[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 13-Chương 9 : Đánh vào tâm lý là trên hết




Ba người ngồi xuống. Đây là thư phòng của Dương Hựu. Gian phòng ánh sáng sáng rực, bố trí thanh nhã gọn gàng, khắp nơi đều chất đầy sách. Dương Nguyên Khánh vừa liếc nhìn nhận ra, những sách này đều là sách của hắn.

Dương Hựu đỏ mặt lên, liền áy náy nói:

- Cháu xem sách như mạng sống, một ngày cũng không rời khỏi sách. Những cái này đều là thím Bùi cho cháu mượn.

Dương Nguyên Khánh nghe y gọi Mẫn Thu là thím Bùi, cách xưng hô này là có ý, hắn không khỏi không kìm nổi cười, nói:

- Những cuốn sách này đa phần là bày biện cho có vẻ, ta không có thời gian xem, điện hạ thích, cứ lấy xem.

- Đa tạ Nhị thúc!

Bùi Củ bên cạnh cười nói:

- Nguyên Khánh, ta cũng phát hiện, ở Phong Châu không nhiều người đọc sách, lại không có hiệu sách. Hôm qua ta dẫn điện hạ đi dạo một vòng huyện Cửu Nguyên, lại không tìm được một hiệu sách nào, làm bọn ta rất thất vọng. Bọn ta thương lượng, dứt khoát hai người bọn ta mở một hiệu sách. Nguyên Khánh, cháu thấy thế nào?

Bùi Củ tuy là nửa đùa nữa thật, nhưng Dương Nguyên Khánh lại phát hiện trong ánh mắt của Dương Hựu lại lóe ra ánh sáng chờ đợi. Thần sắc ủ rủ và buồn bực lúc đầu khi mình gặp y đã bị quét sạch, chỉ có hiếu kỳ và thích thú đặc trưng của một cậu thiếu niên.

Dương Nguyên Khánh liền cười hỏi Dương Hựu:

- Điện hạ cảm thấy chỗ này tốt, hay là Trường An tốt?

Dương Hựu không chút do dự nói:

- Ở đây cháu có thể đi dạo, có thể ra ngoài thành cưỡi ngựa săn thú. Còn Trường An, dấu chân của cháu cũng không thể ra khỏi hai mươi trượng. Cháu thích Phong Châu hơn.

- Nguyên Khánh, ta đang đợi đó!

Bùi Củ có chút không kiên nhẫn nói:

- Ta muốn mở hiệu sách, cháu nói được không?

Dương Nguyên Khánh có chút không làm sao được, đành cười khổ nói:

- Ông nội muốn mở thì mở, cháu cũng không ngăn được ông. Cần tiền thì đi tìm Mẫn Thu, cần cửa hàng thì trực tiếp đi tìm huyện nha.

Bùi Củ kỳ thực là chỉ mở chơi, lão thấy Dương Hựu muốn làm thật, liền giảo hoạt cười nói:

- Ta chỉ là nói thử thôi, lấy đâu ra thời gian. Ngày nào cũng đều phải đi quận nha tham gia giúp đỡ công vụ, còn phải dạy điện hạ đọc sách, còn phải đi trường học quận dạy học, cả ngày bận chết đi được. Ây! Bổng lộc lại không có một đồng.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Ông nội muốn bổng lọc còn không dễ dàng à. Cháu nói Thôi Quân Tố một tiếng, cấp bổng lộc quan nhất phẩm nhé.

Lúc này, Dương Hựu nhỏ giọng nói:

- Nhị thúc, cháu cũng muốn đến trường học quận đọc sách.

Nụ cười của Dương Nguyên Khánh biến mất. Hắn liếc nhìn Bùi Củ, Bùi Củ gật đầu, tỏ ý có thể, lại liếc nhìn Dương Hựu, hắn thấy trong mắt là vẻ cầu khẩn và chờ đợi. Dương Nguyên Khánh biết y là quá cô độc. Mà ở trường học quận trên cơ bản đều là thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, cùng tuổi với Dương Hựu. Trầm tư rất lâu, Dương Nguyên Khánh chậm rãi nói:

- Ta chủ yếu là lo lắng về an toàn của điện hạ, nếu quả thật điện hạ muốn đi học. Vậy về mặt an toàn phải tuyệt đối nghe theo sắp đặt của ta.

