[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 14-Chương 29 : Hợp tình hợp lý




Lý Hiếu Cung dẫn mấy trăm người cưỡi ngựa gấp rút chạy về phía bờ sông Hoàng Hà. Đại doanh của gã rất gần bờ sông Hoàng Hà, chỉ cách chưa đến ba dặm. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã chạy vội tới bờ sông Hoàng Hà. Trên bến thuyền có một nghìn hai trăm sĩ binh, tay cầm cung tên trường mâu, đều đang khẩn trương, nhìn chăm chú vào mặt sông.

Lý Hiếu Cung đến, binh lính đều tránh ra tạo thành một con đường. Lý Hiếu Cung xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi đến bờ sông. Gã cũng có chút khẩn trương hỏi:

- Ở chỗ nào?

Một gã Giáo úy chỉ về phía mặt sông.

- Điện hạ nhìn kỹ, có thể nhìn thấy không?

Một mảnh trăng sáng chiếu trên mặt sông. Sóng trên mặt sông lăn tăn. Ánh trăng chiếu xuống mặt sông nhìn vô cùng rõ nét. Lý Hiếu Cung tập trung nhìn một lát. Trên mặt sông, cách đó khoảng hơn nghìn bước có rất nhiều bóng đen rất lớn. Đó là hình dáng của những con thuyền lớn. Có hơn trăm chiếc chiến thuyền, lẳng lặng thả neo ở trên mặt sông. Dưới ánh trăng chiếu xuống lúc sáng lúc tối, giống hệt quỷ ảnh, có vẻ quỷ dị khác thường.

Lý Hiếu Cung hít sâu một hơi. Đây là thuyền lớn của quân Tùy. Bọn họ sắp phát động đợt tấn công vào bờ phía nam, gã vội hỏi:

- Hiện tại là lúc nào rồi?

- Hồi bẩm điện hạ, hiện tại vừa qua canh một.

Một gã thân binh vừa nói xong, bên quân doanh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Lý Hiếu Cung quay đầu lại, chỉ thấy trong quân doanh xuất hiện ánh lửa, mơ hồ truyền đến tiếng báo động chói tai. Lý Hiếu Cung chấn động, kêu to một tiếng.

- Không tốt!

Gã quay đầu ngựa lại chạy về phía đại doanh.

Trong lòng gã cảm thấy vô cùng hối hận. Đáng ra gã nên sớm nghĩ ra Dương Nguyên Khánh sẽ phát động tấn công đồng thời với Vương Thế Sung. Trên mặt sông đã có sự khác thường, vậy đội quân của Vương Thế Sung sao có thể không có phản ứng gì?

Đáng lẽ gã phải kịp thời lệnh cho binh lính lên ứng chiến. Cũng do Giám sát Ngự Sử đến, khiến tâm tư mình bị nhiễu loạn, lại không ngờ được điểm này. Trong lòng Lý Hiếu Cung lại vừa hận vừa oán. Gã chỉ hy vọng Vương Thế Sung đánh lén ban đêm bị binh lính canh gác ngăn chặn thành công.

Lý Hiếu Cung một mạch chạy gấp quay về đại doanh. Tình hình trong đại doanh khiến gã thoáng thở phào một hơi. Tuy rằng trong đại doanh hỗn loạn không chịu nổi, nhưng đội quân của Vương Thế Sung không thể tiến công được vào đại doanh, bị đại tướng Triệu Tùng dẫn hai nghìn người bắn nỏ ngăn chặn thành công.

Lý Hiếu Cung từ cửa thành phía tây vào đại doanh. Cửa thành phía tây còn chưa bị quân địch công kích. Khi tiến vào đại doanh, đại tướng Triệu Tùng ra nghênh đón.

- Điện hạ, Vương Thế Sung phái năm nghìn kỵ binh đêm tập kích đại doanh, bị lính trinh sát tuần tra phát hiện. Chúng ta thành công chặn được bọn họ.

