[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 13-Chương 26 : Một đòn đau phủ đầu ( thượng )




Trong Tây Khách Đường, Từ Thế Tích chắp tay sau lưng thưởng thức tranh chữ trên bức tường. Những cái này đều là tác phẩm của con cháu Bùi thị trong trăm năm, có trên trăm tác phẩm, trong đó phần lớn là tinh phẩm. Trong đó mấy bức tranh của Bùi Chính càng có thể nói là tuyệt phẩm, nhìn đến mức Từ Thế Tích chậc lưỡi khen ngợi.

Tây Khách Đường thuộc loại phòng khách quí, người bình thường không thể ở đây. Cũng là vì duyên cớ của Dương Nguyên Khánh, Bùi gia mới để Từ Thế Tích nghỉ ngơi ở chỗ này. Bùi Thế Tích cũng không biết Dương Nguyên Khánh dẫn y tới Bùi gia làm gì, Dương Nguyên Khánh đến Bùi gia là chuyện riêng của hắn, nên không liên quan với mình. Điều này làm Từ Thế Tích trong lòng vô cùng hoang mang, nhưng y lại không hỏi nhiều, chỉ nhẫn nại chờ đợi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Dương Nguyên Khánh đi vào như một trận gió.

- Chúng ta lập tức đi!

Từ Thế Tích hoảng sợ:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Ta vừa nhận được tin tức của thân binh, hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương đang trên đường tiến về huyện Chính Bình. Chúng ta đêm trước ở huyện Tắc Sơn đã lỡ mất dịp tốt với bọn chúng.

Từ Thế Tích vừa mừng vừa sợ. Lần này bọn họ nam hạ chính là tìm quân đội của Lý Thúc Lương. Phái ra mười mấy đội thám báo, mãi vẫn không có tin tức. Nhưng không ngờ tới huyện Văn Hỉ một chuyến, thì đã nhận được tin.

- Vậy chúng ta đi nhanh.

Lời vừa nói xong, Từ Thế Tích cảm giác có chút không ổn. Dương Nguyên Khánh đến Bùi phủ còn chưa được một canh giờ, đã muốn đi sao?

- Ngài thấy có cần chào Bùi phủ một tiếng không?

- Ta nói với ông ấy rồi, có quân sự khẩn cấp, ta ở trong này vô phương, ngược lại ngươi…

Dương Nguyên Khánh áy náy nói:

- Vốn dẫn ngươi đến xem Bùi học một chút, lại không kịp rồi, thật có lỗi.

Trong lòng Từ Thế Tích dâng trào một loại cảm xúc khó hiểu. Vốn Dương Nguyên Khách là dẫn mình đến tham quan Bùi học. Vì một câu nói trên đường đi của mình, hắn để ở trong lòng. Từ Thế Tích không thích biểu lộ tình cảm ra ngoài, y kiềm chế cảm kích trong lòng, cười nói:

- Lần sau đi, hy vọng lần sau lúc ty chức đến, Bùi phủ đối đãi ty chức như khách quý, không phải đi cùng tổng quản nữa.

Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của y, liền gật đầu, nghiêm túc chăm chú nhìn vào ánh mắt chờ đợi của y:

- Nhất định sẽ như vậy!

Hai người cáo từ Bùi phủ, xoay người lên ngựa, dẫn ba trăm thân binh chạy gấp ra ngoài thành. Đợi bọn họ đi xa, Bùi Tịch chậm rãi đi tới trước cửa Bùi phủ, nhìn đội quân đi xa. Y rất rõ Dương Nguyên Khánh đi làm gì, khiếp đảm trong lòng làm y cuối cùng không dám bước chân ra khỏi cổng Bùi phủ.

Khiếp đảm trong lòng y bắt nguồn từ sự uy hiếp của Dương Nguyên Khánh, nhưng đồng thời cũng lo lắng đội quân Lý Thúc Lương chiến bại, y không muốn gánh vác trách nhiệm này.

Lúc này, thủ lĩnh tùy tùng của y chạy tới:

- Bùi trưởng sử, chúng ta trở về không?

