[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 21 : Lỗ hổng tiền tệ




Sở Vương phi mở tiệc chiêu đãi khiến cho cả triều chấn động, văn võ bá quan đều tán dương, khen ngợi Vương phi tiết kiệm đơn giản, là phúc của thần dân thiên hạ. Gương tốt của Vương phi, khiến cho các phu nhân của các quan viên đều bỏ hết các tật xấu xa hoa. Ra khỏi cửa đi trên đường phố bắt đầu xuất hiện làn gió đơn giản, tuy rằng không có khả năng khiến phụ nữ chỉ trong thoáng chốc mà thay đổi tâm tính, nhưng ít ra khi xuất đầu lộ diện đều trở nên khiêm nhường hơn nhiều, mấy thứ như trang phục, đồ trang sức xa hoa cũng chỉ có thể lén mặc ở nhà.

Không chỉ có phụ nữ khiêm tốn hơn, ngay cả đàn ông cũng không có ý tiếp tục rêu rao khoe khoang. Cô hết sức để quần áo đơn giản, ngựa gỗ tay quay tầm thường, trên làm dưới theo, một chuyện nhỏ liền khiến toàn bộ bầu không khí Thái Nguyên có được thay đổi thật lớn, làn gió phù hoa xa xỉ đã hoàn toàn bị tẩy trừ. . .

Ngay trong lúc dân chúng Thái Nguyên đều khen ngợi Vương phi thì Dương Nguyên Khánh lại không có ở Thái Nguyên, không chứng kiến được sự kính yêu của quan dân dành cho Vương phi. Bước sang năm mới, hắn là thống lĩnh tối cao của quân đội, không có khả năng hưởng thụ vui vẻ hạnh phúc gia đình, mà dưới sự bảo vệ của hai nghìn kỵ binh, trùng trùng điệp điệp đi tới quận Hà Đông, uống rượu ăn mừng với năm nghìn tướng sĩ đóng quân ở quận Hà Đông. Sau đó chuyển tới quận Hà Nội, lại cùng ăn mừng năm mới với tướng sĩ ở quận Hà Nội, hắn còn muốn không dừng ngựa chạy tới quận Hằng Sơn và quận Thượng Cốc, tướng sĩ ở nơi nào cũng đang chờ hắn.

Ngày hai mươi bốn tháng chạp, Dương Nguyên Khánh đến Thành Hà Đông.

Lúc này do hai triều Tùy Đường đã đạt thành hiệp nghị giải hòa, quân trú ở biên giới hai triều đã bị cắt giảm trên diện rộng. Triều Đường điều một lực lượng binh lực lớn đi đối phó Lương Sư Đô, còn lực lượng binh tướng triều Tùy đều được điều đi Hà Bắc, khiến số lượng quân đội lớn vốn dĩ đóng giữ ở quận Hà Đông thoáng cái xuống thấp tới mức vắng vẻ.

Chủ tướng trấn giữ quận Hà Đông là Thôi Phá Quân, nghe nói tổng quản đến, ông ta ra khỏi thành ba mươi dặm đến nghênh đón.

Ồ...

Tiếng kèn lệnh thổi lên từ phía xa, Thôi Phá Quân dẫn đầu ba trăm sĩ binh chạy như bay tới, ông ta xoay người xuống ngựa, tiến lên trước ngựa của Dương Nguyên Khánh quì một gối,

- Mạt tướng Thôi Phá Quân, đặc biệt tới đón tiếp tổng quản đến quận Hà Đông thị sát!

Dương Nguyên Khánh xuống ngựa nâng ông ta dậy. Cười ha hả nói:

- Thôi chiếu tướng xin đứng lên!

Dương Nguyên Khánh lại khoát khoát tay với ba trăm quân sĩ đang quỳ xuống về phía hắn:

- Các vị huynh đệ đã phải khổ cực rồi, xin đứng lên đi!

- Tạ ơn tổng quản!

Dương Nguyên Khánh lại nhìn một chút về phía sau Thôi Phá Quân, cười hỏi:

- Tiêu lữ suất có ở đây không?

