[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 13-Chương 20 : Một đêm quân biến




Được một tên thân binh của Dương Nguyên Khánh dẫn đường, Từ Thế Tích lại một lần nữa tới doanh trướng của Dương Nguyên Khánh. Trong lòng y có hút lo lắng, không biết kế phản gián của mình có hiệu quả hay không. Đây cũng là lần đầu tiên y hiến kế cho Dương Nguyên Khánh, nếu như thất bại thì nhất định nó sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của y.

Trong doanh trướng, Dương Nguyên Khánh đang hết sức chăm chú đứng trước sa bàn, hắn không hề để ý tới việc Từ Thế Tích đã tới.

- Tham kiến Tổng quản!

Từ Thế Tích tiến lên thi lễ.

- Từ tướng quân thấy ta nên dùng sách lược gì để chiếm được Thái Nguyên?

Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái rồi cười hỏi.

Từ Thế Tích nao nao, y không ngờ Dương Nguyên Khánh lại hỏi y về chuyện Thái Nguyên. Y trầm tư một lát nói:

- Chiếm được Thái Nguyên không phải chuyện dễ dàng. Quân đội Hà Đông của Lý Uyên nhất định sẽ tới trợ giúp, bản thân thành Thái Nguyên đã có năm vạn quân đội canh giữ nữa. Nếu như quân đội Hà Đông lại tới trợ giúp nữa thì về phần binh lực chúng ta không thể chiếm ưu thế được. Hơn nữa thành trì ở Thái Nguyên cao lớn kiên cố, nếu quân Lý Uyên cố thủ không ra thì chúng ta cũng không làm gì được. Ty chức hy vọng Tổng quản chuẩn bị tâm lý trường kỳ chiến đấu.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu. Từ Thế Tích không hề có ý hùa theo mình, có thể kiên định ý kiến của bản thân như vậy thật là hiếm có. Dương Nguyên Khánh không đề cập tới vấn đề Thái Nguyên nữa, hắn buông cây gỗ xuống cười nói:

- Từ tướng quân, mời ngồi!

Hai người ngồi xuống, Từ Thế Tích cẩn thận hỏi:

- Tổng quản, không biết hai bên Lưu, Tống có động tĩnh gì không?

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Từ tướng quân vẫn rất quan tâm chuyện kế phản gián có thành công hay không đúng không?

Từ Thế Tích tỏ vẻ xấu hổ, y hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu:

- Nếu nói không quan tâm thì chỉ là nói dối thôi. Tối qua ty chức trằn trọc cả đêm, mãi tới gần nửa đêm mới ngủ được.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút hỏi:

- Tuy rằng tạm thời ta cũng không biết ý đồ cụ thể của hai người này nhưng từ một số chi tiết có thể thấy được một chút manh mối. Tối qua Lưu Vũ Chu phái người tới quân doanh của Tống Kim Cương chở phần lớn lương thảo đi. Tuy nhiên quân đội của Tống Kim Cương lại không giúp người của Lưu Vũ Chu vận chuyển đi, ngược lại y còn lui binh hai mươi dặm. Chuyện này có chút kỳ quái, ngươi nói xem, tại sao y lại không phái quân của mình giúp vận chuyển lương thực?

- Có lẽ là vì Tống Kim Cương sợ Lưu Vũ Chu sẽ đoạt luôn quân đội của mình, chắc là Tống Kim Cương đã nhận ra được điều gì đó?

- Ta cũng nghĩ như vậy. Lương thực của Lưu Vũ Chu ít nhất cũng cầm cự được nửa tháng, hắn không cần phải vội vàng chuyển lương thực về như vậy. Cho nên chúng ta có thể bước đầu phán đoán ra hai người họ đang nghi ngờ nhau.

Từ Thế Tích nao nao:

- Tổng quản có biết tình hình lương thảo của Lưu Vũ Chu không?

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lộ ra vẻ cười giảo hoạt:

- Ta biết, có lẽ ta còn biết rõ hơn cả bản thân Lưu Vũ Chu.

