[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 13-Chương 34 : Đêm tấn công thành Thái Nguyên




Thời gian canh một, hầu hết lính canh trên thành đều đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ có rất ít binh lính gác ở trên đầu thành qua lại tuần tra. Quân Tuỳ vây thành đã mười ngày. Luôn không phát động công thành. Các binh lính giữ thành đều dần dần lơ là. Nảy sinh tính ỳ trệ, hơn nữa các lính canh đều nhìn rất rõ, quân Tuỳ hoàn toàn không chế tạo các máy tấn công thành mô hình lớn. Chỉ vận chuyển không ít thân gỗ đến, nhưng bóng dáng của máy công thành đều không thấy. Theo tiến độ này, năm sáu ngày sau cũng chưa chắc có thể tạo thành thang mây hoặc máy ném đá. Còn quân chi viện của bọn chúng đã sắp đến rồi.

Chính trạng thái mệt mỏi canh giữ thành và tâm lý may mắn này, phòng thủ ban đêm rất lơi lỏng. Hầu hết quân lính đều trốn ở trên gác ngủ. Ngay cả quân quan cũng lười không thèm hỏi. Oi bức nóng nực khiến thể lực giảm sút nghiêm trọng. Mỗi người đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Khôi phục thể lực ban ngày bị tiêu hao.

Ở hai phía đông tây của thành, binh lính tuần canh ban đêm ban đầu từ năm trăm binh lính giảm mất hơn trăm người. Còn nơi mà quân Tuỳ không bố trí tấn công là thành bắc và thành nam. Trên thành đã rất khó nhìn thấy linh tuần. Ngẫu nhiên mới có một đội binh linh vô tình đi qua.

Bầu trời âm u, ráng hồng dầy đặc, không có sao và ánh trăng. Sắc đêm tối đen như mực, ngoài mấy chục bước không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ngoài thành chỉ có màu đen vô biên vô tận.

Lính canh giữ thành bắc nhìn không thấy cũng không thể ngờ, lúc này trong hào chiến ngoài thành trăm bước đã kín mít quân Tuỳ tay cầm nỏ. Có hàng chục nghìn người. Trong địa đạo cũng như trước không ngừng có những quân lính chui ra. Mười vạn cung thủ này làm yểm hộ, do Đại tướng Tần Quỳnh thống soái, còn phụ trách công thành là Dương Tư Ân dẫn năm nghìn binh lính mặc áo giáp. Bọn họ cũng ngồi ở trong chiến hào đợi thời khắc tấn công.

Giữa đám trọng giáp bộ binh, đặt một cái chuỳ phá thành dài năm trượng, đường kính vượt quá ba thước. Chuỳ phá thành này dùng một cây xà ngang lớn của cung Tấn Dương làm thành. Là gỗ báng (Tên tiếng anh: arenga pinnata) nghìn năm từ quận Dự Chương đốn tới. Nặng mấy trăm kg, đằng trước gắn đầu thép sắc bén, hai bên mỗi bên lắp hai trăm cái tóm tay, phải dùng hai trăm binh lính mới có thể nhấc được nó. Chuỳ phá thành này một khi tấn công có trọng lực nghìn kg, bất cứ cửa thành nào đều không chống được sự va đập của nó.

Cho dù trong chiến hào kín mít mười bốn nghìn người. Nhưng không có ai nói chuyện, trong chiến hào im lặng. Cho dù có người không kìm nổi ho khan, cũng sẽ cúi đầu, dùng tay che miệng lại, cố gắng không phát ra tiếng. Duy nhất làm phiền nhiễu các binh lính chính là muỗi. Nơi này ẩm ướt oi bức, lượng lớn muỗi đốt binh lính. Khiến bọn họ không ngừng dùng vải đuổi lũ quỷ hút máu làm người ta chán ghét này.

Ở ngoài hai dặm, ba mươi nghìn kỵ binh đã xếp hàng ngay ngắn. Trường mâu giơ cao, đao chiến ra khỏi vỏ, từng cặp mắt lạnh lùng chăm chú nhìn thành bắc, đợi cửa thành mở rộng.

Thời gian dần dần đến canh một. Thời khắc công thành đã đến rồi. Động tác của mười lăm bóng đen mau lẹ chạy lên cửa thành bắc. Hơn mười nghìn đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Mười lăm thám báo võ nghệ cao cường này, bọn họ dùng tấm ván gỗ dài đáp lên sông bảo vệ thành. Nhanh chóng qua sông, thân người dán vào chân tường. Mỗi người bọn họ đều mang theo ba túi dầu hoả, dỡ dầu hoả từ trên người xuống, cũng không có hành động gấp gáp, hai người trong đó như khỉ nhanh nhẹn tưới lên cầu treo.

