[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 12-Chương 48 : Lừa dối trong gia tộc




Tất cả những người đi theo Dương Huyền Cảm tới Quan Trung đều được phong chức quan, riêng chỉ Tạ Tư Lễ vẫn là thân phận trợ tá như xưa, không có nửa chức quan, hơn nữa đã dần dần bị loại trừ ra vòng quyết sách, Dương Huyền Cảm về cơ bản không hề nghe đề nghị của y. Hai ngày nay khi Dương Huyền Cảm bị vây bởi một kiểu núi cùng nước cạn, cầu kiến của Tạ Tư lễ liền khiến ông ta nhớ tới việc lúc trước hiến kế giành Quan Trung.

- Cho ông ta vào!

Chỉ chốc lát, Tạ Tư Lễ đi vào, khom người về phía Dương Huyền Cảm thi lễ:

- Tham kiến Sở Công!

- Tạ ơn tiên sinh, có chuyện gì muốn gặp ta sao?

Dương Huyền Cảm cố gắng giữ nguyên thái độ khách khí này. Lúc này, đứa con lớn của Dương Huyền Cảm Dương Tuấn cũng xuất hiện rồi, y đứng ngay cạnh thay cha sửa sang lại công văn, nghe nói Tạ Tư Lễ tới, trong lòng Dương Tuấn đã sinh ra sự cảnh giác. Y không nói gì, ngồi trong một góc, giống như một người giám thị, Tạ Tư Lễ thật sự là không thoải mái.

Y nhịn trong lòng sự chán ghét với Dương Tuấn, nói với Dương Huyền Cảm:

- Ty chức hôm nay đi thăm hỏi Vi Tế, muốn mời ông ta xuống núi giúp đỡ Sở Công.

Vi Tế là gia chủ của Vi thị, Thái Thường Tự Khanh của triều Tùy, ông ta được giữ lại ở Trường An phụ tá Dương Hựu đại vương. Sau khi thành Trường An bị phá, Vi Tế liền ẩn cư ở trong Vi phủ, Dương Huyền Cảm nhiều lần tới bái kiến, ông ta đều trốn không gặp. Dương Huyền Cảm nghe nói Tạ Tư Lễ cũng gặp được Vi Tế, đột nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên. Nếu gia tộc Vi thị đứng đầu sĩ tộc Quan Lũng đồng ý ủng hộ chính mình, như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới sĩ tộc Quan Lũng khác cũng ủng hộ mình, thế cục chưa hẳn không thể xoay chuyển.

- Ông ta nói thế nào?

Dương Huyền Cảm vội vàng hỏi.

Dương Tuấn ở bên cạnh bĩu môi, y không thể hiểu cha vì sao vẫn có thể phấn chấn như vậy? Cha mấy lần tới nhà thăm hỏi Vi gia đều không gặp, Tạ Tư Lễ tới nhà Vi gia liền gặp được, cái này không phải là một kiểu sỉ nhục với cha hay sao? Nhưng Dương Tuấn không hé răng, y cũng không muốn nghe kết quả lần thăm hỏi của Tạ Tư Lễ như thế nào.

Tạ Tư Lễ cúi người nói:

- Vi các lão nói, nếu ông ta công khai nhậm chức cũng có thể, nhưng ông ta có một điều kiện.

- Ông ta có điều kiện gì?

- Vi các lão cho rằng con cháu Dương gia đã nắm giữ quá nhiều chức vị quan trọng. Ông ta hy vọng Sở Công cắt giảm ít nhất 60% trở lên. Ông ta nói…

- Đủ rồi!

Dương Huyền Cảm quát lớn một tiếng, mặt sầm xuống như nước, Vi Tế chẳng qua là một quan lớn bình thường thôi. Từ trước khi ở trong triều địa vị không bằng mình, cũng không phải là Thái Sơn Bắc Đẩu như Cao Quýnh, Tô Uy, chẳng qua là ỷ vào một gia tộc danh vọng, không ngờ muốn mình cắt giảm 60% con cháu Dương thị, ông ta có tư cách gì đề ra yêu cầu như vậy? Người này không đáng nói đến!

Trong lòng Dương Huyền Cảm cực kỳ căm tức, liền lạnh lùng nói với Tạ Tư Lễ:

- Sau này không có sự cho phép của ta, không được tự tiện đến thăm hỏi những thế gia danh môn này. Đi đi! Chuyện này dừng ở đây!

Tạ Tư Lễ thở dài trong lòng, y muốn mượn lời của Vi gia để chỉ ra khuyết điểm và vấn đề còn tồn tại lớn nhất của Dương Huyền Cảm. Dương Huyền Cảm rất coi trọng con cháu Dương thị, con cháu Dương thị gần như nắm giữ tất cả quận Quan Trung cùng với chức vị quan trọng trong triều, mới dẫn tới sự bất mãn lớn cho các đại thế gia Quan Lũng. Không có ai dốc sức vì Dương Huyền Cảm, nếu những con cháu Dương thị đều giỏi giang thì cũng đành vậy, đằng này đại đa số đều là hạng người ngu xuẩn tham lam, ra sức bóc lột nhân dân, khiến nhân dân oán giận sục sôi.