Dương Hựu cuống quít gật đầu:

- Cháu nhất định nghe theo sắp xếp của Nhị thúc.

Dương Nguyên Khánh đứng lên cười nói:

- Đang đúng lúc ta đi trường học quận, điện hạ cùng đi theo ta chứ!

Trường học quận của quận Ngũ Nguyên thuộc thành Nam, ban đầu là do Dương Sư Đạo sáng lập. Trải qua phát triển nhiều năm, từ hơn một trăm người mở rộng trên ngàn người. Ngoại trừ sĩ tử quận Ngũ Nguyên, còn có sĩ tử các quận Lũng Hữu và Quan Nội, số người chiếm gần một nửa. Người nhỏ nhất mười một mười hai tuổi, người lớn nhất vừa hơn hai mươi tuổi. Trương học quận miễn phí ăn ở, mỗi tháng còn trợ cấp năm xâu tiền.

Trường học quận chiếm diện tích mấy trăm mẫu đất, học đường, học xá, tàng thư lầu, quan thiên thai, tập võ quán, sân cưỡi ngựa bắn tên v.v. Các phòng xá hơn ngàn gian, chia thành ba phần Thanh Mai viện, Bạch Hà quán và Thu Cúc đường. Trên thực tế là chia theo tuổi.

Dương Nguyên Khánh dẫn Dương Hựu và mười mấy tên thị vệ tới viện Thanh Mai. Trong này đều là thiếu niên dưới mười ba tuổi, đi tới trước gian học đường, chỉ nghe thấy tiếng đọc sách truyền ra lanh lảnh.

Từ cửa sổ nhìn ra, học đường rộng mở sáng ngời, hơn một trăm thiếu niên đang ngồi trên chiếu. Các thiếu niên đều xấp xỉ tuổi với Dương Hựu. Dương Hựu cắn cắn môi, y trước giờ chưa từng thấy qua nhiều trẻ con cỡ tuổi y. Ánh mắt y lóe ra ánh sáng. Khát vọng bấy lâu của y là có thể cùng chơi, cùng đọc sách với bọn họ.

Còn trên bục giảng thầy dạy học trước mặt, chỉ thấy Lý Cương đang ngồi xếp bằng, sắc mặt nghiêm túc, hết sức chăm chú nhìn vào sách phía trước, bên cạnh đang đặt một cây roi trúc.

Lão bị Dương Nguyên Khánh lừa đi Phong Châu, trong lòng cực kỳ bất mãn. Bất luận quận nha hay phủ tổng quản tặng y bất kỳ quan chức gì, lão đều một mực không nhận, cuối cùng miễn cưỡng tiếp nhận đến trường học quận dạy học. Trở thành người có thâm niên lớn nhất trong trường học quận, cũng là thầy giáo lớn tuổi nhất.

Lúc này, giám thị đi vào nói với Lý Cương mấy câu. Trong mắt Lý Cương có chút kinh ngạc, đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Lão trừng mắt nhìn Dương Nguyên Khánh, không thèm để ý tới, hướng về Dương Hựu thi lễ:

- Điện hạ sao đến đây?

Dương Hựu liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, có chút khiếp đảm nói:

- Nhị thúc cho ta tới chỗ này đọc sách.

Dương Hựu gọi Dương Nguyên Khánh là Nhị thúc, làm Lý Cương trong lòng có chút không vui. Nhưng Dương Nguyên Khánh nếu cho Dương Hựu đến đây đọc sách, lại là điều Lý Cương không sao ngờ tới. Xem ra Dương Nguyên Khánh này vẫn ít nhiều có chút chí khí. Lão vẫn không để ý tới Dương Nguyên Khánh, gật đầu với Dương Hựu:

- Vậy được rồi! Điện hạ ở đây đọc sách, không giống với học trò bình thường.

Dương Hựu mở cờ trong bụng, quỳ xuống, cung kính gập đầu với Lý Cương, làm lễ bái sư. Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Tất cả đều nhờ thầy rồi.