Bùi Tịch lắc đầu:

- Chuyện chủ công giao cho ta vẫn chưa hoàn thành, tạm thời không về.

Y lại lấy ra một tờ giấy, đưa cho thủ lĩnh tùy tùng:

- Ngươi lập tức phái người đi thông báo cho Lý thống soái, Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở huyện Văn Hỉ, đội quân của hắn rất có thể đang ở gần. Bảo Lý thống soái nhất định không thể sơ suất.

- Ty chức hiểu rồi, lập tức đi ngay!

Thủ lĩnh tùy tùng nhận lấy tờ giấy, chạy vội đi. Bùi Tịch khẽ thở dài, y đã tận lực rồi, nếu Lý Thúc Lương còn chiến bại, thì không liên quan với Bùi Tịch y.

… ..

Chiến mã phi nhanh, sát khí lạnh thấu xương, mười ngàn kỵ binh lao qua vùng quê, lao vào một dòng sông nước nông, bắn tung lên từng cơn sóng nước. Dương Nguyên Khánh cho ngựa nhảy lên bờ, lá cờ lớn chim ưng màu đỏ ở phía sao hắn tung bay. Các nông dân đang bận rộn dưới đồng đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. Buổi chiều còn có nhóm kỵ binh nhàn nhã đi qua lại, lúc này trở nên đằng đằng sát khí, không ít người thét lên bỏ chạy về phía xa.

Chiến mã hăng hái lao nhanh trên quan đạo, bụi cát vàng cuồn cuộn bay lên. Chỉ hơn nửa canh giờ kỵ binh đã chạy ra khỏi khỏi huyện Văn Hỉ, chạy vội về hướng huyện Chính Bình ở phía bắc. Nếu tất cả thuận buồm xuôi gió, đêm nay có thể tới được huyện Chính Bình. Dương Nguyên Khánh nhất định phải chặn đội quân Lý Thúc Lương trước khi bọn họ tới huyện Chính Bình, vậy cơ hội lần này của bọn họ sẽ mất đi.

Bây giờ bọn họ vẫn còn hy vọng, vì trời sắp tối rồi. Nếu không phải thời kỳ chiến tranh, đội quân sẽ không hành quân đêm tối.

… .

Huyện Chính Bình cũng chính là quận trị quận Giáng, là một tòa thành trì cao lớn kiên cố, chu vi tường thành ba mươi dặm, nhân khẩu hơn hai chục ngàn. Là thành lớn thứ ba phía Nam quận Hà Đông gần với huyện Hà Đông và huyện Thượng Đảng, có năm nghìn quân Đường đóng quân.

Hai chục ngàn quân của Lý Thúc Lương lúc này đang trên nửa đường tiến vào huyện Chính Bình, cách huyện Chính Bình còn hai mươi dặm.

Bọn họ là hai ngày trước từ Long Môn vượt qua Hoàng Hà, trải qua hai ngày hành quân, bọn họ từ quận Hà Đông tiến vào quận Giáng. Buổi trưa xuất phát từ huyện Tắc Sơn, đi về phía huyện Chính Bình. Bọn họ muốn ở huyện Chính Bình đợi Bùi Tịch trở về, sau đó lại tiếp tục hành quân lên phía Bắc.

Chủ soái Lý Thúc Lương năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi, cung ngựa thành thạo, từ nhỏ đọc thuộc binh thư, có thể nói văn võ song toàn. Lúc Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên, lão đang mộ binh ở quận Trường Bình, liền trực tiếp hưởng ứng khởi binh ở quận Trường Bình, cũng vì vậy được phong làm quận công Trường Bình.

Lý Thúc Lương tuy văn võ song toàn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế không nhiều, chỉ tham gia qua cuộc bình định đối với Vô Đoan Nhi. Y có đặc điểm lớn nhất, chính là cẩn thận chu đáo. Bất cứ chuyện nguy hiểm nào y cũng sẽ không đi làm, hơn nữa phòng ngự nghiêm mật, các phương diện đều xem xét cực kỳ chu đáo. Lý Uyên chính là nhìn trúng điểm cẩn trọng chu đáo này của y, hy vọng y có thể tiến vào Thái Nguyên làm chủ phòng ngự, bảo vệ thành Thái Nguyên.