Lý Hiếu Cung gật đầu, chỉ vào ánh lửa phía đông nam hỏi:

- Chuyện gì xảy ra ở đó vậy?

- Hồi bẩm điện hạ. Góc đông nam có khoảng chục lều lớn bị hỏa tiễn của quân địch đốt cháy. Bọn lính đều đã rút khỏi.

- Tình hình thương vong như thế nào?

- Khi quân địch đánh thẳng vào quân doanh giết chết mấy trăm huynh đệ. Nhưng bọn họ cũng bị cung tiễn bắn chết khoảng hai trăm tới ba trăm người.

- Truyền mệnh lệnh của ta, các đại tướng lập tức chỉnh đốn quân đội. Ngăn cấm hỗn loạn.

Lý Hiếu Cung ra lệnh, gã giục ngựa chạy về phía cửa đông của quân doanh. Bốn nghìn nỏ thủ đã tập trung trước cửa đông của quân doanh, hồi hộp nhìn chăm chú vào sâu trong đại doanh tối tăm. Trong bóng đêm, mơ hồ có thể thấy rất nhiều đội quân. Tuyệt đối không chỉ là năm nghìn kỵ binh. Hẳn là đội quân Vương Thế Sung có tới ba mươi nghìn người. Bọn họ cũng cũng không nóng lòng tấn công, mà đang kiên nhẫn chờ đợi điều gì vậy?

Trong lòng Lý Hiếu Cung lo lắng như đốt. Gã quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Hà. Gã biết Vương Thế Sung đang chờ điều gì. Vương Thế Sung cũng không định tập kích ban đêm vào đại doanh. Ông ta chỉ muốn kìm chân đội quân của mình, khiến quân Bắc Tùy có thể thong dong đổ bộ.

- Truyền mệnh lệnh của ta, binh lính chuẩn bị rút lui!

Trong lòng Lý Hiếu Cung cảm thấy sự nguy hiểm mãnh liệt khác thường. Gã không có khả năng đợi quân bắc Tùy giỏi về chiến đấu ban đêm đổ bộ sau đó mới rút lui. Khi đó đội quân của gã đã xong rồi.

Cũng vào canh một, một đội quân Bắc Tùy cuối cùng lên thuyền từ bến Phong Lăng. Sau một tiếng chuông trầm vang lên, hơn sáu trăm chiến thuyền xuất phát, lợi dụng bóng đêm che dấu xuất phát tiến về phía bờ nam, nghìn cánh buồm san sát, thanh thế to lớn.

Ban đêm, trong sông Hoàng Hà cũng không an toàn, tràn ngập sát khí. Trên mặt sông đầy những dòng xoáy to, nhỏ. Chỉ cần hơi sơ ý một chút, con thuyền gặp được dòng xoáy lớn, sẽ bị hút vào. Thậm chí thuyền hỏng người chết.

Để qua sông đêm nay, quân Tùy đã chuẩn bị đầy đủ. Bọn họ dùng thuyền thương nhân để che dấu. Cứ mỗi một canh giờ vào ban đêm lại qua sông một lần để thăm dò, cuối cùng đã xác định canh một là thời gian an toàn nhất. Hơn nữa căn cứ vào kinh nghiệm mấy chục năm của người chèo thuyền, qua sông ban đêm tuy rằng tầm nhìn không tốt, nhưng mặt nước so với ban ngày càng an toàn hơn.

Mấy trăm chiến thuyền lớn theo gió Tây Bắc mạnh mẽ lướt sóng Hoàng Hà mà đi. Ở bên trong một thuyền tầng, Dương Nguyên Khánh đứng ở đầu thuyền nhìn chăm chú vào tình hình phía bờ bên kia. Hiện tại đang là tháng mười hanh khô. Trên thực tế mặt nước Hoàng Hà cũng chỉ còn có bảy tám dặm. Chỉ khoảng nửa canh giờ là có thể đến bờ bên kia.