Lý Cương hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn, nắm tay Dương Hựu đi vào.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu bất đắc dĩ. Lý Cương này tính khí vừa cứng vừa thối. Muốn khiến lão trung thành với mình, không chừng rất khó. Nhưng lão có thể bồi dưỡng một nhóm nhân tài cho mình, ngược lại cũng tốt.

Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới Tô Uy. Nghe nói Thử công vừa tới liền đề xuất muốn làm Trưởng sử phủ tổng quản, hoặc làm Thái thú quận Ngũ Nguyên. Tóm lại không cam lòng làm dưới người khác. Dương Nguyên Khánh đành phong lão làm Đại vương phó, đại sứ tuần sát quận Quan Bắc, tôn lão làm Các Lão. Nếu so sánh, Lý Cương còn khí phách hơn lão nhiều.

Chẳng qua Dương Nguyên Khánh cần uy vọng của Tô Uy, nhân phẩm tạm thời không quan trọng. Hơn nữa Tô Uy quả thật rất có tài năng, sau này lão có thể thay mình nhanh chóng thành lập một chế độ.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn qua từ cửa sổ, chỉ thấy Lý Cương dẫn Dương Hựu tới một cái bàn, để y ngồi xuống, đưa cho y một cuốn sách, bút mực và giấy. Dương Hựu cũng giống như những đứa trẻ khác, hết sức chú tâm đọc theo.

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tất cả việc này, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hiểu ý. Tuy tôn quý vì là hoàng tộc, nhưng trong thâm tâm y lại khát vọng tự do, khát vọng có bạn bè là trẻ đồng lứa. Chỉ tiếc cuộc sống của người bình thường thế này, y sẽ không được hưởng thụ bao lâu nữa.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với giám thị và thị vệ trưởng phụ trách an toàn của Dương Hựu:

- Không cho phép bất cứ ai tiết lộ thân phận của điện hạ. Ngoài ra, phái hai người võ công cao cường nhất theo sát hai bên điện hạ. Ngoại trừ ở trong học đường đọc sách ra, bất kỳ chỗ nào cũng không được rời khỏi. Buổi tối không nghỉ ngơi ở đây, mỗi sáng lại đến đây, về an toàn không được có nửa điểm sơ suất.

- Ti chức hiểu!

Cư dân của huyện Cửu Nguyên đang lục tục trở về. Lần này không gấp gáp chật vật như lần trốn chạy, mọi người đều rất thong dong, thu dọn tất cả xong mới lên đường. Phụ nữ, trẻ em, người già đều đi thuyền trở về, giảm đi bớt mệt nhọc của việc đi đường bộ.

Trên con đường lớn của huyện lị người người qua lại. Các hiệu buôn cũng mở cửa một nửa, tửu quán cũng có buôn bán, một đội thương nhân Túc Đặc dẫn lạc đà xuất hiện ở đường lớn. Huyện Cửu Nguyên đang hồi phục như trước đây với tốc độ chưa từng có.

Đoàn người Dương Nguyên Khánh tới trước phủ tổng quản, xoay người xuống ngựa. Đỗ Như Hối nghe được tin ra đón:

- Chúng tôi đều đoán tổng quản nhất định sẽ trở về trước một chuyến.

- Tại sao?

Dương Nguyên Khánh đi lên bậc thang cười hỏi.

- Nếu ngài không sắp xếp xong chuyện của Phong Châu, sao có thể đi chứ? Muốn bỏ mặc chưởng quầy không phải chuyện dễ như vậy.

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:

- Ta cũng không muốn bỏ mặc chưởng quầy, sợ ta không trở về sao?

Trong phòng, hai người ngồi xuống, Đỗ Như Hối quan tâm hỏi:

- Tổng quản chỉ mang ba chục ngàn người đi chinh phạt phía đông, đủ không?

- Chỉ cần bảo đảm lương thực, ba chục ngàn người là đủ rồi. Ta đánh Lưu Vũ Chu trước, như vậy nhất định sẽ có nguồn chiêu mộ lính bổ sung, trong tay không chừng có quân đội trăm vạn người. Sau đó có thể toàn lực tấn công Thái Nguyên, không biết Tiết Cử có thể chống cự ba tháng không.

