[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 13-Chương 31 : Ép buộc nhận lệnh




Trên đường cái ngoài thành Trường An, một đội kỵ binh phi nhanh tới, cầm đầu là một đại tướng thân kim khôi ngân giáp, tay cầm Lang Nha sóc, đúng là từ Đại Chấn quan phía tây trở về gấp - Nguyên soái Lý Thế Dân.

Mười ngày trước, Lý Thế Dân dẫn năm vạn quân liên hợp với ba vạn quân Lý Quỹ Hà Tây đánh bại quân Tiết Cử ở huyện Tương Vũ quận Lũng Tây, trảm hơn bốn vạn quân địch, khiến Tiết Cử bại trận trốn về hướng tây tới tận quận Phu Hãn. Ngay khi Lý Thế Dân chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiêu diệt toàn bộ quân đội của Tiết Cử thì Hà Đông lại xuất hiện tình huống nguy hiểm, khiến cho bọn hắn không thể không buông tha cơ hội tiêu diệt toàn bộ quân đội của Tiết Cử, dẫn hai vạn quân viện trợ phía đông.

Theo ý Lý Thế Dân mà nói, hắn muốn buông tha Hà Đông, toàn lực tranh đoạt Quan Lũng, nhưng phụ thân không chịu buông tha Hà Đông. Tuy nhiên Lý Thế Dân cũng có thể hiểu vì sao phụ thân không bỏ qua, Hà Đông là nơi long hưng, đông nhân khẩu, đất đai phì nhiêu, không giống Hà Nam, Hà Bắc chịu loạn thổ phỉ, nhưng vấn đề là, bọn họ tứ phía xuất kích, đông tây nam tác chiến, cuối cùng rất có khả năng hai tuyến đông tây đều bại.

Lý Thế Dân sắc mặt âm trầm, ánh mắt không che dấu được sự lo lắng, hắn muốn khuyên bảo phụ thân buông tha Hà Đông, nhưng lại không biết như thế nào mới có thể thuyết phục phụ thân.

Lý Thế Dân vào thành, liền tiến thẳng đến Võ Đức điện, từ xa đã thấy Bùi Tịch đứng ở cửa, hắn liền bước nhanh lên:

- Bùi Trưởng sử!

Bùi Tịch vẫn chờ Dương Nguyên Khánh sau khi dẫn quân bắc thượng, mới rời khỏi huyện Văn Hỉ trở về Quan Trung. Hắn xin nhận tội trước Lý Uyên, Lý Uyên cũng không có trách cứ hắn, vẫn trọng dụng hắn như cũ. Tuy nhiên Bùi Tịch nghe được thân tín bên cạnh Lý Uyên nói rằng Lưu Văn Tĩnh buộc tội hắn thông báo chậm trễ, khiến trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ căm tức.

Bùi Tịch đang chờ Lý Uyên triệu kiến, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi hắn, vừa quay đầu lại, thấy Tần quốc công Lý Thế Dân, hắn hoảng bước lên trước chào:

- Nhị lang, trở về khi nào vậy?

Có thể gọi Lý Thế Dân là Nhị lang, chỉ có Bùi Tịch, Lưu Văn Tĩnh, Võ Sĩ Ước, Cao Sĩ Liêm và ít ỏi mấy người, trong đó quan hệ giữa Bùi Tịch và Lý Thế Dân là tốt nhất. Lần trước Lý Thế Dân bắn chết huynh đệ Lý Trí Vân dẫn đến khủng hoảng, nhờ sự trợ giúp đắc lực của Bùi Tịch, mới khiến Lý Uyên tha thứ đứa con. Lý Thế Dân cũng vì vậy mà cảm kích Bùi Tịch vô cùng.

Lý Thế Dân đáp lễ cười nói:

- Vừa mới về tới, phụ thân muốn ta đi Hà Đông cứu viện Thái Nguyên.

Nhắc tới Hà Đông, vẻ mặt Bùi Tịch có chút ảm đạm. Mặc dù hắn biết Lý Thúc Lương sẽ bại, lại không ngờ rằng toàn quân bị diệt, làm hắn khó chối được sai lầm này, hắn thở dài:

- Trận chiến Hà Đông, chúng ta khinh địch, cho rằng Dương Nguyên Khánh không có khả năng xuống phía nam nhanh như vậy, lại không nghĩ rằng kỵ binh của hắn vài ngày đã giết tới. Thất bại của Thúc Lương, ta cũng có trách nhiệm.

