[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 14-Chương 55 : Mượn gió đêm tập kích




Đại doanh của quân Đường nằm ở ngoài thành về phía bắc. Lý Sa Đà dẫn đầu hơn trăm trinh sát hành tẩu gian nan trong cơn bão cát, vẫn vây xung quanh phía tây bắc đại doanh của quân Đường. Nơi này thuận gió, làm người ta không thể đứng yên được, nếu không ngồi thấp xuống, có thể sẽ bị bão thổi bay đi mất.

Nhóm trinh sát tìm được mấy tường đá dùng để chắn bão liền ngồi xổm xuống ở sau tường. Nơi này hóa ra là một tòa nhà lớn bị bỏ hoang, qua nhiều năm bị gió cát ăn mòn, chỉ còn lại có vài đoạn tường đổ nát thê lương. Mọi người tháo hơn mười bao đồ nặng nề buộc trên lưng ba con lạc đà xuống. Đây là một máy bắn đá loại nhỏ, bị tháo rời thành nhiều bộ phận nhỏ để lạc đà vận chuyển, có thể đem đá nặng hơn chục cân quăng xa hơn trăm bước.

Đồ quân nhu nhanh chóng được lắp đặt rồi buộc chặt, rất nhanh sau đó đã lắp ráp thành một cái máy bắn đá cao một trượng. Lúc này, một gã trinh sát từ trong bóng tối chạy tới, chỉ về hướng tây nam nói:

- Quân doanh của quân Đường cách đây ngoài trăm bước, từ chỗ hàng rào thương giáo bên ngoài đến lều lớn ở bên trong ước chừng xa hơn năm mươi bước, trên mặt đất còn có không ít chông sắt.

Lý Sa Đà cười lạnh một tiếng, quân Đường hạ trại vẫn giống với phương thức hạ trại ở Trung Nguyên, không có suy xét đến tình hình thực tế của Đôn Hoàng. Đêm nay sẽ cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của gió đêm ở Đôn Hoàng. Y lập tức hạ lệnh:

- Chuẩn bị hỏa cầu!

Nhóm trinh sát đi về phía lạc đà, lấy ra hơn mười viên hỏa cầu màu đen, là từ vải bố quấn quanh mà thành, dùng để thấm dầu hỏa. Lõi hỏa cầu được đúc bằng sắt, do đó, trọng lượng của nó đạt tới mười cân, ở trạng thái không có gió có thể phóng xa trăm bước, nhưng ở nơi có sức gió mạnh mẽ vào ban đêm, nương theo sức gió có thể phóng xa một trăm năm mươi bước, đủ để quăng vào doanh trại của quân Đường.

Bỏ một viên hỏa cầu vào cái túi chắc, mười mấy tên lính kéo ra chỗ máy bắn đá, cái cán dài hai trượng rưỡi được kéo cong đến mức tối đa, một tên binh lính đốt hỏa cầu lên, hỏa cầu bốc cháy mãnh liệt, ở giữa luồng gió mạnh khiến ngọn lửa kéo dài ra.

- Phóng!

Lý Sa Đà hạ lệnh. Hỏa cầu bay lên không trung, trên bầu trời đêm mù mịt hình thành một đốm sáng ngời, bay vút về hướng đại doanh quân Đường.

Hỏa cầu bay qua tháp canh, lướt qua đám thương giáo dày đặc bay vào đại doanh của quân Đường ‘Ầm’ một tiếng.

Hỏa cầu rơi trúng đỉnh lều lớn. Bên trong trướng, binh lính giật mình thức tỉnh, bọn chúng nhốn nháo hoang mang lăn cả ra đất, lao ra khỏi lều lớn. Ngay sau đó, lều lớn bén lửa, bị gió thổi mạnh, nhanh chóng bốc cháy dữ dội.

Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!

Tiếng chuông cảnh báo trên tháp canh khẩn cấp vang lên. Trong lúc tiếng cảnh báo bên trong doanh trại vang lên chói tai, lại một viên hỏa cầu xẹt qua bầu trời đêm đen tối bay vào đại doanh quân Đường. Lần này rơi xuống đất, hỏa cầu bắn ngược trở lại, bay vào đỉnh đại trướng, binh lính trong trướng vải hỗn loạn chạy ra. Hỏa cầu rơi vào màn chiếu, lửa lớn từ bên trong trướng vải rất nhanh bốc lên.

