[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 12-Chương 37 : Đánh lén lúc sáng sớm




Chiến tranh Phong Châu đã đến tới ngày thứ hai mươi. Trong hai mươi ngày này, đại quân Đột Quyết tổng cộng khởi động tấn công quy mô lớn bốn lần. Nhưng bốn lần tấn công đều thất bại thê thảm. Thương vong của quân Đột Quyết đã lên tới bốn chục ngàn người, còn thương vong quân giữ thành Đại Lợi đã hơn sáu ngàn người. Chiến tranh càng tiến dần tới hồi gay cấn.

Trên đồng hoang thi thể chất đống, khắp nơi đều là chân tay bị chặt đứt, máu tươi nhuộm cả đất thành ngoài của thành Đại Lợi. Với hàng trăm xe tổ, thang đổ sụp xuống cánh đồng hoang dã. Chúng tựa như dũng sĩ chết trận, tuyệt vọng nhìn cờ đỏ Đại Tùy tung bay trên thành Đại Lợi.

Chiến thuật của quân Đột Quyết cũng biến hóa không ngừng. Trời vẫn còn chưa sáng, trong ngoài thành Đại Lợi đang che phủ lớp sương trắng dày đặc. Đây chính là thời tiết thường xuất hiện trong mùa xuân và bão cát giống như mùa thu, đều là đặc sắc của Phong Châu, nhưng sương mù sẽ không lâu, trời chưa sáng đã tan.

Chiến tranh ngưng một ngày, tám ngàn quân trông giữ trên thành lót da dê, đắp chăn dày cộm, cuộn mình ngủ say ở bên cạnh tường. Lúc này, một chấn động kịch liệt làm các binh lính lần lượt từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Tiếng chuông cảnh báo trên đầu thành đã gõ vang “beng” “beng” “beng”, tiếng chuông chói tai làm tất cả binh lính đều tỉnh dậy. Dân đoàn, binh lính nghỉ ngơi dưới thành cũng nhanh chóng lên thành, tiến vào bị trí chuẩn bị chiến đấu của mỗi người.

Lớp sương lớn như màu sữa dê tràn ngập khắp trong ngoài thành. Cách đo hàng chục bước nhìn không rõ vật gì, chỉ nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên. Các binh lính ồn ào bàn tán, nhưng trong lòng mỗi người đều tràn đầy nghi hoặc và cảnh giác.

Nếu là quân địch tấn công thành, tại sao không có tiếng trống tấn công? Bọn họ và người Đột Quyết giao chiến vô số lần, tấn công không gõ trống trước giờ chưa từng xảy ra.

Ngọn cờ chỉ huy trên tháp trong sương mù mất đi tác dụng. Chỉ có thể dựa vào truyền lệnh. Dương Tư Ân chủ tướng giữ thành cưỡi ngựa chạy như bay, anh ta lớn tiếng hô:

- Đó là quân địch đánh lén, máy bắn đá phát tên!

Trong tiếng mệnh lệnh, một chiếc máy bắn đá bắt đầu di chuyển cạc cạc. Cánh tay thật dài bắt đầu bắn mạnh ra,bắn từng khối đá bay ra ngoài trong nháy mắt bắn vào lớp sương mù mờ mịt. Tiếng kêu thảm thiết từ trong lớp sương mù truyền ra. Binh lính quân Tùy đều phấn chấn tinh thần kéo cung bắn tên, từng mảng từng mảng mưa tên bắn ra ngoài thành. Gần như đang cùng thời điểm, tên che phủ cả bầu trời từ trong lớp sương mù bay ra, hơn mười binh lính quân Tùy không kịp đề phòng bị bắn trúng kêu gào thảm thiết.

Trong tiếng rít, hàng trăm khối đá từ dưới thành bắn vụt lên nện vào đầu thành. Một khối đá to đánh nát lỗ châu mai, đánh bật mấy chục quân Tùy bay ra ngoài. Một khối đá khác bắn trúng vào một cái máy bắn đá, máy bắn đá ầm ầm vỡ ra, một khúc gỗ lớn đập lên đầu quân Tùy, tiếng kêu gào thảm thiết không dứt.