“Nếu Dương Huyền Cảm vẫn không biết quay lại, ông ta sẽ bị hủy hoại trong tay của gia tộc!

Đây là lời nguyên gốc của Vi Tế nói cho y biết.

Nhưng sự cố chấp của Dương Huyền Cảm và sự không tín nhiệm đối với mình, khiến Tạ Tư Lễ có chút tuyệt vọng. Mặc dù y chỉ là phụng mệnh đến phụ tá Dương Huyền Cảm, nhưng y đối với bản thân Dương Huyền Cảm cũng không có tâm huyết lớn. Cơ nghiệp Dương Huyền Cảm sáng lập cũng có một phần công lao của y, y không hy vọng Lý Uyên cướp đi cơ nghiệp này.

Y thở dài một tiếng, cũng không cần hành lễ, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng hừ nặng trịch bất mãn của Dương Huyền Cảm đối với thái độ vô lễ của y.

- Phụ thân cần phải nhìn thấu người này đi!

Dương Tuấn không để lỡ cơ hội mà nói chen vào:

- Phụ thân ba lần thăm hỏi Vi Tế, ông ta không chịu gặp, mà Tạ Tư Lễ đi thăm hỏi người này, không ngờ ông ta lại gặp, cái này không phải là sỉ nhục phụ thân sao? Tạ Tư Lễ dựa vào cái gì mà sĩ diện còn lớn hơn cả phụ thân?

Dương Huyền Cảm bực bội trong lòng, ông ta khoát khoát tay:

- Ta đã không cần người này, con cũng không cần lại đề cập tới y. Hiện tại đã là cuối tháng tư, thuế thu vào như thế nào, có thể đủ chi phí quân sự chưa?

Trước mắt Dương Tuấn đảm nhiệm Hộ bộ Thị lang, chủ quản thu chi tiền lương của Quan Trung, mà Hộ Bộ Thượng Thư là nguyên Thái Thú quận Thượng Lạc Trương Tế, nhân vật mấu chốt giúp đỡ Dương Huyền Cảm Đông Sơn tái khởi. Trương Tế đảm nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư, nhưng quyền lực thực sự của Hộ Bộ nằm trong tay Dương Tuấn, quyền sở hữu tài sản của Trương Tế bị mất quyền lực, gần như thành một chức quan nhàn hạ.

Tuy nhiên Dương Tuấn đã đảm nhiệm chức Huyện lệnh Thượng Đảng quá nhiều năm rồi, sau này lại đảm nhiệm Lễ Bộ lang trung, y đảm nhiệm Hộ bộ thị lang cũng hợp quy cách.

Y vội vàng khom người nói:

- Chủ yếu là quận Phù Phong bị huynh đệ Đậu thị khống chế. Mặt khác còn có một vài quan hệ hộ tịch không thẳng thắn, cho nên thuế thu vào không lý tưởng. Con sẽ mau chóng thẩm duyệt hộ tịch, phụ thân nhanh chóng đôn đốc các huyện trưng nộp thuế. Hơn nữa không cho phép bọn họ tùy ý miễn giảm thuế phú của nhà giàu.

Dương Huyền Cảm không nói gì, y biết nếu lại truy cứu đến cùng, vấn đề sẽ xuất hiện, là ai đang tùy ý miễn giảm thuế phú của nhà giàu, là Huyện lệnh các huyện, Huyện lệnh các huyện đó là ai? Con cháu Dương gia, lại trở về với đề nghị vừa rồi của Tạ Tư Lễ.

Dương Huyền Cảm bất đắc dĩ thở dài. Thực sự y cũng biết con cháu Dương gia chiếm vị trí cao chức vụ quan trọng làm mọi người căm ghét, nhưng y cũng không có cách nào, nếu không dùng con cháu Dương thị, y còn có thể tin tưởng ai?

Tạ Tư Lễ từ trong phủ đi ra, đúng lúc gặp Trương Tế vội vàng đi tới, bởi vì quan viên của Dương Huyền Cảm không đủ, bởi vậy trung tâm của toàn bộ triều đình chỉ bố trí ở tỉnh Thượng Thư, Tả Hữu Phó Xạ cũng không cần. Dương Huyền Cảm đảm nhiệm Thượng Thư Lệnh, bên dưới thiết lập Lục Bộ Thượng Thư, Trương Tế được phong làm Hộ Bộ Thượng Thư, phụ trách quyền sở hữa tài sản. Nhưng trên thực tế quyền sở hữu tài sản là nắm giữ ở trong tay Dương Tuấn con trai Dương Huyền Cảm, quyền lực của y vừa bị mất, trong lòng Dương Huyền Cảm có chút áy náy, lại phong cho y thành Kinh Triệu Phủ Doãn, phụ trách trị an hai huyện Trường An.

