[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 12-Chương 21 : An cư không quên nguy hiểm




Sau khi đoạt được quận Linh Võ, mọi việc chuyển dời lớn nhỏ đều bày ra trên bàn của các quan viên ở quân phủ tại quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ, vận chuyển các loại vật tư chiến lược về phía nam là nhận thức chung của quan viên Phong Châu. Sau khi mở cuộc họp, các quan viên nhất trí quyết định chuyển trước kho sắt thô và sở luyện kim đến quận Linh Võ ở phía nam. Một mặt tất nhiên là vì sắt thô là một trong những vật tư chiến lược quan trọng nhất của Phong Châu, mặt khác, quận Linh Võ nằm gần mỏ khoáng sản, hơn nữa lại có trữ lượng than đá phong phú.

Trung tuần tháng mười một, hơn hai ngàn xe trượt tuyết cỡ lớn chở hai triệu cân sắt thô liền lũ lượt xuất phát. Còn có hơn một ngàn hộ thợ rèn và thợ luyện kim, bọn họ dẫn theo gia đình, chở theo nhiều đồ gia dụng, cũng lên đường tiến về phía nam.

Tại tòa nhà sau Dương phủ, Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến trước một gian tiểu viện. Hắn dừng lại, một nha hoàn vừa ra khỏi tiểu viện, hành lễ với hắn:

- Tham kiến lão gia.

- Thân thể của Giang cô nương thế nào rồi?

Dương Nguyên Khánh hỏi ân cần.

Gian tiểu viện này chính là viện tử của Giang Bội Hoa. Hai ngày trước Giang Bội Hoa nhiễm lạnh ngã bệnh, đến nay bệnh vẫn chưa khỏi, Dương Nguyên Khánh đặc biệt đến thăm cô trước.

- Đỡ hơn một chút rồi, lão gia muốn thăm cô nương ấy sao?

- Thay ta thông báo đi.

Nha hoàn đi vào, lát sau bước ra hành lễ nói:

- Cô nương mời lão gia vào.

Dương Nguyên Khánh bước vào viện tử. Viện tử rất nhỏ, trồng vài gốc cây mai, trông có vẻ tao nhã thanh tịnh. Dương Nguyên Khánh bước vào phòng ngoài, lại vén màn da tiến vào phòng trong. Trong phòng cực kỳ ấm áp, hương dược lan tỏa nồng đậm. Giang Bội Hoa nghiêng người tựa vào trên giường đọc sách, vẻ mặt có chút tái nhợt. Tuy rằng đang bị bệnh nhưng cô vẫn cao nhã ung dung như thế, khiến người ta phải động lòng.

Thấy Dương Nguyên Khánh bước vào phòng, Giang Bội Hoa thản nhiên cười:

- Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến gặp ta?

Bọn họ sống chung đã hai năm. Mỗi ngày cả nhà đều cùng nhau ngồi ăn cơm, nói chuyện, hai bên đã rất quen thuộc. Sự phòng bị đối với nam nhân trong cô đã không còn khi ở trước mặt Dương Nguyên Khánh, cô rất tín nhiệm Dương Nguyên Khánh. Ở trong tiềm thức, Dương Nguyên Khánh đã trở thành chỗ dựa của cô.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống trước mặt cô. Hai tiểu nha hoàn biết điều cũng lặng lẽ lui đi.

- Vẫn có thể đọc sách, xem ra hẳn là đã đỡ hơn nhiều rồi.

Dương Nguyên Khánh cười nói.

- Thầy thuốc nói tĩnh dưỡng thêm hai hôm nữa là khỏi bệnh. Thực ra ngày nào ta không tĩnh dưỡng, chàng xem cả ngày ta nằm ở trên giường, xương cốt muốn đứt hết rồi.

Giang Bội Hoa yếu ớt giận hờn nói, giọng điệu mang theo một tia làm nũng.

