[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 19 : Lợi ích gia tộc




- Tại sao?

Bùi Củ nhạy bén nắm bắt được tâm trạng không ổn định của đứa cháu này, trong lòng ông ta có chút kỳ lạ, đang làm rất tốt, sao lại bỗng nhiên không muốn làm nữa?

- Xảy ra chuyên gì rồi? Ngươi hãy nói cho ta biết.

Môi Bùi Thanh Tùng khẽ mấp máy, trước ánh mắt hừng hực nhìn y chằm chằm, y sợ hãi cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Cháu đảm nhiệm chức vụ này đã dẫn tới bất hòa của nội bộ gia tộc, cháu không muốn trở thành tội nhân của Bùi gia.

- Ngươi sao có thể trở thành tội nhân của Bùi gia được?

Ánh mắt Bùi Củ càng thêm nghiêm khắc, bất mãn và lửa giận đang lan tràn trong lòng ông. Nhưng ông ta vẫn khắc chế được cơn giận này, ông ta đặc biệt coi trọng tâm trạng bất ổn của đứa cháu này. Đây không phải đơn giản như trưởng tôn hoặc thứ tôn của ông ta không muốn tham gia khoa cử, chức vụ mà đứa cháu này đảm nhận quan trọng là thế, liên quan tới tương lai của Bùi gia, ông ta không muốn có chút sơ suất nào.

Trước sự truy hỏi nghiêm khắc của gia chủ, Bùi Thanh Tùng không cách né tránh, y không ngừng đổ mồ hôi lạnh trên trán. Y rất hối hận vì mình đã lỡ lời, nhưng lời đã nói ra, y không có cách nào dừng lại. Y cúi thấp đầu, dùng một loại âm điệu chỉ y và Bùi Củ có thể nghe được nói:

- Sự thực là thế này, đáng lẽ nên để trưởng tôn, thứ tôn của ông đảm nhận chức này, cháu chẳng qua chỉ là con cháu họ hàng của Bùi gia, lại dựa dẫm mà được chức, Bùi gia sao có thể không loạn?

“Ầm!”Bùi Củ vỗ mạnh một cái lên bàn, một luồng nộ khí trong lòng ông ta vụt lên, ông ta lại không thể khắc chế được giận dữ trong lòng, lớn tiếng trách mắng:

- Đây là ai nói với ngươi, là Tiêu Tấn chăng?

- Việc này không liên quan tới Tiêu Tham Quân, huynh ấy chỉ thấy cháu tâm trạng không tốt, mới dẫn cháu đi uống rượu.

- Thế thì ai nói cho ngươi, ngươi nói cho ta biết!

Bùi Củ nói rất lớn, người ngoài cửa đều nghe thấy. Lưu quản gia đang đứng ngoài cửa, trong lòng ông ta run lên, đã rất lâu không nghe thấy lão gia nổi giận như vậy, ông ta không đám tiếp tục đứng trước cửa nữa, quay mình vội vã bỏ đi.

Vừa đi qua cửa nhỏ lại gặp ngay trưởng tôn Bùi Tấn hấp tấp chạy tới, liền nhanh chóng nắm lấy tay y, nói nhỏ:

- Lão gia đang nổi giận, trưởng công tử ngàn vạn lần đừng đi.

- Vì sao?

Bùi Tấn khó hiểu hỏi.

- Ta cũng không biết, lão gia gấp gáp muốn gặp công tử Thanh Tùng, ta đi tìm cậu ta. À! Có lẽ vì cậu ta đã uống rượu.

Bùi Tấn khẽ chau mày, ông nội tìm gấp Bùi Thanh Tùng, lẽ nào trong triều xảy ra việc lớn gì sao?

- Ta biết rồi!

Bùi Tấn đi chậm lại, từ từ đi tới hướng thư phòng của ông nội. Y rất muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lưu quản gia thấy đại công tử vẫn đi theo hướng tới thư phòng, ông ta không yên tâm, lại xoay người cùng trở lại.

Trong thư phòng, Bùi Củ oai nghiêm hệt như một con báo già, tuy tuổi đã cao, nhưng thế uy khi nổi giận cũng không thể xem thường. Ông ta đứng dậy, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Bùi Thanh Tùng, oai nghiêm của gia chủ từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy toàn thân của đứa cháu họ hàng Bùi Thanh Tùng này.

