[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 12-Chương 33 : Tiếp cận đại quân




Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa một mạch vội vã trở về huyện thành Cửu Nguyên. Lúc này huyện thành Cửu Nguyên đã trở thành một tòa thành trống không, những con đường ngày trước rộn ràng người qua lại hiện giờ chỉ còn một khoảng không vắng vẻ. Người đi đường không có, chỉ có những toán sĩ binh đang cưỡi ngựa đi tuần tra mà thôi, gần như toàn bộ dân chúng ở đây đều đã tản cư đi nơi khác rồi. Những người không đi tản cư được như người già góa bụa và trẻ em cũng đều bị quan phủ ép lên thuyền đưa đi nơi khác hết rồi. Toàn bộ quan viên trong huyện cũng đều di tản tới quận Linh Võ, toàn bộ quận Ngũ Nguyên hiện giờ đều do quân Phong Châu tiếp quản.

Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa phi thẳng tới phủ đệ của mình, cánh cửa lớn đã khóa lại, trước cửa có vài tên binh đang canh gác. Hắn quay người xuống ngựa hỏi:

- Trong phủ còn có người sao?

- Hồi bẩm tổng quản, trong phủ trống không, không còn ai cả.

Dương Nguyên Khánh cảm thấy khó hiểu, A Tư Đóa rốt cuộc đi đâu rồi. Hắn lại hỏi:

- Công chúa đâu? Mọi người có nhìn thấy công chúa không?

Một gã binh lính nói:

- Khoảng nửa canh giờ trước ty chức có thấy nàng cưỡi ngựa rời khỏi thành, trên người mặc võ trang, còn mang theo cả hành lý nữa.

- Nàng ấy có nói đi đâu không?

- Ty chức không dám hỏi, công chúa mặc áo giáp, lưng đeo cung đao, bộ dáng đằng đằng sát khí.

Dương Nguyên Khánh bất đắc dĩ, A Tư Đóa không biết đã đi về hướng nào rồi, hiện giờ hắn cũng không thể lo nổi cho nàng nữa. Hắn đành quay ngựa lại dẫn hơn ba trăm cận binh cưỡi ngựa chạy về hướng thành Đại Lợi.

……

Trưa ngày hôm sau Dương Nguyên khánh đã tới thành Đại Lợi. Lúc này các quan lớn và đốc quân của quân Phong Châu đều đã tề tựu ở thành Đại Lợi. Dương Nguyên Khánh tổ chức hội nghị động viên trước trận chiến ở Nghị sự đường.

Nghị sự đường cũng không rộng lắm, hơn bốn mươi người đứng chật kín cả gian phòng. Không ai nói câu nào, người nào người nấy đều vô cùng nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương và mong chờ.

Ba người Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt ngồi cùng một chỗ, bọn họ nửa tháng trước vừa mới tới Phong Châu thì đã gặp phải trận đại chiến ác liệt ở Phong Châu rồi.

Trước mắt, ba người bọn họ tạm thời đảm nhiệm chức Đô úy dân đoàn. Theo quy định của Phong Châu, những võ tướng mới vào nhất định phải nhậm chức ở dân đoàn hai tháng rồi sau đó mới được chuyển làm quan quân chính quy. Tần Quỳnh, La Sĩ Tín tuy có quan hệ rất tốt với Dương Nguyên Khánh nhưng bọn họ cũng không thể phá bỏ quy tắc này được.

- Các vị sứ quân, các vị tướng quân, ta đã nhận được tin tình báo chính xác rồi. Ba mươi vạn kỵ binh Đột Quyết mang theo quân nhu lương thảo đang tiến công về hướng Phong Châu, tốc độ tuy không nhanh nhưng mục tiêu lại rất rõ ràng.

Dương Nguyên Khánh thanh âm trầm thấp, hắn cố gắng chậm rãi nói để tất cả mọi người hiện diện ở đó đều có thể nghe rõ lời hắn nói. Hắn dùng một cây gỗ chỉ vào tấm bản đồ nói:

- Đại quân Đột Quyết men theo Âm Sơn tới đây, đây là đường lối tiến công truyền thống của chúng. Thật may là chúng không phải men theo Hoàng Hà tới Hà Sáo. Như vậy năm tòa thành trì của chúng ta cũng có thể được bảo toàn.