Hỏa cầu bắn vào các góc phía tây bắc của quân Đường, nơi này là doanh trại của bộ binh, lúc này bọn lính đều từ trong mộng bừng tỉnh. Hoảng sợ vô cùng, nhanh chân chạy ra khỏi trướng, tụ tập trên bãi đất trống ở ngoài trướng. Rất nhiều người đi chân trần, đứng run rẩy, sắp bị đông cứng trong gió rét. Hàng trăm tên lính đang dập lửa ở lều lớn, Lý Hiếu Cung cũng chạy vội tới góc tây bắc lớn tiếng quát hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Điện hạ, mau nhìn!

Lý Hiếu Cung vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời, một viên hỏa cầu đang bay tới. Vài tên thân binh vội vàng đẩy y ra, hỏa cầu xẹt qua đỉnh đầu y, rơi trúng vào một cái lều, trong phút chốc đốt thủng thành một lỗ lớn, hỏa cầu rơi vào trong trướng vải nhanh chóng bốc cháy.

- Mau dập lửa. Không cho lửa lan ra!

Lý Hiếu Cung lớn tiếng ra lệnh, giận dữ chạy đến bên cạnh lều lớn. Một tên lính chỉ vào điểm sáng mơ hồ trong bão cát:

- Điện hạ, là ở chỗ này!

Lý Hiếu Cung ngưng mắt nhìn, liền quay đầu hướng về một gã tướng lĩnh nói:

- Dẫn một nghìn kỵ binh đi tiêu diệt mồi lửa của quân Tùy!

Tên tướng lĩnh quay người đi rồi, lúc này lại có một viên hỏa cầu nện vào trong doanh trại, đây là viên hỏa cầu thứ bảy. Binh lính quân Đường dốc sức dập lửa, nhưng sức gió quá mạnh mẽ, lửa bay theo gió, dây thừng trên đỉnh lều lớn bị đốt cháy, các mảnh vụn của lều lớn bị gió thổi bay hỗn độn giữa lưng chừng trời, bảy tám lều liên tiếp bị đốt cháy, lửa bắt đầu cháy thành một mảng lớn…

Trong bóng đêm, lính Tùy lại đem hỏa cầu thả lên máy bắn đá, đúng lúc này, một gã lính gác chạy vội tới, la lớn:

- Chạy mau! Kỵ binh quân Đường đang tiến đến.

Lý Sa Đà ngay tức khắc hạ lệnh:

- Phá hủy máy bắn đá, lập tức rút lui.

Lính Tùy đồng loạt rút đao chém tới tấp, trong chốc lát máy bắn đá đổ sụp xuống. Bọn họ ôm mấy viên quả cầu nhảy lên ngựa, chạy về phương bắc, rất nhanh đã biến mất trong bão cát.

Không bao lâu sau, kỵ binh quân Đường đã tìm được địa điểm công kích, ngoại trừ một bãi ngổn ngang phế tích, người và vật phẩm đều mất tăm mất tích.

Trong đại doanh của quân Đường, Lý Hiếu Cung phát giác tình thế đã trở nên nghiêm trọng, căn bản không thể dập tắt được ngọn lửa, toàn bộ hơn trăm lều trại ở góc tây bắc đều bị đốt cháy trụi. Ngọn lửa bay lên không gào thét trong tiếng gió hừng hực. Trong lòng của y hiểu được, hoặc là toàn bộ đại doanh đều bị thiêu hủy, hoặc là tự hủy một nửa.

- Tất cả dỡ bỏ toàn bộ lều trại!

Lý Hiếu Cung cưỡi ngựa chạy khắp doanh trại hạ lệnh, để ứng phó với loại lửa lớn này nên cách ly khu vực bị cháy ít nhất hai trăm bước,

- Trước tiên hủy bên này, cách ly khu này ra!

Lúc này, Sử Vạn Bảo chạy lên nói:

- Điện hạ, phải phòng ngừa quân Tùy nhân cơ hội đánh lén!

Một câu nhắc nhở Lý Hiếu Cung, y vội vàng nói:

- Ngươi dẫn theo bốn nghìn kỵ binh ra ngoài phòng ngự, nếu có động tĩnh gì, bất luận là ai đều bắn chết cho ta!

- Tuân mệnh!

