[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 12-Chương 38 : Tung ra mồi nhử




Trong chốc lát, một tên Ưng Nô tay cầm ống thư màu đỏ hối hảo chạy đến:

- Tổng quản, Hà Khẩu cấp báo!

Màu đỏ chói mắt của ống thư này làm Dương Nguyên Khánh cảm thấy dự báo một điềm xấu. Hắn nhận lấy hộp thư, từ trong lấy ra một mảnh vải lụa. Tin tức từ thành Hà Khẩu đến làm cho lo lắng của hắn thành hiện thực. Huyện Vĩnh Phong bị bảy chục ngàn đại quân Đột Quyết công phá, mười ngàn quân giữ thành lần lượt chết gần bảy tám ngàn người, đốc quân Hạ Lục Giáp bỏ mạng trong vòng vây, ba ngàn tàn quân còn lại do Thôi Phá Quân dẫn đầu rút lui tới thành Hà Khẩu.

Dương Nguyên Khánh thở dài thật sâu, hắn có thể tưởng tượng được sự ác liệt của chiến tranh ở thành Vĩnh Phong. Mười ngàn quân mà chết trận bảy tám ngàn người, ngay cả chủ tướng cũng chết trận. Hạ Lục Giáp chính là Dương Thất Lang của ngày trước. Y là một huynh đệ chết trận đầu tiên trong mười tám vệ thiết ảnh.

Nhưng lúc này Dương Nguyên Khánh đã không kịp để đau thương, tình thế nghiêm trọng bày ra trước mắt hắn. Cha con Bùi Nhân Cơ của thành Hà Khẩu và một vạn tám ngàn quân giữ thành không thể giữ nổi cửa ải cuối cùng. Nếu Thành Hà Khẩu thất thủ, như vậy cổng chính thông tới quận Linh Võ sẽ được mở ra. Sáu thành trì của quận Linh Võ đều tương đối thấp bé, căn bản không thể chống nổi các thiết bị tiến công của quân Đột Quyết công thành.

Dương Nguyên Khánh biết mình nhất định phải đưa ra quyết định. Hắn trầm ngâm một lát, liền quyết đoán hạ lệnh:

- Lập tức truyền hung tin tới thành Cửu Nguyên, lệnh Tô Liệt bỏ thành Cửu Nguyên, hợp với Lý Tĩnh, trợ giúp thành Hà Khẩu.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn thoáng qua hơn một ngàn quân Tùy đang sửa tường thành. Hắn hạ mệnh lệnh thứ hai:

- Phá hủy tất cả máy bắn đá ở thành bên ngoài, lệnh tất cả rút về thành bên trong, bỏ thành ngoài.

Mệnh lệnh này làm các tướng sĩ không hiểu. Chỗ tường thành sụp đổ của thành ngoài có thể sửa lại, phần lớn máy bắn đá đều không hư tổn gì, vẫn có sức sát thương cực lớn, tại sao phải bỏ thành?

Một đám lãnh tướng ào ào chạy lên trước, hướng về Dương Nguyên Khánh cầu khẩn:

- Tổng quản, chúng tôi có thể bảo vệ thành ngoài, không thể bỏ được!

Dương Nguyên Khành ngước nhìn đôi mắt chờ đợi và cầu khẩn, hắn lắc đẩu:

- Ta biết mọi người có thể giữ thành, nhưng mọi người có thể không biết, thành Vĩnh Phong đã bị công phá. Vì muốn kéo quân chủ lực của Đột Quyêt ở lại thành Đại Lợi, chúng ta buộc phải bỏ thành ngoài, dùng nó làm mồi nhử vây bắt quân chủ lực Đột Quyết. Đây chính là chiến lược nhượng bộ bắt buộc. Mọi người không cần xin chiến đấu nữa, nghe lệnh lui lại đi!

Mọi người yên lặng lui xuống, một đội quân Tùy và dân đoàn đang khuân vác các loại vật tư. Bắt đầu men theo cầu treo lui khỏi nửa vòng tròn về thành bên trong. Nỏ sàn và pháo đá cũng đồng thời rút khỏi, hàng trăm binh lính tưới dầu lên máy bắn đá, bắt đầu đốt lửa, trên đầu thành ngoại ngọn lửa vẫn bùng cháy mãnh liệt.