Một vị lữ suất trẻ tuổi, chừng mười sáu mười bảy đang ở trên lưng ngựa chắp tay,

- Tiêu Duyên Niên tham kiến tổng quản!

Tiêu Duyên Niên chính là con của Vũ Văn Thành Đô, hai tháng trước dẫn theo mẫu thân đi tới Thái Nguyên đầu phục Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh đưa mẫu tử bọn họ sắp xếp đến ở trong phủ, lại sắp xếp cho Tiêu Duyên Niên làm thị vệ ở cung Tấn Dương. Tiêu Duyên Niên cũng không muốn ở lỳ trong kinh thành, nguyện ý đi vào trong quân thực chiến. Lo lắng một lúc lâu, Dương Nguyên Khánh liền đồng ý cho cậu ta tòng quân, đặc biệt cho cậu ta làm lữ suất trong quân, đóng giữ ở quận Hà Đông.

Dương Nguyên Khánh vô cùng bao bọc cho Tiêu Duyên Niên bởi vì quan hệ với Vũ Văn Thành Đô. Tiêu Duyên Niên lớn lên rất giống với cha cậu ta, thân hình cao lớn khôi ngô, sức lực mạnh mẽ. Cũng dùng một cây phượng vĩ lưu kim thang. Võ nghệ của cậu ta được chân truyền từ phụ thân, tuyệt luân siêu nhiên. Chỉ là do tuổi còn trẻ, kinh nghiệm tác chiến không được nhiều.

Dương Nguyên Khánh tiến lên vỗ vỗ vai của cậu ta cười nói:

- Tân Niên có muốn về ăn mừng năm mới cùng mẫu thân hay không?

Dương Nguyên Khánh chỉ là đùa vui một câu mà không ngờ Tiêu Duyên Niên nghiêm nghị nói:

- Đã tòng quân đương niên không được xin nghỉ, quân kỷ như núi, mạt tướng không dám bạo gan quay về Thái Nguyên!

Dương Nguyên Khánh cười ha ha,

- Được! Hay cho câu quân kỷ như núi.

Hắn xoay người lên ngựa, nhận lấy cung tên từ trên tay thân binh, rút ra một mũi tên sắt, cười nói với Tiêu Duyên Niên:

- Năm xưa ta và phụ thân ngươi từng so tài bắn cung tên. Nghe nói tài bắn cung của ngươi không thua gì phụ thân, để ta chứng kiến một lần xem sao.

Tiêu Duyên Niên tuổi còn trẻ khí thịnh, không chỉ một lần cậu ta nghe phụ thân nói qua, tài bắn cung của Dương Nguyên Khánh là thiên hạ vô song. Trong lòng cậu ta nghĩ ngợi, cậu ta cũng tự cao mình có tài bắn cung tài giỏi, liền không chút do dự tháo cung tên của chính mình xuống, rút ra một mũi tên, chắp tay nói với Dương Nguyên Khánh:

- Mời tổng quản ra đề mục!

Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mùa đông chim di trú bay về phía nam, bầu trời thực sự yên lặng, nhưng thật ra cách đó trăm bước bên bờ sông nhỏ có một cây liễu. Cành liễu dài nhỏ rậm rạp, Dương Nguyên Khánh dùng mũi tên sắt chỉ ra:

- Bên kia có một cây liễu, ngươi có thể biểu diễn kỹ thuật bắn trong vòng trăm năm mươi bước.

Nói xong Dương Nguyên Khánh giục chiến mã chạy gấp, chạy đi một trăm năm mươi bước, hắn giương cung cài tên, tại lúc tốc độ nhanh nhất bắn tên vọt ra, mũi tên sắt như ánh chớp đen xuyên qua cành liễu rậm rạp, không hề làm lay động một cành liễu nào, khiến tiếng ủng hộ của bọn lính vang vọng một khoảng trời. Dương Nguyên Khánh buông cung, cười dài nhìn cậu ta.

