[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 12-Chương 3 : Trận chiến ngầm về tình báo




Tháng chín, quận Ngũ Nguyên đã đến mùa thu hoạch. Lúa mạch đã chín, vùng quê là những cánh đồng lúa mạch vô cùng vô tận hệt như được trải lên một tấm thảm vàng óng, giống như một đại dương màu vàng. Từng bông mạch nặng trĩu khiến thân cây mạch cong cong. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, cánh đồng lúa mạch tạo sóng, những con sóng vàng nhấp nhô. Trong cánh đồng lúa mạch, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những người nông dân, binh lính, sĩ tử và quan viên đang thu hoạch. Gần như toàn bộ người của quận Ngũ Nguyên đều được điều động.

Trên đường cái phía nam của huyện Cửu Nguyên, một đội thương nhân đến từ Hà Đông chậm rãi bước đi, mấy trăm con ngựa trên lưng chất đầy hàng hoá lấy từ Trung Nguyên: lá trà, đường, giấy, văn phòng phẩm và sơn. Đây là những hàng hoá được bán chạy nhất ở quận Ngũ Nguyên. Có thể thấy đội thương nhân này rất hiểu tình hình của quận Ngũ Nguyên.

Từ khi sáu quận Quan Bắc nằm trong phạm vi thế lực của quân Phong Châu, lệnh cấm của triều đình đối với sự giao thương buôn bán của quận Ngũ Nguyên về cơ bàn là hữu danh vô thực. Thương nhân vì muốn có lợi nhuận liền từ Quan Trung, từ Hà Đông tạo thành nhóm đến quận Ngũ Nguyên kinh doanh buôn bán. Bọn họ vận chuyển đến quận Ngũ Nguyên đủ các loại hàng hoá cần thiết, bao gồm các loại vật tư dùng trong quân đội, rồi mang đi tiền đồng do quận Ngũ Nguyên đúc. Đây chính là đồng tiền ngũ thù năm Khai Hoàng loại tốt, rất được ưa chuộng ở Trung Nguyên.

Thủ lĩnh đội thương nhân này là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt sâu, cơ thể cường tráng khoẻ mạnh. Anh ta cưỡi một con ngựa, từ xa quan sát sự bận rộn thu hoạch ở cánh đồng. Bên cạnh anh ta là một tiểu nhị trẻ tuổi. Tiểu nhị này thì con mắt đầy thán phục nhìn vào cảnh thu hoạch mê lòng người này. Những cánh đồng lúa mạch mênh mông này đã không còn thấy nhiều ở Trung Nguyên nữa.

- Lý đại ca, nếu thiên hạ đều giống quận Ngũ Nguyên như vậy, thật là tốt biết bao!

Tiểu nhị thấp giọng thở dài.

- Ngươi đừng có nghĩ nhiều như thế làm gì. Lần này chúng ta đến quận Ngũ Nguyên không phải là cho ngươi cảm thán.

Người đàn ông họ Lý ánh mắt nghiêm nghị nhìn tiểu nhị trẻ kia một cái. Cậu ta sợ đến mức không dám hé răng nói gì nữa.

Đội thương nhân đi qua cánh đồng lúa mạch cuối cùng, đến trước thị trấn Cửu Nguyên, liền lập tức bị binh lính gác cửa thành chặn lại. Một quan quân hỏi:

- Các ngươi từ đâu tới?

Người đàn ông vội vàng chắp tay cười cười nói:

- Chúng tôi từ Hà Đông đến, vận chuyển hàng hoá đến Phong Châu.

- Có mang theo binh khí quân tư gì không?

Quận Ngũ Nguyên cũng có quy định nghiêm khắc đối với thương nhân, không cho phép mang bất kỳ binh khí nào vào thành, chứ không nói là không cho phép vận chuyển binh khí quân tư thế nên việc này hoàn toàn là được. Chỉ có điều trước khi đi vào thành phảo khai báo đăng ký rõ ràng và đặt gửi ở kho ngoài thành, sau đó sẽ có quan viên chuyên môn đến để tiếp đãi, nhưng không cho phép thương nhân từ bên ngoài đến đem theo binh khí vào trong thành.

Người đàn ông vội vàng nói:

- Chỉ có mang theo binh khí phòng thân. Ngài cũng biết đấy, dọc đường rất không an toàn.

- Quận Ngũ Nguyên chúng ta rất an toàn. Các ngươi không thể mang vào thành được.

