[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 2 : Kế đoạt Phi Hồ




Bởi vì phát hiện bất thường nên cửa thành nhanh chóng đóng lại, cầu treo cũng được kéo cao. Một sĩ binh nhanh chân đến bẩm báo với tướng trấn giữ, sĩ binh trốn ngủ dưới thành đều nhao nhao chạy lên đầu thành, rướn cổ ngóng nhìn ra ngoài thành. Bọn họ đã trông thấy một đội thương nhân tiến đến thay vì là quân Tùy, kéo theo hơn một trăm đầu lạc đà. Thương nhân thông thường đều dùng lừa, tuy cũng có dùng lạc đà nhưng không thường gặp.

Mười mấy người đi trước vác theo không ít thú rừng, rất nhiều người nhận ra bọn họ là thợ săn ở trong Phi Hồ Hình, thường mang thú rừng đến huyện đổi lấy lương thực và muối. Thợ săn đi đầu họ Trương, tướng mạo đầu hoẵng não chuột, mọi người đều gọi y là Trương chuột.

- Trương chuột, đội lạc đà sau lưng làm gì vậy?

Một sĩ binh lớn tiếng hỏi.

- Là thương đội đến từ Thái Nguyên đi quận Trác, có mang theo thứ tốt.

- Thứ tốt gì vậy?

Đám sĩ binh nhốn nháo hỏi.

Trương chuột mỉm cười thần bí, cầm hồ lô nước bày ra vẻ uống rượu:

- Rượu!

Các sĩ binh bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời trở nên kích động. Quận Thượng Cốc chiến loạn nhiều năm, lương thực luôn khan hiếm, căn bản không có lương để ủ rượu. Ngẫu nhiên có thể ủ chút rượu trái cây, nhưng rượu lại không đủ mạnh, cộng thêm khí hậu giá lạnh, cần phải uống rượu chế hàn. Vì thế nghe nói có rượu, đám sĩ binh trên đầu thành bắt đầu trở nên hỗn loạn.

- Ngụy tướng quân đến rồi!

Đám sĩ binh nhốn nháo tránh đường, một đại tướng ngoài ba mươi tuổi tiến đến, khuôn mặt tím đen, đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt hung ác. Y là Ngụy Thiết Sinh, cháu của Ngụy Đao Nhi, tên hiệu là “Ngụy súc sinh”, gian dâm chém giết, không chuyện ác nào không làm. Người quận Thượng Cốc hận y thấu xương, y cũng tự biết dân oán mình sâu sắc, khó có thể chết già, vì vậy sống ngày nào hay ngày ấy.

- Ngụy tướng quân, là thương nhân bán rượu!

Các sĩ binh kích động hét to.

- Con mẹ nó, một bình nước tiểu ngựa cũng mua được các ngươi!

Ngụy Thiết Sinh chửi một tiếng, trông ra ngoài thành, phía trước là mười mấy thợ săn. Y cũng nhận ra, đằng sau là hơn một trăm đầu lạc đà, trên lạc đà chất đầy vò rượu, dẫn đầu là một nam nhân mặt đen, sau lưng là mấy chục người đồng hành.

Tuy Ngụy Thiết Sinh không phải là đại tướng tài giỏi, trước đây y chỉ là một tên vô lại, song y cũng biết một số thường thức. Hiện tại cách ngày quân Tùy tấn công Hà Bắc không còn xa nữa, y tất nhiên phải cảnh giác vạn phần, cộng thêm rất ít thương nhân đi đường vào mùa đông, nên y có chút hoài nghi đối với đội thương nhân này.

- Từ đâu đến, đi đâu?

Ngụy Thiết Sinh hung ác hỏi.

Nam nhân mặt đen chính là Trình Giảo Kim, trước đây y cũng vào nam ra bắc, lại từng ở trong trại Ngõa Cương, y biết cách đối phó với đám loạn phỉ lâu la này.

Y tiến đến, hét to như muốn phá thủng chiêng:

- Trên núi đi Bạch Hổ, trong nước du ngoạn Thanh Long, hôm nay từ nơi trù phú đi ngang qua, trước khi đến quận Trác chỉ đủ tiền để ăn cơm. Chiếu theo quy củ dâng lên hai phần, mong vị quân gia này lưu lại cho chúng tôi một con đường sống, sau khi hồi hương sẽ thắp một nén hương trong miếu Quan đế, cầu cho quân gia được trường sinh.