- Ý của thầy thuốc là, đừng để nàng ra khỏi phòng. À, nếu nàng muốn thứ gì đó, tỷ như muốn đọc sách, cứ việc nói ta biết, ta sẽ tìm giúp nàng.

Giang Bội Hoa nhoẻn miệng khẽ cười nói:

- Chàng là tổng quản một châu, bận rộn cả ngày. Những việc nhỏ này không cần chàng phải bận tâm, Mẫn Thu sẽ thay ta tìm sách.

Giang Bội Hoa nhớ ra một chuyện, lại hỏi hắn:

- Nghe Mẫn Thu nói, chúng ta thật sự dọn đến quận Linh Võ ư?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Khí hậu ở quận Linh Võ ấm áp, thích hợp để cư ngụ. Hơn nữa Phong Châu nằm quá gần biên cảnh, trực tiếp chịu sự đe dọa của Đột Quyết. Trước đây khi triều Tùy còn lớn mạnh, chưa thể nhận thấy được mối đe dọa này. Hiện nay thực lực triều Tùy giảm sút, thực lực Đột Quyết lại cường thịnh, sự đe dọa này cũng ngày càng lớn, chúng ta tất nhiên phải chuyển xuống phía nam. Hôm qua đã bắt đầu dọn đi, đầu tiên là di dời quân tư vũ khí. Đợi đến đầu xuân năm sau, sau khi nhà cửa ở quận Linh Võ đã dựng xong, thì người cùng lương thực cũng chuyển về phía nam, có điều khi ấy các nàng sẽ có thể đi bằng thuyền.

- Ừm! Thực ra bây giờ ta muốn ngồi xe trượt tuyết, vận động cơ thể một chút, hiện tại nằm thật khó chịu.

Giang Bội Hoa ngọ nguậy muốn ngồi dậy, mấy quyển sách cô đặt trên chăn bị rớt xuống đất. Cô đưa tay ra nhặt, Dương Nguyên Khánh giúp cô nhặt lên, lại nắm lấy cánh tay trắng ngần mịn màng của cô.

Giang Bội Hoa kinh ngạc. Cô muốn vùng khỏi tay Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh lại không buông tay ra, cứ thế mà yên lặng nhìn cô. Giang Bội Hoa bỗng nhiên đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu.

Thực ra bọn họ sống cùng nhau được hai năm rồi, giữa hai người đã sớm có sự ăn ý, chỉ là hai bên vẫn chưa xé bỏ lớp giấy mỏng cuối cùng. Trong lòng Giang Bội Hoa đã tiếp nhận Dương Nguyên Khánh, bằng không cô sẽ không để hắn một mình vào phòng của cô.

- Nguyên Khánh, như vậy không được.

Giang Bội Hoa thấp giọng nói.

- Có gì không được?

Dương Nguyên Khánh cười hỏi.

Giang Bội Hoa cắn môi dưới nói:

- Chàng chịu ngàn vạn vất vả cứu ta trở về, không tiếc đắc tội với Đột Quyết. Cuối cùng ta lại trở thành người của chàng, kẻ không biết sẽ gây chuyện thị phi.

- Nàng vẫn còn xem mình là công chúa Nghĩa Thành sao?

Giang Bội Hoa lắc đầu:

- Công chúa Nghĩa Thành đã chết rồi.

- Vậy thì được rồi, nếu công chúa Nghĩa Thành đã chết, thì người ta muốn lấy chính là một dân nữ Giang Bội Hoa bình dị.

Giang Bội Hoa cúi đầu thở dài. Dù nói thế, song trên thực tế mọi người ở Phong Châu đều biết cô là công chúa Nghĩa Thành. Cô cho rằng công chúa Nghĩa Thành đã chết, chẳng qua là gạt mình gạt người.

- Nguyên Khánh, vì ta, chàng đã gây đại thù với thủ lĩnh người Hồ của Đột Quyết, trong lòng ta luôn thấy rất có lỗi.

Dương Nguyên Khánh khẽ cười:

- Ta không cần nàng xin lỗi. Ta muốn nàng bù đắp cho ta, lấy thân đền bù.