Tiêu Duyên Niên cắn môi, cậu ta không có vấn đề về tài thiện xạ, nhưng cậu ta chưa bao giờ bắn trong vòng một trăm năm mươi bước. Bỗng nhiên cậu ta hung hăng cắn môi, thúc chiến mã chạy như điên, cũng chạy hơn một trăm năm mươi bước, quay đầu thật mạnh lại bắn ra một mũi tên, tên bay rất nhanh, xuyên qua cành liễu rậm rạp, nhưng cuối cùng một cành liễu hơi đung đưa, đưa tới tiếng thở dài tiếc nuối của bọn lính.

Tiêu Duyên Niên nhất thời ngượng ngùng mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu. Dương Nguyên Khánh cười vỗ vỗ vai của cậu ta,

- Ta mong lần sau nhìn thấy ngươi, ngươi có khả năng làm nhiều việc cùng lúc, trong vòng một trăm năm mươi bước có thể vượt qua dễ dàng.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, dưới sự bảo vệ của mọi người chạy nhanh tới thành Hà Đông, chỉ để lại Tiêu Duyên Niên kinh ngạc đờ ra nhìn cây liễu.

Dương Nguyên Khánh không vội vã vào thành, mà là đi đến bờ Bồ Tân, dựa theo hiệp nghị giải hòa giữa hai triều Tùy Đường, song phương sẽ khôi phục lại cầu nổi xích sắt vốn có tại hai bên bờ Bồ Tân. Lúc này một cây cầu nổi xích sắt thật dài đã xuất hiện bên trên Hoàng Hà đang đóng băng, để không ảnh hưởng đến vận tải đường thuỷ, cầu nổi ở chỗ này cũng chọn dùng biện pháp Lý Xuân. Lợi dụng mùa đông mùa khô, quai đê thoát nước, đóng một trăm hai mươi cây cọc gỗ tại đáy sông, xây dựng ở giữa sông một cọc chân cầu, thuyền bè có thể đi qua dưới vòm cầu thật lớn. Xa xa nhìn lại, cầu nổi hình thành nên một hình cung ngay giữa sông, khí thế đồ sộ. Trước thềm năm mới, trên cầu nổi xích sắt người đến người đi vô cùng náo nhiệt, rất nhiều thương nhân vội vàng dắt la ngựa chất đầy hàng hóa thu hoạch lớn qua lại hai bên bờ.

Dương Nguyên Khánh lập tức đứng trên một gò núi cao cao, nhìn chăm chú vào Quan Trung ở phía trước, sắc trời sáng sủa, có thể nhìn thấy rõ ràng rừng rậm và núi non ở bờ bên kia.

Nhìn chăm chú trong chốc lát, Dương Nguyên Khánh lại quay đầu hỏi Thôi Phá Quân,

- Gần đây quân Đường ở bờ bên kia có gì bất thường không?

Thôi Phá Quân lắc đầu,

- Hồi bẩm tổng quản, không có bất luận là chuyện gì bất thường. Chúng tôi cũng thường phái thám báo giả dạng làm thương nhân sang bờ bên kia kiểm tra tình huống. Bờ bên kia cũng đại khái có năm ngàn trú quân, chủ tướng tên là Thịnh Ngạn Sư, mấy ngày hôm trước còn phái người đưa tới mấy trăm thùng hoa quả, chúng tôi cũng đưa lại một ít thịt dê.

Ngưng một chút, Thôi Phá Quân lại nói:

- Hình như Bùi trường sử có chuyện gì quan trọng phải bẩm báo lên triều đình, ngày hôm qua còn nói đến.

Vừa dứt lời, có binh sĩ liền hô:

- Bùi trường sử tới!

Chỉ thấy hơn mười người kỵ mã từ xa xa đi tới, vị quan viên dẫn đầu khoảng năm mươi tuổi, vóc người trung tầm, dung mạo rất giống Bùi Củ. Đó đó là con trai trưởng của Bùi Củ tên là Bùi Văn Tĩnh đã làm quan nhiều năm. Dương Nguyên Khánh cưới Bùi Mẫn Thu nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp ông ta hai lần.

