[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 12-Chương 35 : Tái chiến Đại Lợi




Vừa mới lập doanh trại được khoảng hai canh giờ, quân Đột Quyết liền phát động đợt tiến công quy mô lớn lần thứ nhất. Năm vạn đại quân giống như thủy triều cuồn cuộn xông tới thành Đại Lợi. Một trăm chiếc thang vân cùng năm mươi bộ xe di chuyển trong đám hỗn loạn. Đợt tiến công lần này quân đội Đột Quyết không hề dốc toàn lực tiến công, thang gấp cùng công thành chùy đều không tham gia vào trận đấu.

Binh lính Đột Quyết giơ cao tấm chắn, hai vạn quân xung thành tay cầm trường mâu và chiến đao, sĩ khí cao ngất trời. Phía sau là ba vạn tiễn binh, bọn họ chịu trách nhiệm yểm hộ phía sau. Trong tiếng trống tùng…tùng…tùng rền vang, đám quân Đột Quyết đông nghìn nghịt xếp thành hàng tiến về phía thành Đại Lợi.

Từng chiếc thang vân và sào xe được những chú ngựa khỏe mạnh nhất kéo, từ từ di chuyển trong đám người. Phía sau mỗi chiếc thang vân và sào xe lại có khoảng mấy trăm người.Tiếng trống giống như đang đánh vào những chiếc bánh xe cực lớn vậy. Cùng với tiếng hét “giết” vang trời, đại quân Đột Quyết phập phồng xông tới như những ngọn sóng, khí thế vô cùng lớn.

Cách thành Đại Lợi khoảng hai dặm, quân Tùy đã đào ba chiến hào rộng chừng một trượng. Tuy nhiên ba chiến hào này dường như không ngăn nổi quân Đột Quyết, bọn họ đặt những tấm ván gỗ lên trên chiến hào khiến những chiến hào này hoàn toàn mất đi tác dụng.

Tới khi chỉ còn cách tường thành chừng một dặm rưỡi, tiếng trống đột nhiên trở nên dày đặc, năm vạn đại quân Đột Quyết hò hét xông về hướng tường thành. Trên tường thành quân giữ thành vừa khẩn trương vừa mong chờ quan sát quân Đột Quyết giống như đang mong chờ chuyện gì đó xảy ra vậy.

Một trăm tám mươi cỗ máy bắn đá đã bắt đầu cót két sẵn sang giương lên, những chiếc cần bắn được kéo gập ra phía sau, lực tích tụ đạt tới cực điểm.

Phía ngoài thành là một mảnh đồng hoang, quân Đột Quyết đang mãnh liệt xông tới. Mấy nghìn người xông ở hàng đầu đột nhiên kêu thảm lên rồi ngã xuống đất, bọn họ đã giẫm lên những chông sắt rải dưới lớp cỏ. Loại chông sắt này có bốn mũi nhọn dài một tấc, chúng được rải xuống đất, cái nào cũng có một đầu nhọn hướng lên trên. Trên những chiếc chông này đều được tẩm độc, một khi bị đâm trúng, nhẹ thì thương tàn, nặng thì chỉ có mất mạng.

Ngoài chông sắt ra còn có vô số những hố nhỏ, bên trong có cắm một cây chông sắt tẩm độc dài ba tấc. Không ít sĩ binh Đột Quyết đã dẫm trúng những hố này, những chiếc chông dài nhọn đâm xuyên qua bàn chân. Hơn ngàn sĩ binh Đột Quyết không kịp phòng bị đã ngã xuống, họ lớn tiếng la hét, tiếng gào khóc vang dậy khắp trời đất. Kinh khủng hơn nữa là chân họ đã bắt đầu sưng tấy, đau đớn vô cùng, không ít người sau một lúc lăn lộn gào khóc, độc tính chạy vào tim mà chết.

- Chặt đứt chân chúng cho ta!

A Mộc Đài lớn tiếng quát mắng, từng chiếc chân bị thương của quân Đột Quyết bị chặt ra máu me be bét. Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên vang vọng một âm thanh kỳ dị giống như tiếng của đàn chim bồ câu đang xoay quanh trên không trung vậy.

