[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 15-Chương 18 : Câu đố Tham Quân ( hạ )




- Đây là “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Tiên Đế mà!

Bùi Thanh Tùng nghe ra ca từ, nhớ ra đây là tác phẩm của Tiên Đế Dương Quảng .

- Không sai, đây đích thực là “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của Tiên Đế, chính ta dạy các nàng ấy, bài thơ này rất thi vị. Ai cha! Tiên Đế văn tài võ lược, cổ kim hiếm có.

- Văn tài võ lược, cổ kim hiếm có?

Bùi Thanh Tùng uống một hơi cạn rượu trong chén, cười lạnh một tiếng hỏi lại:

- Nếu thật là văn tài võ lược, sao có thể vứt bỏ giang sơn Đại Tùy nhanh như vậy?

- Đó là vì ngài ấy quá tự tin, cho rằng có thể khống chế được cục diện, kết quả thuyền mới chưa tạo thành thì đã đục thủng thuyền cũ đang ngồi, sau cùng ngài ấy cùng chìm theo thuyền cũ. Nếu như ngài ấy không vội vàng như vậy, dần dần, đại nghiệp thịnh thế rất có thể sẽ đến thực sự. Không tính, không nói những lời vô dụng này nữa, nói một chút về huynh đi! Hôm nay tâm trạng của huynh hình như rất tệ, đây là do đâu?

Tiêu Tấn liếc mắt nhìn Bùi Thanh Tùng hỏi.

Thông thường, trên chốn quan trường khá kiêng kị việc nói năng tùy tiện, kiểu nói chuyện thành thật này chỉ có thể phát sinh trong một liên minh có lợi ích, còn giữa đồng liêu với nhau đa số chỉ là nói chuyện phiếm, phong hoa tuyết nguyệt, đạo lý này Bùi Thanh Tùng cũng hiểu. Chỉ là y hôm nay đã uống quá nhiều rượu, lại thêm tửu lượng kém, liền buột miệng nói ra những uất ức trong lòng.

- Tiêu đại ca, huynh cũng cho rằng vì ta là con cháu Bùi Gia nên mới được bổ nhiệm làm Ký Thất Tham Quân sao?

Tiêu Tấn nở nụ cười, thì ra là vì chuyện này, trước đây tại sao không nghe y phàn nàn? Đoán là do Ôn Ngạn Bác ngày hôm nay đã nói gì với y, khiến y khó chịu trong lòng.

Kỳ thực Tiêu Tấn cũng là người lòng dạ ngay thẳng, y tuy lúc đầu cũng có chút lo lắng Bùi Thanh Tùng cướp mất tiền đồ của mình, nhưng sau đó y đã rõ, với gia thế của Bùi Thanh Tùng, bọn họ tất nhiên không thể sánh bằng. Song đã là một tiền bối trên chốn quan trường, y cảm thấy cần phải cảnh tỉnh một chút con cháu Bùi gia vẫn còn ngây ngô này.

Tiêu Tấn vỗ vỗ bả vai Bùi Thanh Tùng, khẽ cười nói:

- Kỳ thực có là con cháu Bùi Gia hay không có quan hệ gì? Lẽ nào huynh cảm thấy bản thân không xứng sao? Đây mới là điều mấu chốt, huynh cho rằng bất cứ con cháu Bùi Gia nào cũng sẽ được Tổng Quản trọng dụng sao? Tổng Quản có nói qua với ta, sở dĩ bổ nhiệm huynh làm Ký Thất Tham Quân, là do huynh đứng thứ ba khoa cử, hơn nữa có tầm nhìn khá, tin tưởng huynh là người tài. Người khác nói thế nào đừng bận tâm, chỉ cần tự mình không thẹn với lòng, hành sự xứng đáng với chức vụ của huynh, như thế thì không còn vấn đề gì nữa.

- Nhưng mà… trong lòng ta vẫn khó chịu đến hoang mang, ta biết nguyên nhân là vì Bùi gia, nhưng ta không muốn, không muốn dựa vào dòng dõi mà có được chức vị, thật sự không muốn!

Bùi Thanh Tùng lại một hơi uống cạn chén rượu, thở dài nói:

- Ngày mai ta đi nói với Tổng Quản, ta nguyện làm đi làm quan địa phương, làm một Huyện Lệnh cũng được, như vậy trong lòng ta mới yên.