Trời chạng vạng tối, những chiến mã chạy gấp vọt vào trong thành Du Lâm, tiến thẳng tới hành cung của Lưu Vũ Chu. Mấy tên kỵ binh quay người xuống ngựa trước cửa Hành cung rồi chạy lên bậc thềm hô lớn:

- Chúng ta có việc khẩn muốn gặp bệ hạ!

Trong phòng, Lưu Vũ Chu đang nổi giận đùng đùng đi đi lại lại. Hôm nay y phái người tới mời Tống Kim Cương tới bàn chuyện quân tình, muốn nhân cơ hội này giết Tống Kim Cương, không ngờ Tống Kim Cương lại giả bệnh mà không tới. Rõ ràng là Tống Kim Cương đã nhìn thấu dụng ý của Lưu Vũ Chu, khiến Lưu Vũ Chu vô cùng căm phẫn.

- Ta chia gia sản cho hắn một nửa, lại còn gả cả em gái cho hắn. Không ngờ người này lòng lang dạ sói, thấy thế cục của ta bất lợi liền âm thầm câu kết với Dương Nguyên Khánh. Ta dẫn sói vào nhà, đúng là mắt mù rồi!

Trương Nho Đức ở bên cạnh cẩn thận khuyên ngăn:

- Bệ hạ, sự tình vẫn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy, dù sao thì Tống Vương cũng vẫn giao lương thảo cho chúng ta, y cũng không hề tấn công sau lưng Bệ hạ. Thần nghi ngờ đây là kế phản gián của Dương Nguyên Khánh, cố ý châm ngòi quan hệ giữa Bệ hạ và Tống Vương. Nếu bây giờ Bệ hạ giết Tống Vương thì lại rơi vào kế của địch rồi.

Lưu Vũ Chu thở dài một tiếng, y bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, liệu có như vậy không đây? Kế phản gián của Dương Nguyên Khánh ư?

Lưu Vũ Chu chắp tay sau lưng đi vài bước lại lắc đầu nói:

- Cứ coi như đây là kế phản gián của Dương Nguyên Khánh, vậy Tống Kim Cương có thể nói rõ ràng với ta, đưa thư của Dương Nguyên Khánh cho ta xem, xóa bỏ hiểu nhầm. Vậy mà hắn lại không hề giải thích, điều này chứng tỏ trong lòng hắn vốn đã có suy nghĩ như vậy rồi. Cho dù Dương Nguyên Khánh không dùng kế phản gián thì hắn cũng phản lại ta. Lúc đầu Vương Bạt Tu cũng chính là do hắn giết, hắn đã có tiền lệ phản bội rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới những tiếng ngựa phi nước đại:

- Bệ hạ, Đô Thành có cấp báo!

- Xảy ra chuyện gì sao?

Lưu Vũ Chu lao nhanh ra cửa hỏi.

Một gã lính báo tin chạy tới quỳ xuống, giọng nói bi ai:

- Bệ hạ! Lưu Tử Miêu đầu hàng quân Phong Châu, Đô Thành đã bị quân Phong Châu chiếm lĩnh.

Lưu Vũ Chu chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, trong lòng quặn đau khiến y không thể chịu được. Y hét lớn một tiếng, ngã xỉu. Tất cả mọi người tay chân luống cuống xông lên hô lớn:

- Bệ hạ! Bệ hạ!

Một lúc lâu sau, Lưu Vũ Chu cũng đã mở mắt ra, y thở dài một tiếng:

- Ta đã đoán ra quân Tùy nhất định sẽ tấn công huyện Thiện Dương, nhưng đoán ra thì làm được gì chứ? Trời muốn diệt ta sao?

Trương Nho Đức vội nói:

- Bệ hạ, việc cấp bách hiện giờ là phong tỏa tin tức, không thể để binh lính biết được. Một khi tin tức bị truyền ra ngoài thì mọi chuyện sẽ hỏng hết.