Đám lính Đột Quyết thi nhau ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện rất nhiều những chấm đen nhỏ đang bay về phía họ càng ngày càng gần. Đột nhiên có một tiếng hét lớn từ trong đám quân Đột Quyết vang lên rằng đó là những tảng đá lớn đang bay tới, cả đám quân thi nhau chạy tán loạn. Một khối đá lớn nặng tới ngàn cân ầm ầm giáng xuống quay cuồng lăn lộn vào đám sĩ binh, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi văng khắp nơi. Mấy tên si binh bị khối đá đập trúng biến thành miếng thịt vụn. Khối đá lớn liên tiếp đập vào mấy chục người, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng. Gần hai trăm khối đá lớn lồng lộn quay cuồng giữa đám binh sĩ, quân Đột Quyết chết vô cùng thê thảm. Ngay sau đó màn mưa đá thứ hai lại ầm ầm bay tới.

Trên đầu những tảng đá lớn đè xuống, dưới đất nguy hiểm rình rập, quân Đột Quyết còn cách thành trì một dặm nữa nhưng con số thương vong đã lên tới hơn ba ngàn người. A Mộc Đài vô cùng đau lòng, y hô lớn một tiếng:

- Rút lui!

Mấy vạn đại quân Đột Quyết rút lui xuống như thủy triều, quân Tùy trên thành lớn tiếng reo vang….

- Bắt lại cho ta!

Đốt Cát ra lệnh một tiếng, chục tên cận vệ liền xông tới bắt lấy A Mộc Đài vừa chạy về đại doanh từ trên ngựa xuống ghì xuống mặt đất.

Ánh mắt Đốt Cát sát khí đằng đằng, y nhìn A Mộc Đài lạnh lùng nói:

- Ta chưa hạ lệnh lui binh sao ngươi dám tự tiện rút về làm lung lay sĩ khí, ngươi chán sống rồi sao?

A Mộc Đài ngẩng đầu hét lớn:

- Khả Hãn! Quân Tùy có cắm độc trâm dưới đất, chúng ta chuẩn bị không đầy đủ, thương vong tới hàng nghìn người rồi.

- Những người thương vong có thể làm nền cho đại quân ở phía sau, ngươi dám tự tiện lui binh, làm dao động sĩ khí, lôi ra chém đầu cho ta!

Mấy sĩ binh kéo A Mộc Đài đi, A Mộc Đài thấy ánh mắt Đốt Cát lạnh lùng. Y bỗng nhiên hiểu ra liền lớn tiếng hét:

- Đốt Cát, ngươi muốn mượn cớ giết ta, người trong tộc ta sẽ không tha cho ngươi!

Lời của y còn chưa hết thì một gã sĩ binh đã một đao chặt lìa đầu y xuống đất rồi. Đốt Cát cười lạnh một tiếng, y nói với mọi người những người đứng phía sau mình:

- Phong tỏa tin tức, không được để tin A Mộc Đài đã chết lan truyền ra ngoài.

Y lại nói với Vạn phu trưởng Mông Đạt:

- Ba vạn quân của bộ lạc Tata ta giao cho ngươi thống lĩnh, tấn công thành trì lại cho ta, ta sẽ phái thêm ba vạn quân nữa phối hợp tác chiến với ngươi.

- Ty chức tuân mệnh!

Mông Đạt xoay người lên ngựa, y cầm trường mâu chỉ vào tường thành:

- Nổi trống tiến công!

Trong tiếng trống tiến công rền vang của quân Đột Quyết, bị mấy vạn quân cận vệ đuổi lại, ba vạn quân của bộ lạc Tata buộc phải quay đầu lại tiếp tục tấn công thành trì. Thủy Tất Khả Hãn lại phái thêm ba vạn đại quân hòa mình vào đội quân tiến công, quân tiến công thành Đại Lợi hiện giờ đã trở thành sáu vạn người. Thang vân, sào xa, máy bắn đá di chuyển trong đám quân hỗn độn. Sáu vạn đại quân đông như kiến, phủ kín cả cánh đồng rộng lớn ngoại thành Đại Lợi.

Lần này quân Đột Quyết đã thông minh hơn rồi, họ lấy những tấm ván gỗ rải ra làm đường đi, quân Đột Quyết nhờ vậy mà tránh được những nguy hiểm rình rập dưới mặt đất. Tuy nhiên bọn họ lại không thể tránh nổi những khối đá lớn tấn công mình từ trên đầu, mấy trăm khối đá cứ gào thét từ trên trời giáng xuống. Đám quân Đột Quyết quay cuồng, máu thịt be bét, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Một chiếc sào xe bị khối đá đánh trúng, sào xe nổ tung trong không trung, những mảnh gỗ lớn bay loạn xạ, thi thể người bay lên, chiếc sào xe ầm ầm tung ra. Lại một chiếc thang vân nữa bị đánh trúng, chiếc thang gãy ra, mộc đài bị xuyên thủng, hai bánh xe gỗ cũng long ra ngoài, cả chiếc thang vân to lớn đổ xuống mặt đất, không thể di chuyển được nữa.