- Huynh đừng nói những lời ngốc nghếch ấy nữa. Huynh tương lai muốn làm Tể Tướng hay không, bây giờ cứ chăm chỉ làm việc, sau này Tổng Quản nhất định sẽ để huynh ra ngoài làm Thái Thú.

- Cái gì?

Bùi Thanh Tùng ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn Tiêu Tấn, chỉ vào mũi của mình:

- Ta làm Tể Tướng ư?

Tiêu Tấn bất đắc dĩ lắc đầu:

- Huynh vẫn còn quá trẻ tuổi, không nhìn ra thủ đoạn của Tổng Quản, gia chủ của huynh hiểu rõ, ông ta ước gì huynh từ chức mà rời đi đó!

Bùi Thanh Tùng nắm chặt cổ tay Tiêu Tấn, nhìn y với ánh mắt van xin:

- Ta thật đã hồ đồ rồi, Tiêu đại ca, huynh nói đi, ta muốn biết.

Tiêu Tấn trầm ngâm hồi lâu, phất tay để hai ca nữ lui xuống, lúc này mới nói nhỏ với y:

- Ta có thể nói cho huynh, nhưng huynh tuyệt đối không được bán đứng ta, không thể để lộ là ta nói.

- Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng Tiêu đại ca.

Tiêu Tấn khẽ thở dài nói:

- Có một số việc nhìn không thấu, chính là không thể hiểu rõ được thủ đoạn cao minh của Tổng Quản. Huynh cũng biết, Trầm Xuân vì sao bị điều đi làm Thái Thú Đôn Hoàng chứ?

Bùi Thanh Tùng do dự một chút nói:

- Y không phải là con cháu thế gia ở quận Đôn Hoàng sao?

Tiêu Tấn bực dọc hừ một tiếng, chỉ vào chính mình nói:

- Ta cũng là con cháu thế gia ở Đôn Hoàng, hơn nữa thực lực của Tiêu Gia vượt xa Trầm Gia, lúc đó Tổng Quản lại không biết Tiêu Gia đã dời đến quận Nam, tại sao ngài ấy không điều ta làm Thái Thú Đôn Hoàng, như thế chẳng phải thích hợp hơn sao?

Bùi Thanh Tùng lắc đầu:

- Ta không biết.

- Trên thực tế, Thái Thú quận Đôn Hoàng kém xa Ký Thất Tham Quân về tính quan trọng, nguyên nhân căn bản chính vì Trầm Xuân là anh họ ruột thịt của Trương Lương Đễ. Tổng Quản sở dĩ trọng dụng Trầm Xuân là tính để Trương Lương Đễ tạo dựng một thế lực họ ngoại, nhưng lại không muốn Trầm Gia và Trương Lương Đễ quan hệ quá thân. Sau khi gia chủ Trầm gia là Trầm Bách đến Thái Nguyên, Tổng Quản mới phát hiện Trầm Bách càng thích hợp làm họ ngoại của Trương Lương Đễ, tại Giang Nam có thế lực rất lớn. Hơn nữa nghe nói Trầm Bách và Trương Lương Đễ có mâu thuẫn, điều này quá hay, cho nên Tổng Quản quyết định trọng dụng Trầm Bách. Đương nhiên sau này sẽ lại trọng dụng Trầm Xuân, nhưng Tổng Quản không thể để Trầm Gia chiếm quá nhiều vị trí quan trọng trong triều đình, nên Trầm Xuân tạm thời bị điều tới địa phương rèn luyện vài năm, đợi Trầm Quân Đạo từ chức được vài năm thì Trầm Xuân sẽ trở về.

Bùi Thanh Tùng suy tư giây lát, hỏi:

- Ta có thể hiểu được ý của huynh, nhưng điều này với ta có quan hệ gì?