Bùi Thanh Tùng trong lòng hạ quyết tâm, y bất chấp tất cả, cố lấy đủ dũng khí nói:

- Không có ai nói với cháu, đây là chuyện rành rành. Từ lúc cháu đảm nhiệm chức Ký Thất Tham Quân này tới nay, trong triều các đại thần đều bàn tán to nhỏ, nói cháu không đủ tư cách, chỉ là dựa vào thế của gia tộc. Vương Tướng Quốc mỗi lần gặp cháu đều muốn tìm các loại lý do để giáo huấn cháu một phen, thậm chí ngay cả cháu bước đi quá nhanh cũng nói cháu mất lễ nghi quân tử. Người ngoài nói cũng không sao, nhưng mà người trong gia tộc ai ai cũng trừng mắt lạnh nhạt với cháu, không thèm để ý, xem cháu như ôn thần. Tổ phụ, người biết nỗi thống khổ của loại áp lực cực lớn này không?

Nói đến đây, y cuối cùng nhịn không được thất thanh khóc lên nghẹn ngào.

Ánh mắt Bùi Củ lại ôn hòa trở lại, ông ta đích thực không nghĩ tới y lại phải chịu áp lực to lớn như vậy. Ông ta lại ngồi xuống, nhẹ nhàng nói với y:

- Cháu chỉ cần an tâm mà làm Ký Thất Tham Quân của cháu, đừng suy nghĩ gì hết, cũng đừng lo lắng từ chức. Cháu chỉ cần nhớ kỹ một điều, ta luôn kiên quyết ủng hộ cháu. Còn về những lời bàn bán trong triều đình đối với cháu, đa số xuất phát từ đố kỵ, đợi thêm một thời gian, sẽ không ai dám tùy tiện đắc tội với cháu nữa.

Bùi Thanh Tùng lau nước mắt, gật đầu:

- Cháu nhớ rồi.

Bùi Củ lại cười cười hỏi y:

- Lần trước không phải cháu về đón vợ con tới Thái Nguyên ư, sao cuối cùng vẫn một mình quay lại?

Bùi Thanh Tùng cúi đầu, hồi lâu nói:

- Cháu không có nơi để thu xếp cho mẹ con họ, định dành dụm một khoản tiền, mua một căn nhà.

Bùi Củ trầm tư chốc lát, liền đứng dậy đi tới trong giá sách lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho Thanh Tùng:

- Tại phía Tây thành ngõ Vương Ốc có một ngôi nhà nhỏ diện tích chừng ba mẫu, cũng là sản nghiệp của Bùi gia. Cháu đem miếng ngọc bài này đến phòng thu chi lấy chìa khóa, lại lĩnh một ngàn ngân lượng để dọn dẹp phòng ốc, vợ con của cháu ngày mai ta sẽ phái người đi đón bọn họ về. Sở Vương đối với cháu rất tín nhiệm, cháu không nên phụ lòng ngài ấy, ít đi uống rượu, cố gắng làm việc, mỗi ngày phải đợi sau khi ngài ấy về rồi cháu hãy về, cháu hiểu rõ chưa?

Nước mắt Bùi Thanh Tùng lại tuôn ra, y dập đầu ba cái, run giọng nói:

- Được gia chủ yêu mến, cháu ghi lòng tạc dạ.

Bùi Thanh Tùng đi rồi, Bùi Củ chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn chăm chú vào trời đêm đầy tinh tú. Lúc này trong lòng ông ta ngổn ngang ý nghĩ, những chuyện cũ dường như lại hiện ra trước mắt ông ta, rõ mồn một.

Năm Nhân Thọ thứ tư, sau khi ông ta phát hiện bản thân Dương Nguyên Khánh ẩn tàng giá trị cực lớn, ông ta liền từng bước đem vận mệnh gia tộc đặt cược lên mình hắn. Sự thật chứng minh đặt cược của mình năm đó là hoàn toàn chính xác, Dương Nguyên Khánh đã làm chủ triều Tùy, hắn sớm muộn gì cũng có thể nắm trong tay cả thiên hạ.

Nhưng cùng với sự kiến lập nhà Tùy mới, Bùi Củ dần dần cảm nhận được, Dương Nguyên Khánh và Bùi gia đã có khoảng cách. Mở đầu là lợi dụng Vương gia để áp chế Bùi gia, dù ông ta cũng phát hiện hắn không thích Vương gia, nhưng Vương gia vẫn được trọng dụng, điều này ngược lại nói rõ ra sự cảnh giác của hắn đối với thế mạnh độc quyền của Bùi gia.