Ngừng lại một lát, Dương Nguyên Khánh lại nói:

- Trận này chính trận chiến ác nghiệt nhất mà quân Phong Châu gặp phải. Mọi người nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, rất có thể trong chúng ta sẽ có người phải hy sinh trong trận chiến. Đây là chuyện mà không ai trong chúng ta mong muốn nhưng chúng ta cũng không thể không đối mặt với nó. Tuy nhiên nhìn từ một góc độ khác thì đây cũng là một cơ hội cho chúng ta, đây là cơ hội cho chúng ta đánh tan toàn bộ quân Đột Quyết. Vậy nên lần này cho dù chúng ta phải thiệt hại lớn thì cũng phải khiến cho quân Đột Quyết trả giá đắt, khiến bọn chúng ít nhất trong vòng mười năm không dám đi xâm chiếm nữa.

Nói tới đây Dương Nguyên Khánh buông cây gỗ xuống, hắn nhìn Lý Tĩnh gật gật đầu, rồi lại quay lại nói với các tướng lĩnh:

- Tiếp theo Lý Tư Mã sẽ nói về tình hình bố trí binh lực cụ thể cho mọi người.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống. Lý Tĩnh đứng lên nói với mọi người:

- Các vị tướng quân, việc bố trí binh lực lần này như sau. Bảy vạn đại quân trong số mười vạn đại quân sẽ ở lại, ba vạn còn lại sẽ đóng giữ ở quận Linh Võ. Tám vạn dân đoàn cũng chỉ lưu lại ba vạn, năm vạn còn lại cũng đóng giữ ở quận Linh Võ….

Việc bố trí binh lực lần này Dương Nguyên Khánh đã suy nghĩ rất cặn kẽ rồi mới đưa ra quyết định. Mục tiêu chiến lược của hắn rất rõ ràng, vừa làm quân đội Đột Quyết thiệt hại nặng nề vừa ra sức bảo toàn lực lượng.

- Mười vạn quân chủ yếu lấy phòng ngự làm chính, lần lượt phân bố ở bốn tòa thành trì: thành Đại Lợi, thành Cửu Nguyên, thành Vĩnh Châu và thành Hà Khẩu. Bốn nơi này đều có vị trí chiến lược quan trọng, chỉ cần trấn giữ chắc được bốn vị trí quan trọng này thì quân Đột Quyết cũng không dám tấn công bừa bãi. Kế hoạch tác chiến lần này chắc mọi người đã nắm được rồi, mọi người hãy xem thật kỹ. Ta còn muốn nhắc nhở mọi người hai chuyện nữa, một là bốn tòa thành trì nhất định phải liên hệ chặt chẽ với nhau, phải đảm bảo thông tin được an toàn. Ngoài ra còn có quân đội viện trợ ở bốn thành, ước chừng năm ngàn kỵ binh do Lý Tĩnh thống soái.

…..

Cuộc họp kết thúc, các tướng quân người nào người nấy cưỡi ngựa phi nhanh về các thành trì phòng ngự. Dương Nguyên Khánh thì dẫn ba người Tần Quỳnh đi thị sát ở trên thành. Từng cỗ máy bắn đá, pháo đá, cung nỏ được dựng lên dựa vào tường. Những tảng đá được xếp chồng chất như núi, trong kho hàng cất giữ một số lượng tên lớn cùng với rất nhiều thùng dầu hỏa tới từ quận Diên An nữa.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào mấy ngàn sĩ binh đang bố trí phòng ngự ở cánh đồng rộng lớn phía bắc thành Đại Lợi. Đứng nhìn một lúc lâu sau hắn mới quay đầu cười nói với ba người kia:

- Nửa tháng này mọi người cảm thấy Phong Châu thế nào?

Tần Quỳnh gật gật đầu:

- Quân đội tinh nhuệ, tướng sĩ đồng lòng, người dân an cư lạc nghiệp, thực là một nơi yên bình để tránh binh tai.

Dương Nguyên Khánh có thể nghe được chút thất vọng trong giọng nói của Tần Quỳnh. Nửa tháng này hắn luôn phải bận rộn chạy ngược chạy xuôi nên vẫn chưa có thời gian nói chuyện cùng bọn họ.

Từ giọng điệu của Tần Quỳnh có thể nghe ra, y không hề biết hùng tâm tráng chí của mình hay y cho rằng mình chỉ là tùy tiện chọn một cát cứ rồi ở đó làm một tên bạo chúa, không tham dự vào việc tranh bá ở Trung Nguyên nữa. Dương Nguyên Khánh cười cười hỏi La Sĩ Tín:

- Ngươi thì sao? Ngươi thấy thế nào?