- Nói năng rất khá!

Ngụy Thiết Sinh có chút thiện cảm với Trình Giảo Kim, lại hỏi:

- Ta thấy mặt ngươi hơi quen.

Đây cũng là tiếng lóng, ý muốn hỏi Trình Giảo Kim có từng đụng phải đám loạn phỉ trên đường đi hay không, Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:

- Từng chạm trán với Tống Kim Cương mấy ngày, vì tên khốn chẳng tài cán đó nên các huynh đệ đều đã tản đi. Sau đó cướp được lạc đà của một đội thương nhân, chúng tôi cũng làm ăn buôn bán nhỏ rày đây mai đó.

- Đó là rượu phải không?

- Con mẹ đó, là nước tiểu ngựa pha với nước!

Ngụy Thiết Sinh bật cười, trong quân Tùy không thể nào có một tên khốn như thế, y phất tay:

- Cho bọn họ vào!

Cầu treo hạ xuống, cửa thành mở ra, đám sĩ binh ra khỏi thành kiểm soát người, tịch thu hết đao tùy thân của bọn họ. Đội lạc đà tiến vào thành, Trình Giảo Kim chỉ vào rượu chất trên lạc đà nói nói Ngụy Thiết Sinh:

- Tổng cộng một ngàn vò, ca ca có thể lấy hai trăm vò.

Ngụy Thiết Sinh cũng không khách khí, phất tay hạ lệnh:

- Lấy hai trăm vò rượu!

Các sĩ binh nhao nhao đi lấy rượu. Ngụy Thiết Sinh đánh giá Trình Giảo Kim qua một lượt, thấy dáng vẻ y có phần thô lỗ cường tráng bèn hỏi:

- Huynh đệ họ gì? Là người phương nào?

- Tiểu đệ là Trình Tri Tiết, người quận Đông.

Trình Tri Tiết là Tự do phụ thân của Trình Giảo Kim đặt cho y, chưa từng dùng qua nên người bình thường không biết được. Ngụy Thiết Sinh gật đầu, lại hỏi:

- Bên ngoài Phi Hồ Đạo có quân Tùy không?

- Có, ở quận Linh Khâu. Nhưng thật ra đụng phải một đội kỵ binh tuần tra truy vấn chúng tôi cả nửa ngày, nói chúng tôi không có nộp thuế, hiểu được ý tứ của bọn chúng, đưa mấy chục vò rượu liền được thả đi. Con mẹ nó, buôn bán một chút không hề dễ ăn mà! Đúng là lên núi vẫn vui hơn.

Ngụy Thiết Sinh nhéo nhéo cánh tay y, cơ bắp cực kì rắn chắc, Ngụy Thiết Sinh liền cười nói:

- Nếu đã muốn lên núi, vậy thì theo ta đi!

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười nói:

- Đợi đệ bán xong chỗ rượu này rồi tính sau. Thật không dám giấu, rượu cùng lạc đà đều do chúng tôi cướp được, nghe nói ở quận Trác có thể bán giá cao. Đợi chúng tôi bán hết rượu, đến vui vẻ trong thanh lâu vài ngày rồi lại đến nhờ cậy ca ca.

Ngụy Thiết Sinh và Trình Giảo Kim nói chuyện rất ăn ý, liền quyết định lưu y ở lại, Ngụy Thiết Sinh vỗ vỗ vai y cười nói:

- Muốn nữ nhân không phải rất dễ sao? Nơi này của ca ca cũng có, nhị thúc ta là Hoàng đế Đại Ngụy, ta là Binh bộ Thượng Thư, Phiêu Kỵ Đại tướng quân. Ngươi đi theo ca ca, ta bảo đảm ngươi sẽ được làm tướng quân, muốn làm thị lang hay thiếu khanh đều tùy vào ngươi.

Trình Giảo Kim nheo mắt nói:

- Làm quan có gì hay, vẫn là muốn uống rượu chén lớn, ăn nhiều thịt ngon, thấy người không thuận mắt thì cho một đấm, thấy thích nữ nhân nào thì ra tay cướp đoạt, vậy mới là con mẹ nó sảng khoái!