Sương mù dày đặc làm cho cuộc chiến xảy ra nghịch chuyển. Phía công thành luôn ở chỗ bất lợi chiếm thế thượng phong. Quân Đột Quyết không đánh trống thổi kèn, mà vô thanh vô tức phát động đánh lén. Hai trăm máy bắn đá đưa vào chiến trường. Máy bắn đá của quân Đột Quyết nhỏ hơn của quân Tùy, dùng sức người để kéo bắn. Một máy bắn đá phải trên trăm người kéo, đường bắn có thể đạt hai trăm năm mươi bước. Dưới sự yểm hộ của sương mù, chúng đã đạt ngoài hai trăm bước, phát động công kích mãnh liệt thành Đại Lợi.

Trải qua hơn mười ngày ác chiến, quân Đột Quyết cũng dần dần phát hiện một lỗ hỏng phòng ngự của quân Tùy. Cự ly bắn của máy bắn đá của quân Tùy khoảng bốn trăm bước, ngắn nhất cũng là ba trăm bước, mà khoảng cách của đá dài nhất không hơn trăm bước. Như vậy khoảng cách giữa một trăm bước và ba trăm bước, xuất hiện một khoảng trống. Ngoài một trăm bước còn có thể dùng cung tên bắn bù lại, nhưng hai trăm bước đến ba trăm bước là khoảng mà sức tấn công của quân Tùy yếu nhất.

Ở khoảng không này quân Tùy dùng nỏ sàn, nhưng năng lực phá hủy của nỏ sàn lại không thể so với máy bắn đá. Hơn nữa quân Đột Quyết sử dụng phòng ngự đấu mông. Đấu mông trên thực tế chính là một da thuẫn loại lớn, do ngoại hình giống đấu nên được gọi là vậy. Một đấu mông cao một trượng hai thước, rộng hai trượng, dùng gỗ lớn làm giá, mặt trên bao trùm mười lớp da trâu. Ngoại trừ sức công phá của tảng đá ngàn cân đập vào giá ra, nỏ sàn và đá đều không thể nào xuyên thủng nó. Đây chính là mấy tên thợ thủ công ở quận Mã Ấp chạy trốn tới Đột Quyết phát minh. Rất thực dụng với hệ thống phòng ngự của quân Tùy.

Dưới bảo vệ của đấu mông và sương mù, nỏ sàn của quân Tùy mất đi uy lực. Còn hai trăm máy bắn đá của quân Đột Quyết bắt đầu phát huy, từng khối đá nặng nề nện vào tường thành, khiến cho thành gạch nát ra, mặt tường lõm xuống. Binh lính, dân đoàn và lính giữ thành quân Tùy bị sát thương nặng nề dưới sự tấn công của những tảng đá lớn. Trên đầu thành không ngừng có máy bắn đá của quân Tùy bị đánh trúng vỡ ra.

Dương Nguyên Khánh đã xuất hiện trên đầu thành quan sát cuộc chiến. Ánh mắt hắn ác liệt, trong mắt có vẻ sầu lo. Đây là lần đầu tiên quân Đột Quyết dùng máy bắn đá công thành trong hơn mười ngày tiến công. Hơn nữa lợi dụng sương mù yểm hộ, không hề dùng chiến thuật biển người. Loại chiến thuật tinh vi này của quân Đột Quyết biến hóa làm Dương Nguyên Khánh cảm thấy được một áp lực vô hình. Hắn rất rõ, kiểu thời tiết sương mù này ít nhất còn sẽ kéo dài nửa tháng. Lúc này làm cho việc giữ thành gặp khó khăn lớn.

Dương Nguyên Khánh cũng không lo lắng cho thành Đại Lợi, hắn lo lắng là một vài thành trì khác. Năng lực phòng vệ của mấy thành trì khác không bằng thành Đại Lợi, bọn họ có thể giữ nổi không?

Người Đột Quyết từ trước đến giờ khả năng công thành là yếu, nhưng lần này sức công thành lớn mạnh của quân Đột Quyết thể hiện ra nằm ngoài dự đoán của Dương Nguyên Khánh, cũng hoàn toàn lật đổ quan niệm của hắn. Quan niệm năm năm trước đây, vũ khí công thành của người Đột Quyết đều thô kệch. Năm đó vũ khí công thành của Tiết Diên Đà càng hiếm thấy. Nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi, năng lực chế tạo của người Đột Quyết đột nhiên tăng mạnh. Chuyện này chỉ có thể cho thấy dân Tùy chạy trốn chết mang đến thay đổi lớn cho người Đột Quyết. Đây cũng là mỗi lần Trung Nguyên đại loạn đều sẽ cho dân du mục cơ hội. Chủ yếu không chỉ là khả năng phòng ngự của Trung Nguyên bị yếu kém đi, đồng thời cũng làm cho các loại kỹ thuật tiên tiến truyền nhập vào thảo nguyên, làm cho năng lực của người thảo nguyên trở nên hùng mạnh.

Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài, quốc sách phòng ngự mà người Trung Nguyên thờ phụng không thể giải quyết từ vấn đề gốc rễ. Hung Nô đi rồi, người Nhu Nhiên và Tiên Ti tới. Người Tiên Ti nam hạ lại đến người Đột Quyết. Đột Quyết đi rồi, sau này còn có người Hồi Hột, người Khiết Đan, người Nữ Chân, người Mông Cổ, người Mãn. Bá chủ thảo nguyên luôn luôn có tầng tầng lớp lớp, quốc sách phòng ngự mãi sẽ bị trong vòng vây.

Lúc này, một tảng đá lớn đánh trúng một chỗ lõm của đoạn bức tường Đông. Va chạm nặng nề khiến cho tường thành kiên cố không chịu nổi được nữa, ầm ầm sụp đổ, lộ ra một khoảng rộng hơn mười trượng, cao hơn một trượng. Mấy chục quân Tùy và ba giá nỏ canh giữ chỗ này kêu gào ngã xuống, một khối lượng bùn đất lớn từ trong thành trong nháy mắt vùi lập bọn họ.

Cùng lúc đó, quân Tùy trên đầu thành bắt đầu hô lớn. Trong sương mù xuất hiện mười mấy con quái vật khổng lồ. Búa công thành của quân Đột Quyết xuất hiện rồi. Những thứ này cao tới hai trượng, những con thú lớn dài bốn trượng chậm rãi mở tường thành.

Búa công thành là dùng gỗ lớn ngàn năm trong Âm Sơn chế thành, trên đầu búa có mạ gang, dùng xích sắt treo trên cái giá cực lớn, mặt trên có trần để phòng ngừa cung tên, phía dưới có sáu bánh xe gỗ lớn. Thông thường do hơn trăm con bò kéo, liền đổi thành do hơn ngàn người kéo đẩy.

Loại búa công thành này thông thường là dùng để đập cửa thành. Nhưng thành Đại Lợi có cầu treo cao, sau cửa thành cũng có khối đá phong kín, công thành không có ý nghĩa. Quân Đột Quyết liền thay đổi sang đập phá tường thành, làm tường thành sụp xuống, dễ dàng cho đại quân Đột Quyết xông lên đầu thành.

Tảng đá dày đặc va chạm làm gạch thành sụp đổ, nếu dùng búa công thành đánh lần nữa, tường thành nhất định sụp đổ.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh ác liệt nhìn chăm chú mười cái búa công thành khổng lồ này. Hắn sớm đã sắp xếp sách lược phòng ngự, liền đợi thời khắc cơ hội xuất hiện.

Sông hộ thành đã khô cạn. Người Đột Quyết rải những tấm ván gỗ dày bắc ngang lên trên, làm búa công thành thân hình khổng lồ có thể thuận lợi vượt qua sông hộ thành. Trên thành tên bay như mưa, hơn ngàn binh lính Đột Quyết dùng cự thuẫn yểm hộ, kéo búa công thành tiếp tục đi tới, cuối cùng trụ vững ở tường thành. Nhưng độ rộng của sông hộ thành chỉ có năm thước, điều này làm cho thân hình khổng lồ của búa công thành kéo dài trên sông hộ thành.

Ánh mắt Dương Tư Ân gắt gao nhìn chằm chằm mười con quái vật này. Khi bọn chúng lần lượt sải bước trên sông hộ thành, anh ta liền truyền mệnh lệnh:

- Đốt lửa!

Hàng trăm ngọn đuốc ném vào sông hộ thành đã khô cạn, sông hộ thành biến thành ngọn lửa bốc cháy dữ dội. Ngọn lửa bốc lên, những tấm ván gỗ rải ra trên sông hộ thành lần lượt bị cháy gãy. Bốn năm chiếc búa công thành rơi vào trong sông hộ thành. Đầu chổng lên trên, thân dựng thẳng trong lòng máng của sông, búa đập rớt ra, ngả nhào xuống, từ từ búa công thanh nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt sống.