Sắc trời đã dần tối, phó tướng Lưu Hoằng Cơ chạy lên hỏi:

- Đại soái, cách huyện Chính Bình còn hai mươi dặm, có cần đánh trống làm hăng hái tinh thần hành quân không?

Lý Thúc Lương quan sát địa hình, vùng quê này trống trải, phía nam ngoài hai dặm là nước, phía trước ngoài mười dặm là một dãy núi đen kịt. Y lắc đầu:

- Ban đêm qua núi khá nguy hiểm, hay là ở lại tại chỗ hạ trại, sau hừng đông hãy đi tiếp.

Lưu Hoằng Cơ chủ yếu suy xét điều kiện của huyện Chính Bình tốt một chút, luôn đóng trại ở nơi thôn quê, y có chút chán ngán. Y còn muốn khuyên nữa, thái độ của Lý Thúc Lương lại rất kiên quyết.

- Nếu đã tới Hà Đông rồi, lúc nào cũng phải phòng ngự kỵ binh của Dương Nguyên Khánh. Ngươi nếm qua thất bại lớn của Tiết Cử, hẳn là hiểu được độ nhanh chóng của kỵ binh. Phía trước là dãy núi, rừng cây rậm rạp, chúng ta nên phải chú ý mới đúng. Không cần nữa, truyền lệnh của ta, trú doanh tại chỗ!

Lưu Hoằng Cơ cũng suy xét tới kỵ binh Phong Châu của Dương Nguyên Khánh. Nhưng y cảm thấy khả năng này không lớn. Quân Phong Châu chủ yếu là tấn công Thái Nguyên, hoặc là vây thành đánh viện binh. Cho dù bộ phận quân đội nam hạ, cũng không thể nhanh như vậy, ở đây là quận Giáng, đã sắp tới phía nam Hà Đông rồi.

Nhưng Lý Thúc Lương là chủ soái, chủ soái đã quyết định, Lưu Hoằng Cơ cũng không thể phản đối nữa. Y lập tức hạ lệnh:

- Chủ soái có lệnh, hạ trại tại chỗ!

- Chủ soái có lệnh, hạ trại tại chỗ.

Một âm thanh mệnh lệnh truyền xuống, các binh lính đều bắt đầu đóng tại trại chỗ, bắt đầu dựng lều trại. Cắm mười mấy thanh trường mâu vây quanh đại doanh, lại dùng xe ngựa vây thành một vòng tròn. Lý Thúc Lương tự mình suất lĩnh thân binh kiểm tra phòng ngự, mỗi chi tiết nhỏ y đều không bỏ qua. Nếu theo tính cách của y, phải nên lập rào chắn, chỉ đáng tiếc hàng rào khó mang theo, y đành thôi.

- Lập mười tòa tháp canh gác, phía nam Phần Thủy cũng cần một tòa tháp canh gác, phòng ngừa kẻ thù qua từ đường sông.

- Doanh kho lương phải nằm ngoài tầm bắn hỏa tiễn!

Lý Thúc Lương vô cùng cẩn thận, liên tiếp tìm ra năm sáu lỗ hổng, giao cho binh lính chỉnh sửa. Lần này hai chục ngàn quân đội y suất lĩnh là quân Đường tinh nhuệ, ba chục ngàn kỵ binh, mười bảy ngàn bộ binh, tất cả binh lính đều trang bị áo giáp Minh Quang, mang trường mâu và hoành đao. Mỗi một binh lính đều có cung tên, còn có một tấm chắn tròn, ngay cả chiến mã cũng là ngựa Đột Quyết. Đây cũng là đội quân Đại Tùy trang bị tinh nhuệ nhất. Hai chục ngàn quân này gần như đều là binh phủ Quan Lũng, sức chiến đấu rất mạnh. Lý Uyên tuy không thể phái ra nhiều đội quân, nhưng gã lại có thể phái ra đội quân tốt nhất.

Đội quân đã đâu vào đấy hạ trại nghỉ ngơi. Đêm càng ngày càng khuya. Canh một, trên tháp canh gác đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo chói tai:

- Keng! Keng! Keng!