- Tư Lễ! Sở Công có ở đây không?

Trương Tế hỏi, Tạ Tư Lễ đáp:

- Có! Ta vừa rồi còn gặp Sơ công! Trương Thượng Thư, xảy ra chuyện gì sao?

Tạ Tư Lễ nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Tế, liền lo lắng mà hỏi han:

- Mỗi ngày đều xảy ra đại sự, nếu Sơ công không ép buộc con cháu Dương gia, ta sẽ không làm nữa!

Trương Tế nổi giận đùng đùng nói.

Lại là con cháu Dương gia, Tạ Tư Lễ thở dài một tiếng, chắp tay vái, nghênh ngang mà đi.

Trương Tế đi thẳng. Chiều hôm nay phát sinh một việc lớn, suýt nữa phổi của y muốn nổ tung ra. Nếu Dương Huyền Cảm không mặc kệ, y sẽ buông tay mặc kệ, vẫn làm Thái Thú quận Thượng Lạc như trước.

Trương Tế đi tới trước thư phòng của Dương Huyền Cảm, thị vệ thay y bẩm báo, một lát sau y đã vào thư phòng. Trong thư phòng chỉ có một mình Dương Huyền Cảm, y biết quan hệ của Dương Tuấn và Trương Tế không tốt, liền để Dương Tuấn rời đi từ cửa sau.

- Đạt Chi huynh làm sao mà vẻ mặt không vui vậy, xảy ra chuyện gì sao?

Dương Huyền Cảm vừa cười vừa nói.

- Ta biết Sở công bận, nếu là chuyện nhỏ thì ta sẽ không tìm Sở công?

Trương Tế ngồi xuống, chưa nguôi cơn giận, sắc mặt không che giấu vẻ bất bình:

- Đêm qua, chùa Cảm Nghiệp đã xảy ra vụ án diệt môn, toàn bộ bảy mươi ni cô bị cưỡng hiếp và giết chết. Tung tích của ba mươi ni cô không thấy đâu.

Sau khi Dương Huyền Cảm chiếm giữ Trường An, để cắt giảm chi phí, liền làm mới hoàng cung, thả một đám cung nữ về nhà, nhưng có một đám cung phi đều là được Văn Đế sủng ái từ trước. Tuổi cũng chưa quá ba mươi, Dương Huyền Cảm cũng khó có thể sắp xếp bọn họ, liền để bọn họ tập thể xuất gia ở chùa Cảm Nghiệp, khoảng ba mươi người.

Dương Huyền Cảm giật mình, điều này thật sự là chuyện lớn, dù sao cũng là phi tử của Tùy Văn Đế, nếu bị kẻ cắp cướp đi cưỡng hiếp, Dương Huyền Cảm sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, có thể dẫn đến công phẫn.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, là người nào gây nên?

Dương Huyền Cảm vội vàng hỏi.

- Ta nhận được một báo án sáng nay, đã truy xét một ngày, cuối cùng đã tìm ra hung thủ, cũng tìm ra tung tích của tốp ni cô cung nữ. Sở Công biết là người nào gây ra sao?

Trong lòng Dương Huyền Cảm có cảm giác không ổn, ở Trường An có thể có người gan to giết người và bắt cóc cung phi như vậy, e rằng chỉ có con cháu Dương gia, y thầm cầu nguyện việc này và Dương gia không có quan hệ gì, hồi hộp hỏi:

- Là ai?

- Là con trai của Triệu Quốc Công gây ra!

Trương Tế lạnh lùng nói:

- Tốp ni cô cung nữ đó đang ở trong phủ của Triệu Quốc Công.

Trong lòng Dương Huyền Cảm lập tức chìm vào vực sâu, Triệu Quốc Công chính là em họ Dương Huyền Kính của y, phong chức Đại soái Đồng Quan, phụ trách quản lý 50 nghìn quân đội, phụ trách phòng ngự Đồng Quan và Bồ Tân Quan. Y biết người em họ này háo sắc, lại không ngờ tới y cả gan làm loạn như thế, bắt cóc cung phi.

- Đạt Chi huynh đi đòi người bọn họ chưa?

Dương Huyền Cảm giận giữ hỏi.

- Đi rồi! Bị con trai của y lệnh cho binh lính đánh đuổi.

Trương Tế kéo tay ra, lộ ra một số vết bầm tím trên cánh tay mình. Thể diện của Dương Huyền Cảm lại cũng không nén được giận giữ, bỗng nhiên đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta tự mình đi đòi người, ta sẽ cho Đạt Chi huynh một lời giải thích.