- Tiên sinh, ta nên làm gì bây giờ?

Lưu Vũ chu trong lòng hoản loạn.

Trương Nho Đức thở dài:

- Sự tình đã như vậy, chúng ta cũng chỉ còn cách quyết chiến với Dương Nguyên Khánh mà thôi.

Lưu Vũ Chu cắn răng một cái:

- Nếu như hắn không chịu tiếp chiến, ta sẽ tiến đánh Phong Châu.

Y ngồi dậy ra lệnh:

- Truyền lệnh của ta, ai cả gan dám tiết lộ tin tức ra ngoài, lập tức xử trảm.

Lưu Vũ Chu có hiềm nghi đối với Tống Kim Cương nên phái người tới chuyển phần lớn lương thực từ chỗ đại doanh của Tống Kim Cương về thành Du Lâm. Lúc này bên trong nhà kho thành Du Lâm lương thảo chất như núi, các loại đồ quân dụng như trống trận, cờ trận, cung tên chất đầy kho hàng. Đây là phần lớn lương thực tích cóp được của Lưu Vũ Chu, là số lương thực mà y cướp được từ quận Thái Nguyên và huyện Ly Thạch. Tổng cộng có tám vạn thạch quân lương và hai mươi vạn gánh cỏ khô, ngoài ra còn có hơn năm mươi vạn con dê đang được nuôi ở huyện Thiện Dương chưa mang tới đây.

Để đảm bảo sự an toàn cho kho hàng, Lưu Vũ Chu đã phái tám ngàn trọng binh bảo vệ quanh kho hàng, đồng thời đóng cửa sông trong thành kho hàng lại. Một ngàn ngươi chia thành mười đội đi lại tuần tra bên trong kho hàng, không cho bất cứ người nào đốt đuốc đề phòng hỏa hoạn.

Canh một, các binh sĩ người nào người nấy đều vô cùng buồn ngủ, mấy đội sĩ binh ở trong kho hàng cũng đang đi tuần tra. Trên bức tường thành cao và tháp canh gác cũng có tới mấy trăm sĩ binh đang cảnh giới, không dám sơ suất chút nào. Trước cửa của mỗi dãy nhà kho đều có hai mươi viên sĩ binh đứng canh gác, những sợi xích sắt thật lớn khóa chặt cánh cửa lại, trên đó là ba chiếc khóa thật lớn. Còn chìa khóa được chia ra cho ba người cất giữ, việc canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, không gì có thể lọt vào được.

Nhưng ở kho hàng số một lại xảy ra chuyện lạ thường. Quân Phong Châu đã để lại năm ngàn thạch lương thực trong kho hàng lại, Lưu Vũ Chu suy nghĩ hàng trăm lần vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp. Cuối cùng y chỉ có thể cho rằng quân Phong Châu lúc bỏ chạy do nhà kho quá lớn nên chưa kịp chuyển đi.

Chuyện khác thường đã phát sinh ngay tại kho hàng chứa năm ngàn thạch lương thực này. Ở giữa hai đống lương thực, một mảnh sàn nhà đột nhiên bật lên rồi từ từ được dỡ ra lộ ra một hầm ngầm rộng chừng hai thước dài ba thước. Từ trong hầm có một người thò đầu ra, gã quan sát bốn phía một lát rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Tiếp đó là người thứ hai, người thứ ba, có tới mấy chục người từ dưới hầm ngầm chui lên, bọn họ chuyển những thùng dầu hỏa ra ngoài. Địa đạo này thông tới ngoài thành, đây là mẹo cũ đã thiêu rụi quân Đột Quyết ở thành Đại Lợi. Mặc dù quân Lưu Vũ Chu rất cẩn thận, chúng cũng đã phái người kiểm tra mặt đất trong kho hàng nhưng bọn họ lại không thể vì kiểm tra mặt đất mà chuyển năm ngàn thạch lương thực này ra chỗ khác. Còn địa đạo này lại nằm ở giữa đống lương thực, bốn phía bị đống lương thực trùm kín.