Một gã binh lính mang đến một cái thùng gỗ:

- Để binh khí vào trong đây đi. Lúc về thì sẽ trả lại cho mọi người.

Người đàn ông bất đắc dĩ, đành dặn dò với tuỳ tùng một câu. Mọi người đều bỏ hết cung tiễn và đao bên hông ra cho vào trong hòm. Quan quân lạnh lùng nói:

- Dao găm cũng phải để vào trong đó.

Mấy tên tuỳ tùng đành lấy dao găm từ trong giày ra và bỏ vào trong cái hòm. Quan quân lại nói với mọi người:

- Nếu như không còn gì nữa thì ta sẽ đóng hòm lại. Ta nhắc nhở các ngươi, sau khi đóng hòm lại mà vẫn còn binh khí thì coi như là đã vi phạm lệnh cấm. Một khi kiểm tra mà bắt được thì sẽ bị kiện tụng đó. Còn nữa không đó? Mau để vào đây.

Quan quân nhắc đi nhắc lại mấy lần không thấy có tiếng ai đáp lại bèn vung tay lên:

- Đóng hòm lại!

Binh lính niêm phong kín cái hòm lại, quan quân kiểm kê lại số người và đưa một miếng đồng hình vuông cho người đàn ông:

- Dùng thẻ đồng này để lấy lại binh khí. Nhớ đó, ba ngày!

Ông ta lại nói với các binh lính:

- Soát người kiểm tra hàng hoá!

Mấy chục tên lính chạy lên bắt đầu soát người và kiểm tra hàng hoá của các thương nhân, sau khi xác nhận không có quân phẩm và binh khí, quan quân vung tay lên cho bọn họ vào thành.

Việc kiểm tra ở cửa thành ước chừng tiến hành mất nửa canh giờ. Tiểu nhị trẻ tuổi líu lưỡi nói:

- Năm trước đến có nghiêm ngặt như thế này đâu chứ!

- Đừng nhiều lời!

Người đàn ông trừng mắt nhìn cậu ta. Đoàn người đi về phía trước, đi đến trước một cửa hàng tạp hoá, người đàn ông nhìn thoáng qua tấm biển:" Cửa hàng tạp hoá Hàn Ký", chính là đây rồi.

Chủ cửa hàng từ trong cửa hàng đã sớm đi ra đứng ở cửa, cười ha hả nói:

- Làm sao mà bây giờ mới đến? Cứ tưởng các huynh phải đến từ hôm qua rồi cơ.

- Trên đường gặp bão cát nên mới chậm như thế.

Người đàn ông xoay người xuống ngựa, gọi các tiểu nhị đưa hàng hoá vào cửa hàng. Bên trong cửa hàng cũng có mấy tiểu nhị ra trợ giúp.

Chủ cửa hàng dẫn người đàn ông vào trong nội viện và ngồi vào một căn phòng. Chủ cửa hàng họ Hàn, tên là Hàn Sưởng, đã đến Ngũ Nguyên hơn một năm. Cửa hàng tạp hoá này là sản nghiệp của anh ta, kinh doanh rất tốt. Người đàn ông từ xa đến kia tên là Lý Thủ Trọng. Trên danh nghĩa, ông ta là một thương nhân nhưng trên thực tế ông ta là người đứng đầu gia tướng của phủ Lý Uyên.

Cửa hàng tạp hoá Lý Ký này cũng là một điểm tình báo mà Lý Uyên đặt ở Phong Châu, chuyên thu thập các thông tin tình báo quân đội Phong Châu và quận Ngũ Nguyên, nắm bắt động tĩnh của Dương Nguyên Khánh.

Từ năm Đại Nghiệp thứ chín, sau khi Dương Nguyên Khánh ủng hộ Tùy tự lập ở Phong Châu, Lý Uyên liền biết, Dương Nguyên Khánh sớm muộn sẽ trở thành kình địch của mình. Bắt đầu từ đó, y liền bắt đầu chú ý đến Phong Châu. Trước mắt, Lý Uyên tổng cộng thiết lập hai điểm tình báo, một là ở Trường An và một là ở Phong Châu, do con trai cả Lý Kiến Thành toàn quyền phụ trách. Bất luận là chủ cửa hàng Hàn Sưởng hay thương nhân Lý Thủ Trọng thì cũng đều là tâm phúc của Lý Kiến Thành.

