[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 13-Chương 5 : Hai sứ giả




Tô Định Phương chán nản đi vào lều lớn. Lắc lắc đầu với Dương Nguyên Khánh :

- Mất máu quá nhiều, đã không thể cứu được nữa.

Sắc mặt Dương Nguyên Khánh cũng lộ ra vẻ tiếc nuối. Vẫn không thể cứu sống cậu ta:

- Tắm rửa sạch sẽ cho hắn, thay y phục sạch sẽ, đợi một lát nữa Lý Uyên phái sứ giả đến, trả lại thi thể cho bọn họ.

Tô Định Phương cuối cùng không kìm nổi mắng:

- Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta làm sao có thể hung ác giết con trai của mình. Quả thực ngay cả cầm thú cũng không bằng!

Tô Định Phương hoàn toàn không nhìn thấy Lý Thế Dân bắn lén. Anh ta luôn luôn cho rằng Lý Trí Vân bị cha cậu ta hạ lệnh bắn chết, luôn canh cánh trong lòng.

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Trong tình thế nguy cấp, ông ta chỉ muốn bắn chết ta. Quên mất con trai còn ở phía sau, chắc bây giờ ông ta cũng đang hối hận. Lòng người rất phức tạp, hoàn toàn không phải trắng thì không phải đen. Nếu để Lý Uyên chọn lần thứ hai, ông ta chưa chắc sẽ giết chết con trai mình.

Tô Định Phương không nghe hiểu ý của câu nói cuối cùng này của Dương Nguyên Khánh. Trong lòng anh ta ta còn rất hận:

- Nhưng không có nhân chứng, chúng ta làm sao khiến thiên hạ tin sự thật Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết.

- Có ý chỉ của thánh thượng là đủ rồi.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói.

- Nhưng không có nhân chứng…..

Tô Định Phương không phản ứng lại.

Dương Nguyên Khánh vỗ vai hắn ta, cười nói:

- Dương Quảng thiên vị Lý Uyên như vậy, tín nhiệm ông ta như vậy sao? Muốn nhân chứng vật chứng đầy đủ mới khẳng định tội của ông ta?

Tô Định Phương lúc này mới hiểu, anh ta gãi gãi đầu, xin lỗi cười nói:

- Nói như thế, Lý Trí Vân cũng không còn ý nghĩa nữa.

- Cũng không phải…..

Dương Nguyên Khánh cũng không biết nên nói thế nào với Tô Định Phương. Chính trị là một thứ rất tinh tế. Không phải Tô Định Phương có thể lý giải được. Hắn liền thản nhiên nói:

- Thật ra, việc Lý Uyên cấu kết với Đột Quyết, cho dù bây giờ tuyên bố ra ngoài cũng không có tác dụng gì. Chỉ cần, ông ta còn đại diện cho lợi ích của tập đoàn Quan Lũng, người cần dựa vào ông ta, tất nhiên vẫn sẽ phải dựa vào ông ta, sẽ không vì việc Đột Quyết mà bị ảnh hưởng. Đến một ngày ông ta không thể đại diện cho lợi ích của tập đoàn Quan Lũng nữa, như vậy người muốn rời khỏi ông ta sẽ dùng cớ đại nghĩa, sẽ nghĩ đến việc ông ta cấu kết Đột Quyết này. Đây chính là chính trị, trong xương cốt là lợi ích, đại nghĩa chẳng qua là ngoài da.

Tô Định Phương yên lặng gật đầu. Anh ta hơi hiểu một chút. Dương Nguyên Khánh lại nói:

- Bây giờ chúng ta đối mặt, hoàn toàn không phải đội quân của Lý Uyên. Mà là cả tập đoàn Quan Lũng. Thực lực chúng ta hiện nay còn xa mới bằng bằng họ.

- Nhưng…. Tập đoàn Quan Lũng đáng sợ như vậy sao? Tôi lớn lên ở Quan Trung, tôi không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ.

Vấn đề này luôn canh cánh trong lòng Tô Định Phương. Anh ta không ngừng nghe Lý Tĩnh nói tập đoàn Quan Lũng hùng mạnh như thế nào. Anh ta không hiểu, anh ta cũng biết mình chưa đủ từng trải. Nhưng vấn đề này anh ta không làm rõ ràng, thì mãi mãi vẫn là tâm bệnh của anh ta.

