[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 14-Chương 36 : Trở về Thái Nguyên




Đội tàu rời khỏi bến Bồ Tân, một mạch Bắc tiến. Lúc này con thuyền đi ngược dòng, bên hai bờ sông đang vận chuyền hàng hóa, mấy trăm người ra sức kéo con thuyền tầng nặng hai ngàn thạch. Thuyền chậm rãi hướng về phía bắc mà đi, lúc này đây Dương Nguyên Khánh cũng không đi đường bộ, mà là đi đường thủy. Hắn chính là muốn đích thân khảo sát giá trị của cách vận tải đường thuỷ.

Dương Nguyên Khánh vẫn có ý tưởng, thông qua đường thủy này liên kết Phong Châu và Thái Nguyên với nhau. Bây giờ chỉ là vận chuyển lương thực đến bến Hoàng Hà quận Ly Thạch, tiếp đó lợi dụng súc vật kéo lương thực đến Thái Nguyên. Vì thế, ở bến quận Ly Thạch đã thành lập nên những kho hàng chứa vật tư thật lớn, bao gồm cả kho lúa, phái trọng binh canh gác. Hắn ở Phong Châu tích góp từng tí một cũng đã được hơn một trăm ngàn thạch lương thực, đến bây giờ còn chưa vận chuyển xong.

Hắn cũng từng suy xét mở một kênh đào, từ quận Ly Thạch đến quận Tây Hà, liên kết Hoàng Hà và Phần Thủy lại với nhau, nhưng khu trung gian có Lữ Lương Sơn, với thế núi liên miên, hùng vĩ vừa cao lại dốc, khiến ý nghĩ của hắn không thể thực hiện được. Tháng trước, mười ngàn thạch lương thực đã được vận chuyển đến bến sông ở Phong Châu để đưa đi bằng đường sông, lại từ bến sông Phần thủy chuyển tới phía Bắc, cuối cùng thuận lợi đã tới Thái Nguyên.

Chuyện này chấn động một thời, mặc dù lộ trình dài hơn nghìn dặm, nhưng cũng đã can đảm thử một lần, tuy nhiên phương án này cũng có chỗ rườm rà, nguyên nhân là khi hồ Long Môn cạn cần phải một lần nữa dỡ hang xuống. Nhưng so với việc súc vật kéo hàng rồi vượt qua Lữ Lương Sơn, đi thêm mấy trăm dặm mới vận chuyển đến được Thái Nguyên lại tiện lợi hơn nhiều. Chỉ có điều lộ trình cách xa, thời gian tiêu hao cũng nhiều hơn nửa tháng.

Phương án này cần nhiều lần vận chuyển thực tế, hoàn toàn thành thục, mới có thể phê chuẩn, tuy nhiên điều này lại cho Dương Nguyên Khánh một gợi ý thật lớn. Đó là khi có thể đi thuyền đến Phần Thủy, như vậy tương lai quân đội của hắn cần vật tư để tiến quân vào Trung Nguyên, liền có thể đi Phần Thủy đến Hoàng Hà, không cần hao phí ngàn vạn con súc vật gian nan kéo hàng.

Tùy Đường có hồ Phần Thủy rộng lớn, lượng nước dồi dào, xấp xỉ bằng hồ Hán Thủy, là tuyến đường thủy chính xuyên qua Nam Bắc Hà Đông. Thời Xuân thu Tấn quốc chính là nhờ nó mà hưng thịnh. Hôm nay Dương Nguyên Khánh cố ý đi lên phía Bắc qua Phần Thủy, chính là muốn tự xem thử con đường thủy nổi tiếng của Tần quốc năm xưa như thế nào. Ngạn ngữ có câu: 'Phần thủy thanh, Tấn Trung hưng" nói đúng là nếu vận chuyển trên đường thủy hưng thịnh thì có thể khiến toàn bộ kinh tế Hà Đông đi lên.

Mấy ngày về sau, đội tàu tiến nhập vào Chiêu dư trạch, nơi này còn gọi là Cửu trạch, là một vùng hồ lớn nằm giữa huyện Bình Diêu, Giới Hưu, Văn Thủy, và huyện Kỳ. Vùng này mặt hồ có gió tây nam, các thuyền đều căng buồm lên, con thuyền chậm rãi lướt đi trên mặt nước.

Dương Phương Hinh một mình đứng ở đầu thuyền. Lông mi thật dài rủ xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt hồ, cái nhìn thật sâu sắc. Trải qua gần mười ngày đi đường tâm tình của nàng đã hoàn toàn bình tĩnh, dần dần tiếp nhận sự thật ở trước mắt. Tuy rằng trên danh nghĩa bắc Tùy cũng không phải hoàn toàn là triều Tùy, nhưng dù sao nếu so với bất kỳ một chính quyền nào khác, thì nó cũng giống triều Tùy nhất.