Hai người ngồi xuống, Lý Thủ Trọng nghi hoặc nói:

- Hôm nay vào thành, binh lính kiểm tra rất nghiêm khắc. Lần trước còn không như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

- Cũng không xảy ra chuyện gì. Sau trận Nhạn Môn, Phong Châu bắt đầu tiến hành khống chế nghiêm ngặt toàn diện. Cư dân bản địa thực ra nhà nào cũng có đao cung mâu tiễn, nhưng phải có quan phủ đánh số hiệu. Như dân phi bản địa như ta đây thì không thể có binh khí được. Thậm chí ngay cả vật tư chế tạo binh khí cũng không được có. Nếu bị phát hiện thì sẽ phải ngồi tù đó. Tháng trước có một quầy bán rượu ở thành Đại Lợi, ta cũng có quen vài người trong đó, bị lục soát có dấu mấy chục binh khí, thế là liền bị coi là thám tử Đột Quyết và bị giết đó. Bây giờ thực sự là làm thật. Mọi người đều không dám cất trữ binh khí nữa.

Lý Thủ Trọng trầm ngâm một chút nói:

- Ý huynh là chủ yếu là để tra ra thám tử Đột Quyết?

- Cũng gần như thế. Bên Âm Sơn kia cũng có quân Tuỳ tuần tra. Những người từ phương bắc đến sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt. Bây giờ có rất nhiều người Hán dựa vào Đột Quyết, khó lòng phòng bị được. Ta đã ở quận Ngũ Nguyên này tròn hai năm rồi, đã có đủ tư cách xin hộ tịch. Mấy hôm trước ta đã xin hộ tịch quận Ngũ Nguyên này rồi. Hôm qua có quan phủ đến kiểm tra, chắc là hai ngày nữa sẽ lấy được hộ tịch đó. Như thế thì ta có thể thăng cấp lên là người loại Giáp, về sau sẽ không bị quân đội điều tra gì nữa, cũng có thể có binh khí, như thế sẽ tiện lợi cho chúng ta hơn rất nhiều.

- Người loại Giáp á?

Lý Thủ Trọng có chút mơ hồ không hiểu.

Hàn Sưởng khẽ mỉm cười:

- Người loại Giáp chính là người có hộ tịch quận Ngũ Nguyên, có thể có binh khí, cũng tự do nhất. Nếu không có tình huống gì đặc thù thì cũng sẽ không bị kiểm tra. Những người loại Ất là những người sống ở quận Ngũ Nguyên nhưng không có hộ tịch, không thể có vũ khí, cứ mười ngày là phải lên nha huyện để điểm danh, thường xuyên bị kiểm tra. Giống như ta hiện tại bây giờ chính là người loại Ất. Còn như các du thương như các huynh thì là người loại Bính. Khi huynh vào thành thì chắc là có một tấm thẻ đồng đúng không?

Lý Thủ Trọng lấy ra tấm thẻ đồng đưa cho anh ta. Hàn Sưởng nhìn mặt trái của tấm thẻ đồng, cười nói:

- Có nhìn thấy không? Ở trên này có một chữ" tam" chính là huynh chỉ có thể ở trong thành này ba ngày, vượt quá ba ngày thì huynh sẽ gặp rắc rối đó. Đầu tiên là sẽ bị quan phủ hỏi, nếu không qua được cửa này thì sẽ bị giam giữ giao cho bên quân đội, như thế có nghĩa là nghi ngờ có gián điệp.

Lý Thủ Trọng bây giờ mới hiểu. Chả trách quan quân kia lại nhấn mạnh chỉ có ba ngày như thế. Hoá ra là ý này. Anh ta khó hiểu hỏi:

- Vậy còn các huynh, ra vào thành cũng phải có đánh dấu sao?

- Đương nhiên là có!

Hàn Sưởng lấy từ bên hông ra một tấm thẻ đồng hình tròn, đặt lên bàn cười nói:

- Đây là viên bài của ta. Khi ra vào thành thì phải xuất trình, cũng bị soát người. Chờ hộ tịch của ta đăng ký xong thì có thể thay ngư bài, tự do ra vào thành. Thực ra ở trong đây vẫn còn có rất nhiều tình tiết, ví dụ như ở ngoài thành hay ở trong thành thì đều không giống nhau. Người hộ tịch ngoài thành vào thành, một hai ngày không vấn đề gì nhưng nếu vượt quá ba ngày thì phải đến huyện nha lập hồ sơ, vô cùng nghiêm ngặt. Nói cho cùng chính là một câu phòng nội ứng, phòng thám tử.

Lý Thủ Trọng khẽ thở dài một cái. Nếu là như thế thì nhiệm vụ của anh ta có khả năng không hoàn thành được.