Lý Thế Dân hiểu rất rõ Bùi Tịch, Bùi Tịch rất có tài năng. Tuy nhiên tài năng của hắn không phải là bày mưu lược, mà là hậu cần an dân, phụ thân lần này đem Bùi Tịch làm mưu sĩ cho thúc phụ, mà không dùng Lưu Văn Tĩnh, đây là phụ thân y dùng người sai lầm. Y thấy vẻ mặt Bùi Tịch uể oải, liền an ủi hắn:

- Trưởng sử không cần tự trách quá mức, Dương Nguyên Khánh là kiêu hùng trong thiên hạ, lấy lực bản thân chống lại ba trăm ngàn quân Đột Quyết. Hắn không phải là người các ngươi có thể ứng phó nổi. Đây là do phụ thân dùng lầm người, không liên quan tới Bùi Trưởng sử.

Lý Thế Dân an ủi khiến trong lòng Bùi Tịch thông thuận rất nhiều, hắn nhìn hai bên, trái phải không có người, liền thấp giọng nói:

- Tuy nói là như thế này, nhưng Nhị lang nhất định không thể nói là chủ công dùng sai người. Chủ công nhập Quan Trung không lâu, uy tín còn chưa hoàn toàn thành lập, không thể làm cho việc này ảnh hưởng đến uy tín của ông ấy, việc này đúng là bất lợi lớn.

Lý Thế Dân yên lặng gật đầu:

- Ta hiểu được. Đa tạ Trưởng sử nhắc nhở.

Lúc này, một gã thị vệ đi lên trước thi lễ:

- Bùi Trưởng sử, Thừa tướng mời ngươi đi vào.

Lý Thế Dân và Bùi Tịch cùng nhau hướng vào phía trong điện đi vào.

Lý Uyên đang ở trong phòng bố trí binh lực đông chinh. Lần này gã chuẩn bị năm vạn người đi cứu viện Hà Đông, Thế Dân mang theo hai vạn nhân mã trở về, gã còn phải xuất thêm ba vạn quân, còn chuẩn bị lương thảo. Gã cũng thấy lần này đầu tiên xuất binh hơi gấp gáp, lúc này đây gã không dám sơ suất tiếp.

- Thừa tướng, Tần công và Bùi Trưởng sử đến đây.

Lý Uyên tinh thần khẽ động, hắn luôn chờ Thế Dân trở về, vội vàng nói:

- Mời bọn họ tiến vào.

Rất nhanh, Lý Thế Dân và Bùi Tịch đi vào quan phòng, hai người đồng loạt thi lễ, Lý Uyên khoát tay nói:

- Ngồi xuống đi!

Bùi Tịch hôm nay tới gặp Lý Uyên, là muốn báo cáo việc Văn Hỉ Bùi gia, không ngờ vừa lúc gặp Lý Thế Dân tiến đến thảo luận lần xuất binh thứ hai. So sánh với dưới, Bùi gia Hà Đông liền có vẻ nhỏ bé không đáng kể, hắn cũng không cần phải nhiều lời nữa, lẳng lặng ngồi ở một bên dự thính.

Lý Thế Dân ngồi xuống liền hỏi:

- Phụ thân, thế cục Hà Đông hiện tại như thế nào?

Lý Uyên lấy ra một quyển tình báo, đưa cho Lý Thế Dân:

- Cái này mới lấy được Thái Nguyên chuyển nhanh sang nay, chính con xem đi.

Lý Thế Dân mở tình báo ra, nhìn một lần, khẽ cau mày, chiến sự ở Thái Nguyên kịch liệt, Tứ đệ Nguyên Cát cầu viện khẩn cấp.

- Phụ thân, Dương Nguyên Khánh dường như muốn mai phục viện quân chúng ta trước Thái Nguyên thành.

Lý Uyên lo lắng, thở dài một tiếng nói:

- Hiện tại ta rất lo lắng Nguyên Cát không thủ được Thái Nguyên, làm ta kiếm củi ba năm đốt một giờ. Nếu Thái Nguyên thất thủ, Hà Đông khó bảo toàn, ta sẽ đau như gãy mất một bên cánh.

Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn chằm chằm sàn nhà, môi giật giật:

- Phụ thân. . . . .

Y vẫn không kìm được lòng nói:

- Vì sao phụ thân nhất định phải chiếm Hà Đông?

- Con nói cái gì?

Ánh mắt Lý Uyên âm vụ mà nhìn chằm chằm Lý Thế Dân, trong mắt gã lửa giận bắt đầu dâng lên.

Lý Thế Dân lấy thêm dũng khí nói:

- Con cho rằng hiện tại hẳn là nên tập trung binh lực tranh đoạt Quan Lũng Hà Tây. Nếu tranh đoạt Hà Đông thất bại gây ra tổn thất binh lực lớn, quay lại tranh Quan Lũng, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như trước. Trước buông tha Hà Đông, đem binh lực dồn về Quan Lũng, chờ chúng ta củng có Quan Lũng, sau quay lại tranh Hà Đông, như vậy kỳ thật là giống nhau, nhưng Quan Lũng đã thuộc về chúng ta.

Bùi Tịch phi thường hiểu tính Lý Uyên, hắn mắt thấy Lý Uyên muốn phát tác, vội vàng hòa giải nói:

- Ý tứ Nhị lang nói là, chúng ta chiếm lấy Quan Trung mới được hai tháng, sống chưa yên ổn, không nên xuất kích bốn phương, Nhị lang là lo lắng thực lực chúng ta không đủ, khó có thể chống đỡ hai tuyến tác chiến.

Lý Uyên vừa muốn phát tác lửa giận thì bị Bùi Tịch giảng hòa áp chế xuống, gã nhịn cơn giận trong lòng xuống, dùng giọng ôn hòa nói:

- Buổi sáng hôm nay ta và Độc Cô Chấn cùng với Đậu Uy nói chuyện qua, hắn đáp ứng sẽ thuyết phục giới quý tộc Quan Lũng, toàn lực ủng hộ chúng ta tranh đoạt Hà Đông. Vấn đề hiện tại không phải chúng ta có nghĩ là lưỡng tuyến tác chiến, mà là thành Thái Nguyên đã triển khai chiến đấu kịch liệt, muốn lui cũng không được. Hoặc là đi cứu viện Thái Nguyên, hoặc là trơ mắt nhìn huynh đệ con bị Dương Nguyên Khánh giết chết.

Nói tới đây, Lý Uyên lại liế mắt nhìn Lý Thế Dân, lạnh lung hỏi:

- Con còn muốn them một huynh đệ con chết nữa sao?

Trên trán Lý Thế Dân chảy ra mồ hôi, y biết phụ thân y không có khả năng buông tha cho Hà Đông, vội vàng quỳ xuống nói:

- Con tuyệt không có ý này, con nguyện đem hết khả năng đi cứu viện Thái Nguyên.

- Không phải đem hết khả năng, mà nhất định phải bảo vệ được Thái Nguyên!

Thanh âm Lý Uyên kéo dài ra.

Môi Lý Thế Dân giật giật, cuối cùng cũng không mở miệng, Bùi Tịch cũng hiểu được tâm tư của y, hướng tới Lý Uyên nói:

- Chỉ sợ còn chưa kịp tới nơi, Thái Nguyên đã thất thủ.

Lý Uyên hừ một tiếng:

- Nếu là như thế, ta có thể không trách con, nhưng con không thể lấy đó làm cớ, cố ý kéo dài thời gian hành quân, nếu là như vậy, ta sẽ không tha cho con.

- Con không dám!

Sắc mặt Lý Uyên dịu đi một chút, gã nhanh chóng liếc mắt nhìn Lý Thế Dân một cái, tỏ vẻ vừa lòng đối với thái độ thay đổi của y, giọng điệu cũng dịu xuống:

- Lần này con dẫn quân đông chinh, trừ hai vạn quân con mang về từ Lũng Tây, ta sẽ cho con thêm ba vạn, còn từ chỗ Tiết Cử lấy được ba vạn thớt chiến mã cũng cho con. Về phần quân lương vật tư con không cần lo lắng, ta sẽ đem thành Hà Đông làm căn cứ hậu cần của con, các quận Hà Đông còn có ba vạn quân, cũng do con toàn quyền chỉ huy. Ta chỉ có một yêu cầu, xuất binh ngay đêm nay!