Nàng tựa như một nàng thiên nga cô đơn, rất hỉ hoan khi được ở một mình, suy tư, có khi cả ngày cũng không nói câu nào.

- Đang nghĩ gì vây?

Không biết từ khi nào, Dương Nguyên Khánh đã đến bên cạnh nàng, cũng đồng dạng nhìn mặt hồ. Trên mặt mang nét dịu dàng tươi cười.

Nếu như là vài ngày trước, khi Dương Nguyên Khánh đứng bên cạnh nàng, nàng sẽ lặng yên xoay người rời đi. Cho hắn sự lãnh đạm và coi thường, nhưng hôm nay nàng không rời đi, hai tròng mắt giấu dưới vành mũ trúc có vẻ mỹ lệ mông lung, vẻ mặt làm người ta khó có thể phỏng đoán. Hôm nay nàng không có đeo khăn sa mỏng che mặt.

Dương Nguyên Khánh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan thật sự của nàng, bên cạnh hắn là một khuôn mặt nổi bật, da thịt trong suốt như ngọc, lông mi thật dài nhẹ nhàng khép lại, như hồ sâu lại giống như mộng như ảo toát lên từ đôi mắt to của nàng. Cái mũi thẳng, môi đỏ mọng, mượt mà tạo ra một đường cong tinh mĩ. Đây là vẻ đẹp tuyệt trần của một thiếu nữ, có một chút còn hơi ngây ngô, nếu như nàng đã trưởng thành chắc chắn là một tuyệt thế giai nhân.

- Ta suy nghĩ, mặt này hồ Thủy Thiên trăm năm sau sẽ biến thành như thế nào? Hay sẽ vẫn trong suốt xanh thẳm như hôm nay?

Giọng nói Dương Phương Hinh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như không mang theo nhiễm một chút bụi trần, không có bất kỳ cảm xúc. Nàng cố hết sức phủ cho mình thêm một tầng bảo hộ, không cho bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, nàng đã dần dần biến dung mạo thành một thứ để bảo vệ cho tâm hồn.

- Ta biết, ngàn năm sau, mặt hồ nước đã biến mất, biến thành ruộng dâu.

Dương Nguyên Khánh khẽ cười cười, quay đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, vừa lúc Dương Phương Hinh cũng quay đầu trông lại, nàng cuối cùng không có che dấu sự kinh ngạc, trong ánh mắt xinh đẹp của nàng toát ra, dường như đang hỏi Dương Nguyên Khánh, ngươi làm sao biết được?

- Cả vùng đại địa này giống như một giọt nước mắt, một ngày nào đó sẽ khô cạn thôi.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói.

- Cả vùng đất giống như một giọt nước mắt.

Dương Phương Hinh cúi đầu lẩm nhẩm hai lần, hai tròng mắt càng thêm mông lung, những lời này làm cho nàng cảm nhận được một loại vẻ đẹp thê lương.

- Sau khi trở về Thái Nguyên, nàng có đồng ý ở lại cung Tấn Dương hay không, hay là muốn ở trong phủ của ta?

Dương Nguyên Khánh lại dịu dàng hỏi nàng.

- Ta cũng không biết!

Dương Phương Hinh cúi đầu thở dài một tiếng, nàng không nghĩ sẽ ở thâm cung nữa, nhưng cũng không muốn ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh. Nàng rất thông minh, nàng biết Dương Nguyên Khánh tuy là tới hỏi nàng, nhưng trên thực tế hắn đã quyết định rồi.

- Ta không tự chủ được, do ngươi quyết định đi!

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,

- Vậy ở phủ của ta, tỷ tỷ của nàng sẽ tới chăm sóc cho nàng.

- Tỷ tỷ của ta sao?

Dương Phương Hinh ngây ngẩn cả người, nàng nghi ngờ nhìn Dương Nguyên Khánh,

- Ngươi nói tới ai?

- Ngày trước là công chúa Nghĩa Thành, nàng còn nhớ chứ?

Dương Phương Hinh cả người chấn động, đôi mắt trợn tròn lên, không thể tin nổi nhìn Dương Nguyên Khánh,

- Phụ hoàng không phải nói tỷ ấy. . . . đã chết rồi sao?

- Công chúa Nghĩa Thành đúng là đã chết, nhưng Dương Bội Hoa không chết, nàng đã đổi tên là Giang Bội Hoa, tới Thái Nguyên nàng sẽ nhìn thấy nàng ấy.