Cầu treo là mấu chốt tấn công toà thành này. Chỉ có buông cầu treo, mới có thể tiến hành đập vào cửa thành. Nhưng cầu treo rộng dày và nặng, những tấm gỗ chắc chắn dày nửa thước. Hai dây xích giống như cánh tay từ trên thành duỗi xuống. Chặt chẽ khống chế cầu treo, để cầu treo treo cao giữa không trung.

Bất luận sự vật gì đều có nhược điểm. Cầu treo này cũng không ngoại lệ, nhược điểm của nó là hai viên sắt chêm khống chế cầu treo. Đoạn sắt chêm cắm vào trong tấm gỗ, ở bên ngoài còn có một vòng sắt thô. Trên sắt thô đánh lỗ, để chêm sắt có thể xuyên qua. Như thế cho dù tấm gỗ bị hỏng, chêm sắt cũng sẽ không rơi mất.

Nhưng cầu treo thành cửa bắc vì lâu năm hao mòn. Lỗ trên sắt thô đã bị mài đứt. Cứ như vậy, rút chêm sắt từ trong cầu treo rút ra trở thành điều có khả năng. Thám báo quân Tuỳ đã phát hiện lỗ hổng nhỏ bé này.

Đúng là chi tiết nhỏ này khiến Dương Nguyên Khánh cuối cùng quyết định tấn công thành cửa bắc. Có lẽ, đây là chi tiết quyết định thành bại!

Hai gã thám báo đặt lên cầu treo. Bọn họ dùng thiết côn ngắn chầm chậm cậy đai sắt. Đai sắt từng chút một xê dịch, thoát khỏi cái chêm sắt. Không có sự chống đỡ của chêm sắt, hai viên sắt chêm có chút không giữ nổi cầu treo nặng nề. Phát ra tiếng két két, cầu treo hơi lung lay.

Hai gã thám báo nghiêng người, chui vào bên dưới cầu treo, dùng chân móc giữ cầu treo, lấy ra cưa sáng như tuyết. Một gã thám báo quay đầu lấy tay ra hiệu những người khác có thể hành động rồi. Còn mười ba thám báo còn lại đều lấy dầu hoả từ từ rót vào theo khe hở của cửa thành, dùng một tấm gỗ ngăn không cho nó chảy ra ngoài. Dầu hoả liền thuận theo khe hở chảy vào trong thành.

Cùng lúc đó, dưới cầu treo hai gã thám báo dần dần cưa tấm gỗ bên cạnh đệm sắt thành một cái khe. Xuất hiện khe cắt khiến chêm sắt cũng không giữ được cầu treo nặng nề. “Bình” một tiếng vang lên, chêm sắt bên trái thoát ra, dây xích vừa dài vừa thô như con rắn dài bay lên không trung. Cầu treo bị kéo vẹo sang một bên.

Tiếng cầu treo nghiêng chấn vang kinh động lính canh trên thành.

- Là ai!

Một lính canh lò đầu thăm dò nhìn quanh, một mũi tên có độc như chớp phóng tới. Lính gác một tiếng đau đớn, mềm nhũn ngã trên lỗ châu mai. Thật không ngờ phía sau còn có một người, gã thấy đồng bạn bị bắn chết, kinh hô lên tiếng:

- Người đâu mau đến đây!

Trong tiếng gào, xích sắt bên phải cũng bay lên không trung. Ngay sau đó tiếng “ bình” chấn vang, cầu treo nặng nề rơi xuống sông bảo vệ, bọt nước bắn tung toé.

Cầu treo rơi xuống chính là tín hiệu, hai trăm bộ binh mặc áo giáp di chuyển chuỳ phá thành từ chiến hào ra. Hai bên mỗi bên một trăm người, trước sau hai tầng, hai tay nhanh chóng bắt lấy tay cầm trên chuỳ, lại có hai trăm bộ binh mặc áo giáp giơ mâu lên yểm hộ.

Chuỳ phá thành giống như một con rết trăm chân, bắt đầu xông vào cửa thành. Lúc này tiếng chuông cảnh báo trên tường thành vang lên. “ đinh đang, đing đang, đing đang” chói tai khác thường. Hàng chục nghìn lính canh đang ngủ trên thành bị đánh tỉnh. Bọn chúng lũ lượt chạy đến thành Bắc.