... . .

Lý Thế Dân tâm tình nặng nề trở về quân doanh ngoại thành, đi vào lều lớn. Phòng Huyền Linh đang sửa sang lại công văn cười hỏi:

- Thừa tướng mệnh khi nào xuất binh?

Lý Thế Dân thở dài, ngồi xuống nói:

- Phụ thân mệnh ta xuất binh ngay đêm nay, nhưng ba vạn quân ở nơi nào cũng không biết, sao ta có thể xuất binh? Còn ba vạn thớt chiến mã, cần huấn luyện phối hợp tác chiến trong một tháng, thật sự quá gấp rút, cực kỳ phực tạp loạn thành một đoàn, ta không biết nên bắt đầu từ đâu.

- Ngựa có thể giao cho Trưởng Tôn Vô Kỵ an bài, quân đội giao trách nhiệm cho Binh bộ, lương thảo hậu cần không cần ngươi suy xét, ngươi chỉ cần hạ lệnh binh lính nghỉ ngơi, buổi tối xuất phát, sau đó ngươi cũng ngả đầu ngủ, và chờ hoàng hôn đến, ta gọi ngươi tới thu thập đồ đạc, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Phòng Huyền Linh nói dăm ba câu khiến Thế Dân mỉm cười, kỳ thật là y nghĩ sự tình quá phức tạp, Lý Thế Dân nhướn mày nói:

- Phụ thân bảo ta cứu viện Thái Nguyên, nghe ý tứ của ông ấy, cho dù cứu hay không cứu Thái Nguyên đều cân nhắc ta đông chinh lần này, nếu cứu không được Thái Nguyên, ta liền thất bại, áp lực rất lớn.

Phòng Huyền Linh lắc lắc đầu:

- Lần trước chỉ dùng người không thỏa đáng, mà lại làm không đúng mục tiêu chiến lược, như quả thật là chạy đi cứu viện Thái Nguyên, như vậy chuyến này tướng quân nhất định thảm bại. Ta không nói không cứu Thái Nguyên, mà là không thể cứu lấy mục tiêu cuối cùng, mục tiêu cuối cùng của tướng quân hẳn là bảo vệ Hà Đông, Thái Nguyên được mất kỳ thật không trọng yếu.

Lý Thế Dân thở dài, y làm sao không biết! Chỉ có điều phụ thân y quá coi trọng Thái Nguyên. Trầm tư một lát, Lý Thế Dân lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Ta nhớ rõ tiên sinh từng nói với ta, có một biện pháp có thể trì hoãn Dương Nguyên Khánh tấn công Thái Nguyên, không biết là biện pháp gì?

Trên mặt Phòng Huyền Linh lộ ra ý cười chua xót, cái biện pháp kia đã không có ý nghĩa, nhất định phải là khi Dương Nguyên Khánh và Lưu Vũ Chu giằng co mới dung được, chỉ có điều Lý Thế Dân đã hỏi, hắn không nói lại không tốt, liền nói:

- Ta muốn đề nghị tướng quân liên hợp với U Châu La Nghệ cùng đối phó Dương Nguyên Khánh. Khi Dương Nguyên Khánh tiến công Lưu Vũ Chu, La Nghệ dẫn binh qua khe núi, theo phía bắc kiềm chế Dương Nguyên Khánh và Lưu Vũ Chu, như vậy Lưu Vũ Chu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà Dương Nguyên Khánh cũng không dám tiến xuống phía nam đánh Lưu Vũ Chu. Chỉ cần có thể trì hoãn một tháng, chúng ta có thể thong dong bố trí, nhưng hiện tại Lưu Vũ Chu đã bị diệt, nên không có ý nghĩa.

Lý Thế Dân có chút động tâm, liên hợp La Nghệ, hiện tại hẳn là còn có ý nghĩa chiến lược. Y chắp tay sau lưng đi vài bước, lại hỏi:

- Nếu La Nghệ không chịu liên hợp cùng ta thì như thế nào?

- Hắn nhất định nguyện ý!

Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:

- Bởi vì hắn rõ ràng hơn ai hết, Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ cướp lấy U Châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.