La Sĩ Tín có vẻ thẳng thắn hơn Tần Quỳnh, trong lòng có chuyện gì thì không thể giấu được. Do dự một lát La Sĩ Tín liền hỏi:

- Chẳng lẽ sư huynh không nghĩ tới việc thống lĩnh quân đội tiến vào Quan Trung hội họp với Dương bá phụ sao?

Trong khoảng thời gian này, ba người bọn họ luôn bàn về chuyện này. Bọn họ cảm thấy có chút hoang mang khó hiểu, không hiểu vì sao Dương Nguyên Khánh lại không hợp binh với phụ thân, cùng nhau giành lấy thiên hạ.

Ba người bọn họ đều là muốn có tiền đồ nên mới tới đây đầu quân cho Dương Nguyên Khánh. Nếu như Dương Nguyên Khánh chỉ muốn ở Phong Châu làm một tên bạo chúa, không muốn tham gia tranh đoạt thiên hạ, vậy thì bọn họ cũng chẳng muốn lưu lại Phong Châu nữa, đặc biệt là Tần Quỳnh. Từ sau khi Trương Tu Đà chết, khát vọng kiến công lập nghiệp luôn hừng hực trong lòng y. 'Đầu minh chủ, tranh thiên hạ, phong quốc công, ấm thê tử', đây là lý tưởng cả đời của y. Khi ở triều Tùy không có cơ hội, Tần Quỳnh chỉ còn cách tới đầu quân cho Dương Nguyên Khánh. Hiện giờ y đã gần bốn mươi tuổi, nếu còn chần chừ không kiến công lập nghiệp nữa thì e rằng cả đời này y cũng không thể hoàn thành lý tưởng của mình.

Ánh mắt Tần Quỳnh chăm chú nhìn Dương Nguyên Khánh. Y rất muốn biết câu trả lời của Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh hoàn toàn hiểu được tâm tư của ba người bọn họ, hắn bèn cười nói:

- Các ngươi còn nhớ trước khi đảm nhiệm chức Tổng quản Phong Châu ta làm chức gì không?

Ngưu Tiến Đạt phản ứng nhanh nhất, y nhanh miệng nói:

- Tổng quản U Châu.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại nói:

- Từ năm Nhân Thọ thứ tư, ta đã bắt đầu đối chọi với quý tộc Quan Lũng. Mười mấy năm nay có bao nhiêu quý tộc Quan Lũng chết trong tay ta? Các ngươi cho rằng liệu ta có thể được bao nhiêu người ủng hộ ở Quan Lũng đây? Thật ra Ngưu tướng quân đã nói cho ta nghe đáp án rồi, lựa chọn của ta là Đông tiến chứ không phải Nam tiến. Trong này có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, nhất thời ta cũng không thể nói rõ ràng được. Nhưng các ngươi chỉ cần nhớ kỹ cho ta điều này, sau này quân đội của chúng ta nhất định sẽ tiến vào Trung Nguyên.

Đây là lần đầu tiên Dương Nguyên Khánh nói rõ ràng dã tâm và mục tiêu chiến lược của mình cho bọn họ nghe. Ba người Tần Quỳnh nhìn nhau, ánh mắt sáng lên. Dương Nguyên Khánh quả không làm cho bọn họ thất vọng, quả nhiên trong lòng hắn cũng ôm mộng chiếm đoạt thiên hạ. Tần Quỳnh lập tức khom người nói:

- Ty chức ăn nói lung tung

xin Tổng quản thứ tội.

La Sĩ Tín cũng mơ hồ ý thức được mâu thuẫn giữa Dương Nguyên Khánh và Dương Huyền Cảm. Y cảm thấy xấu hổ vì những nghi vấn lỗ mãng vừa rồi của mình liền cúi đầu nói:

- Sư huynh, đệ không nên hỏi linh tinh, thật xin lỗi huynh!

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai y cười nói:

- Những chuyện sau này để sau hẵng tính, hiện giờ chúng ta cần phải toàn lực đối phó với Đột Quyết. Là ta có lỗi với mọi người mới đúng, mọi người vừa mới tới mà lại để mọi người phải đối mặt với trận đại chiến thế này.

- Sư huynh, chuyện đánh giặc thì đâu có gì, tác chiến với Đột Quyết là mong ước đã lâu của chúng ta. Huynh cứ việc sắp xếp, chúng ta nguyện tác chiến ở tuyến đầu.