Những tảng đá lớn liên tiếp bay vào đám đông, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, sự sợ hãi cực độ khiến sĩ khí của quân Đột Quyết giảm xuống rõ rệt, không ít binh sĩ Đột Quyết đã quay đầu bỏ chạy. Tuy nhiên, Đốt Cát sớm đã chuẩn bị rồi, ba ngàn cận binh cầm đao áp trận ở phía sau, gần trăm tên sĩ binh Đột Quyết bỏ chạy đã bị chém chết.

Quân Đột Quyết không còn cách nào khác đành phải kiên trì lao về phía trước. Cùng với sự dâng cao đội hình của quân Đột Quyết, cung tiễn hai bên không ngừng bắn ra, một vạn quân Tùy ở lỗ châu mai của tường thành không ngừng bắn tên xuống. Thành Đại Lợi có lỗ châu mai, có thể dùng lỗ châu mai để yểm hộ, còn cung nỏ đặt ở phía sau bắn ra. Quân Đột Quyết lấy người đông chiếm ưu thế, cung tiễn hai bên bắn ra như mưa tạo thành một màn lưới tên dày đặc màu đen trên không trung. Quân Đột Quyết thương vong vô số, quân Tùy cũng có thương vong, những tiếng kêu thảm vì trúng tên không ngừng vang lên.

Trong màn mưa tên dày đặc, đại quân Đột Quyết lại bắt đầu vượt qua hào thủy để tiếp cận tường thành. Ngoài dự liệu của người Đột Quyết, hào thủy không hề có nước, nó chỉ là một chiến hào cỡ lớn sâu hai trượng, rộng hai trượng rưỡi mà thôi, chứ bên trong không hề có nước. Tuy nhiên điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì với người Đột Quyết, bọn họ đặt những tấm ván gỗ dài tới ba trượng lên trên chiến hào khiến cho những chiến hào này mất hết tác dụng phòng ngự.

Lúc này, mấy chục cỗ thang vân và sào xe công thành cỡ lớn đã ầm ầm chạy tới. Một chiếc sào xe có tới năm mươi tên lính Đột Quyết đứng trên đó, người nào người nấy tay cầm trường mâu và tấm khiên. Phía sau còn có hơn hai trăm người, họ nhất tề xông thẳng tới hướng những mũi tên đang bắn tới.

Sào xe từ từ áp sát tường thành, nó chỉ còn cách tường thành chưa tới năm mươi bước. Lúc này, bốn mươi cỗ máy bắn đá của quân Tùy đã bắt đầu phát huy tác dụng, máy bắn đá này trên thực tế chính là một loại nỏ nằm cỡ lớn. Nó dài một trượng, cánh cung dài một trượng rưỡi, dùng gân bò hoặc dây thừng làm dây cung. Nó được đặt trên một chiếc bệ chuyên dụng, do mười dân đoàn và binh lính điều khiển, dùng bàn tời để bắn tên.

Máy bắn đá này bắn ra một loại đạn đá trơn bóng với trọng lượng khoảng năm sáu mươi cân, tầm bắn có thể đạt tới bảy mươi bước. Đồng thời nó được những binh sĩ chuyên môn phụ trách lấy tầm ngắm.

- Tới rồi! Tới rồi!

Một gã Hỏa tướng chỉ vào một chiếc sào xe đang từ từ tới gần:

- Nhắm vào nó cho ta!

Tám gã sĩ binh kéo chiếc bàn tời lớn để dây cung mở ra cài vào chỗ móc, một gã sĩ binh đặt một viên đạn đá vào máng bắn. Hỏa trưởng làm luôn nhiệm vụ nhắm bắn, y ghé vào chiếc cung quan sát rồi hét lớn:

- Chệch sang hướng đông nửa độ!

Phía sau máy bắn đá này có vẽ vạch chia độ, các sĩ binh vội vàng nâng nó lên chếch sang hướng đông nửa độ.

- Tốt!

Hỏa trưởng hô lớn một tiếng.

Y nhảy từ trên tảng đá xuống, lại trừng mắt nhìn chằm chằm một cỗ sào xe khác hét lớn:

- Phóng!

Hai gã sĩnh binh rút mạng rút mạnh chiếc móc, chỉ nghe thấy “vù” một tiếng lớn, một viên đạn đá từ trong máng bắn bay ra vọt tới cỗ sào xe cách đó chừng năm mươi bước.