Trong đêm yên tĩnh, tiếng cảnh báo hết sức rõ ràng, có thể truyền ra ngoài hàng dặm. Lý Thúc Lương từ giấc mộng bừng tỉnh, y nhảy dựng người lên, lớn tiếng quát:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một tên binh lính chạy vội tới:

- Bẩm báo đại soái, phía trước xuất hiện đại đội kỵ binh.

- Có bao nhiêu kỵ binh, có khôi giáp không?

- Hồi bẩm đại soái, trong đêm tối không thấy rõ, khoảng chừng tám ngàn tới mười ngàn người, toàn thân khôi giáp.

Lý Thúc Lương hơi giật mình, đây không phải loạn phỉ, đây chỉ có thể là kỵ binh Phong Châu của Dương Nguyên Khánh. Nếu y đoán trúng, phía trước có phục binh. Y lập tức hạ lệnh:

- Lệnh binh lính chuẩn bị chiến đấu, điều năm nghìn cung nỏ ngăn chặn quân doanh.

Từng đội cung nỏ chạy về phía đông quân doanh, kéo cung cài tên, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lưu Hoằng Cơ trong lòng khẩn trương cực độ, đối phương là gần mười ngàn kỵ binh, còn bọn họ chỉ có hai chục ngàn quân, phần lớn đều là bộ binh, gần hai chục ngàn bộ binh đối phó mười ngàn kỵ binh, đây là một trận chiến cực kỳ gian khổ.

Tuy nhiên Lưu Hoằng Cơ cũng thầm may mắn, tính cẩn thận của chủ soái Lý Thúc Lương làm cho bọn họ tránh được bị quân Phong Châu đánh lén, thoát được một kiếp nạn lớn. Cái này y lại có mấy phần tin tưởng, huyện Chính Bình còn có năm ngàn đóng quân. Nếu bọn họ có thể tới trợ giúp kịp, trận chiến này không chiến thắng đối phương, ít nhất cũng không bại.

Lưu Hoằng Cơ tay cầm một cây ngạnh cung, giục ngựa chạy về hướng đại doanh.

Ngay tại chỗ đại doanh quân Đường ngoài trăm dặm, Dương Nguyên Khánh dẫn mười ngàn quân Tùy Phong Châu xếp thành hàng, hắn dẫn quân chạy gấp trên đường. Cuối cùng chặn được đối phương trước khi bọn chúng tiến vào thành Chính Bình. Bọn họ cũng không nóng nảy phát động công kích, lợi dụng khoảng thời gian trời chưa sáng này để nghỉ ngơi, hồi phục lại thể lực của binh lính và chiến mã.

Dương Nguyên Khánh từ xa nhìn chăm chú vào đại doanh quân địch, hắn đang từ một số chi tiết quan sát tính cách của chủ tướng quân địch. Chỉ từ phân bố tháp canh gác đối phương, hắn có thể suy đoán ra đối phương là một người cực kỳ cẩn trọng. Nếu là hắn, hắn sẽ xây dựng sáu tòa tháp canh gác, mỗi bốn gốc một tòa, trước sau các cửa doanh một tòa. Nhưng đối phương lại xây mười tòa, Lý Thúc Lương là muốn tiêu diệt tất cả góc chết.

Lúc này, một thám báo đang chạy lại bẩm báo:

- Bẩm báo tổng quản. Chúng tôi quan sát doanh trại quân địch, doanh trại đối phương không chê vào đâu được, hỏa tiễn cũng bắn không tới lều trại của bọn họ, tường bốn phía dày đặc, chúng ta không thể tới gần.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn. Lý Thúc Lương cẩn thận quá đáng rồi “nước quá trong ắt không có cá, người quá cẩn thận thì vô trí”, đây là một câu danh ngôn chí lý, hắn muốn Lý Thúc Lương thua hắn về mặt cẩn thận.

- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút về hướng bắc hai mươi dặm!

Mười ngàn kỵ binh quay đầu ngựa lại, chạy như bay về hướng bắc, một lát biến mất trong bóng đêm thâm trầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.