Tần Quỳnh cau mày hỏi Dương Nguyên Khánh:

- Tổng quản rút lui như vật có thể dụ được người Đột Quyết không?

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Huynh không hiểu vị trí của thành Đại Lợi trong lòng người Đột Quyết. Tòa thành trì này chính là một tấm bia ô nhục trong lòng bọn họ. Ta rất rõ về Đốt Cát này, y cực kỳ kiêu ngạo. Lãnh tướng Đột Quyết khác có lẽ muốn đốt sạch cướp sạch. Nhưng đối với y, phải san bằng thành Đại Lợi cũng phải lấy cho được đầu của ta, còn quan trọng hơn nhiều so với đánh cướp. Y nhất định ở lại cướp thành Đại Lợi.

Tần Quỳnh trầm tư một hồi rồi nói:

- Y có thể dùng binh pháp, rời khỏi thành Đại Lợi đi đánh nghi binh thành Hà Khẩu. Tổng quản bỏ thành Đại Lợi, đi viện trợ thành Hà Khẩu, sau đó lại trở về tấn công thành Đại Lợi cũng dễ dàng, ti chức cho rằng y rất có thể áp dụng sách lược như vậy.

- Huynh nói không sai, cho nên ta mới bỏ thành ngoài. Chủ lực của y đặt ở thành ngoài. Ta muốn dựa vào sức hấp dẫn của thành ngoài, một khi y nuốt chuẩn miếng mồi này, thì rất khó nhả ra.

Dương Nguyên Khánh cười vỗ lên vai của Tần Quỳnh bước nhanh vào thành nội. Tần Quỳnh vẫn cảm thấy có chút không ổn, lại đuổi theo Dương Nguyên Khánh hỏi:

- Nếu quân Đột Quyết không chế được thành ngoài, lại chia một bộ phận quân đi trợ giúp Hà Khẩu. Nguy hiểm này, tổng quản không nghĩ tới sao?

Dương Nguyên Khánh dừng lại, quay đầu nhìn y, trong mắt lộ ra một nụ cười giảo hoạt:

- Đây chính là chuyện ta hy vọng xảy ra.

Sau khi quân Tùy bỏ thành ngoài. Quân Đột Quyết quan sát sau một ngày, dưới yểm trợ của sương mù dày đặc ngày hôm sau chiếm lĩnh thành ngoài. Thủy Tất Khả Hãn cũng không nóng lòng tiến công, mà lệnh cho quân đội phá hủy tất cả kiến trúc trong thành ngoài, biến thành ngoài thành bình địa, rồi lệnh một nửa đại quân tiến vào giữ thành ngoài, chuẩn bị tiến công thành trong. Vì để gia tăng áp lực cho Dương Nguyên Khánh, nhanh chóng khai thông con đường Nam hạ. Thủy Tất Khả Hãn lệnh Vạn phu trưởng Đạt Mạn dẫn ba chục ngàn quân tiến đến trợ giúp A Sử Na Đốt Bật tiến công thành Hà Khẩu.

Chiến dịch của thành Đại Lợi trong trạng thái giằng co, nhưng cả chiến cuộc thành Phong Châu lại bị xoay chuyển trong một thôn nhỏ.

Ở tây nam thành Đại Lợi ngoài một trăm năm mươi dặm có một thành trì gọi là An Nguyên, trong khu hành chính quận Ngũ Nguyên. Chỗ này gọi là huyện An Nguyên, là nơi sinh sống của hơn một ngàn hộ gia đình. Thành trì không lớn, có thể chứa hơn hai ngàn hộ dân, số còn lại đều là thôn xóm hình thành ở hai bên ba con mương máng. Chỗ này đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, có ruộng tốt vạn khoảnh, là huyện có sản lượng sản xuất lương thực lớn trọng yếu của huyện Ngũ Nguyên.