Lúc này, trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút lo lắng, sợ quân địch sẽ sử dụng dầu hỏa phong tỏa mặt sông. Khi phát hiện trong quân Đường cũng xuất hiện dầu hỏa, điều này đã trở thành một bóng ma khó có thể hủy diệt trong lòng Dương Nguyên Khánh.

Trong tiếng sóng nước ào ào, thuyền lớn càng lúc càng gần bờ bên kia. Khi chỉ còn cách hơn năm trăm bước, chỉ huy sứ qua sông Tần Quỳnh vung tay lên, chủ thuyền thắp sáng một chiếc đèn lồng, treo cao phía trên cột buồm. Đây là một loại tín hiệu, đại đội thuyền nhanh chóng hạ buồm, giảm bớt tốc độ. Mà ba mươi chiến thuyền làm tiên phong, hối hả chạy vào bờ.

Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào ba mươi chiến thuyền đang chạy nhanh vào bờ này. Bờ bên kia vẫn im ắng, không có một chút động tĩnh.

Trong lòng Dương Sư Đạo có chút bất an, ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh khẽ nói:

- Hơi kỳ lạ! Cách khoảng năm trăm bước, hẳn là đối phương đã có thể phát hiện ra đội thuyền của chúng ta, vì sao lại yên lặng không hề có chút động tĩnh nào?

Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Ánh trăng sáng một cách khác thường, rải ánh sáng bạc xuống mặt sông trong đêm. Hắn cũng có kinh nghiệm. Nếu không có ánh trăng, chỉ trông vào ánh sao cũng có thể thấy động tĩnh ngoài bốn năm trăm bước trên mặt sông. Huống gì hôm nay không có sương mù, ánh trăng trong sáng. Quả thật quân phòng thủ trên bờ có thể nhìn thấy bọn họ rất rõ ràng, nhưng bọn họ lại không có động tĩnh gì. Điều này khiến Dương Nguyên Khánh cũng có chút kinh ngạc.

Dương Nguyên Khánh không vội đáp lại sự nghi ngờ của Dương Sư Đạo. Hắn vô cùng chăm chú nhìn ba mươi chiến thuyền tiên phong đang tiến về phía bờ bên kia. Chỉ còn không đến trăm bước, nhưng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

- Chẳng lẽ trên bến thuyền không có quân phòng thủ sao?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh thầm nghĩ.

Cuối cùng, thuyền tiên phong thuyền lục tục cập vào bến thuyền. Ba mươi chiến thuyền với hơn một nghìn binh lính tay cầm tấm chắn và trường mâu, thật cẩn thận nhảy xuống thuyền chạy về phía trên bờ, nhưng trên bờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Lúc này, binh lính quân Tùy ở trên bờ đốt sáng ba cái đèn lồng lớn. Đây là thể hiện không có phục binh. Tần Quỳnh lập tức hạ lệnh.

- Đội thuyền đổ bộ!

Mấy trăm chiến thuyền lớn lại một lần nữa nâng cánh buồm chính lên, bắt đầu áp sát vào bờ bên kia. Trong lòng Dương Nguyên Khánh cảm thấy hoang mang. Vì sao bờ sông lại không có đội quân phòng ngự. Hắn nhận được tin tức tình báo, trên bến thuyền có ít nhất hai nghìn quân phòng thủ. Chẳng lẽ bọn họ đều quá sợ hãi bỏ chạy rồi sao?

Ngẫm lại cũng thấy không thực tế. Khi tập trung thuyền để xuất phát từ bến Phong Lăng, với tài trí của Lý Hiếu Cung, tất nhiên gã sẽ phái trọng binh phòng ngự ở đây. Vậy sao lại không có đội quân xuất hiện như vậy, khiến hắn thuận lợi đổ bộ, một vài phương án tác chiến đã suy nghĩ chuẩn bị đều chưa dùng tới cái nào. Dương Nguyên Khánh suy nghĩ cả trăm lần cũng không giải thích được điều này. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, có thể giảm bớt thương vong đáng kể cho đội quân đổ bộ của hắn.