Tiêu Tấn nở nụ cười:

- Kỳ thực có quan hệ rất lớn với huynh, bởi vì Bùi gia cũng là họ ngoại, lúc đầu Tổng Quản quyết định để huynh nhận chức của Trầm Xuân, ta đã biết đây là một cách bày tỏ thái độ của Tổng Quản đối với Bùi gia. Nhưng đồng thời ta cũng cảm thấy chút kỳ lạ, Tổng Quản tại sao không dùng cháu đích tôn Bùi Tấn, không dùng hai huynh trưởng Bùi Trứ và Bùi Minh của Vương Phi, không dùng cháu đích tôn Bùi Diệu của Bùi Uẩn. Bọn họ đều là con cháu ưu tú tài trí xuất chúng, đều có kinh nghiệm chính trị phong phú, lại dùng một người con cháu bên ngoại của Bùi thị không có kinh nghiệm như huynh làm Ký Thất Tham Quân? Huynh không cảm thấy có chút kỳ lạ sao?

Bùi Thanh Tùng vừa nghĩ như vậy, cũng có chút kỳ lạ, đích thực như thế, Tiêu Tấn không nói y cũng không để ý đến. Tiêu Tấn hiểu rõ điểm này, y cũng phát hiện ra không hợp tình hợp lý lắm.

- Tiêu đại ca, ta quả thực nghĩ không ra, huynh hãy trực tiếp nói cho ta đáp án đi!

Tiêu Tấn khẽ thở dài, nói:

- Ta chỉ là việc đã rồi mới hiểu, đây kỳ thực là một loại trấn áp biến tướng của Tổng Quản đối với Bùi gia, hoặc nói là đã gieo vào Bùi gia nhà huynh một loại mầm mống nội loạn tương lai, mà loại mầm này chính là huynh. Bùi gia tương lai vẫn sẽ được trọng dụng, chẳng qua người trọng dụng không phải là con cháu ruột thịt trong nhà như Bùi Tấn, Bùi Trứ mà là một con cháu bên ngoại như ngươi. Ta có thể chắc chắn, mười năm sau, cường thế của Bùi gia sẽ giảm mạnh, ta thật là phục thủ đoạn đế vương cao minh của Tổng Quản.

Bùi Thanh Tùng lặng lẽ không nói, nếu như thế này, thì sau này những ngày tháng ở Bùi gia há chẳng phải rất khó chịu sao?

Cũng không biết uống đã bao lâu, từ trong tửu quán đi ra, gió lạnh vừa thổi tới, dạ dày Bùi Thanh Tùng lộn lên, liền nhịn không được chạy về hướng góc tường, một hồi lâu sau y mới đi ra, đầu óc tỉnh táo được một chút. Tiêu Tấn giúp y ngăn một chiếc xe bò, y nằm trong xe, thoáng một cái đã về đến phủ.

Tuy Bùi Thanh Tùng với đại cục rất có tư duy, nhìn thấu mục đích thực sự việc cử hành khoa cử của Dương Nguyên Khánh là để chuẩn bị cho cuộc chiến Hà Bắc, nhưng về mặt quan hệ và giao tiếp y vẫn còn khá non nớt. Đến hôm nay y mới như được nước gột rửa tỉnh ngộ, y mới hiểu thái độ của Bùi Tấn gần đây lạnh nhạt với y, mới biết tại sao con cháu Bùi Gia trong phủ vì sao đều có chút né tránh y, ngay cả em họ ở chung với y cũng chuyển ra ngoài. Y hôm nay mới biết cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, lòng người thay đổi, là người trong cùng một gia tộc cũng không ngoại lệ, mấu chốt là ở hai chữ “lợi ích”.

Bùi Thanh Tùng nằm trên xe bò, nhìn trời đêm trong sáng và sao đầy trời ngoài cửa xe, y thở dài một tiếng, thật là không muốn làm cái chức Ký Thất Tham Quân này nữa.

Bùi phủ là phủ quan của Bùi Củ, nằm ở ngõ Lý Tự phía Đông thành, là một tòa nhà lớn chiếm diện tích bảy mươi mẫu, gần với phủ Sở Vương của Dương Nguyên Khánh, quán Quy Tùy, nhà của Thái Nguyên Vương, là phủ trạch lớn thứ tư của thành Thái Nguyên. Hiện nay hơn một trăm con cháu Bùi gia làm quan ở kinh thành đang sống ở đây, cũng coi như là một cơ sở của Bùi gia ở Thái Nguyên.