Sử Vạn Bảo quay đầu ngựa tiến đến tập hợp kỵ binh, bộ binh thì bận rộn dỡ bỏ doanh trại, nhóm lớn binh lính thì chạy trốn tới góc tây nam. Lúc này, lửa càng lúc càng cháy lớn, mấy trăm lều lớn đều bị đốt cháy cả. Đây là khu vực đóng quân của bộ binh, gió thổi mạnh tạo thành một biển lửa.

Lý Hiếu Cung cưỡi ngựa đi về phía tây nam, nơi này đã tập họp được sáu bảy ngàn bộ binh, hầu hết mọi người đều không có áo giáp, rất nhiều người đi chân trần, y phục phong phanh, đứng chụm lại thành một đội trong mùa đông giá rét. Ước chừng một nửa trong số họ trên tay không có vũ khí. Lý Hiếu Cung quay đầu nhìn về phía biển lửa, phần lớn trang bị và vũ khí của binh lính đều bị lửa thiêu cháy. Y thở dài một tiếng, trận này y nên đánh như thế nào đây?

Binh lính quân Tùy đứng đầy trên đầu thành, trong đại doanh quân Đường ngoài ba dặm thế lửa rất mạnh, ở trong bóng đêm có thể thấy được rõ ràng. Bọn lính đều bàn tán, trận này thình lình xảy ra trận hỏa hoạn lớn thế này sẽ cho bọn họ thời cơ gì để chiến thắng. Tô Định Phương cười nhạt, ngày đầu tiên y đến Đôn Hoàng đã phát hiện ban đêm ở Đôn Hoàng rất thuận lợi cho việc dùng hỏa công đánh lén. Lúc ấy y đã suy nghĩ đến việc đánh lén đại doanh của Lý Triệu Cẩm, thật không ngờ cuối cùng lại dùng để đối phó với quân Đường đầu tiên.

Tuy rằng trận lửa lớn này không đến mức khiến quân Đường chết thê thảm và nghiêm trọng, nhưng ít ra có thể làm sĩ khí quân Đường bị đả kích nghiêm trọng, khiến cho tài vật của chúng bị tổn thất lớn. Vả lại lương thảo của đối phương không nhiều, tinh thần của binh lính lại đang hoang mang cực độ, đó chính là thời khắc y xuất kích.

Hoả hoạn kéo dài đến canh một mới dần dần tắt, ngoài thành lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có những cơn cuồng phong đang gào thét chói tai. Cát bụi bay đầy trời, che khuất tầm mắt.

Ngày kế tiếp, trời dần dần hé sáng, gió cũng đã lặng đi rất nhiều, sa mạc đã trở lại diện mạo vốn có của mình. Trong ánh bình minh mờ ảo có thể thấy trong đại doanh quân Đường, lều trại đã không còn nữa, chỉ còn lại một khoảng đất bị cháy đen.

Lúc này, một gã trinh sát cưỡi ngựa hối hả chạy tới, đứng dưới chân thành hô to:

- Tô tướng quân!

Tô Định Phương dò hỏi:

- Tình hình quân Đường như thế nào?

- Bẩm báo Tô tướng quân, không thấy quân Đường. Bọn chúng đã rút lui trong đêm!

Tô Định Phương thoáng sững sờ, chuyện gì đã xảy ra, hùng hổ mà đến nhưng lại chạy trốn ngay trong đêm. Không lẽ một lần bị đánh lén bằng hỏa công đã khiến bọn chúng sợ đến vỡ mật sao?

- Cón sót lại thứ gì không?

- Hồi bẩm tướng quân, ngoại trừ mấy trăm đỉnh lều lớn bị thiêu hủy thì không còn lại gì cả, lương thực, lều trại, thương giáo bọn họ đều mang đi cả.

Lý Sa Đà mừng rỡ,

- Tô tướng quân, quân địch hoảng sợ mà bỏ chạy, chính là cơ hội cho chúng ta đuổi theo giết hết bọn chúng. Xin tướng quân ra lệnh! Thuộc hạ nguyện dẫn binh truy kích bọn chúng.

Tô Định Phương lắc đầu, quân Đường rút lui có trật tự, tất cả trang bị đều mang theo, dựa vào đâu nói bọn chúng vì hoảng sợ mà bỏ chạy. Năm nghìn kỵ binh của chúng lại không bị tổn thất gì, tối hôm qua đều ra ngoài doanh trại. Lý Hiếu Cung dụng binh rất thận trọng, y tuyệt sẽ không sơ suất, tuyệt sẽ không để cho mình có cơ hội truy kích, nói không chừng đây là y dùng kế dụ binh.