Từng chiếc từng chiếc chiến thuyền lớn thay phiên nhau cập vào bến thuyền. Binh lính đại quân Bắc Tùy từ trên thuyền lớn lục tục đổ bộ. Bọn họ đã phân công rõ ràng, hành động nhanh chóng, rất nhanh đã chiếm đóng trong phạm vi hai dặm xung quanh bến bến thuyền. Một nghìn binh lính đã lên bờ trước thì đang trinh sát tuần tra ngoài ba dặm, bảo vệ cho đại quân chủ lực đổ bộ.

Mãi cho đến canh bốn, ba mươi nghìn quân Bắc Tùy mới đổ bộ xong. Dương Nguyên Khánh là người cuối cùng đang lên bến thuyền. Lúc này Chỉ huy sứ qua sông Tần Quỳnh tiến lên bẩm báo.

- Mạt tướng đã hoàn thành việc đổ bộ. Tất cả đều thuận lợi. Có nên xuất phát về phía huyện Văn Hương hay không, xin Tổng quản chỉ thị!

Dương Nguyên Khánh nhìn qua sắc trời một chút, lắc đầu nói:

- Lệnh cho các huynh đệ nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Sau khi rạng sáng lại xuất phát về phía huyện Văn Hương.

Dương Nguyên Khánh ra lệnh, ba mươi nghìn binh lính Bắc Tùy đều nghỉ ngơi ở ngay tại chỗ. Trước khi bọn họ lên thuyền, đều đã ăn uống no đủ.

Hiện tại mỗi người đều lấy chăn lông của mình quấn quanh người ngã đầu ngủ, mỗi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, để khi trời rạng sáng có đủ thể lực để vững vàng chiến đấu. Bọn họ đều là những người lính đã nhiều năm kinh nghiệm.

Một doanh trướng hành quân được dựng ngay trên bến thuyền. Trong doanh trướng đèn đuốc sáng trưng. Một sa bàn bày trận được đặt ở giữa. Dương Nguyên Khánh đang cùng các tướng lĩnh ở trước sa bàn thương nghị chiến dịch tiếp theo.

- Thực sự ngoài dự đoán của mọi người, chúng ta không ngờ không gặp bất kỳ sự chống cự nào đã trực tiếp đổ bộ lên bờ phía nam. Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng việc này tạm thời không cần lo lắng tới. Hiện tại ta muốn nói với mọi người chính là, vào canh một, đội quân của Lý Tĩnh và của Vương Thế Sung cũng phát động tấn công đối với quân Đường ở huyện Thiểm. Hiện tại liên quân của bọn họ là năm mươi nghìn người. Mà đội quân của Lý Hiếu Cung ở huyện Thiểm chỉ có hai mươi nghìn người. Hơn nữa ba mươi nghìn người chúng ta đã cắt đứt đường lui của bọn họ. Thắng bại vừa xem đã có thể thấy ngay. Sau khi rạng sáng, chúng ta chia thành hai đường. Ta dẫn hai mươi nghìn người cướp lấy thành huyện Văn Hương, phòng ngự viện quân từ Đồng Quan đến trợ giúp. Tần tướng quân dẫn mười nghìn quân cướp lấy thị trấn Hoằng Nông, đập tan hy vọng rút về huyện Hoằng Nông phòng ngự của Lý Hiếu Cung.

Dương Nguyên Khánh vừa mới nói tới đây, Tần Quỳnh liền khom người nói:

- Tổng quản, rạng sáng mới xuất phát, mạt tướng sợ không kịp. Mong Tổng quản chấp thuận cho mạt tướng dẫn quân xuất phát ngay bây giờ.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một chút liền đồng ý, đưa quân lệnh tiễn thứ ba cho anh ta, lại dặn dò anh ta nói:

- Huyện Hoằng Nông chỉ có một nghìn quân phòng thủ, không đáng để lo nghĩ. Nhưng ngươi nhất định phải coi chừng dọc đường sẽ bị người ta phục kích. Quân địch không chặn đánh chúng ta ở bến tàu. Ta nghi ngờ bọn họ sẽ mai phục ở nửa đường. Ngươi cần phải cẩn thận.