Bùi Thanh Tùng cũng ở trong phủ trạch này. Tuy y làm Ký Thất Tham Quân chưởng quản việc trọng yếu trong triều, nhưng địa vị y trong nội bộ Bùi gia lại không cao, chỉ được ở cùng hai em họ trong một khu viện nhỏ, có điều hiện nay hai người em họ đã chuyển đi, thành ra còn mình y.

Bùi Thanh Tùng xuống xe, chân nam đá chân xiêu đi về phía trong phủ, y đang buồn ngủ tới nỗi mắt mở không ra, chỉ muốn nằm trên giường đánh một giấc thật ngon.

Y vào phủ từ cửa bên, quản gia liền ngăn y lại, thấp giọng trách y:

- Công tử, ngài sao bây giờ mới về, tôi đợi ngài đã lâu lắm rồi!

Bùi Thanh Tùng ợ hơi rượu một cái hỏi:

- Lưu thúc, có chuyện gì sao?

Quản gia cau mày quạt quạt cái mũi, kéo y một cái:

- Mau đi với tôi, lão gia chủ muốn gặp ngài.

Nghe nói gia chủ muốn gặp mình, y có chút tỉnh rượu, vẻ mặt đau khổ hỏi:

- Gia chủ tìm ta có chuyện gì à?

- Lão gia chủ tìm ngài đương nhiên có chuyện, đừng lề mề nữa, nhanh đi với tôi!

Bùi Thanh Tùng hết cách đành chậm chạp đi vào phía nội viện. Đi thẳng tới trước thư phòng của Bùi Củ, quản gia mới bẩm báo:

- Lão gia chủ, Thanh Tùng đến rồi.

- Vào đi!

Trong phòng vọng ra tiếng nói ôn hòa của Bùi Củ.

Bùi Thanh Tùng buộc lòng đẩy cửa đi vào, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, Bùi Củ đang ngồi dưới đèn đọc sách, ông ta cũng vừa về không lâu. Sở dĩ ông ta tìm Bùi Thanh Tùng vì hôm nay nghị sự đến giữa chừng, Dương Nguyên Khánh ra ngoài tìm y để lấy văn thư, kết quả phát hiện y đã ra về. Điều này làm trong lòng Bùi Củ có chút không vui, tuy không quy định Ký Thất Tham Quân nhất định phải ở lại, nhưng trước lúc chủ công và các đại thần đang nghị sự, Ký Thất Tham Quân không thể về hết, phải lưu lại một người. Đây là chút kiến thức thông thường cơ bản trên chốn quan trường, Bùi Củ quyết định phải cùng với y nói chuyện rõ ràng về quy tắc quan trường.

Bùi Thanh Tùng đi lên trước quỳ xuống dập đầu:

- Cháu Thanh Tùng khấu kiến gia chủ!

Y vừa vào phòng, Bùi Củ đã ngửi thấy mùi rượu, khiến trong lòng ông ta càng thêm bực bội, nhướng mày nói:

- Ngươi đã đi uống rượu sao?

- Hồi bẩm gia chủ, cháu hôm nay tâm trạng không tốt, bèn cùng Tiêu Tham Quân đi uống rượu, cháu thất lễ, xin ông trách phạt!

- Ngươi đi đâu uống rượu?

Bùi Củ lại hỏi.

- Một quán rượu nhỏ.

- Ừ! Tộc quy của Bùi Gia không cấm uống rượu, chỉ cần ngươi không có uống rượu trai gái, thì không có vi phạm tộc quy. Ta cũng không trách phạt ngươi, chỉ là tâm trạng của ngươi có gì không tốt, có thể nói ta nghe thử không?

Bùi Củ rất coi trọng đứa cháu này, không chỉ đứng hạng ba khoa cử, còn được Dương Nguyên Khánh trọng dụng làm Ký Thất Tham Quân. Tuy trong lòng ông ta hiểu rõ thâm ý của Dương Nguyên Khánh, nhưng Bùi Thanh Tùng có thể được Dương Nguyên Khánh coi trọng như vậy, đây cũng là chuyện tốt, rõ ràng đứa cháu này tương lai tiền đồ sáng sủa, đối với nó, Bùi Củ cũng rất quan tâm.

Bùi Thanh Tùng cắn môi một lát nói:

- Ngày mai cháu muốn từ bỏ chức Ký Thất Tham Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.