[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 13-Chương 41 : Muốn đi không dễ




Nếu ví Quan Trung như một tòa nhà lớn, vậy thì quận Hà Đông chắc chắn là cánh cửa để vào tòa nhà đó. Hai cánh cửa chính để tiến vào Quan Trung, Bến Bồ Tân và Long Môn Độ, đều nằm ở địa phận của quận Hà Đông. Lần này Lý Thế Dân dẫn quân trợ giúp Hà Đông, thành Hà Đông cũng chính là trọng địa hậu cần của y.

Lúc này, quận Hà Đông có năm ngàn binh trú đóng. Trong đó có bốn ngàn đóng ở bên trong thành Hà Đông, còn lại một ngàn thì đóng ở bên cạnh cầu Bồ Tân.

Khác với quân đội của Lý Thúc Lương đi bến Long Môn vượt qua Hoàng Hà, Lý Thế Dân đi qua bến Bồ Tân. Bến Bồ Tân có thủy thế bằng phẳng, hai bờ sông có hai sợi xích sắt thật dài, khiến nơi này hình thành một cái cầu nổi, có thể nhanh chóng vượt qua Hoàng Hà, thắng đến bờ bên kia của Bồ Tân Quan.

Cây cầu nổi này cũng là một con đường chiến lược cực kỳ quan trọng, do một ngàn binh sĩ tinh nhuệ trấn thủ. Mà ở bờ bên kia của Bồ Tân Quan cũng có mười lăm ngàn trọng binh đồn trú, phòng ngừa quân đội của Dương Nguyên Khánh thừa dịp quận Hà Đông bỏ trống mà tiến vào Quan Trung.

Bóng đêm bao phủ quận Hà Đông, ánh sao ảm đạm. Tháng tám đã vào thu, bờ sông trong đêm có thêm vài phần gió mát. Trong bóng đêm, đường lớn phía bắc thành Hà Đông đặc biệt yên tĩnh, không có một bóng người đi đường và thương nhân, ngẫu nhiên có một vài con chồn từ các bụi cỏ bên đường chui ra, chạy trốn lung tung trên đường lớn.

Nơi này cách chiến trường quận Lâm Phần cực xa. Hai quân Tùy Đường ở quận Lâm Phần giằng co gần nửa tháng. Đối với dân chúng quận Hà Đông, chỉ có ngẫu nhiên nhìn thấy đại đội xe lương trên quan đạo, mới khiến bọn họ nhớ tới chiến tranh Hà Đông cũng không hề bình ổn.

Lúc này, xa xa đường lớn truyền đến một âm thanh ầm ầm của bánh xe, mặt đất bắt đầu hơi chấn động, mấy chú chồn lập tức chui vào trong bụi cỏ, mất tăm mất tích. Không bao lâu sau, một đội do mấy trăm chiếc xe bò và xe ngựa tạo thành đoàn xe vận lương hiện ra trên đường lớn. Nhưng trên xe không có lương thảo, hẳn là xe đưa lương đi đã trở về. Trên xe dùng vai che mưa để đậy lại, dường như còn có gì đó cất giấu ở bên trong?

Đội xe lương có tất cả năm trăm xe, mỗi xe có hai tên xa phu, tổng cộng là một ngàn xa phu. Hai bên còn có năm trăm kỵ binh hộ vệ. Quan quân cầm đầu là một gã Ưng Kích Lang Tướng, tên là Ân Cảnh, là con thứ ba của Đại Tướng Ân Khai Sơn.

Lúc này, ánh mắt Ân Cảnh vô cùng phức tạp, thỉnh thoảng vụng trộm liếc về phía sau nhìn một cái, tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng y biết rõ, ở ngoài ba dặm có một đội kỵ binh mười ngàn người đang theo sát bọn họ.

- Ân Tướng Quân, nếu ngươi muốn sống thì ngoan ngoãn phối hợp, nếu không đao của ta sẽ thâm thủng cơ thể ngươi.

Một gã binh lính trẻ tuổi ở bên cạnh y lạnh lùng nói.

Dây cương chiến mã của Ân Cảnh bị người còn lại khống chế trên tay. Một thanh đoản đao sáng như tuyết đặt vào thắt lưng y.

- Ngươi bỏ cây đao ra, ta sẽ phối hợp với các ngươi.