Hành động của mấy sĩ binh quân Tùy rất nhanh nhẹn. Bọn họ đặt một chiếc thang lên trên đống lương thực rồi trèo lên tưới dầu hỏa lên trên đống lương thực, lên trên vách tường, đặt những bao tải đã được ngâm qua dầu ở khắp nơi. Bọn họ hành động ở bên trong còn đám lính canh gác ở bên ngoài lại không hề phát hiện ra. Nửa canh giờ sau, hơn trăm thùng dầu hỏa đã được rải khắp kho hàng.

Các sĩ binh bắt đầu nhanh chóng rút lui, tên sĩ binh cuối cùng đánh lửa kêu ‘Xẹt’ một tiếng, một ngọn lửa xuất hiện trên tay gã, gã châm lửa vào một tấm vải dầu rồi ném ra. Miếng vải dầu bén lửa sang dầu trên đống lương thực, ngọn lửa màu xanh lam bắt đầu lan ra nhanh chóng.

Đám sĩ binh đóng tấm sàn lại, hàng chục người nhanh chóng chui qua con đường hầm dài trăm trượng này để ra ngoài. Lối ra của con hầm này nằm ở trong một rừng cây ngoài thành. Lúc này, ba dặm ngoài bờ sông Hoàng Hà có một con thuyền lớn ngàn thạch đang bỏ neo.

Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, khói đặc cuồn cuộn, các sĩ binh ở bên ngoài cũng đã phát hiện ra đám cháy. Keng! Keng! Keng! Những tiếng chuông cảnh báo kêu vang. Tám ngàn lính canh gác loạn cả lên, có người chạy về chỗ Lưu Vũ Chu bẩm báo, những sĩ binh khác đều chạy tới con kênh gần đó lấy nước dập lửa. Nhưng điều không may là, cửa chính của nhà kho đã bị xích sắt và ba chiếc khóa lớn khóa lại rồi, mà một chiếc chìa khóa trong số đó lại ở trong tay Lưu Vũ Chu. Bọn họ không có cách nào để vào trong cả, chỉ có thể tạt nước ở bên ngoài nhưng chẳng có chút tác dụng nào.

Được thế gió, ngọn lửa lại càng mạnh hơn, xuyên cả lên nóc kho hàng, bùng lên cao hơn mười trượng. Quân Phong Châu đã tính toán cẩn thận hết rồi, bọn họ để lương thực ở góc phía đông của kho hàng, như vậy ngọn lửa lớn sẽ mượn thế gió đông nam mà nuốt về hướng tây bắc, châm cháy kho hàng số hai chỉ cách đó một trượng nữa, chẳng bao lâu thì ngọn lửa sẽ lan sang kho hàng số ba. Thế lửa mãnh liệt, đám lính cứu hỏa bắt đầu hoảng sợ chạy trốn.

Lưu Vũ Chu nhìn ngọn lửa cháy ngút trời phía trên kho hàng thì sốt ruột hét lớn:

- Cứu hỏa! Toàn bộ quân đội đi cứu hỏa, mang toàn bộ lương thực ra đây cho ta.

- Bệ hạ! Ngọn lửa quá lớn, các huynh đệ không thể vào trong được!

Lưu Vũ Chu tuyệt vọng ngồi xuống đất khóc không ra nước mắt. Y biết lần này thì thật sự xong rồi, ngay cả lương thực cho ngày mai cũng không kiếm đâu ra được nữa.

Ngọn lửa ngút trời khiến hơn mười vạn quân đóng ngoài thành bừng tỉnh, các binh sĩ đều tụ tập hết ngoài doanh trại nhìn về phía đám lửa lớn. Lúc này, tin tức huyện Thiện Dương bị quân Tùy chiếm đóng đã truyền đi khắp nơi, có người hét lớn:

- Quân lương không còn, nhà cũng không còn, mọi người bây giờ không chạy còn đợi tới khi nào nữa?

