[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 20 : Vương Phi mời khách




Cùng với năm mới ngày càng tới gần, bầu không khí năm mới của thành Thái Nguyên cũng càng ngày càng nồng đậm, làm bánh tổ, dán bùa đào, dựng cây nêu. Nhà nhà làm rượu, con gái xuất giá cũng về nhà mẹ thăm người thân, chính là cái gọi là “rượu đầy tiễn con gái đi, chim bay đón cô dâu về”.

Tới gần năm mới, tiệc xã giao mời khách ăn cơm cũng nhiều lên. Chiều hôm nay, trong phủ Sở Vương giăng đèn kết hoa, náo nhiệt khác thường, trước cửa lớn xe ngựa qua lại tấp nập, mấy trăm tên thân vệ giữ gìn trật tự, chỉ dẫn xe cộ...

Hôm nay là ngày Sở Vương Phi mở tiệc đãi khách, là ngày lễ của các nữ nhân, vợ và con gái của các quan thất phẩm trở lên trong thành Thái Nguyên hai ngày hôm trước đã nhận được thiệp mời.

Dù thiệp mời viết rất rõ ràng, mời mọi người mặc thường phục mà tới, không cần lộng lẫy, nhưng thiên tính của phụ nữ khiến bọn họ vẫn trang điểm đậm và ăn vận lộng lẫy, đeo đầy trang sức vàng bạc. Hơn nữa một hai tháng gần đây đang thịnh hành xu hướng xa hoa, khiến rất nhiều gia quyến quan viên càng lưu ý cơ hội này khoe khoang vẻ hào nhoáng.

Vừa qua buổi trưa không lâu, đủ loại ngựa xe hoa lệ hướng phủ Sở Vương nối nhau mà tới. Có xe ngựa nạm vàng khảm bạc, có xe lại dùng loại gỗ lê thượng hạng, có xe bọc lụa tơ tằm, xa hoa lộ rõ, phú quý rộn mắt. Thật ra vợ con của các quan viên trong nhà khó khăn dứt khoát mượn cớ bệnh không tới, để tránh khỏi bị người chế nhạo.

Một đám phu nhân y phục diễm lệ xuống xe đi về hướng trong phủ, đầu bới cao, lấp lánh châu ngọc, tô son điểm phấn, hương thơm khắp người. Đại đa số đều mặc váy, áo hồng lụa xanh, tay áo bồng bềnh, đi bên cạnh là các cô gái trẻ đẹp, ai nấy đều ăn mặc sặc sỡ, trang điểm đẹp đẽ. Nữ khách tới dự tiệc gần nghìn người, trước sau đại đường oanh oanh yến yến, náo nhiệt vô cùng.

Địa điểm của yến hội hôm nay ở Huyền Võ Đường của phủ Sở Vương, đây là một tòa đại điện lớn có thể chứa ba ngàn người cùng lúc, cũng là chính đường của phủ Sở Vương, bình thường rất ít khi mở, vì buổi tiệc hôm nay mà sử dụng lần đầu.

Các nữ nhân đối với phủ Sở Vương đầy hứng thú, bọn họ thích tìm hiểu cuộc sống của phủ Sở Vương từ những thứ tiểu tiết. Giả như dùng loại thảm nào, có phải là thảm Ba Tư trong truyền thuyết, cột đứng trong đại điện có phải là dùng gỗ trầm hương đúc thành. Nếu là đúng, có thể mang một chút về nhà không, vân vân.

Nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến các nữ nhân thất vọng, không có cái gì là thảm Ba Tư, thậm chí ngay cả thảm đều không có. Chỉ là dọn dẹp hết sức sạch sẽ, trong đại điện bày năm trăm cái trường kỷ, trên đó phủ hai miếng da dê. Càng không có gỗ trầm hương, cây cột vì lâu năm mà phai màu, nước sơn bong ra từng mảng lớn, hiện rõ hết sức loang lổ cổ xưa.

Trong đại điện đã tụ tập không ít nữ khách, dẫn đầu các quý phu nhân chính là Diệp Thị, tân phu nhân của Tô Uy. Không ai biết xuất thân của ả, chỉ biết ả được Tô Uy cực kỳ sủng ái. Nhưng cái danh phu nhân này của ả cũng chỉ là một loại xưng hô, phía quan phủ lại không thừa nhận. Nói rõ một chút, ả ta trên thực tế là một tiểu thiếp được hưởng đãi ngộ của bậc phu nhân.