Kỳ thực nói trắng ra, đây chính là chỗ trọng điểm mà lúc đầu ông ta cùng Bùi Uẩn tranh luận. Ông ta chủ trương hai nhà Bùi – Dương là một, đem lợi ích của Dương Nguyên Khánh và lợi ích của Bùi thị hòa thành một thể, nhưng Bùi Uẩn chủ trương Dương Nguyên Khánh là Dương Nguyên Khánh, Bùi thị là Bùi thị, muốn duy trì khoảng cách.

Hiện nay xem ra, ông ta không thể không thừa nhận Bùi Uẩn đã đúng. Từ xưa tới nay, bất kỳ một kẻ trên cao nào đều không thể dễ dàng dung túng một nhà có thế lực lớn mạnh, huống hồ sự nổi lên của Dương Nguyên Khánh cũng không dựa vào thế lực của Bùi gia là mấy.

Dòng suy nghĩ của Bùi Củ lại trở về Bùi Thanh Tùng, đây là một con cờ tinh diệu. Kỳ thực ông ta cũng biết, Dương Nguyên Khánh bổ nhiệm Bùi Thanh Tùng làm Ký Thất Tham Quân, là một hành động biến tướng áp chế Bùi gia. Một mặt hắn vừa không cho Bùi gia quá mạnh, mặt khác lại tiếp tục trọng dụng con cháu họ hàng của Bùi gia, điều này khiến ông ta đành cam chịu.

Nhưng hành động này của Dương Nguyên Khánh đồng thời đã nhắc nhở ông ta, hắn đã áp dụng một thủ đoạn khá mềm mỏng, là đang ám chỉ mình phải kiềm lại. Nếu như Bùi gia còn không biết tốt xấu, vẫn muốn tiếp tục bành trướng thế lực, hắn hiện tại có thể sẽ không động đến, nhưng sau này nhất định sẽ xử lý Bùi gia, hậu quả nghiêm trọng nhất chính là phế ngôi Hoàng Hậu.

Khác biệt lớn nhất giữa Bùi gia và Vương gia chính là ở chỗ Bùi gia có Bùi Củ là một tay lão luyện về chính trị có tầm nhìn xa trông rộng. Tầm nhìn của ông ta lâu dài, lo nghĩ về lợi ích trăm năm của gia tộc, không phải nghĩ trong một thời một cuộc. Đối với Bùi gia mà nói, cái vốn quan trọng nhất là Vương Phi và con trai trưởng của Dương Nguyên Khánh, chỉ cần giữ chắc lấy hai cái vốn này thì Bùi gia sẽ được bốn mươi năm hưng thịnh. Còn về lợi ích của riêng mình, đích thực không quan trọng, ông ta tất phải vì lợi ích lâu dài của Bùi gia mà tính toán.

Nghĩ vậy, Bùi Củ cao giọng nói:

- Gọi Lưu quản gia vào đây.

Chỉ chốc lát, Lưu quản gia vội vã chạy vào thư phòng, khom người nói:

- Lão gia gọi tôi ạ?

- Ừ!

Bùi Củ gật đầu:

- Sáng ngày mai ngươi xuất phát đi một chuyến đến Văn Hỉ, đón vợ con của Bùi Thanh Tùng về đây, phải dùng cách đãi ngộ như trưởng tôn, không được đối xử lạnh nhạt.

Lưu quản gia trong lòng lại càng hoảng sợ, tại sao lão gia sau khi quát mắng vài câu, lại biến thành đãi ngộ như trưởng tôn rồi? Ông ta không dám hỏi nhiều, đáp lại một tiếng định xoay người đi ra, Bùi Củ lại gọi lại:

- Tiện thể gọi cả trưởng tôn và Tam Lang tới đây.

Lưu quản gia xoay người rời khỏi thư phòng, kỳ thực trưởng tôn Bùi Tấn đang ở gần thư phòng, lúc nãy Bùi Thanh Tùng đi ra đã né rồi, y vừa tiến gần thư phòng, Lưu quản gia bước ra, thấy y trước mặt, nhân tiện nói:

- Lão gia chủ gọi ngài vào trong.

Bùi Tấn kinh ngạc:

- Lão gia biết ta ở bên ngoài sao?

- Không phải, vừa lúc muốn tìm ngài thôi, còn muốn tìm tam thúc của ngài, ngài mau vào trong đi!

Lưu quản gia đi rồi, Bùi Tấn chần chừ hồi lâu, mới chậm rãi đi vào thư phòng của ông nội, lễ phép hành lễ:

- Ông nội tìm cháu sao?