Lý Uyên ở Thái Nguyên có năm chục ngàn quân đội, do Lý Nguyên Cát thống soái. Ngoài ra ở các quận Hà Đông còn có bố trí quân đội ba chục ngàn người. Hơn nữa Thái Nguyên tường thành cao lớn kiên cố, muốn đánh cũng không dễ. Những điều này Dương Nguyên Khánh trong lòng đều có tính tới, nhưng không thể bởi vì khó đánh mà lui bước. Nếu có thể lấy được Thái Nguyên, sau này trở thành đại bản doanh có lợi nhất để hắn tiến đánh Hà Bắc.

- Nhưng nghe nói Lưu Vũ Chu cũng từng tấn công Thái Nguyên, đánh ba trận với Lý Nguyên Cát. Hai thắng một thua, áp chế Lý Nguyên Cát ở bên trong thành Thái Nguyên, có thể thấy sức chiến đấu của Lưu Vũ Chu cũng không yếu. Tổng quản không thể kinh địch.

- Chuyện này ta hiểu.

Dương Nguyên Khánh bưng chung trà lên. Chậm rãi uống một ngụm, hỏi:

- Lưu Văn Tĩnh thế nào rồi?

Đỗ Như Hối cười khổ một tiếng:

- Y tuyệt thực hai ngày rồi. Y nói hoặc là thả y về, hoặc là chết đói, tuyệt không đầu hàng. Người này còn cứng đầu hơn Lý Cương.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát hỏi:

- Y có viết thư cho Lý Uyên không?

- Không, chỉ là lúc vừa đến, y viết một bức thư cho người nhà, thư vẫn còn ở chỗ ti chức, không có đưa giúp y.

- Lấy cho ta xem.

Đỗ Như Hối liền lấy đến một bức thư, là thư nhà Lưu Văn Tĩnh viết cho thê tử y báo bình an. Nội dung rất đơn giản, chính là y đã ở Phong Châu, tất cả đều tốt, bảo vợ và người nhà đều không cần sợ.

Dương Nguyên Khánh xem thư xong, hắn trầm tư một lát, liền căn dặn với một thân binh bên cạnh:

- Đi tìm Giả Chính Y tới đây.

Rất nhanh, Văn thư lang Giả Chính Y tới, y khom người thi lễ:

- Ti chức tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh đưa bức thư cho y cười nói:

- Viết tiếp ở phía sau hàng chữ “Phong Châu dồi dào, nhân dân yên ổn, quan lại thanh liêm, là thiên hạ mà nhân sĩ đều hướng về, chốn cực lạc trong loạn thế”

Giả Chính Y có thể nói là cao thủ giả mạo đệ nhất thiên hạ. Năm đó ở Giang Đô, y giả mảo bút tích Trương Cẩn, đã đưa tiễn mạng sống của gia tộc Trương thị. Giả Chính Ý nghiền ngẫm một lát, liền đề bút viết.

- Tổng quản, xong rồi! y đưa thư cho Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, nhìn một lượt, quả thật không chút dấu vết. Trình độ giả mạo của Giả Chính Y đã tới mức tinh vi.

Dương Nguyên Khánh thầm khen ngợi trong lòng, giao thư cho Đỗ Như Hối:

- Phái người đem bức thư này giao cho người nhà Lưu Văn Tĩnh, nói thêm với Lưu Văn Tĩnh. Nếu không chịu phục vụ cho ta, ta cũng không miễn cưỡng, bảo y đừng tuyệt thực nữa. Tháng sau, ta tự nhiên đưa y về, tuyệt không nuốt lời.

Đỗ Như Hối nhận lấy thư, giơ ngón ta cái lên khen:

- Tổng quản quả nhiên cực kỳ cao minh!

Dương Nguyên Khánh đắc ý mỉm cười, hắn rất mong chờ sắc mặt của Lý Uyên khi nhận được bức thư này.

Hai ngày sau, Dương Nguyên Khánh dẫn năm ngàn kỵ binh đi về huyện Du Lâm, bắt đầu hành trình chinh phạt phía đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.