La Sĩ Tín rất nóng lòng muốn thử, trong lòng y tràn đầy khát vọng về trận đại chiến này. Tần Quỳnh lại có vẻ khá trưởng thành, y trầm tư nói:

- Tổng quản, tôi cho rằng nên để cho mọi người trong thiên hạ biết Phong Châu đang chống đỡ với hơn ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết xâm lược, đang ra sức bảo vệ nhân dân và đất nước. Điều này rất có lợi cho danh tiếng của ngài.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn đứng trước tường thành nhìn về cánh đồng bát ngát phía xa. Hắn dường như nhìn thấy đại quân Đột Quyết đang từ từ tiến tới, nhiệt huyết trong lòng hắn lại sôi trào lên, hắn cười ngạo nghễ:

- Ta đã phái người tới Lạc Dương và Giang Đô cầu viện, tin rằng người trong thiên hạ cũng sẽ nhanh chóng biết được Dương Nguyên Khánh ta là một danh tướng Đại Tùy tuyệt đối không đầu hàng dị tộc.

……

Ba ngày sau, ba mươi vạn đại quân Đột Quyết cuối cùng cũng xuất hiện ở phía bắc bờ sông Hoàng Hà. Họ mở trận thế kéo dài hơn mười dặm ở bên bờ bắc Hoàng Hà, khí thế vô cùng dũng mãnh.

Thủy Tất Khả Hãn Đốt Cát dừng ngựa bên bờ Hoàng Hà, y lạnh lùng chăm chú nhìn đất đai Đại Tùy phía bên kia bờ sông Hoàng Hà. Rất lâu sau y mới quay đầu nói với các tướng sĩ:

- Phong Châu tuyệt không phải điểm cuối của chúng ta, đây chỉ là khởi điểm trong cuộc nam hạ này của chúng ta mà thôi. Chúng ta phải đánh tới Trường An, toàn bộ của cải và nữ nhân của Đại Tùy đều thuộc về các dũng sĩ, chỉ cần các ngươi có thể giành được thì tất cả đều là của các ngươi.

- Vạn tuế!

Mấy trăm tướng lĩnh Đột Quyết vung tay hoan hô, đám binh sĩ cũng tung hô theo, toàn bộ bờ bắc của sông Hoàng Hà vang lên những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc:

- Khả Hãn vạn tuế!

Khuôn mặt Đốt Cát lộ ra vẻ đắc ý, tiếng tung hô của các tướng sĩ đủ để chứng minh sự đúng đắn của lần xuất binh lần này. Chỉ cần cho bọn họ ích lợi, cho bọn họ tiền tài và nữ nhân thì bọn họ nhất định sẽ quên hết toàn bộ những bất mãn cũng như oán giận đối với y.

Đốt Cát bất giác lại nhớ tới Lý Uyên, Lý Uyên chẳng phải muốn chiếm lĩnh Quan Trung sao? Vậy thì mình sẽ giúp y tới cùng, thay y chiếm lĩnh Quan Trung, đất đai và nam nhân để lại cho y còn của cải và nữ nhân mình sẽ dẫn đi. Như vậy thì y cũng liệu còn có thể nói được gì nữa?

Đợi đến khi những tiếng hoan hô dần dần lắng xuống, Đốt Cát xua xua tay, các tướng lĩnh yên lặng trở lại. Y lại nói với mọi người;

- Dương Nguyên Khánh trước sau vẫn là mối đe dọa lớn đối với Đột Quyết chúng ta, lần này bất kể thế nào cũng phải giết chết hắn, tiêu diệt toàn bộ lực lượng của hắn. Bây giờ ta xin tuyên bố với các tướng sĩ, giết chết một người của quân Tùy thưởng mườinăm con dê, giết chết một tướng của quân Tùy thưởng trăm con dê. Nếu như lấy được thủ cấp của Dương Nguyên Khánh, phong quan Đặc Lặc, thưởng năm mươi vạn con dê, nô lệ ba nghìn người.

Đây là mức thưởng cao nhất từ trước tới giờ của Đột Quyết, lấy được thủ cấp của Dương Nguyên Khánh cũng có nghĩa là có thể chính thức thành lập bộ lạc của mình rồi. Người nào người nấy ánh mắt đều tràn đầy những khát vọng không thể kìm nén nổi.

Đốt Cát từ từ rút chiến đao ra chỉ về hướng thành Đại Lợi lớn phát lệnh:

- Qua sông!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.