Diệp Thị có chút lẳng lơ, da dẻ trắng trẻo, tuổi tác cũng không quá hai mươi, đầu bới kiểu tóc Nghênh Đường Bát Hoàn Kế, tóc gắn đầy các loại kim châu phỉ thúy, ánh ngọc sáng rỡ, dưới ánh sáng chiếu rọi khiến người khác hoa cả mắt. Bên trong mặc một chiếc áo lụa bó sát, vai quàng một chiếc khăn gấm, lưng thắt một chiếc váy rộng nhiều nếp, bên ngoài phủ một chiếc áo khoác tơ lụa mỏng như mây, tay đeo vòng nhẫn, không cái nào không phải là đồ quý giá đắt đỏ, trong đám quý phu nhân hiện rõ vẻ lộng lẫy khác biệt.

Diệp Thị cũng là kẻ dẫn đầu của xu hướng xa xỉ lần này, trang sức đầu tóc quần áo của ả đều đặc biệt khiến người khác phải để mắt. Xa xa truyền lại âm thanh bình luận có chút coi thường của cô ta:

- Đại đường lớn như thế này, ngay cả thảm cũng đều không có sao? Còn cái trường kỷ này cũng là đồ cũ, không biết mượn được ở đâu, lại còn lót da dê. Trong phủ chúng tôi mời khách là dùng loại thảm đỏ thêu ngũ sắc cát tường, một tấm phải ngàn hai sợi, mọi người xem, mau xem!

Diệp Thị chú ý phát hiện ra những bộ đồ ăn trên bàn cũng khắc rõ “Bạch Vân Cư”, tiếng nói chói tai của cô ta lại vang lên:

- Cả bộ đồ ăn cũng là đi mượn, đây là bộ đồ ăn của quán rượu Bạch Vân Cư, ta nói sao lại có chút quen mắt.

Các nữ nhân nghị luận sôi nổi, pha lẫn tiếng cười có chút mỉa mai của Diệp Thị:

- Phủ Sở Vương cũng không tránh khỏi có phần quá bủn xỉn rồi sao!

Bọn họ còn phát hiện ra, không có nhạc công, không có vũ nữ, càng không có các đội thị nữ đẹp đẽ hầu hạ, chỉ có vài chục nha hoàn nữ bộc bận rộn như ong mật, đang bày chén bày đĩa, hơn nữa ai nấy đều đang mặc áo vải, màu xám bạc, so với các phu nhân trang điểm lộng lẫy hình thành tương phản rõ rệt.

Điều này khiến các phu nhân cảm thấy hết sức kinh ngạc. Đây chính là nha hoàn nữ bộc của phủ Sở Vương sao? Lại mặc áo vải, nên biết rằng nha hoàn và người hầu của phủ Tô Tướng quốc và phủ Vương Tướng quốc ai nấy đều mặc đồ lụa.

- Cổ phu nhân!

Vợ Trình Giảo Kim là Hướng Thị cẩn thận từng bước một đi tới. Cô ta mặc một bộ áo bó, tay rộng, quần dài, đầu bới kiểu tóc Cao Kế đang thịnh hành, trên đầu cắm hơn mười cây trâm đẹp đẽ. Dù cô ta bị đường huynh lừa mất vài trăm lạng ngân lượng và nửa số đồ trang sức, tổn thất nghiêm trọng, nhưng chồng cô ta rất nỗ lực, đánh một trận huyện Phi Hồ lập đại công, được phong hầu, lại còn bù đắp lại tất cả tổn thất của cô ta.

Xu hướng đua tranh xa xỉ tháng này cũng thổi tới Trình gia, Hướng Thị một hơi mua cho mình hơn mười cái váy tơ thượng hạng, lại mua hai mươi mấy bộ đồ trang sức mắc tiền. Nhưng cô ta là người khá keo kiệt, chỉ một mình xa xỉ, ngoài ra mười mấy nha hoàn vú nuôi trong nhà không ai được hưởng tới chút ích lợi thực tế của xu hướng xa hoa này, chỉ có hai con nha hoàn luôn dính lấy cô ta mỗi đứa được một bộ trang sức bạc cũ mà cô ta không còn dùng tới.

Hướng Thị đã mang thai được ba tháng, tuy bụng còn chưa nhô lên, nhưng phản ứng của cô ta khá mạnh, động tác hơi nhanh một chút liền cảm thất ngực buồn bực khó chịu, cho nên cô ta đi từng bước một, bước nhỏ nhẹ nhàng. Không ít những phu nhân không biết lý do bên trong còn đi sau âm thầm chỉ trỏ, khen cô ta bước chân khoan thai, yểu điệu.

Cô ta đi tới trước mặt phu nhân Cổ Thị vợ của Tần Quỳnh, níu chặt cánh tay của bà ta:

- Cổ phu nhân đi với ta, ta cho bà xem một thứ rất thú vị.