- Hay! Nói hay lắm, huynh đệ chúng ta tính khí hợp nhau, không cho ngươi đi, nhất định phải lưu lại, hôm nay ca ca giúp ngươi đón gió tẩy trần.

Ngụy Thiết Sinh nói chuyện với Trình Giảo Kim rất hợp ý, từng câu từng lời của Trình Giảo Kim đều nói trúng tâm can Ngụy Thiết Sinh, song y lại không biết Trình Giảo Kim có thể nói chuyện ăn ý với bất kỳ ai.

….

Buổi tối, mười ngàn quân Tùy đã tiếp cận huyện Phi Hồ, họ ẩn mình trong một khu rừng cách đó ba dặm, chờ đợi tin tức trong huyện thành. Một số sĩ binh quân Tùy không muốn nhập bọn bị Trình Giảo Kim thả về mang theo tin tức, Trình Giảo Kim đã kết bái huynh đệ cùng với tướng trấn giữ Ngụy Thiết Sinh, trở thành phó tướng thủ quân huyện Phi Hồ, tối nay sắp công phá thành.

Tần Quỳnh lập tức ngã bật người khỏi cây tùng, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu. Nếu nói Trình Giảo Kim đoạt được Hổ Lao quan là sai kế, đoạt cung Phần Dương là nhờ vận may, đoạt huyện Vương Ốc chỉ là trùng hợp, thế thì Tần Quỳnh không thể không thừa nhận Trình Giảo Kim đoạt được huyện Phi Hồ quả thực là một loại thông minh.

Kỳ thực mưu lược không có gì gọi là sai kế hay chính sách, chỉ cần thành công thì đã là thượng sách. Nếu để Tần Quỳnh y đoạt huyện Phi Hồ thì sẽ có kết quả nào, chẳng qua chỉ là đánh lén rồi mạnh mẽ tấn công. Tần Quỳnh không thể bái huynh đệ với tướng trấn giữ, trở thành phó tướng của đối phương, càng không thể trơ trẽn hạ mê dược mãn tính trong rượu, sẽ tổn hại đến tên tuổi của y. Song Trình Giảo Kim lại có thể làm được, chỉ cần có thể thành công thì chẳng từ bất cứ thủ đoạn nào, điều này y không bằng Trình Giảo Kim.

Nếu cẩn thận đếm lại quân công, quân công của Trình Giảo Kim lại vượt xa y, nhưng vì sao Tần Quỳnh y lại trở thành chủ tướng mà không phải là Trình Giảo Kim? Nguyên nhân bởi vì xuất thân, Tần Quỳnh y là thuộc tướng của Trương Tu Đà, La Sĩ Tín cũng vậy, đây là một loại mắt xích về mặt cảm tình.

Bao gồm cả Giả Nhuận Phủ, không nói không rằng liền trở thành chủ quản hậu cần của quân bắc Tùy. Bao gồm luôn Ngưu Tiến Đạt, trở thành người đứng đầu trong Á tướng, vượt qua nguyên lão Mã Thiệu và Trình Giảo Kim nhiều lần lập kỳ công.

Đây là một dạng mắt xích về mặt cảm tình của tổng quản Dương Nguyên Khánh đối với Trương Tu Đà, khiến tướng lĩnh của phe Trương Tu Đà trong quân bắc Tùy đều được trọng dụng, nhưng trọng dung chưa hẳn là tin cậy. Tuy Dương Nguyên Khánh luôn miệng nói không yên tâm về Trình Giảo Kim nên đích thân đến quận Nhạn Môn bố trí, nhưng Tần Quỳnh biết nếu Dương Nguyên Khánh thật sự lo lắng về Trình Giảo Kim thì sẽ không để y đoạt huyện Phi Hổ, còn Tần Quỳnh mới thực sự là người mà tổng quản không yên tâm.

Tần Quỳnh được trọng dụng không nhờ vào quân công, mà là nhờ quan hệ của Trương Tu Đà. Điều này khiến Tần Quỳnh cảm nhận được một nguy cơ sâu sắc, y không thể cứ mãi dựa vào thế lực cũ của Trương Tu Đà. Nếu y không thể biểu hiện trí tuệ, tài cán mà chủ tướng nên có, sớm muộn gì cũng bị người đến sau đào thải.