Đêm nay ở trên đầu thành chủ quan đang trực là Vệ uý Thiếu khanh Lưu Chính Hội. Gã ta đã biết đại sự không ổn, quân Phong Châu trong đêm phát động tấn công. Gã ta vội vàng hô to:

- Nhanh đi thông báo Hạ Hầu tướng quân!

Lưu Chính Hội chạy đến bên tường thành. Đang muốn thăm dò ngóng xuống. Một mũi tên gào thét bay tới, lao vút qua trán gã, gã ta sợ tới mức lau mồ hôi lạnh, gã vội vàng quay đầu hô:

- Máy ném đá bắn!

- Sứ quân, bên ngoài nhìn không rõ!

- Nhìn không thấy cũng phải bắn cho ta!

Từng máy bắn đá kẽo kẹt kéo lên. Trong bóng đêm quân lính nhìn không thấy tình hình bên ngoài thành. Từng khối đá to bắn ra, không phương hướng lao đi.

Hơn trăm xạ thủ chạy tới lỗ châu mai trốn, bị màn tên che trời phủ đất ngăn lại. Căn bản không thể thò người xuống để bắn. Lúc này, dưới thành mười nghìn xạ thủ của quân Phong Châu nhất tề phát trận, yểm hộ trọng giáp bộ binh.

Trong cửa thành đã dấy lên ngọn lửa lớn bừng bừng. Ngọn lửa đốt bao lấy cửa lớn bằng sắt. Trong cả thành bị lửa lớn và khói mù mịt nuốt lấy. Khiến lính canh không dám dựa gần cửa thành một bước. Hạ Hầu Đoan đã chạy đến.

Sắc mặt của y tái nhợt khác thường. Vì lo lắng trở nên có chút bóp méo. Y đã ý thức được nghiêm trọng của vấn đề. Phong Châu không nổi trống, không có thổi kèn, ở trong đêm lặng lẽ đánh úp. Rất có khả năng thành Thái Nguyên thất thủ rồi. Y lập tức quát lệnh:

- Mau điều năm nghìn xạ thủ đến thành bắc!

Vừa dứt lời, một tiếng long trời lở đất vang lên từ cửa thành “ ầm ầm”. Tiếng va đập mạnh mẽ mà nặng nề ấy như đến từ địa ngục, đâm thẳng vào lòng người. Khiến lòng người như bị vỡ tan. Rất nhiều binh sĩ chịu không nổi tiếng tấn công này, bịt tai kêu thảm ngã xuống. Cả thành bắc đều lay động. Các binh lính hoảng sợ kêu to. Tới tấp ngồi xuống, một máy ném đã nghiêng, mất đi trọng tâm, chầm chậm từ trên thành rơi xuống, tan thành mấy đoạn.

Sự lay động dưới chân khiến Hạ Hầu Đoan té ngã xuống đất. Y bò dậy vội vàng hét:

- Mau đi điều cung nỏ! Đi mau!

Ngoài thành bắc, mấy trăm trọng giáp binh bộ ôm chuỳ phá thành chầm chậm lui về sau. Trên đỉnh đầu bọn họ giơ mấy trăm thuẫn lớn. Cung tên tuy bắn không đến bọn họ, từng khối đá từ trên thành rơi xuống, vẫn có không ít binh lính bị đập trúng. Buồn thảm kêu một tiếng ngã xuống đất, lập tức được lính bên cạnh kéo đi.

Chủ tướng trọng giáp mạch đao Dương Tư Ân cũng ở bên cạnh chuỳ phá thành. Trước mọi người lùi đến ngoài hai mươi bước, bắt đầu chuẩn bị tấn công đợt hai. Anh ta hô to:

- Một! hai! Ba!

Mấy trăm binh lính đồng thời phát lực. Chuỳ phá thành với sức mạnh vô cùng một lần nữa va vào cửa. Chỉ nghe thấy một tiếng kinh thiên động địa. Cửa thành lay động kịch liệt. Mắt thấy then cửa phía sau sắp gãy, gạch đá bên trên cửa lớn khẽ động, lũ lượt rơi xuống. Tường thành bên cạnh cũng xuất hiện cái khe nứt rất lớn.

- Tiếp nào!

Dương Tư Ân hét to một tiếng, đội ngũ lần nữa lùi về sau. Lùi đến ngoài hai mươi bước, mấy trăm trọng giáp bộ binh cùng gào lên. Bọn họ dốc hết sức lực, ôm lấy chuỳ phá thành lần nữa vọt lên cửa thành. Trên chuỳ phá thành phát ra lực dường như ngay cả núi đều có thể bị phá huỷ.