- Chàng…

Giang Bội Hoa bất chợt thẹn thùng khó kìm được, tim đập rất nhanh. Cô cúi đầu, không biết nên làm thế nào mới phải. Ngay lúc này, tiếng nói của Bùi Mẫn Thu truyền đến từ trong viện tử:

- Bệnh của Giang cô nương đã đỡ hơn chưa?

Mẫn Thu đang hỏi một nha hoàn. Giang Bội Hoa giật mình kinh hãi, hoang mang rút tay mình lại từ trong tay của Dương Nguyên Khánh, đẩy Dương Nguyên Khánh một cái:

- Chàng đi nhanh đi, đừng để cô ấy trong thấy.

Trong lòng cô khẩn trương tựa như kẻ trộm bị phát hiện. Dương Nguyên Khánh đứng dậy, lại thừa dịp cô không phòng bị, nhanh nhẹn cúi đầu hôn lên môi cô.

- Thực ra vì để có được nàng nên ta mới cứu nàng.

Hắn chăm chú nhìn Giang Bội Hoa một thoáng rồi xoay người đi mất. Giang Bội Hoa ngây người, lần đầu tiên cô bị nam nhân hôn, muốn giận lại không giận được, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, quả thực hỏng hết rồi. Cô ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Dương Nguyên Khánh bước ra khỏi phòng, cúi đầu thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại. Một cái hôn này của Dương Nguyên Khánh, hôn đến mức trái tim cô rối loạn rồi.

Dương Nguyên Khánh bước đến viện tử, đúng lúc thấy Bùi Mẫn Thu muốn vào phòng. Cô vừa ngẩng đầu liền thấy Dương Nguyên Khánh, không khỏi sửng sốt, sao phu quân lại ở đây? Cô lại quay đầu hướng ánh nhìn vào phòng, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Nghe nói cô ấy ngã bệnh, ta đến thăm cô ấy.

Bùi Mẫn Thu rất thông minh, có đạo lý nào mà nam nhân lại một mình đến thăm nữ bệnh nhân. Muốn đến thăm Giang Bội Hoa, cũng nên đi cùng cô hoặc là Xuất Trần. Cô thầm thở dài trong lòng, cô biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.

- Phu quân, khi nãy có người đến tìm chàng, hình như là Lý Tư Mã đến đây.

- Ta biết rồi.

Dương Nguyên Khánh nhanh chân hướng về phòng khách ở trước viện, Bùi Mẫn Thu ngoảnh lại nhìn theo bóng dáng của hắn khuất dạng. Cô lắc đầu, lúc này mới vén màn tiến vào phòng của Giang Bội Hoa.

Cô thấy trong phòng chỉ có một mình Giang Bội Hoa, đến nha hoàn cũng không có. Trong lòng càng thêm hiểu rõ, hai người ở trong phòng một mình, không nảy sinh tình ý mới lạ.

Bùi Mẫn Thu không hề giận, cô sớm biết được Dương Nguyên Khánh có ý với Giang Bội Hoa. Cô cũng biết Giang Bội Hoa cũng thích Dương Nguyên Khánh, bằng không Giang Bội Hoa cũng sẽ không đến Phong Châu, sẽ không đổi tên thay họ Giang. Giang Bội Hoa đã hai mươi sáu tuổi, nếu không gả nữa thì cả đời này sẽ thật sự cô độc một mình, ngay cả con cũng không có, chuyện này với cô ấy thật quá tàn nhẫn.

Còn có Uất Trì Oản, Bùi Mẫn Thu suy nghĩ đến mức đầu muốn to ra, những việc này cần cô giải quyết. Cô thầm thở dài trong lòng, tiến vào phòng cười nói:

- Hình như đã khỏi bệnh, sắc mặt hồng hào hơn rồi.