Huyện An Nguyên xung quanh ngoại trừ đồng ruộng bao la ra, còn có một dãy đồi núi nhấp nhô. Trên đồi núi rải rác những khu rừng rậm, khu nhỏ nhất là khoảng trăm mẫu, có hàng chục khu như vậy, tựa như một viên đá lục tùng xinh đẹp được khảm nạm ở bình nguyên Hà Sào, trên mãnh đất phì nhiêu bao la này.

Giống như huyện khác, cư dân huyện An Nguyên hai tháng trước đều lục tục giải tán đi quận Linh Võ. Huyện An Nguyên là một tòa thành trống, các thôn trang cũng trở nên hoang tàn vắng vẻ. Đêm đến, nơi này trở thành yên lặng dị thường.

Nhưng quân Đột Quyết tiến đến lại đánh phá sự yên tĩnh này. Thủy Tất Khả Hãn lệnh Vương thúc A Sử Na Côn Cát dẫn ba vạn quân phá hủy thành trì, thôn trang và đồng ruộng trong Phong Châu. A Sử Na Côn Cát chia mười đường, từ ba đường đông; trung; tây để nam hạ, quét ngang qua các huyện Phong Châu. Chỗ đại quân đi qua, thành trì sụp đổ, thôn trang đốt hủy, đồng ruộng bị giẫm lên, tất cả nền văn minh nông nghiệp đều biến mất dưới gót sắt của đội quân thảo nguyên.

Nhưng rất nhanh, tình huống dị thường xảy ra. Hai đội quân Đột Quyết càn quét ở Đông Lộ huyện Ô Hải lần lượt bị quân Tùy tiêu diệt, bị chém giết hơn sáu ngàn người. Tin tức này làm A Sử Na Côn Cát vô cùng tức giận, y thề phải giết chết toàn bộ quân Tùy mới làm tan lửa hận trong lòng y.

Huyện An Nguyên thuộc phạm vi quân Đột Quyết càn quét. Ba đội quân Đột Quyết đi từ Bắc sang Nam, lại từ Nam sang Bắc, liên tiếp tiến hành năm lần càn quét, Trong phạm vi sáu mươi dặm toàn bộ thôn trang và thành trì đều phá hủy.

Sáng sớm, sương mù bao phủ vùng quê. Sương mù màu trắng ngà dường như một lớp màn từ trên trời rớt xuống, làm cho giữa đất trời trở nên một mảnh trắng xóa mù mịt. Xa xa rừng cây, thôn trang và sông ngòi đều bị lớp màn che phủ, chỉ có đi tới trong vòng một trăm bước, mới phát hiện một cái mương máng. Đi lại gần thêm, bên cạnh cái mương máng phát hiện một đại doanh của người Đột Quyết. Lều giăng không nhiều, chỉ có trăm cái, một đám chiến mã được cột bên cạnh doanh trại. Từ số lượng chiến mã có thể suy đoán số lượng của quân Đột Quyết, chỉ có một ngàn người. So với một đội quân Đột Quyết bình thường thì ít hơn nhiều.

Mấy tên kỵ binh thám báo quân Tùy xuất hiện cách doanh trại không xa. Sau khi bọn họ quan sát, liền chạy về hướng Nam.

Bọn họ chạy ra hướng Nam chừng hai mươi dặm, chạy thẳng vào trong một khu rừng rậm. Trong khu rừng rậm, một đội quân đang ẩn nấp, chừng năm ngàn người, chính là năm ngàn kỵ binh do Lý Tĩnh dẫn đầu.

Nhiệm vụ Lý Tĩnh nhận được từ Dương Nguyên Khánh là tiêu diệt đám quân nhỏ Đột Quyết trong địa giới Phong Châu. Mười nhánh quân càn quét của A Sử Na Côn Cát là đối tượng bọn họ tìm giết. Lý Tĩnh đã liên tục tìm giết hai nhánh quân Đột Quyết, tổng cộng sáu ngàn người, đều dùng phương thức đánh lén để hoàn thành. Nhưng thủ hạ y cực kỳ tàn nhẫn, chém tận giết tận toàn bộ quân Đột Quyết, tuyệt không giữ một ai, ngay cả tù binh cũng không được.

Một thám báo cưỡi ngựa tới trước một lều nhỏ, xoay người xuống ngựa. Một tên binh lính lập tức tiến vào lều bẩm báo, rồi nhanh chóng ra ngoài nói với thám báo:

- Tư mã lệnh ngươi vào!