Bùi Văn Tĩnh nguyên là Thái Thú quận Nam Dương, nhân lúc loạn phỉ Chu Kiệt dẫn một trăm ngàn đại quân công hãm quận Nam Dương, Bùi Văn Tĩnh hoảng sợ trốn về phía bắc, sau khi triều Tùy mới được thành lập, Bùi Văn Tĩnh được phong làm Trường sử ở quận Hà Đông.

Bùi Văn Tĩnh mặc dù có một người phụ thân làm Tướng quốc khôn khéo hơn người, nhưng bản thân ông ta có năng lực tương đối bình thường, làm quan hai mươi năm mới được thăng làm Thái Thú. Thuộc dạng cha là hổ con là chó. Nhưng con trai trưởng của ông ta là Bùi Tấn cũng không tồi, tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, là quan viên tuổi còn trẻ nổi bật ở Lạc Dương. Bùi Củ rất thất vọng đối với con trai, nên đem tất cả mong muốn hy vọng gửi gắm trên người cháu trai.

Bùi Văn Tĩnh tuy rằng năng lực bình thường, nhưng thái độ làm người cũng rất khiêm tốn, cũng tương đối thanh liêm. Đây là ưu điểm lớn nhất của ông ta. Ông ta thúc ngựa tiến lên khom người thi lễ với Dương Nguyên Khánh.

- Ty chức Bùi Văn Tĩnh, Trường sử quận Hà Đông tham kiến Dương tổng quản!

Dương Nguyên Khánh cười đáp lễ hỏi

- Dịp năm mới này, Bùi trường sử có muốn về Thái Nguyên không?

Bùi Văn Tĩnh lắc đầu.

- Năm nay ty chức bận rộn công vụ, tạm thời không quay về, dự định tiết thanh minh sang năm sẽ về Văn Hỉ tế tổ.

Dương Nguyên Khánh gật đầu,

- Bùi trường sử đã phải vất vả rồi, vừa rồi Thôi chiếu tướng nói ông có chuyện quan trọng muốn bẩm báo lên triều đình, chẳng hay là chuyện gì?

Bùi Văn Tĩnh suy nghĩ một chút nói:

- Mấy ngày hôm trước ty chức phá án bắt giam một ngân hàng tư nhân, nhận được một tin tức, có thương nhân lợi dụng lỗ hổng tiền mới tiền cũ để lấy được một món lãi kếch sù.

Trước khi triều Tùy mới được thành lập, khu vực Hà Đông và các quận huyện Đại Tùy khác đều giống nhau, đều là sử dụng tiền từ năm Đại Nghiệp, bởi tiền tư nhân tràn lan, nên tiền tệ cực kỳ hỗn loạn. Sau khi triều Tùy mới được thành lập, lập tức phát hành tiền mới với hàm lượng đồng cực cao, tiền từ thời Đại Nghiệp bị cấm lưu thông, toàn bộ các thị trấn đều chỉ định các tiệm chuyên biệt để đổi tiền, chấp thuận cho dân chúng dùng tiền cũ đổi lấy tiền mới. Nghiêm cấm tư nhân đổi chác. Phát hiện lỗ hổng tại Thái Nguyên, có người đúc tiền mới giả để đổi lấy tiền cũ, lừa những người chưa từng nhìn thấy tiền mới, sau đó dùng tiền cũ lừa được đi đổi lấy tiền mới thật. Nếu bị phát hiện lập tức tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội, hình phạt cực kỳ nghiêm khắc.

Sắc mặt của Dương Nguyên Khánh lập tức trầm xuống,

- Lỗ hổng như thế nào?

Tại quận Hà Đông phát sinh chuyện như thế này, phản ứng đầu tiên của hắn là liên tưởng đến tiền giả của triều Đường đến lưu thông ở Hà Đông, để làm tổn hại đến chế độ tiền tệ của triều Tùy.