Dương Nguyên Khánh thật không ngờ được Tô Định Phương muốn biết sâu xa như vậy. Hắn nghĩ ngợi liền cười nói:

- Phải nói thế nào đây? Ta hỏi ngươi trước, vì sao chiêu mộ binh lính có thể đánh trận?

- Điều này tôi biết, vì đều là binh phủ. Bọn họ bình thường đều được huấn luyện, cho nên chiêu mộ binh liền có thể tác chiến đánh giặc.

- Nếu đã như thế, vì sao cùng là các phủ binh này, trong lúc loạn lạc bọn họ là đám ô hợp. Còn đến trong tay quý tộc Quan Lũng liền trở thành quân tinh nhuệ. Ví như quân của Ngoã Cương, ở trong tay Lý Mật có thể làm đại sự, nhưng trong tay Địch Nhượng chỉ có thể là loạn phỉ? Ví dụ thêm như tám mươi nghìn thủ hạ của Vô Đoan Nhi, lúc theo Vô Đoan Nhi là đám ô hợp, không việc ác nào không làm, nhưng theo Lý Uyên liền trở thành quân tinh nhuệ, quân kỷ nghiêm khắc. Lý Uyên cũng hoàn toàn không phải danh tướng danh soái gì, đấy là vì sao?

Tô Định Phương lắc lắc đầu, anh ta không biết, Dương Nguyên Khánh nhìn anh ta một cái, chầm chậm nói:

- Thật ra mỗi người đều có hai mặt, một mặt dã thú, một mặt trật tự. Mặt dã thú là tán loạn không chịu trói buộc, là đám người ô hợp. Còn mặt trật tự cần xây dừng chế độ mà ngưng tụ lại. Một khi ngưng tự chính là quân tinh nhuệ. Còn quý tộc Quan Lũng hùng mạnh là vì mỗi gia tộc của bọn họ đều có thể xây dựng chế độ này. Một Lý Mật có thể làm cho Ngoã Cương Quân có thanh có thế. Còn trong quý tộc Quan Lũng lại có vô số Lý Mật. Một khi Quan Lũng ủng hộ Lý Uyên, như vậy Lý Uyên liền có thể nhanh chóng thiết lập chế độ hùng mạnh. Thiết lập trật tự, sẽ thu hút anh hào trong thiên hạ.

Tô Định Phương im lặng nói hai câu:

- Trật tự!

Anh ta có chút hiểu rồi, liền nói:

- Cho nên bá phụ thất bại ở Quan Trung, chính là vì không có sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng. Ông ấy không thể xây dựng trật tự và chế độ này, thu hút quân sĩ tài giỏi, là như vậy sao?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Các con vật đều tụ tập theo loài, người chia theo nhóm. Dương Huyền Cảm không được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Quan Lũng. Ta cũng như thế, cũng không có được. Thiên hạ đại Tuỳ chỉ có sĩ tộc Sơn Đông mới có thể chống lại quý tộc Quan Lũng. Có được ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông ta cũng có thể nhanh chóng thiết lập nên chế độ và trật tự hùng mạnh.

- Nếu đã như vậy, chúng ta vì sao còn không đi về phía Đông?

Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn muốn để đáp án này lại cho Tô Định Phương tự đi tìm hiểu. Lúc này, một thân binh bẩm báo ở cửa lều:

- Khởi bẩm tổng quản, bên ngoài có sứ giả Lý Uyên phái đến cầu kiến, nói tên là Lưu Văn Tĩnh.

- Lưu Văn Tĩnh!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, Lý Uyên sao hồ đồ như thế, không ngờ phái quân sư của mình đến.

- Mời hắn ta vào!

Một lát, Lưu Văn Tĩnh được thân binh dẫn vào lều lớn. Áp lực trong lòng Lưu Văn Tĩnh rất lớn. Lúc đầu để Lý Trí Vân đi Đột Quyết làm con tin. Chính là ông ta ra sức khuyên Lý Uyên. Không ngờ cuối cùng Lý Trí Vân rơi vào trong tay Dương Nguyên Khánh. Chết dưới thành Trường An. Vì thế, trong lòng ông ta tràn đầy áy náy. Ông ta cho rằng mình không thể chối đẩy trách nhiệm này. Ông ta chỉ có thể hết sức làm việc, mới có thể giảm bớt sự bứt rứt trong lòng.