Bùi Củ liếc mắt nhìn y, đứa trưởng tôn này bất luận là văn tài và nhân phẩm đều tốt đẹp, trước giờ chưa hề có gièm pha đi thanh lâu hay uống tới say khướt. Làm quan nhiều năm, cũng có uy tín rất tốt nhưng con người nó cũng có khuyết điểm, chính là có chút thanh cao, hoặc nói là ngạo mạn, đây là tật chung của rất nhiều con cháu danh môn, chẳng qua theo năm tháng từ từ trưởng thành, từng trải hơn, loại tật này sẽ dần dần biến mất.

- Tấn nhi, ngươi năm nay tuổi tác đã hơn ba mươi rồi!

Bùi Tấn không biết ý của ông nội, cung kính nói:

- Cháu năm nay ba mươi hai tuổi.

- Ừ! Ba mươi hai tuổi, còn nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu Khanh, tiền đồ rất rộng mở!

Bùi Củ thở dài, ngữ khí đột nhiên trở lên nghiêm khắc:

- Chỉ có điều tại sao ngươi lại vẫn giống như con cháu của thương nhân, tính toán chi li, bụng dạ hẹp hòi?

Bùi Tấn sợ đến chấn động cả người, quỳ xuống:

- Tổ phụ, cháu không có!

- Hừ! Nếu như người không phải bụng dạ hẹp hòi, thì ngươi là kẻ tầm nhìn hạn hẹp, căn bản không có khí độ và tầm nhìn mà một trưởng tôn gia tộc phải có, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi.

Bùi Tấn cúi đầu thật thấp, không dám nói một câu, Bùi Củ lại nhìn y một cái, lúc này mới nén giận xuống, giảng giải sâu xa:

- Về việc Thanh Tùng được bổ nhiệm làm Ký Thất Tham Quân, không phải đơn giản như cháu nghĩ, kỳ thực trong này có hàm ý chính trị rất thâm sâu, ta không thể nói cho cháu biết là tại sao? Cháu phải tự mình suy xét, cháu làm quan đã hai mươi năm rồi, nếu ngay cả điểm này cũng nhìn không thấu, thì cháu chỉ là một kẻ ngốc trên qua trường. Ta chỉ nói cho cháu một điều, Sở Vương bổ nhiệm Thanh Tùng làm Ký Thất Tham Quân, hàm ý là ta tất phải từ bỏ tướng vị rồi, cháu hiểu không?

Bùi Tấn trong lòng run sợ, y đại khái đã mơ hồ nhìn thấy một điều:

- Cháu có chút hiểu rồi, để cháu nghĩ lại.

Lúc này, Bùi Văn Cử con trai thứ ba của Bùi Củ đi vào trong phòng, Bùi Củ nhìn y một cái, lại nói với Bùi Tấn:

- Cháu tự mình đi nghĩ đi! Nghĩ thông rồi, cháu sẽ biết làm một thì nên đối đãi với Thanh Tùng thế nào.

- Vâng! Cháu xin cáo lui.

Nhìn theo đứa cháu đi rồi, Bùi Củ lúc này mới quay đầu lại nói với Bùi Văn Cử:

- Cha có chuyện quan trọng muốn con đi làm.

Bùi Củ tổng cộng có ba con trai, bốn con gái. Ba người con trai đều không xuất sắc lắm, con trai trưởng của Bùi Củ là Bùi Văn Tĩnh vốn là Thái Thú quận Nam Dương, hiện nay làm Trưởng Sử quận Hà Đông, năng lực bình thường. Con thứ Bùi Văn Ý chính là cha của Bùi Mẫn Thu, vì sức khỏe không tốt, trước giờ không ra làm quan. Bùi Văn Cử trước mắt là đứa con thứ ba, hơn bốn mươi tuổi, vốn nhậm chức Thái Phủ Tự Thừa, vì cái chết của Dương Quảng mà từ quan về nhà, hiện nay quản lý tiền tài và buôn bán của gia tộc Bùi thị, rất có thực quyền.

Y khom người nói:

- Xin cha dặn dò.

Bùi Củ trầm ngâm một chút nói với Y:

- Ta định để con đi quản lý sản nghiệp Bùi thị ở vùng Giang Nam.

Bùi Văn Cử trong lòng cả kinh, đây là cha y đang tước đi quyền trong gia tộc của mình, y không dám chống đối, chỉ đành thấp giọng đáp:

- Vâng! Con tuân mệnh!

Bùi Củ cười vỗ vỗ vai y:

- Đừng cho là cha đang tước quyền của con, trên thực tế, vai con gánh vác trọng trách. Con thực ra không phải đi quản lý sản nghiệp, mà trọng trách của con là phải thay ta để tâm tới Trầm thị ở Ngô Hưng.

Bùi Củ nheo mắt:

- Con hiểu ý của ta chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.