Ngay tại lúc cầu treo ầm ầm đổ xuống không lâu. Thành Thái Nguyên đã bắt đầu đại loạn. Huynh đệ Tiết thị dẫn mấy trăm người xông đến ngoài quân doanh. Châm lửa đốt cháy quân doanh. Mấy trăm lều quân đều bị đốt cháy, quân doanh đã hỗn loạn. Chuồng ngựa cũng bị mở ra, mấy nghìn chiến mã từ trong chuồng ngựa xông ra. Chạy băng trên đường cái. Thủ hạ của huynh đệ Tiết thị nhao nhao đuổi theo cướp ngựa. Cũng không thèm giết địch lập công.

Huynh đệ Tiết thị một lòng muốn bắt lấy Lý Nguyên Cát, dẫn hơn trăm người chạy vào phủ Tổng quản. Bọn chúng vừa chạy đến phủ tổng quản, lại gặp Trưởng sử Đậu Đản cưỡi ngựa chạy đến, bên cạnh chỉ có không đến mười thị vệ.

Tiết Thâm mừng rỡ, gào to một tiếng, hơn trăm người ào lên, ném Đậu Đản trên đất, trói chặt lại. Lúc này, một thủ hạ chạy đến hô:

- Đại ca, Lý Nguyên Cát dẫn quân hướng đi về cửa nam rồi.

Tiết Thâm do dự một lúc. Nếu trong tay Lý Nguyên Cát có quân đội, vậy không dễ đi liều mạng rồi. Tuy nhiên, thiêu huỷ quân doanh, thả chiến mã, hơn nữa tóm được con rể của Lý Uyên. Đây đều tính là công lao. Gã thấy một đội binh lính đang chạy từ xa tới, liền xua tay, mọi người túm Đậu Đản chạy vào một ngõ nhỏ. Rất nhanh biến mất trong đêm.

Trên đường phố thành Thái Nguyên hỗn loạn, đâu đâu đều là binh lính. Lửa lớn đã sắp nuốt hết quân doanh, các binh lính không tìm được đội ngũ, đều chạy không mục tiêu. Không ít binh lính bắt đầu nhân cơ hội đập cửa hàng cướp bóc.

Lúc tiếng va đập vào thành vang lên lần đầu, Lý Nguyên Cát và Vũ Văn Hâm dẫn ba nghìn kỵ binh vừa khéo đến cửa nam. Cửa nam đang từ từ mở ra. Lý Nguyên Cát hoảng loạn, tuy nhiên y nên ở lại chỉ huy trận chiến bảo vệ thành Thái Nguyên cuối cùng. Nhưng y đã hoàn toàn bỏ rơi thành Thái Nguyên. Hiện nay y chỉ có một suy nghĩ, lấy tốc độ nhanh nhất trốn khỏi thành Thái Nguyên.

- Tề công xin khoan đi!

Tư Mã Lưu Đức Uy truy đuổi theo. Y cản Lý Nguyên Cát lại, vội nói:

- Hiện nay là lúc mấu chốt, Tề Công nếu chạy trốn, lòng quân tán loạn, Thái Nguyên thật sự xong rồi.

Lý Nguyên Cát trừng mắt:

- Ai nói ta muốn chạy trốn, ta là đi đường vòng tấn công hậu doạnh của Dương Nguyên Khánh. Ép bọn chúng lui binh, ngươi dám làm hỏng đại kế của ta?

Lý Nguyên Cát dùng trường sóc đẩy ngựa của Lưu Đức Uy ra. Quất chiến mã thật mạnh, dẫn ba nghìn người xông ra ngoài thành. Lưu Đức Uy nhào xuống ngựa, chạy lên trên thành. Y đứng ở tường thành, kỵ binh của Lý Nguyên Cát đã mất hút trong bóng đêm. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa đi về hướng nam. Lưu Đức Uy thở dài, Lý Nguyên Cát vẫn là lâm trận bỏ chạy.

Quân Phong Châu lần thứ ba va mạnh cuối cùng làm cho then của cửa thành bị gãy. Cửa thành bắc thành Thái Nguyên ầm ầm bị phá. Mấy nghìn trọng giáp mạch đao ở phía sau hò hét xông vào trong thành. Màn tên dày đặc bắn trên người bọn họ, không thể bắn qua áo giáp của bọn họ. Bọn họ giơ đao xông lên mấy nghìn xạ thủ mà giết.

Ngoài hai dặm, Dương Nguyên Khánh thấy cửa thành bắc đã bị phá. Hắn giơ chiến đao gào lên:

- Tấn công vào thành!

- Giết!

Ba mươi nghìn kỵ binh đã phát động. Che trời phủ đất mà xông vào thành Thái Nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.