Ông tiến lên thi lễ với Dương Nguyên Khánh :

- Lưu Văn Tĩnh tham kiếm Dương tổng quản!

- Lưu Tư mã mời ngồi!

Dương Nguyên Khánh mời Lưu Văn Tĩnh ngồi xuống, lại bảo thân binh dâng trà. Lưu Văn Tĩnh lo lắng hỏi:

- Ngũ công tử còn sống không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Chúng tôi đã cố hết sức cứu cậu ta, nhưng mất máu quá nhiều, không thể cứu vãn được.

Ánh mắt Lưu Văn Tĩnh chán nản. Ông ta chỉ là ôm một tia hy vọng. Hy vọng Lý Trí Vân còn sống, nhưng bây giờ, tia hy vọng này cũng mất rồi.

Ông ta thở dài nói:

- Vậy có thể giao lại thi thể của cậu ấy cho chúng tôi không?

Dương Nguyên Khánh không nói gì, nửa cười nửa không nhìn Lưu Văn Tĩnh, Lưu Văn Tĩnh hiểu, vội vàng nói:

- Đương nhiên, là trao đổi, chúng tôi cũng sẽ trả lại di thể của lệnh tôn. Hơn nữa, tôi đã mang đến rồi, ở trên xe ngoài quân doanh.

Dương Nguyên Khánh nháy mắt với thân vệ của mình. Đội thân vệ lập tức ra ngoài lều, Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Ta đã sai người trao đổi. Lưu Tư mã đến nơi này của ta, chỉ vì việc này sao?

Lưu Văn Tĩnh gượng cười nói:

- Tất nhiên không phải, chúa công nhà tôi hy vọng hai nhà dừng tay, dĩ hoà vi quý, hy vọng Dương tổng quản có thể nhanh chóng dời khỏi Quan Trung.

- Ta hiện nay không phải đã dời khỏi Quan Trung sao?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói.

- Nhưng là….

Lưu Văn Tĩnh không biết nên nói thế nào. Thật ra ông ta muốn Dương Nguyên Khánh rời khỏi Phong Châu. Nhưng lời này ông ta nói không được, ông ta liền chuyển đề tài, nói bóng gió hỏi:

- Không biết lần này Dương tổng quản nam hạ, chính là vì việc của lệnh tôn sao?

- Ta không phải ở dưới thành đã nói với Lý Uyên sao? Không chỉ là ân oán cá nhân, còn có quốc thù, ta muốn Lý Uyên cho ta một lời giải thích. Vì sao ông ta cấu kết với Đột Quyết, xâm hại Phong Châu, Phong Châu thê thảm và tổn thất nghiêm trọng, nên làm thế nào bây giờ?

- Vậy tổng quản cần bồi thường gì?

Bên cạnh Phó sứ Phùng Khánh hỏi. Gã cảm thấy ý đồ của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng. Chính là muốn bồi thường mà đến.

Nhưng Lưu Văn Tĩnh không nói gì, ông ta cũng nghe hiểu ý của Dương Nguyên Khánh. Tuy nhiên, ông cho rằng Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không phải vì bắt đền mà đến. Mà là còn có mưu đồ khác. Ông kiên nhẫn chờ đợi Dương Nguyên Khánh bại lộ mưu đồ thật sự.

- Có lẽ ta cần bồi thường một chút.

Dương Nguyên Khánh cười cười nói với Phó sứ Phùng Khánh:

- Ngươi trở về nói với Lý Uyên, trước tiên chuyển cho ta hai mươi nghìn thạch lương thảo đến. Đây là điều kiện ta trở về Phong Châu.

Hắn nhìn Lưu Văn Tĩnh một cái, thản nhiên nói:

- Còn Lưu Tư mã, tôi vẫn đang tìm một thầy giáo thích hợp cho hài nhi. Tôi cảm thấy Lưu Tư mã khá thích hợp. Tôi chuẩn bị mời Lưu Tư mã làm khách.