“Oành”, một tiếng nổ lớn vang lên, sào xe bị viên đạn đá đánh trúng, một chiếc cột trụ bị gãy, chiếc sào xe nghiêng ngả nhưng vẫn băng băng lao về phía trước.

- Con mẹ nó, lại nào!

Hỏa trưởng mắng lớn, ra lệnh mười tên sĩ binh lên đạn lại, hướng bắn không cần điều chỉnh. Một tảng đá lớn nữa lại được bắn ra đánh trúng sào xe của địch. Liên tiếp trúng hai phát đạn, một chiếc dây thắt buộc trên sào xe cuối cùng cũng bung ra, chiếc xe nghiêng sụp xuống, năm mươi tên lính kêu gào thảm thiết ngã xuống dưới.

Đám binh bên dưới reo hò tung hô uy lực của tảng đá, tên Hỏa trưởng ưỡn ngực cười mắng:

- Mẹ nó! Phải mất hai lần mới gục!

Đá của quân Tùy mặc dù uy lực hùng mạnh nhưng cũng không thể phá hỏng tất cả thang vân và sào xe của quân địch. Rất nhiều sào xe đã tiến tới chân thành, thiết bản được nện vào tường thành, đá vụn bay loạn xạ. Phía sau thiết bản, năm mươi tên sĩ binh Đột Quyết từ trong sào xe xông ra, trăm tên lính Tùy từ hai bên xông tới chém giết, huyết chiến với quân địch.

Sào xe trên thực tế chính là một loại thang trèo lên thành khép kín, binh lính Đột Quyết từ trong sào xe cuồn cuộn xông lên thành chém giết.

Liên tục có bảy tám chiếc thang đã dựng được vào thành, binh lính Đột Quyết điên cuồng leo thang xông lên. Những sĩ binh cầm chiến đao và trường mâu của quân Tùy xông lên chém giết những địch nhân đang xông lên. Trên tường ngựa, hàng chục quân Tùy giương nỏ bắn những tên lính Đột Quyết đang leo thang lên thành. Những mũi tên mạnh mẽ bắn ra bắn thủng cả tấm khiên gỗ, binh lính Đột Quyết không ngừng kêu thảm ngã xuống dưới thành.

Cuộc chiến dần dần trở nên vô cùng thảm khốc.

Dương Nguyên Khánh đứng ở đài quan sát trên cao, hắn chăm chú quan sát trận chiến công phòng đang diễn ra trên thành Đại Lợi. Hắn đã từng chứng kiến hàng trăm trận chiến nên hắn có thể nhìn thấu được trận chiến đang diễn ra trước mắt này. Mặc dù địch nhân không ngừng đặt được những vũ khí công thành lên thành, quân Đột Quyết cũng đã bắt đầu đánh giết lên trên thành rồi nhưng trong lòng Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng, thế cục hiện giờ vẫn còn đang trong tầm kiểm soát của hắn. Quân Tùy dù có thương vong thì cũng là chuyện bình thường, chẳng có trận chiến nào là không có thương vong cả.

Một gã Giáo Úy chạy lên đài quan sát, quì gối bẩm báo:

- Bẩm báo Tổng quản, các huynh đệ đã thương vong trên ngàn người, Dương tướng quân thỉnh cầu xin thêm chi viện.

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:

- Nói cho Dương Tư Ân, ta sẽ không chi viện thêm bất cứ một sĩ binh nào nữa. Nếu như hắn đánh không nổi thì có thể xuống để Mã Thiệu làm chủ tướng.

- Tuân mệnh!

Giáo Úy vâng một tiếng rồi nhanh chóng lao đi. Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại nhìn về phía đại doanh Đột Quyết ở phía xa, hắn là chủ soái của toàn bộ chiến dịch này, phụ trách cả đại trận chiến này. Hắn không tham gia vào trận chiến này, hắn chỉ trừng mắt quan sát quân đội chủ lực của Đột Quyết. Sào xa trên chiến trường của quân địch chỉ còn lại mười bộ, thang vân cũng chỉ còn không tới hai mươi chiếc. Tuy nhiên Thủy Tất Khả Hãn lại không hề bổ sung thêm, ngay cả công thành chùy và thang xếp y cũng không cho ra nữa. Điều này chứng tỏ đợt tấn công này của quân Đột Quyết chỉ là thám thính mà thôi, y tuyệt đối sẽ không tăng thêm binh lực vào đợt tấn công này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.