Hơn mười ngàn binh lính Đột Quyết thương vong vô số, giãy giũa trong ngọn lửa lớn, cuối cùng bị ngọn lửa nuốt chửng. Số người còn lại quay đầu bỏ chạy, quên phòng ngự, bị quân Tùy bắn ngã xuống cả mảng lớn.

Ngọn lửa bay lên không trung, sương mù dần dần tiêu tan. Hai trăm máy bắn đá của người Đột Quyết cũng nhanh chóng biến mất trong lớp sương mù rút khỏi chiến trường.

Ánh mặt trời xua tan sương mù, ngọn lửa dần dần mất đi. Thi thể đốt cháy của binh lính Đột Quyết và mười chiếc búa công thành bị vùi lấp dưới sông hộ thành, khói xanh lượn lờ, tản ra mùi hôi tanh.

Vùng quê trống trải lại hiện ra trước mắt quân Tùy. Quân Đột Quyết đã trở về đại doanh. Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát cưỡi ngựa đứng trước doanh trại, chăm chú nhìn thành Đại Lợi ở phía xa xa. Mặc dù trong tám ngày y đã tổn thất hơn bốn chục ngàn người, tiến công thành cũng gặp thất bại. Nhưng sáng sớm xuất hiện sương mù dày đặc làm y tìm được thời cơ tấn công thành Đại Lợi. Trong lòng y lại bắt đầu nổi lên một âm mưu tiến công quy mô lớn.

Đúng lúc này, một kỵ binh hối hả chạy vào, xoay người xuống ngựa tiến lên bẩm bảo nói:

- Khởi bẩm Khả Hãn! Tam vương tử đã đánh hạ thành Vĩnh Phong.

Đốt Cát vô cùng vui mừng, công phá thành Vĩnh Phong, có ý nghĩa là cuộc chiến Phong Châu của y mở ra một chỗ hổng, y liền nói:

- Lệnh cho đại quân tiếp tục Nam hạ, phải phá cho được thành Hà Khẩu!

Trong lòng Đốt Cát dấy lên lòng tin, chỉ cần đánh hạ Hà Khẩu, khai mở con đường Nam hạ, y có thể dẫn quân tấn công Linh Võ. Dương Nguyên Khánh trấn thủ thành Đại Lợi thì không có ý nghĩa gì, hắn sẽ phải bỏ thành mà Nam hạ.

Địa hình của Phong Châu cũng không bằng phẳng mênh mông vô bờ giống như thảo nguyên, nhất là Nam bộ, gần như là đồi núi và rừng rậm. Đương nhiên đối với quân Đột Quyết mà nói không chút vấn đề, nhưng lều trại, dê bò, vũ khí tấn công như xe nặng, số lượng lớn không thể nào vượt qua được, chỉ có thể đi con đường lớn bằng phẳng trong địa giới của Phong Châu.

Thành Đại Lợi là khởi điểm của con đường lớn Nam Bắc, mà thành Vĩnh Phong lại là một tòa thành trấn giữ quan trọng ở Bắc đường lớn. Thành Cửu Nguyên là thành lớn trấn giữ con Nam đường lớn. Tiếp điểm của đường lớn Nam Bắc cuối cùng là thành Hà Khẩu, đoạt được thành Hà Khẩu thì có thể trực tiếp qua Nam Hoàng Hà, tới vùng đất bằng phẳng phía Nam, trực tiếp giết quận Linh Võ.

Ngược lại với vẻ cao lớn kiên cố của thành Cửu Nguyên, thành Vĩnh Phong tốt hơn cho việc công kích rất nhiều. Cho nên quân Đột Quyết lựa chọn đi Bắc đường lớn, tấn công thành Vĩnh Phong. Bây giờ thành Vĩnh Phong đã bị đánh hạ, chỉ còn lại một mình thành Hà Khẩu.

Đốt Cát ngước nhìn thành Đại Lợi kiên cố, trong đầu bắt đầu do dự, Dương Nguyên Khánh đã biết thành Vĩnh Phong thất thủ chưa?

Lúc này, ánh mắt của y nhìn về cánh chim đang bay đến từ phía Nam.

Một con chim ưng từ thành Hà Khẩu bay tới lọt vào trong thành Đại Lợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.