

- Đoạt lấy thành trì, ban thưởng gấp đôi, ai chém đầu Tướng trấn thủ thăng quan ba bậc, thưởng nghìn lạng bạc!

Quân Tùy khí thế phấn khởi, ba nghìn binh lính chạy gấp về hướng Hà Dương quan. Ba nghìn quân mang theo mười cái thang để công thành và một cái chùy gỗ công thành, chùy gỗ này được ba mươi con ngựa kéo đi.

Chỉ trong chốc lát, quân Tùy đã tới Hà Dương Quan, nhưng họ không vội vàng công thành mà sắp xếp quân đội thành hàng ngay ngắn ngoài thành một trăm năm mươi bước, chờ lệnh của Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đứng trên đồi cao nhìn, quan sát tòa thành dưới ánh sáng của những ngôi sao. Thành cao khoảng hai trượng, chỉ có một cửa thành phía bắc, một thành hào rộng đã bị đông thành băng, trên thành có rất nhiều binh lính. Như thế có thể nhận thấy bọn chúng đã có sự chuẩn bị, trên thành tưới nước lại càng làm cho cả tòa thành này trở nên trong suốt.

Dùng thang công thành thì sẽ không dễ để đánh bại thành, ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại trên cửa thành, dùng chùy gỗ công thành có thể đáng tin hơn, hắn lập tức ra lệnh:

- Trước tiên hãy kiểm tra chông sắt!

Ngay lập tức có mấy tên binh lính, quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm, lát sau quay trở lại bẩm báo nói:

- Khởi bẩm tổng quản, trên mặt đất đã rải đầy chông sắt!

Quả nhiên nằm trong dự liệu của hắn, Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh khu rừng rậm rạp, hắn chiến đao ra lệnh:

- Chém cây tùng trải đường!

Cách tốt nhất để đối phó với chông sắt là rải một con đường mới, ví dụ như dùng túi bọc đất lót đường, hay là dùng tấm ván gỗ trải đường. Nếu như cây cối xung quanh nhiều thì dùng cây cối lót đường cũng là một phương pháp đơn giản mà hiệu quả, đặc biệt là cây tùng, mười cây có thể trải được một con đường mới.

Hơn một nghìn quân bắt tay vào làm, lát sau chém hạ hàng trăm cây tùng, binh lính kéo cây tùng chạy. Lúc này trên thành tên bắn xuống dày đặc, quân Tùy dùng khiên lớn chống đỡ, trải đường giữa làn tên bắn như mưa. Cứ năm cây tùng một hàng, rất nhanh chóng đã tạo ra được một con đường mới rộng rãi bằng cây tùng, chông sắt đầy trên đường giờ không còn có tác dụng.

Lúc đó, hơn trăm lính một tay cầm khiên một bên vác lấy thùng dầu hỏa, bất chấp làn mưa tên, men theo đường cây tùng mà tiến vào thành. Từng thùng dầu hỏa được trải trên cầu hộ thành, màu đen của dầu chảy khắp mặt đất. Ngay sau đó đám binh lính chạy thật nhanh trở về, một mũi hỏa tiễn được bắn lên không trung, trên bầu trời bay một đường hình vòng cung rồi bắn vào chỗ dầu hỏa đó. Một trận lửa lớn lập tức rừng rực thiêu đốt, lửa lớn đốt cháy hết cầu hộ thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.