Phu nhân Cổ Thị của Tần Quỳnh đã ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, đã làm bà ngoại rồi, con gái chỉ nhỏ hơn Hướng Thị một tuổi. Bà ta trang điểm rất giản dị, đầu cài thoa bạc, trên mặt đánh chút phấn mỏng, mặc một bộ váy hơi cũ, tuy là váy lụa nhưng kiểu dáng đã lỗi thời, có thể nhận ra có chút lớn tuổi rồi. Bà ta ăn vận trang điểm như vậy có phần chẳng ăn nhập với đám phu nhân lộng lẫy .

Cổ phu nhân xuất thân gia đình tiểu thương, hiểu biết lễ nghĩa, tính cách giản dị, không quen nhìn thói phô trương lãng phí. Hơn một tháng gần đây phía sau quan trường Thái Nguyên bỗng nhiên nổi lên xu hướng xa xỉ khiến bà ta hết sức gai mắt. Bà ta bèn viết thư nói với chồng, Tần Quỳnh lại đem việc này nói với Dương Nguyên Khánh, vì thế mới có bữa tiệc hôm nay.

Có thể là do Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim quan hệ cực tốt, Cổ phu nhân cũng phá lệ chiếu cố Hướng Thị - vợ của Trình Giảo Kim, Hướng Thị dường như thường tìm Cổ phu nhân nói chuyện phiếm.

Cổ Thị vô cùng ghét ả Diệp Thị này, vàng bạc phỉ thúy trên đầu cứ như một nhà giàu mới nổi thô lỗ bất kham. Bà ta đang muốn bỏ đi, nghe thấy Hướng Thị gọi mình, quay đầu cười hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Cổ phu nhân lại thân thiết nhìn bụng Hướng Thị một cái, nhỏ giọng hỏi:

- Có nặng lắm không?

- Ngày hôm nay còn may, đứa nhỏ nghịch ngợm trong bụng, không có quấy ta!

Hướng Thị mặt mày hớn hở kéo Cổ phu nhân đi ra ngoài:

- Ta cho bà xem một thứ, thật khiến người ta kinh ngạc.

Cô ta dẫn Cổ phu nhân tới trước sân, một chiếc xe ngựa ngừng lại ở trong sân, một đám đông phu nhân đang vây lấy chiếc xe chỉ chỉ trỏ trỏ. Cổ phu nhân chậm rãi tiến lên phía trước, trong lòng bà ta cũng có chút kỳ lạ, xe ngựa hết sức bình thường, không có bất kỳ trang sức nào, ngoài hơi lớn một chút ra, các thứ khác so với xe ngựa đi thuê không có gì khác biệt.

Xe ngựa vốn chẳng có gì kỳ quái, Cổ phu nhân thấy lạ ở chỗ chiếc xe ngựa có vẻ mộc mạc này lại xuất hiện trong phủ Sở Vương.

Hướng Thị mở cửa xe, ló đầu nhìn thoáng qua, quay lại nói:

- Trong xe lại càng đơn giản này!

Chúng phu nhân đều dồn lên phía trước, ló đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong chỉ phủ một tấm thảm, bày một cái bàn nhỏ, những thứ khác đều không có, càng không có trang sức trên vách xe.

- Đây là xe ngựa của ai, lại đặt ngay chính viện?

Chúng phu nhân đều khó hiểu.

Lúc này một nha hoàn tiến lên thi lễ:

- Các vị phu nhân, Vương Phi mời mọi người vào chính điện.

Một phu nhân chỉ chỉ xe ngựa hỏi ả:

- Đây là xe ngựa của ai ở trong phủ Sở Vương? Sao lại dừng ở đây?

- Hồi bẩm các vị phu nhân, đây là xe ngựa của Vương Phi nhà tôi.

Trong tiền viện yên tĩnh lại một chút, chúng phu nhân ngơ ngác nhìn nhau, chiếc xe ngựa mộc mạc thế này lại là xe ngựa của Vương Phi, khiến người khác không thể tin nổi.

- Không thể nào!

Hướng Thị có chút nghi ngờ hỏi:

- Đây thật là xe của Vương Phi?

Tiểu nha hoàn nghiêm nghị đáp:

- Vương Phi nói, thiên hạ còn rất nhiều kẻ nghèo không có cơm ăn, còn có rất nhiều trẻ em đói lạnh mà chết. Bà ấy nguyện bản thân và Vương phủ sống giản dị, không thể có chút kiêu xa. Đây là những điều Vương Phi nói với chúng tôi.

- Nói rất đúng!

Cổ phu nhân nhịn không được vỗ tay khen hay, trong viện hoàn toàn yên lặng, rất nhiều phu nhân đều xấu hổ cúi thấp đầu.