Dương Nguyên Khánh cười cười, ngẩng đầu nói với nàng:

- Mặt hồ gió to, vào khoang thuyền đi thôi!

Hắn xoay người hướng về phía khoang thuyền mà đi, Dương Phương Hinh quay đầu lại nhìn chăm chú vào bóng lưng Dương Nguyên Khánh đang đi xa. Nàng chợt phát hiện, trong lòng của hắn cũng không phải chỉ có sắt và máu, cũng có dịu dàng và nước mắt.

Lại qua ba ngày, đội tàu rốt cục đã tới Thái Nguyên, trên bến tàu mới sửa ở ngoài thành Thái Nguyên từ sáng sớm đã tấp nập, ngoại trừ Đỗ Như Hối còn ở lại quận Hà Đông sắp xếp việc tiếp nhận người nhà tướng sĩ, còn lại bốn vị Tướng quốc, toàn bộ đã đến bến tàu để nghênh đón. Ngoại trừ quan viên, còn có người nhà tướng sĩ, bọn họ toàn bộ đều tới bến tàu nghênh đón thân nhân mình trở về.

- Đến rồi! Đến rồi!

Có người nhìn thấy đội tàu ở nơi xa, lớn tiếng quát to, đám người lập tức kích động lên, sớm đã chuẩn bị tốt, bắt đầu khua chiêng gõ trống, vừa múa vừa hát.

Trong sự náo nhiệt của tiếng chiêng trống, đoàn thuyền thứ nhất chậm rãi cập bờ, dây thừng được neo vào các cọc sắt trên bờ, mạn thuyền áp vào bến tàu, hai đội binh lính đi trước mở đường xuống bến tàu, xếp thành hàng thẳng ngăn cách mọi người. Dương Nguyên Khánh cùng mấy trăm thân binh hộ vệ cũng ra khỏi thuyền lớn đi xuống. Lúc này Bùi Củ, Tô Uy, Thôi Quân Tố và Vương Tự bốn vị tướng quốc cùng nhau chạy ra đón chào.

- Hoan nghênh tổng quản chiến thắng trở về trở về!

- Tổng quản đã phải khổ cực rồi.

Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay hướng về phía bốn vị Tướng quốc đáp lễ cười nói:

- Tiền phương tác chiến, còn cần hậu phương vững chắc, các vị tướng quốc ổn định cục diện triều đình, trợ giúp hậu cần, tướng sĩ ở tiền phương mới có thể an tâm giành thắng lợi. Đây là công lao của mọi người.

Tô Uy vuốt râu cười nói:

- Trong triều đình cũng có không ít chính vụ quan trọng dang chờ tổng quản trở về phê chuẩn. Chúng ta ngày nào cũng đều trông mong người, rốt cục cũng đã trở về.

Dương Nguyên Khánh ha hả cười,

- Ta hiểu được ý của Tô tướng quốc. Chính là không muốn cho ta nghỉ ngơi, ngày mai sẽ phải vào triều làm việc.

Mọi người đều cười ha hả, Bùi Củ nói:

- Sao có thể không để cho tổng quản nghỉ ngơi được. Nhưng cũng không thể quá dài, nhiều nhất là ba ngày. Chúng ta đều đã bàn bạc, tổng quản đi thuyền trở về, chính là nghỉ ngơi rồi. Ở trên thuyền mười ngày, hơn nữa nghỉ ngơi ba ngày, tổng cộng mười ba ngày, vậy là đủ rồi.

- Bùi tướng quốc đổi nghề làm thương nhân từ khi nào vậy?

Dương Nguyên Khánh hài hước lại đưa tới một trận cười. Dương Nguyên Khánh lại hỏi:

- Thi Hương chuẩn bị như thế nào rồi?

Đây là một trong những chuyện hắn quan tâm. Triều đình và quan phủ địa phương phân bố không đủ, nhu cầu cấp bách cần bổ sung ngay, vốn chuẩn bị để mùa xuân sang năm sẽ cử hành, nhưng Dương Nguyên Khánh chuẩn bị đến năm nay vào mùa thu sẽ cử hành ở Thái Nguyên trước tiên.

Lần này thi Hương do Lại bộ và Lễ Bộ đồng cử hành, Lại bộ Thượng thư Thôi Quân Tố liền vội vàng tiến lên nói:

- Các hạng mục của kỳ thi Hương đều đã chuẩn bị hoàn thành. Chỉ chờ tổng quản trở về sẽ bắt đầu cuộc thi.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,

- Vậy ba ngày sau cử hành.

Lúc này, Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh cũng từ trên thuyền đi xuống. Bùi Củ và Tô Uy đều biết nàng, bọn họ kích động nước mắt tuôn đầy mặt. Cùng tiến lên trước quỳ xuống,

- Lão thần Bùi Củ, Tô Uy tham kiến Công chúa điện hạ!