Bùi Văn Tĩnh thấy sắc mặt của Dương Nguyên Khánh trầm xuống, liền hiểu rõ tâm tình của hắn, liền vội vã cười nói:

- Lỗ hổng này không phải là đúc tiền giả, mà là lỗ hổng ở giá trị tiền tệ của hai triều Tùy Đường.

Dương Nguyên Khánh nao nao. Hắn thật không ngờ có lỗ hổng giá trị tiền tệ giữa hai triều Tùy Đường, trong lòng hắn có chút hứng thú, truy vấn nói:

- Nói cụ thể một chút xem, lỗ hổng như thế nào?

- Nghe nói Trường An có những tiệm đổi tiền chuyên biệt để thu mua tiền mới của chúng ta, hai đồng tiền mới có thể đổi được năm đồng tiền từ thời Đại Nghiệp. Còn ở phía chúng ta bên này, hai đồng tiền mới chỉ có thể đổi được bốn đồng tiền từ thời Đại Nghiệp, cho nên có người lợi dụng chênh lệch giá một đồng này, đổi tay qua lại, từ đó kiếm chác một món lãi kếch sù.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lúc lâu, đột nhiên hỏi nói:

- Tiền mới có thể lưu thông ở Quan Trung sao?

- Đương nhiên có thể, tiền mới của chúng ta có hàm lượng đồng rất cao, vô cùng được đón nhận ở khu vực Quan Trung. Nếu như lượng lưu thông đủ lớn, ta phỏng chừng các cửa hàng ở Quan Trung cũng không nhận tiền từ thời Đại Nghiệp nữa.

Trong đầu Dương Nguyên Khánh hiện lên một ý niệm. Nếu như là như thế này, hắn hoàn toàn có thể dùng tiền mới đến Quan Trung mua một số lượng lớn vật tư quan trọng như lương thực, vải dầu. Mấy năm nay tại quận Diêm Xuyên bọn họ cũng khai thác quặng sắt song song khai thác xen kẽ cả quặng đồng, chiếm được một khối lượng lớn đồng nguyên chất thượng phẩm. Một đợt đúc tiền với quy mô lớn, hiện tại số tiền bọn họ đúc ra đã hoàn toàn có khả năng thỏa mãn nhu cầu lưu thông ở khu vực Hà Đông. Nếu như vẫn tiếp tục tăng lượng tiền làm ra, dùng tiền đồng đổi lấy vật tư của triều Đường, đây chính là biện pháp làm suy yếu triều Đường rất không tồi.

Thậm chí, số tiền từ thời Đại Nghiệp đổi được đang chất đống với số lượng lớn ở trong kho thương ở cung Tấn Dương, vốn dự định sẽ đem nung chảy. Nếu tiền từ thời Đại Nghiệp có thể lưu thông tại triều Đường, vậy vì sao không đem số tiền này đến triều Đường mua lương thực vải vóc và vật tư?

Ý niệm này trong đầu khiến Dương Nguyên Khánh có chút kích động không chịu nổi. Trong thời gian bọn họ giải hòa thì có một việc, đó là song phương duy trì mậu dịch thông suốt, điều này khiến cho hắn có thể đến Quan Trung mua một khối lượng lớn vật tư. Đặc biệt bây giờ là mùa đông, sông Hoàng Hà đóng băng, có thể thoải mái đi qua, chỉ cần dùng thời gian một tháng, hắn liền có khả năng làm thực lực của triều Đường bị thương nặng, khiến cho Quan Trung đối mặt với việc bị thiếu vật tư nghiêm trọng.

Nghĩ vậy, Dương Nguyên Khánh lập tức nói với Bùi Văn Tĩnh:

- Ta dự định tiếp kiến một số lượng lớn thương nhân ở quận Hà Đông, ông thay ta sắp xếp một chút, thời gian quyết định là đầu buổi chiều ngày mai.

Dương Nguyên Khánh lập tức nói với Bùi Thanh Tùng đang cùng đi với hắn ở phía sau:

- Ta phải lập tức gửi đi một phong thư bằng chim ưng đến Thái Nguyên, ngươi ghi lại đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.