Nha hoàn lại nói:

- Mọi người đi theo tôi! Vương Phi mời mọi người vào điện.

Mọi người theo nha hoàn đi vào đại điện. Trong đại điện đã yên tĩnh trở lại, các phu nhân đều ngồi vào chỗ cả rồi, lúc này có thị vệ hô lớn:

- Sở Vương Phi giá đáo!

Chỉ nghe một hồi tiếng bước chân, Sở Vương Phi Bùi Mẫn Thu trong sự bao quanh của một đám nha hoàn, từ cửa chính đi vào đại điện. Trên mặt mỉm cười, vẻ thanh khiết như trăng thu, đầu bới kiểu Phản Oản Kế, trên đầu không có bất kỳ một món trang sức hoa lệ nào, chỉ cài một cây trâm ngọc, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng. Khiến người khác kinh ngạc là, trên người nàng mặc một chiếc áo lanh mỏng màu trắng, một chiếc váy dài, cũng là dùng vải lanh dệt thành, rõ ràng có chút thô ráp. Ăn mặc không khác gì một bà chủ nhà bần hàn, nhưng phong độ ung dung uy nghi của nàng giữa mỗi cử chỉ điệu bộ thì những phu nhân ngồi ở đây không có ai sánh được. Nàng lần lượt hướng tới các vị phu nhân gật đầu, thong dong đi lên phía trên đại đường.

Trong đại điện liền có chút náo loạn, đường đường Sở Vương Phi lại ăn vận giản dị như vậy. Một số phu nhân thông minh đều ngầm đoán ra, đây là Sở Vương Phi muốn lấy thân làm gương, tiêu trừ xu hướng đua đòi xa xỉ lưu hành ở phía sau quan trường.

Bùi Mẫn Thu đi lên đại đường, nhìn khắp mọi người, nở nụ cười, áy náy nói:

- Hôm nay mời mọi người tới dự tiệc, chiêu đãi không chu toàn, mong mọi người rộng lượng bỏ quá cho.

Trong đại điện vẫn rất yên lặng, không có ai dám nói nhiều, mỗi người trên mặt đều mang vẻ vô cùng xấu hổ. Áo vải và váy sợi của Vương Phi cùng với trang phục lộng lẫy của bọn họ đã hình thành nên sự đối lập kịch liệt.

Bùi Mẫn Thu nâng chén rượu lên, lại nói với mọi người:

- Thiên hạ vẫn chưa thống nhất, bá tánh vẫn chưa được hưởng phúc trạch, tướng sĩ ở tiền phương vì nước đổ máu hăng hái chiến đấu. Lúc trời đất giá lạnh này, trước khi khai tiệc, ta có ý kiến, chúng ta mỗi một người vì tướng sĩ tiền tuyến quyên một trăm đôi giày, để thể hiện tâm ý an ủi tướng sĩ của chúng ta.

Lúc này, hơn mười nha hoàn bưng một cái bàn lớn vào, trong bàn đang để giày, Bùi Mẫn Thu lại cười nói:

- Những đôi giày này đều là ta chỉ dẫn mọi người trong nhà làm, gồm cả váy áo trên người ta, cũng là chính tay ta quay sợi dệt thành. Ta không yêu cầu mọi người quay tơ dệt vải giống như ta, mọi người có thể đi mua, không mắc đâu. Đây chỉ là chút tâm ý của chúng ta, nếu như mỗi người đều góp một trăm đôi giày, thế thì một trăm ngàn tướng sĩ có thể cảm nhận được sự ủng hộ và ấm áp của hậu phương.

Diệp Thị cắn chặt môi, ả nhịn không được hỏi:

- Xin hỏi Vương Phi, người vừa nói bộ y phục của người là tự tay dệt cửi làm thành, là thật sao?

Bùi Mẫn Thu cười gật đầu:

- Diệp phu nhân nếu như không tin, ta có thể làm mẫu.

Nàng quay đầu dặn dò nha hoàn mấy câu, nha hoàn đi xuống, một lát sau, mười mấy người làm trong nhà khiêng một guồng quay tơ và một khung cửi lên, đặt trên đại điện. Bùi Mẫn Thu đi tới bên khung cửi ngồi xuống, chỉnh đầu sợi, nàng thành thạo thao tác khung dệt. ”Ken két! Ken két!”trong đại điện vang lên tiếng máy dệt, một tấm vải bố trắng dần dần hợp thành trong tay nàng.

Ngày hôm sau, trên đường cái đầu thành Thái Nguyên đã không còn thấy xe ngựa khảm vàng nạm bạc hoa lệ, xe trong phủ các quan viên chạy ra đều biến thành những chiếc xe ngựa thông thường, đơn giản mà mộc mạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.