Trong lòng Ân Cảnh thở thật dài. Y lại nghĩ tới cảnh tượng hai ngày trước khiến cho y kinh tâm động phách. Bọn họ đang nghỉ ngơi trong một rừng cây, hai mươi ngàn kỵ binh quân Phong Châu hoàn toàn bao vây bọn hắn, một người cũng không chạy được.

Ân Cảnh lại nhìn về phía xa. Phía trước hai dặm hiện ra một tòa thành trì đen nhánh, đó là thành Hà Đông. Cuối cùng cũng tới thời khắc y không muốn đối mặt nhất.

Cách đó khoảng ba dặm, Từ Thế Tích dẫn theo mười ngàn kỵ binh theo sát đoàn xe vận lương, đây là lần đầu tiên y lớn mật tự mình vạch kế hoạch hành động. Mấy ngày trước, Dương Nguyên Khánh chỉ cho y một mệnh lệnh đơn giản: cắt đứt đường lui của quân Đường.

Muốn cắt đứt đường lui cũng có vài loại phương pháp, ví dụ như từ phía sau ngăn cản chủ lực của quân địch, hoặc có thể chiếm lĩnh thành trì chiến lược. Mà lựa chọn của Từ Thế Tích chính là cắt đứt đường qua sông để trở về của quân Đường. Một là bến Hà Tân ở huyện Long Môn, một là bến Bồ Tân của thành Hà Đông. Bến Hà Tân do La Sĩ Tín phụ trách, còn y thì phụ trách điểm mấu chốt là bến Bồ Tân.

- Từ Tướng Quân, tiến lên phía trước vài dặm nữa là đến thành Hà Đông.

Một gã tâm phúc nhỏ giọng nhắc nhở y.

Từ Thế Tích lập tức quay đầu lại ra lệnh:

- Truyền lệnh cho các huynh đệ theo sau, kiểm tra chiến đao trường mâu. Chuẩn bị chiến đấu.

... . .

Đầu thành Hà Đông vô cùng im ắng. Lúc này đã vào canh một, đại bộ phân quân phòng thủ đều chìm vào giấc ngủ, chỉ có hơn trăm tên lính tuần tra, đi lại dò xét ở đầu thành.

Lúc này, có binh lính ở đầu thành phía bắc nghe được âm thanh ầm ầm của bánh xe. Bọn chúng chăm chú quan sát một lát, chỉ thấy ở hướng bắc có một đội xe chở lương đang đến. Khoảng mấy trăm chiếc, đây là đoàn xe lương đưa lên phía bắc đã trở lại.

Lập tức có binh lính tiến đến bẩm báo chủ tướng thủ thành Hầu Quân Tập. Hầu Quân Tập theo lệnh của Lý Thế Dân, dẫn năm nghìn quân đội trấn thủ quận Hà Đông. Tất cả quân đội đều được phân bố ở hai vị trí là thành Hà Đông và bến Bồ Tân. Hầu Quân Tập đang ngủ thì bị đánh thức, hắn ngáp ngắn ngáp dài hỏi:

- Là ai đã trở lại?

- Là Ân Tướng Quân!

- Ồ! Tiểu tử này trở về nhanh vậy.

Hầu Quân Tập đi đến trước lỗ châu mai, thò người ra nhìn xuống phía dưới. Trong ánh lửa, tướng lãnh kêu cửa ở dưới chân thành đúng là Ân Cảnh. Y và Ân Khái Sơn có quan hệ không tồi, Ân Khai Sơn nhờ y chiếu cố cho con trai của mình.

- Ân tam lang, vì sao người trở về khuya vậy. Quấy nhiễu giấc ngủ của ta.

Hầu Quân Tập có chút tức giận nói.

Đoản đao sáng như tuyết một lần nữa được để ở sau thắt lưng Ân Cảnh, mũi đao ấn vào da thịt, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, Ân Cảnh hơi cắn chặt môi, trong lòng oán hận, nhưng lại không có cách nào khác, đành phải ngẩng đầu lên mắng:

- Con mẹ nó, ngươi có thể chui đầu vào chăn ngủ, lão tử (bố mày) một đường màn trời chiếu đất gấp rút trở về, đừng có ở đó mà châm chọc, mở cửa nhanh, lão tử cũng muốn vào thành ngủ.

Hầu Quân Tập không có nửa điểm nghi ngờ, nhếch miệng cười, phất tay ra lệnh:

- Mở cửa thành cho bọn họ vào.