Trong đại doanh Lý Tĩnh đang đứng trước sa bàn xem xét địa hình xung quanh. Sa bàn này là hoàn toàn dựa vào địa hình thật của Phong Châu mà làm. Sông ngòi, thành trì, thôn trang, cầu, đồi núi, rừng rậm, đầy đủ mọi thứ. Có thể trực quan lý giải tình hình xung quanh. Lý Tĩnh đánh giặc đặc biệt chú trọng thiên thời địa lợi, tiện cho xuất kỵ binh dành thắng lợi.

Y cắm một cây cờ đỏ lên một khu rừng. Đây là chỗ đóng quân của y. Lúc này một đội thám báo đi vào doanh trại, quì xuống thi lễ:

- Ti chức tham kiến Tư mã!

Lý Tĩnh gật đầu cười hỏi:

- Có thu hoạch không

- Hồi bẩm Tư Mã, men theo kênh Hán Tam thẳng tới hướng Bắc Nhị mươi dặm, chúng tôi phát hiện một quân doanh Đột Quyết, ước chừng khoảng có một trăm liều lớn, còn chiến mã chỉ có ngàn con.

Lý Tĩnh nhướn mày, chỉ có một ngàn chiến mã. Người Đột Quyết có thể một người hai ngựa, nhưng tuyệt sẽ không có hai người một ngựa, còn trăm cái lều lớn, cũng không thể chỉ có năm trăm người. Từ điểm này có thể đoán ra, người Đột Quyết có khoảng ngàn người.

Nhưng tại sao chỉ có ngàn người, chứ không phải bình thường ba ngàn người sao? Ánh mắt của y lại nhìn lên sa bàn. Kênh Hán Tam cách chỗ này bốn dặm. Y men theo con kênh thẳng tới hướng Bắc, đi tới chỗ hai mươi dặm, hỏi thám báo:

- Là chỗ này phải không?

Thám báo nhìn nhìn, gật đầu nói:

- Là chỗ này!

Lý Tĩnh cắm một lá cờ trắng, rồi nhìn xung quanh chỗ quân Đột Quyết đóng quân. Chỗ này cách cầu kênh khá xa, cầu gần nhất cũng ngoài hai mươi dặm. Mắt của y lại lạc vào xung quanh chỗ đóng quân. Lúc này y bất ngờ phát hiện, ngoài năm dặm chỗ quân Đột Quyết đóng quân lại có hai khu rừng. Một Bắc một Nam, cùng với quân Đột Quyết đóng quân thành hình tam giác. Giữa hai khu rừng là một kênh rạch trên đồi núi tên Từ Gia Câu. Rộng hai dặm, dài bảy tám dặm, nằm ở một thôn trang, một con sông nhỏ chảy ngang qua thôn trang.

Lý Tĩnh nhìn lại hai khu rừng rậm, rồi nhìn chỗ quân Đột Quyết đóng quân. Y không khỏi hít một hơi. Chỗ này chính là một tam sát sát điển hình, nếu trong khu rừng có phục binh, y không thể chạy thoát hướng Đông, bất luận là Bắc hay Nam đều sẽ bị quân Đột Quyết chặn giết.

Lý Tĩnh liền rõ, một ngàn quân Đột Quyết này kỳ thực là một mồi nhử, trong hai khu rừng này chắc có mai phục trọng binh. Mình liên tiếp tiêu diệt hai nhánh quân Đột Quyết đã tạo uy hiếp lớp cho bọn họ, bọn họ không tiếc trả giá lớn để diệt trừ mình.

Lý Tĩnh trầm tư một lát, liền chỉ vào hai khu rừng rậm nói với thám báo:

- Ngươi lập tức dẫn huynh đệ đi kiểm tra hai khu rừng này, xem có phục binh không, nếu có, có bao nhiêu?

Thật ra Lý Tĩnh có thể đoán ra được, nếu thật có phục binh, vậy chắc sẽ không dưới hai chục ngàn người. Nhưng vấn đề là, hắn chỉ có năm ngàn người, y làm sao có thể tiêu diệt đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.