- Ba mươi vạn quân Phong Châu đã đánh tới rồi!

Thám tử của quân Phong Châu trà trộn vào trong đám quân tung đủ các loại tin, sợ rằng cứ kéo dài như vậy lòng quân sẽ dao động, sĩ khí giảm xuống tới mức thấp nhất. Những sĩ binh đóng quân ở ngoài thành vốn đã không phải là quân đội nòng cốt của Lưu Vũ Chu, phần lớn họ đều là những dân phu mà y bắt được nên họ vốn dĩ đã không muốn bán mạng. Hiện giờ ngay cả lương thực cũng không còn nữa, lòng quân đã bắt đầu tan rã rồi.

Đầu tiên là xuất hiện tình trạng binh lính bên ngoai tháo chạy, giống như tuyết lở vậy, một người chạy trốn lại kéo theo mười người nữa muốn trốn, mười người lại kéo theo tới trăm người. Số binh sĩ bỏ lại vũ khí chạy trốn ngày càng đông, hàng nghìn người, hàng vạn người. Quan quân quát mắng không được, một viên quan quân giết liền một lúc hai người để cảnh cáo nhưng lại khiến các sĩ binh vô cùng phẫn nộ rồi cuối cùng bị chết trong loạn đao.

Cuộc chạy trốn quy mô lớn cuối cùng cũng nổ ra.

Đúng lúc này, ba vạn kỵ binh tinh nhuệ của Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở cách đó chừng năm dặm. Nhìn ngọn lửa lớn ngút trời, Dương Nguyên Khánh hạ lệnh:

- Đóng cửa thành lại, không cho quân trong thành chạy trốn.

Ba vạn kỵ binh ùn ùn bao phủ cả trời đất đánh tới thành Du Lâm, giống hệt như sấm rền cuồn cuộn trong đêm vậy.

Trời dần dần sáng, từng đội từng đội quân của Lưu Vũ Chu từ trong thành đi ra đầu hàng. Mười mấy viên đại tướng cùng thần tử của Lưu Vũ Chu quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, viên tướng cầm đầu Phan Luân giơ cao đầu của Lưu Vũ Chu lên :

- Lưu Vũ Chu bạo ngược bất nghĩa, giết hại dân chúng Mã Ấp, chúng ty chức không thể nhẫn nhịn được nữa. Nay xin lấy đầu y dâng lên Tổng quản, nguyện dốc sức vì Tổng quản.

Dương Nguyên Khánh cười cười trấn an bọn họ:

- Ta biết các ngươi đều là người trung nghĩa, đi theo Lưu Vũ Chu cũng là vạn bất đắc dĩ. Sở dĩ ta không tấn công chính là vì không muốn biến quận Mã Ấp thành cảnh hoang tàn. Đa số mọi người ở đây đều là cường hào Mã Ấp, Nhạn Môn, hy vọng mọi người có thể giúp ta an dân, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.

Mọi người mừng rỡ, cùng nhau cao giọng nói:

- Chúng ty chức nguyện thay Tổng quản an dân!

Lúc này, một gã lính báo tin chạy tới bẩm báo:

- Khởi bẩm Tổng quản, quân đội Tống Kim Cương đã rút lui về phía nam, y có để lại một bức thư cho Tổng quản.

Tên lính đó dâng bức thư lên cho Dương Nguyên Khánh, hắn mở bức thư ra, trong thư chỉ có một câu:

- Nguyện tới phía nam Thái Nguyên, thay Tổng quản áp chế quân đội phía bắc.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, Tống Kim Cương quả nhiên biết thời thế. Hắn nhận lấy đầu của Lưu Vũ Chu, giao cho thân binh Giáo Úy đứng bên cạnh:

- Lấy hộp gấm cất giữ cẩn thận, phái người mang tới Giang Đô dâng lên Hoàng Thượng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.