Cầu treo chậm rãi buông xuống, cửa thành ầm ầm mở ra, năm trăm chiếc xe vận lương theo thứ tự tiến vào trong thành. Hầu Quân Tập đi đến đầu thành phía bên kia, chăm chú nhìn vào bên trong xe lương. Y phát hiện hình như trong xe có chứa gì đó, cảm thấy kỳ quái nên cất tiếng hỏi:

- Trong xe là thứ gì?

- Đều là lều trại, trống trận và một ít quân tư linh tinh. Tần Công lệnh cho chúng ta mang về.

Một gã binh lính cao giọng trả lời.

Hầu Quân Tập không hề hoài nghi. Y biết vận lương lên phía bắc thực ra là để lừa gạt quân Phong Châu, khiến cho quân Phong Châu tưởng là bọn ta muốn đánh lớn, nhưng thực tế là Tần Công chuẩn bị rút quân.

Xe vận lương vào thành được phân nửa, lúc này, một gã Lữ Soái canh gác ở cửa thành vô tình phát hiện, hình như “quân tư” ở trên xe ngựa vừa nhúc nhích. Trong lòng y cảm thấy nghi ngờ, liền tranh thủ lúc mọi người không chú ý, vụng trộm nhấc một góc vải dầu phủ trên xe lên. Y nhìn thấy bên trong không phải là lều trại hay trống trận gì, mà là ba gã binh lính võ trang đầy đủ. Y lập tức ngẩn người.

Sau đó, y bỗng nhiên có phản ứng, hét lớn:

- Tướng Quân, bọn hắn không phải là người của chúng ta…

Còn chưa kịp hô xong, một cái trường mâu từ trong vải dầu lộ ra, đâm xuyên qua lồng ngực của Lữ Soái. Y kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất mà chết.

Một tiếng hét thảm thiết này khiến cho Hầu Quân Tập như tỉnh lại từ trong mộng, đây là quân Phong Châu đang lừa gạt, y gấp đến độ quát to lên:

- Mau báo tường cảnh, đóng cửa thành!

Trên đầu thành, tiếng chuông cảnh báo ‘Đương! Đương! Đương!’ không ngừng vang lên. Tiếng chuông chói tai phá tan sự yên lặng ban đêm, mà đội ngũ vận lương trà trộn vào thành cũng bắt đầu hành động. Vô số binh lính võ trang đầy đủ từ trong xe nhảy ra, đám phu xe cũng rút chiến đao ở dưới chỗ ngồi ra. Năm trăm kỵ binh hộ vệ lao đến cửa thành, chém chết hơn trăm tên lính thủ thành.

Quân Tùy tiến vào trong thành có đến mấy ngàn người, bọn họ nhanh chóng xông lên trên đầu thành, cướp đọat bàn tời của cầu treo. Lúc này, thủ binh ở bắc thành chỉ có hơn hai trăm người. Hầu Quân Tập thấy tình hình không ổn, nhanh chân trốn vào bóng đêm. Chạy được trăm bước, y bỗng nhiên dừng lại, dường như y vừa nghe thấy cái gì đó, quay đầu nhìn về phía ngoài thành, chỉ thấy ngoài thành có một đội kỵ binh mãnh liệt hướng bên trong thành Hà Đông đánh tới.

Hầu Quân Tập sợ đến phát run, vội vàng chạy tới tường thành phía tây mà trốn đi. Ở nơi này, năm đó Dương Lượng đóng giả gái lừa thành, Thái Thú Khâu Hòa quay đầu bỏ trốn. Hai mươi năm sau, Hầu Quân Tập lại tái diễn cảnh tượng này.

Trọng thành Hà Đông rơi vào tay giặc.

... . .

Trước một ngày khi thành Hà Đông rơi vào tay giặc, bến Hà Tân ở huyện Long Môn cũng xảy ra sự cố. Vào buổi sáng, ba trăm quân lính coi giữ thị trấn Long Môn bỗng nhiên cảm thấy động đất, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn xung quanh, cảm thấy chấn động càng lúc càng lớn, xa xa truyền đến một loại sấm rền giống tiếng gầm rú.

Một lát sau, ở ngoài một dặm, một đội kỵ binh đông nghịt xuất hiện trên quan đạo, bọn họ giống như một con hắc long thật dài, tốc độ như chớp giật, từ đường lớn ở hướng nam xông đến, mục tiêu là bến Hà Tân cách xa hơn ba mươi dặm bên ngoài.