- Không được truy kích! Truyền mệnh lệnh của ta, hôm nay không được mở cổng thành!

Ngoài mấy chục dăm, sau một cồn cát, năm nghìn kỵ binh xếp thành hàng chỉnh tề. Lý Hiếu Cung đầu đội kim khôi, người mặc ngân giáp, tay cầm mã giáo, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về nơi xa. Ở phía sau bọn họ, bộ binh quân Đường đã đi xa, nhưng Lý Hiếu Cung cũng không vội vàng rút lui, y đang chờ đợi sự truy kích của quân Tùy, có lẽ y còn có thể nắm bắt được cơ hội cuối cùng. Quân Tùy chân chính chỉ có ba nghìn quân, còn lại đều là Lương binh của Lý Triệu Cẩm, trong thời gian quá ngắn, chúng chưa đủ thời gian chấn chỉnh lại nên sức chiến đấu chưa mạnh, quân Đường vẫn còn một cơ hội.

Lý Hiếu Cung kiên nhẫn chờ đợi, đến giữa trưa, từ xa xa, một lính trinh sát chạy tới,

- Khởi bẩm Điện hạ, quân Tùy không có bất cứ động tĩnh gì, cửa chính thành Đôn Hoàng đến bây giờ vẫn không mở ra.

Lý Hiếu Cung bất đắc dĩ thở dài một tiếng, y biết kế mai phục của mình đã bị đối phương khám phá, đối phương không chịu cùng mình liều mạng, Tđành phải quay đầu lại ra lệnh:

- Rút quân!

Năm nghìn binh mã quay đầu lại chậm rãi tiến về hướng huyện Thường Nhạc. Quân Đường chứa đầy hy vọng mà đến, nhưng lại rút lui trong thất vọng.

Thành Trường An, cuộc đàm phán giữa Đường và Tùy lâm vào tình thế bế tắc, đôi bên chủ yếu tranh chấp quyền sở hữu quận Đôn Hoàng. Triều Tùy cho rằng quận Đôn Hoàng vẫn là lãnh thổ của Đại Tùy, bị Lý Quỹ cướp, hiện tại đã bị triều Tùy xuất binh đánh đuổi quân đội nước Lương, đoạt lại quận Đôn Hoàng, quận Đôn Hoàng thuộc về triều Tùy là một đạo lý hiển nhiên.

Mà triều Đường lại khăng khăng nói Lý Quỹ đã đầu hàng triều Đường, như vậy tất cả đất đai hiển nhiên thuộc về triều Đường, trong đó, bao gồm cả quận Đôn Hoàng, đó là lí do quận Đôn Hoàng thuộc lãnh thổ của triều Đường. Tuy rằng bị triều Tùy chiếm đoạt, nhưng triều Đường quyết không thừa nhận. Triều Đường cho rằng quận Đôn Hoàng là khu vực gây nhiều tranh cãi, trọng hiệp nghị hòa giải cũng không bao gồm nó và cả quận Y Ngô.

Hai bên không ai nhường ai, hiệp nghị hòa giải coi như không thành công. Tính ra, Đỗ Như Hối ở Trường An đã suốt nửa tháng nhưng đôi bên vẫn chưa có dấu hiệu thỏa hiệp, chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu tháng mười hai rồi.

Sáng sớm hôm nay, Đỗ Như Hối vừa mới rời giường, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa dồn dập, chỉ nghe Ngụy Trưng ở bên ngoài lo lắng nói:

- Đỗ tướng quốc, có tin tức khẩn cấp từ Thái Nguyên!

Đỗ Như Hối mang giày xong liền bước ra mở cửa, thấy vẻ mặt Ngụy Trưng phấn khởi, liền cười hỏi:

- Ngụy thị lang cao hứng như vậy, có tin gì tốt chăng?

- Đúng vậy!

Ngụy Trưng lấy ra một phong thư, nóng lòng nói:

- Nghe người đưa tin nói, quân Đường đã vội vã rút lui khỏi quận Đôn Hoàng, hiện tại quận Đôn Hoàng và quận Y Ngô đã hoàn toàn bị chúng ta khống chế.

Ánh mắt Đỗ Như Hối sáng lên, cất tiếng cười lớn:

- Nếu thật là như vậy, đã đến lúc chúng ta trở về nhà rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.