Dương Huyền Cảm tự mình dẫn năm nghìn quân vây quanh phủ đệ của Dương Huyền Kính. Phủ đệ của Dương Huyền Kính chính là phủ đệ của Dương Chiêu, được Dương Huyền Cảm thưởng cho Dương Huyền Kính. Trong ánh lửa rừng rực, mấy ngàn binh lính trang bị võ trang đầy đủ, đao gươm sáng bóng, xếp thành hàng đứng ở hai bên bậc thang ở cửa chính.

Một nhóm nữ ni cô được binh lính lục soát thấy ở bên trong phủ, một đám nước mắt đầm đìa, khổ sở đáng thương, một tên Giáo Úy chạy lên:

- Bẩm báo Sở Công, cung nữ ni cô đều tìm thấy rồi.

Chứng cớ vô cùng chính xác, trong lòng Dương Huyền Cảm vô cùng căm tức, lập tức ra lệnh nói:

- Để họ lên xe, trước tiên đưa về cung sắp xếp tạm thời.

Lúc này, trong tiếng chửi rủa, con thứ của Dương Huyền Kính là Dương Lĩnh và hơn một trăm danh thủ bị bắt ra ngoài, đêm qua, chính là bọn họ giết người ở chùa Cảm Nghiệp, giết chết hơn bảy mươi ni cô, bắt cóc ba mươi cung phi đang xuất gia.

- Lũ chó các ngươi. Buông tay! Bố phải làm thịt toàn bộ các ngươi!

Dương Lĩnh gào thét, bị mấy tên binh lính trói tay, lôi ra ngoài. Dương Lĩnh khoảng hai bảy hai tám tuổi, bản thân không phải là một người ăn chơi trác táng, cũng đọc không ít sách, nhưng trong thâm tâm của mỗi người đều có một mặt thiện hoặc ác. Khi y không chịu trói buộc, khi y làm việc ác không phải trả bất cứ giá gì, ác ma ẩn sâu trong thâm tâm y liền bị phóng ra.

Dương Lĩnh được phong làm Huyện công huyện Võ Công, đảm nhiệm Tả Kiêu Vệ Tướng quân. Y đang ỷ vào quyền thế của cha mình là Dương Huyền Kính mà ngang ngược, không chuyện ác nào không làm. Y biết chủ ý của phụ thân luôn luôn đánh vào cung phi tử trong Hoàng cung, nhưng Hoàng cung do Tạ Ánh Đăng phụ trách quản lý, phòng vệ nghiêm mật, y không có cơ hội.

Y liền đánh mắt sang thân hình của ba mươi người cung phi xuất gia của chùa Cảm Nghiệp, đêm qua cướp các cô trở về trong phủ.

Dương Lĩnh bị ấn quỳ xuống đất, y vừa nhấc đầu, lập tức phát hiện người trên ngựa không ngờ là chủ nhân, vẻ mặt tức giận đang dõi theo y. Dáng vẻ kiêu ngạo của y lập tức sợ tới mức héo hắt đi, y biết rõ mình đã làm chuyện gì, liền quỳ trên mặt đất van nài khổ sở:

- Chủ nhân, cháu chỉ là bướng bỉnh nghịch ngợm, lần sau cũng không dám nữa, cầu xin chủ nhân tha cho cháu lần này.

Dương Huyền Cảm cũng biết, những người cùng dòng họ nếu không ép buộc thật sự không được, lần này là cướp cung phi, còn dám đánh Trương Tế. Trương Tế không chỉ là ân nhân của y, còn là nguyên lão khởi sự. Nếu không nói với Trương Tế một lời giải thích, không biết sẽ lạnh giá trái tim bao nhiêu người, y quyết định lợi dụng việc giết gà dọa nhỉ này, dùng Dương Lĩnh cảnh báo tới người gia tộc càng ngày càng kiêu ngạo.

- Câm miệng!

Dương Huyền Cảm gầm lên một tiếng, chỉ vào một nghìn thủ hạ phía dưới nói:

- Đánh chết hết cho ta!

Lại chỉ vào Dương Lĩnh:

- Mang y kéo ra ngoài, đánh 100 trượng.

Bọn lính như sói như hổ, mang hơn 100 người đè xuống đánh, kêu khóc không ngừng. Lát sau, mang hơn 100 thủ hạ của Dương Lĩnh đánh chết hết. Dương Lĩnh tuy chỉ là trọng trách, nhưng vì bình thường y làm việc ác quá nhiều, khiến cho trong lòng bọn lính cực kỳ căm hận y. Rất nhanh, một tin tức không vui truyền tới, Dương Lĩnh khi đánh tới 70 gậy đã không chống cự nổi, đã bỏ mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.