Dương Phương Hinh được gặt mặt các cựu thần tin cậy của phụ hoàng. Nước mắt của nàng cũng tuôn ra, nàng hướng về phía hai người đáp lễ, thanh âm nghẹn ngào nói:

- Các vị đại thần xin đứng lên, Đan Dương chịu không nổi lễ trọng này.

- Thánh Thượng đã thăng tiên, xin Công chúa điện hạ bảo trọng phượng thể, Thái Nguyên sẽ là nhà của Công chúa điện hạ, nơi này vẫn là Đại Tùy. Xin Công chúa điện hạ an tâm ở lại nơi này, có lão thần chúng ta ở đây, không ai có thể xúc phạm tới Công chúa điện hạ.

- Đan Dương đa tạ các vị đại thần đã quý trọng!

Bùi Củ lặng lẽ kéo Dương Nguyên Khánh đến một bên, thấp giọng hỏi:

- Công chúa điện hạ cũng ở cung Tấn Dương sao?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu,

- Cung Tấn Dương quá lạnh lẽo, công chúa sẽ rất khổ sở, ta chuẩn bị nhận nuôi công chúa ở phủ của ta, giao cho Vương phi và Giang Trắc Phi chăm sóc, ta sẽ xem công chúa là muội muội, như vậy đối với công chúa sẽ tốt hơn.

Kỳ thật Bùi Củ cũng biết Trắc Phi của Dương Nguyên Khánh chính là công chúa Nghĩa Thành lúc trước, các tướng quốc cũng biết, chỉ có điều tất cả mọi người giả bộ hồ đồ. Như vậy cũng tốt, Giang Trắc Phi là tỷ tỷ của Công chúa Đan Dương, do nàng chăm sóc là thích hợp nhất.

- Khi nào sẽ đưa công chúa đi gặp Thánh Thượng?

- Trước tiên ta đưa công chúa tới phủ của ta dàn xếp xong mọi việc. Sáng mai, ta tự mình đưa công chúa đi gặp Thánh Thượng.

- Được rồi! Ta đi nói với các tướng quốc khác một tiếng, Công chúa hôm nay tạm thời không đi cung Tấn Dương.

Gặp mặt với các quan viên trên bến tàu ước chừng tiêu hao đi nửa canh giờ. Từng nhóm người rời đi, Dương Nguyên Khánh rốt cục mới có cơ hội nhìn thấy người nhà mình, ở một góc bến tàu có mấy cỗ xe ngựa đang đứng đợi, có thân binh hộ vệ, một chiếc rộng thùng thình, trong xe ngựa là Sở Vương phi Bùi Mẫn Thu và Trắc Phi Giang Bội Hoa đang ngồi, Dương Nguyên Khánh trước đó đã viết thư, Bùi Mẫn Thu sắp xếp cho Giang Bội Hoa cùng đi với nàng.

Dương Nguyên Khánh tuy rằng được phong làm Sở Vương, nhưng thê thiếp của hắn lại chiếu theo nghi lễ của Đông cung để sắc phong. Bùi Mẫn Thu được phong làm Thái Tử chính phi, Trắc Phi có hai người, là Trương Xuất Trần và Giang Bội Hoa được phong làm chính Tam phẩm lương đệ, A Sử Na được phong làm Tứ phẩm lương viện, mấy người còn lại thì được phong làm ngũ phẩm thừa huy. Con trai trưởng Dương Ninh được phong làm quận Vương Mã Ấp, trưởng nữ Dương Băng được phong làm quận chúa Tây Hà, mấy người con còn lại đều được phong làm quận Vương và quận chúa.

Dương Nguyên Khánh dẫn theo Dương Phương Hinh đi vào trong xe ngựa, Dương Phương Hinh ngơ ngác nhìn Giang Bội Hoa, nàng rốt cục nhận ra, đây là công chúa Nghĩa Thành. Lần cuối cùng khi nàng nhìn thấy tỷ tỷ khi chỉ mới có sáu tuổi, mơ hồ còn một chút ấn tượng, ánh mắt của nàng đỏ lên, môi giật giật, gọi:

- Tỷ tỷ!

Mắt Giang Bội Hoa cũng đỏ lên, vươn hai tay ra, Dương Phương Hinh rốt cuộc ức chế không nổi tình cảm của mình, nước mắt tràn mi mà ra,

- Tỷ tỷ!

Nàng hô to một tiếng, nhào vào trong lòng của Giang Bội Hoa, tỷ muội hai người ôm đầu khóc rống lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.