Lưu Văn Tĩnh vẫn không nói gì. Ánh mắt của ông ta loé lên một chút bi ai. Dương Nguyên Khánh đã tuyên chiến với Lý Uyên rồi, ông ta thành tù binh đầu tiên.

……..

Huyện Thanh Thuỷ quận Thiên Thuỷ nằm ở trong thung lũng. Nơi này là đoạn cuối của dãy núi Lũng Sơn. Đất vàng chồng chất, địa hình vỡ nát, khe suối dọc ngang, ở một cánh đồng bát ngát cách huyện thành khoảng năm mươi dặm là một quân doanh chiếm diện tích rộng lớn. Đây là thế lực cắt cứ Lũng Tây của quân doanh Tiết Cử. Tổng cộng có năm mươi nghìn đại quân đóng ở nơi này.

Sáng sớm, Tiết Cử và vài phó tướng cưỡi ngựa đứng trước quân doanh. Ngắm nhìn Quan ải xa ngoài mười dặm, nơi đó là vị trí yết hầu tiến vào bình nguyên Quan Trung – Đại Chấn Quan.

Tiết Cử là cường hào của quận Kim Thành. Năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tướng mạo hung ác, đầu to như cái thùng. Như tượng người chạm khắc đơn giản ở trên đá hoa cương. Nhưng người cao sáu thước sáu, cao lớn vạm vỡ, lực mạnh vô cùng, luyện võ công siêu quần. Hơn chục năm trước, Tề vương Dương Giản chiêu mộ dũng sĩ trong thiên hạ, Tiết Cử với tài bắn tên thiện nghệ, võ công tuyệt luân mà chiêu tuyển thành công, trở thành một trong bốn dũng sĩ của Tề vương, xếp thứ hai.

Sau này vì án Tề vương gây biến, làm Giáo uý nho nhỏ ở quận Kim Thành. Mùa thu năm ngoái, anh ta dùng hết tài sản lập nghiệp khởi binh làm phản. Nhanh chóng cắt ra một đại quân một trăm nghìn người, dùng thời gian mấy tháng công chiếm Hoàng Hà, dựng nước là Tần, tự xưng là Tây Tần Bá Vương.

Ngay lúc hắn ta quay đầu chuẩn bị tấn công Dương Huyền Cảm ở Quan Trung, Lý Uyên xuất binh thần tốc, chỉ ba ngày liền tiêu diệt Dương Huyền Cảm. Chiếm được Quan Trung, khiến Tiết Cử chậm một bước, chỉ có thể tụ tập trăm nghìn quân ở bên ngoài Đại Chấn Quan than thở.

Lúc này, Tiết Cử nhận được bẩm báo thám báo. Đại Chấn Quan có Đậu Kháng dẫn ba mươi nghìn quân trấn thủ. Điều này khiến Tiết Cử uể oải vạn phần. Đậu Kháng là Tổng quản U Châu trước đây, năng lực thống soái rất giỏi. Lại có ba mươi nghìn đại quân trấn thủ với thành Đại Chấn Quan cao mà hiểm trở, quân đội của mình chưa chắc có thể đánh bại được.

Chăm chú nhìn Đại Chấn Quan rất lâu, anh ta thở dài nói với các tướng:

- Đều quay về ăn trưa đã, chiều còn phải thảo luận quân tình.

Nói xong, anh ta đi vào lều lớn trong quân doanh với tâm trạng rầu rĩ. Lương Sư Đô cũng là một trong các phó tướng. Y là bạn cũ của Tiết Cử. Năm ngoái nương nhờ Tiết Cử, được phong làm Hữu quân nguyên soái, vì tấn công Hà Hoàng lập được không ít công tích, được Tiết Cử rất tin cậy.

Lương Sư Đô trở về lều của mình, một thân binh chạy đến bẩm báo:

- Tướng quân, có một người ở trong quân doanh đợi, từ quận Linh Vũ đến, nói là huynh trưởng của tướng quân.

Lương Sư Đô sửng sốt một lúc, huynh trưởng sao đã đến. Y bước nhanh vào lều lớn của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.