Lúc này, Tần Quỳnh ngầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào y cũng phải đoạt được huyện Dịch, lập nên một đại công chân chính.

…..

Trong một tòa nhà lớn ở huyện thành Phi Hồ, mùi thịt nướng vẫn lượn lờ giữa không trung tòa nhà, đống lửa trong sân đã dần lụi tàn, vò rượu ngổn ngang khắp nơi. Hầu như hai ngàn sĩ binh thủ thành đều uống say khướt, nằm vất vưởng trên mặt đất. Trên hành lang, trong phòng, trong đình, đâu đâu cũng thấy sĩ binh nằm lăn ra đất, bọn họ dường như không màng đến ban đêm rét lạnh.

Trình Giảo Kim nằm cạnh đống lửa, nằm ngáy khò khò cũng như bao kẻ khác, kế bên là Ngụy Thiết Sinh uống say như chết gối đầu lên đùi y. Bốn bề một mảnh yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió xào xạc thổi qua trên đỉnh đầu.

Lúc này, Trình Giảo Kim đột nhiên mở mắt, y đã đổi rượu mình uống thành rượu dỏm, chỉ mê dược mãn tính mới có thể khiến người say. Tuy Trình Giảo Kim cũng uống được nửa vò rượu, song trước đó y đã ăn thuốc giải nên không hề bị mê man.

Trình Giảo Kim chậm rãi đứng dậy, tức thì từng thủ hạ của y cũng đứng dậy theo. Bọn họ đá vào sĩ binh ở bốn phía, tất cả đều không có động tĩnh.

- Tướng quân, đã uống say hết rồi.

- Xách vài hũ rượu đem đến chỗ thủ quân ở cửa thành, chuốc cho bọn chúng say hết đi.

Trình Giảo Kim vừa hạ lệnh, mấy chục thủ hạ xách vò rượu lảo đảo hướng về cửa thành. Tuy là rượu dỏm nhưng vì uống nhiều, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị say.

Trình Giảo Kim quỳ xuống trước mặt Ngụy Thiết Sinh, vỗ vỗ mặt y:

- Đại ca, tỉnh dậy! Đại ca!

Bất luận y vỗ thế nào, Ngụy Thiết Sinh vẫn ngủ say không tỉnh. Trình Giảo Kim trầm mặt, thấp giọng chửi:

- Con mẹ nó, cười theo ngươi làm quai hàm lão tử muốn chua luôn, hừ! Thứ đồ chim cái thá gì, xứng làm đại ca của Trình Giảo Kim ta sao?

Trình Giảo Kim nổi lòng xấu, rút đao ra, định chém cổ của Ngụy Thiết Sinh, chợt y có chút do dự. Ngụy Thiết Sinh từng kết bái với Trình Giảo Kim, cứ thế mà giết thì sẽ bại hoại tên tuổi của y, sẽ gặp báo ứng, y khá mê tín với chuyện này. Trình Giảo Kim lập tức gọi một thủ hạ đến, đưa đao cho thủ hạ:

- Chém đầu tên thủ lĩnh đạo tặc này đi!

Sĩ binh giơ đao lên, một nhát chém đứt đầu Ngụy Thiết Sinh. Trình Giảo Kim cười ha hả, nhặt đầu người ném cho thủ hạ:

- Công lao này nhường cho ngươi, tiền ta nợ ngươi xóa bỏ hết đi!

Y xoay người sải bước đến cửa thành, lúc này có một sĩ binh chạy về:

- Tướng quân, toàn bộ thủ quân ở cửa thành đã say hết rồi.

Trình Giảo Kim bĩu môi khinh thường:

- Lão tử biết đám khốn này sẽ uống trộm rượu mà.

Y chỉ chiến đao hướng về thành lâu hạ lệnh:

- Đốt lửa mở thành!

Lát sau, thành lâu đốt lửa, ngọn lửa phụt cháy phừng phực, cực kỳ sáng rực trong đêm tối. Cầu treo được hạ xuống, cửa thành ầm ầm mở ra.

Quân Tùy trốn trong rừng thấy lửa cháy mãnh liệt đều trở nên phấn chấn, Tần Quỳnh hạ lệnh một tiếng:

- Xông vào thành!

Mười ngàn quân Tùy lao ra khỏi khu rừng, xông về phía huyện Phi Hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.