- Lần nay ta phụng mệnh Đại công tử đến quận Ngũ Nguyên, ngoài việc đem tin tình báo của anh về trung nguyên thì còn hai nhiệm vụ nữa.

- Huynh nói nhiệm vụ gì?

- Một nhiệm vụ là thu thập một đội quân ở Ngũ Nguyên, tầm khoảng hai ba trăm người, mai phục ở trong huyện Đại Lợi và huyện Cửu Nguyên.

Lời còn chưa dứt, Hàn Sưởng liền lập tức lắc đầu nói:

- Việc này tuyệt đối là không thể làm được. Quân Phong Châu khống chế rất nghiêm khắc đối với việc nhiều người tụ tập. Năm mươi người trở lên nhập cảnh là toàn bộ hành trình đều sẽ có quân sĩ theo sau giám sát, mười người trở lên thì không cho phép nhập thành. Các thương nhân mở tiệm, số người phi bản địa thuê vào không được phép vượt quá năm người, số người làm thuê không được vượt quá hai mươi người. Nếu không thì sẽ có quân sĩ cư trú ở đó giám sát. Vì thế mà trong thành huyện Cửu Nguyên không có cửa hàng nào thuê nhiều hơn hai mươi người. Cho dù là tách cửa hàng ra mở chi nhánh cũng không được. Huynh muốn chiêu mộ hai ba trăm người, ở đâu ra đây? Dân bản xứ ở đây vợ con đều ở cùng cả, căn bản sẽ không làm chuyện như thế. Họ ngược lại còn tố cáo huynh để được trọng thưởng ấy chứ.

Lý Thủ Trọng bất đắc dĩ nói:

- Vậy được rồi! Nhiệm vụ này tạm thời không đề cập đến. Ta quay về báo cáo với Trưởng công tử, còn một nhiệm vụ nữa thì cần huynh nghĩ cách đó.

- Nhiệm vụ gì?

- Quân Phong Châu có một đội trọng giáp bộ binh vô cùng lợi hại. Trưởng công tử yêu cầu chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng phải có được trang bị của trọng giáp bộ binh. Không phải là ngay lập tức, nhưng ít nhất trong một năm thì phải có được.

Hàn Sưởng hồi lâu không nói gì, anh ta đi vào phòng lấy ra một cái hộp gỗ dẹt và đưa cho Lý Thủ Trọng:

- Đây là một số thông tin tình báo ta nắm được. Huynh trở về giao cho Trưởng công tử. Còn về phần trang bị trọng giáp bộ binh, ta sẽ nghĩ cách. Cái này rất khó, rất mạo hiểm, ta sẽ cố gắng hết sức vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo. Một tiểu nhị hốt hoảng chạy tới:

- Ông chủ, bên ngoài có một đội nội vệ binh.

Hàn Sưởng nghe nói là nội vệ binh thì trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Tiểu nhị liếc nhìn Lý Thủ Trọng một cái, nhỏ giọng nói:

- Hình như vị Lý gia này vi phạm quy định gì đó, nội vệ binh bên ngoài bảo vị Lý gia này lập tức ra ngoài trả lời, nếu không thì họ sẽ vào bắt người.

Hàn Sưởng và Lý Thủ Trọng ngơ ngác nhìn nhau, Hàn Sưởng vội la lên:

- Lý gia ra trước đối phó đi. Quyền lực của nội vệ binh rất lớn. Bọn họ mà nhìn trúng vào rồi thì rắc rối to đó.

Lý Thủ Trọng cũng không biết mình đã gây ra vấn đề gì. Anh ta liền đi ra khỏi cửa hàng. Bên ngoài cửa hàng có hai mươi mấy binh sĩ. Điểm không giống với bình thường chính là mũ giáp của bọn họ có màu đỏ. Đây là nội vệ binh của quân Phong Châu, tổng cộng có năm nghìn người, chiếm đóng ở các vùng của Ngũ Nguyên. Mũ giáp của bọn họ có màu đỏ nên còn được gọi là xích khôi binh.

Bên cạnh đó có một tên quan quân, chính là tên quan quân vừa nãy giữ thành. Ông ta nhìn thấy Lý Thủ Trọng đi ra bèn chỉ ngay vào anh ta nói:

- Chính là người này!

Một gã quan quân nội vệ tiến đến, liếc mắt quan sát Lý Thủ Trọng:

- Theo chúng ta một chuyến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.