Đây là một đội năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ, một người hai ngựa, do Đại Tướng La Sĩ Tín dẫn đầu. Bọn họ xuất phát từ quận Long Tuyền, một đường xuống phía nam, mất có hai ngày để đi hết quãng đường mấy trăm dặm, lao thẳng tới bến Hà Tân.

- La Tướng Quân, phía trước chính là huyện Long Môn.

Một gã thám báo chỉ vào một tòa thành không lớn lắm ở phía xa bẩm báo:

- Đi bến Hà Tân nhất định phải đi qua bên cạnh thị trấn Long Môn.

- Đường lớn và đầu thành cách nhau bao xa?

- Không đến năm mươi bước.

Đây cũng là khoảng cách nằm trong tầm bắn của cung thủ. La Sĩ Tín mím chặt môi, kéo dài thành một đường thẳng tắp, chăm chú nhìn vào thị trấn Long Môn, một lúc lâu sau, dứt khoát ra lệnh:

- Không cần để ý đến nó, tiến lên.

Một lát, năm nghìn kỵ binh chạy như bay qua bên cạnh thị trấn Long Môn. Tiếng vó ngựa như sấm rến sớm làm cho quân lính trên thành sợ hãi, bọn họ đều tránh ở phía sau lỗ châu mai, vụng trộm nhìn ra phía ngoài thành. Thông qua khe hở cực nhỏ của lỗ bắn tên, bọn họ thấy một đội kỵ binh thật dài hăng hái chạy về hướng tây nam, bên đó chính là bến Hà Tân.

Huyện Lệnh huyện Long Môn, họ Tưởng. Y được bẩm báo, lập tức phi nước đại tới đầu thành xem xét, chỉ nhìn một lát, hắn liền hiểu ra, hô to một tiếng:

- Không tốt!

Tưởng Huyện Lệnh lập tức quay đầu nói:

- Nhanh đi truyền tin đến Tần Công, quân Phong Châu muốn chặt đường lùi của Tần Công.

Tưởng Huyện Lệnh toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, lưng áo ướt đẫm. Nếu hắn đoán không sai, đội quân này đến bến Hà Tân, nhất định là sẽ phá hủy hết thuyền bè, chặt đứt đường lùi về Quan Trung của quân Đường.

Một lúc lâu sau, ở hướng bến Hà Tân xuất hiện khói đặc cuồn cuộn, bay thẳng đến chân trời. Tưởng Huyện Lệnh ngơ ngác nhìn ánh lửa, y biết, hẳn là mấy trăm chiếc thuyền ở bến đò đã bị thiêu hủy, trong lòng có một nỗi sợ hãi khó hiểu. Chẳng lẽ quân đội Tần Công sẽ bị tận diệt ở Hà Đông sao?

... . . .

Ngay tại đêm Từ Thế Tích chiếm lĩnh thành Hà Đông, y lại tự mình dẫn năm ngàn quân chạy đến bến Bồ Tân cách đó mười dặm, mà một ngàn binh lính đóng ở bến Bồ Tân đã bị Hầu Quân Tập mang về bờ bên kia, bọn họ lập tức thiêu hủy cầu nổi qua bến Bồ Tân.

Mà bến Hà Tân ở huyện Long Môn cũng bị La Sĩ Tín dẫn quân tập kích, mấy trăm quân Tùy tiến qua Hà Tây, đem mấy trăm chiếc thuyền neo ở hai bờ sông thiêu hủy toàn bộ.

Mặc dù Dương Nguyên Khánh và Lý Thế Dân không có phát sinh chiến đấu trên chiến trường, nhưng không ngừng đọ sức ở bên ngoài chiến trường. Rõ ràng thủ đoạn của Dương Nguyên Khánh cao hơn một bậc. Tin tức Tạ Tư Lễ đi sứ Tây Tần thành công được truyền đến, hắn liền biết quân đội Lý Thế Dân nhất định sẽ rút về phía tây. Nhân lúc mệnh lệnh rút về phía tây của Lý Uyên còn chưa đến tay, hắn đã lệnh cho Từ Thế Tích động thủ trước, hủy hết thuyền bè và cầu nổi để trở về Quan Trung của quân Đường, chặt đứt đường rút về phía tây của Lý Thế Dân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.