- Mạt tướng nhất định sẽ cẩn thận!

Tần Quỳnh thi lễ, lại vội vàng rời khỏi doanh trướng đi điểm binh, Tần Quỳnh vừa mới đi không bao lâu, một gã thân binh tiến đến, vẻ mặt cổ quái nhìn Dương Nguyên Khánh nói:

- Bẩm báo Tổng quản, Tướng phòng thủ huyện Văn Hương Hoàng Quân Hán phái người đến cầu kiến, nói Hoàng Quân Hán đã quyết định đầu hàng Tổng quản.

Trong lều lớn, các tướng lĩnh đều ngây ngẩn cả người. Thảo nào trên bến thuyền không có quân phòng thủ, thì ra quân phòng thủ của quân địch muốn đầu hàng. Dương Nguyên Khánh và Dương Sư Đạo trao đổi ánh mắt với nhau. Hai người đều hiểu ý mỉm cười.

Trời sáng dần, Dương Nguyên Khánh dẫn hai mươi nghìn đại quân đến huyện Văn Hương. Đây là một thị trấn cũng không lớn lắm. Thành trì cũng không hiểm trở. Bốn phía là núi vây quanh. Hơn hai mươi dặm về phía tây chính là Đồng Quan. Huyện Văn Hương nằm ở trên đường đi tới Đồng Quan. Vị trí địa lý của nó cực kỳ quan trọng.

Lúc này trong cánh đồng bát ngát ở trước thị trấn, hơn ba nghìn quân Đường đã buông binh khí xuống, xếp thành hàng chờ quân Tùy đến tiếp nhận đầu hàng. Đại tướng dẫn đầu chính là Hoàng Quân Hán. Thủ hạ của anh ta tổng cộng có hơn tám nghìn binh lính. Trong đó một bộ phận tướng lãnh có nhà ở Quan Trung không muốn đầu hàng. Hoàng Quân Hán cũng không miễn cưỡng, thả bọn họ cùng gần năm nghìn binh lính Quan Trung không muốn đầu hàng về Đồng Quan. Anh ta dẫn đầu hơn ba nghìn binh lính Hà Đông vẫn luôn theo anh ta, đầu hàng phía quân Bắc Tùy.

Hoàng Quân Hán cũng biết sau khi anh ta quay về Trường An, Lý Uyên sẽ bởi vì áy náy mà dành hậu đãi cho anh ta. Nhưng anh ta thà rằng đầu hàng Dương Nguyên Khánh cũng tuyệt đối không tiếp nhận loại sỉ nhục lớn này. Một người chỉ biết bao che cho con trai mà không thương tiếc đại tướng, không đáng để anh ta nguyện trung thành. Trong ánh mắt anh ta tràn ngập sự tuyệt vọng nhưng đầy kiên cường.

Mặc dù vợ con của anh ta đều ở Trường An, nhưng anh ta tin tưởng Dương Nguyên Khánh sẽ giải quyết thay cho anh ta. Dương Nguyên Khánh ngay cả gia quyến của sĩ tốt bình thường cũng đồng ý dùng đại thần bị bắt đổi về, huống chi là vợ con của mình. Dương Nguyên Khánh quan tâm tới sĩ tốt rõ ràng đã hình thành sự đối lập với Lý Uyên ích kỷ. Về điểm này Hoàng Quân Hán đã lĩnh hội rất sâu.

Lúc này Dương Nguyên Khánh dẫn đầu đại quân chậm rãi đi tới. Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên, khẽ cười nói:

- Hoàng Tướng quân bỏ gian tà theo chính nghĩa, khiến người ta khâm phục!

Hoàng Quân Hán tiến lên vài bước, quì một gối, hai tay ôm quyền giơ lên cao, lớn tiếng nói:

- Mạt tướng Hoàng Quân Hán hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyện trung thành với Sở Vương điện hạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.