Giang Bội Hoa càng đỏ mặt hơn. Cô khắc chế hoảng loạn trong lòng, miễn cưỡng cười nói:

- Mẫn Thu, khi nãy Dương Nguyên Khánh nói, thật sự sẽ chuyển đến phương nam.

Bùi Mẫn Thu ngồi xuống, cũng nắm lấy tay cô, như cười như không nói:

- Ta cảm thấy cô nên đổi cách xưng hô đi, cô nên gọi ta là đại tỷ.

- Ta…

Giang Bội Hoa chậm rãi cúi đầu, xấu hổ nhỏ giọng nói:

- Mẫn Thu, xin lỗi.

Bùi Mẫn Thu giúp cô vuốt gọn lại những sợi tóc rối loạn lúc ngồi dậy, dịu giọng nói:

- Thực ra là ta có lỗi với cô. Hai năm trước ta nên cân nhắc đến chuyện của cô, lại kéo dài đến hiện tại, còn có Uất Trì Oản nữa. Thực ra ta cũng hiểu được tâm tư của cô ấy, bi ai lớn nhất của nữ nhân chính là không thể có con. Ta đã có hai đứa con, Xuất Trần cũng đang có thai. Chúng ta chỉ nghĩ đến mình, lại lơ đi nỗi khỗ cô độc không chỗ dựa của hai người. Đây là lỗi của ta, ta sẽ mau chóng an bài. Chí ít đến khi cúng tế hàng năm, hai người cũng có thể tham gia.

Giang Bội Hoa cảm động trong lòng, đôi mắt đã hơi ươn ướt. Cô biết Bùi Mẫn Thu là người hồn hậu, nhưng không ngờ lại rộng lượng đến mức này. Cô muốn nói gì đó, nhưng trong lòng lại có ngàn vạn lời nói, cô không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bùi Mẫn Thu lại khẽ cười:

- Chỉ là có chút phải ủy khuất cô. Bội Hoa, không có cưới hỏi đàng hoàng, cô không ngại chứ?

Hồi lâu sau, Giang Bội Hoa lắc đầu:

- Mẫn Thu, cám ơn ý tốt của cô, nhưng ta không muốn gả đi, để Uất Trì làm thiếp của chàng đi! Ta đã quen ở một mình, lại nói, nếu ta gả cho chàng, người trong thiên hạ sẽ nhạo báng chàng háo sắc. Chàng cứu ta rời khỏi Đột Quyết, trong lòng ta chỉ có cảm kích với chàng, không muốn liên lụy đến chàng thêm nữa.

Bùi Mẫn Thu hiểu được sự dè dặt của cô, liền vỗ về tay cô cười nói:

- Trong lòng ta tự nhiên hiểu được, cô không cần nói nhiều đâu. Hiện tại mới là trung tuần tháng mười một, vẫn còn đủ thời gian, cứ để ta ung dung an bài mọi chuyện.

….

Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào phòng khách ngoài. Lý Tĩnh đã đợi hắn được một lúc, thấy hắn tiến vào liền đứng dậy thi lễ nói:

- Tham kiến tổng quản.

- Sắt thô và thợ đều đã đi rồi sao?

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống cười hỏi.

Lý Tĩnh phụ trách di dời quân tư vật phẩm đến phía nam, y gật đầu:

- Nhóm đầu tiên đã đi rồi, nhưng trong nhà kho vẫn còn hai triệu cân sắt thô cùng số lượng lớn vũ khí lều vải. Xem chừng ít nhất còn phải vận chuyển năm chuyến, đến cuối năm cũng chưa chắc có thể dọn hết.

Dương Nguyên Khánh khẽ thở dài nói:

- Dọn nhà một lần dễ dàng vậy sao, vẫn còn nhiều lương thực như thế. Kỳ thực vận chuyển vật tư không khó, cái khó chính là cư dân chuyển về phía nam. Hai trăm ngàn hộ cư dân, ta dự định chuyển một trăm năm mươi ngàn hộ. Còn có cư dân năm huyện Hà Sáo, toàn bộ đều phải dọn đi hết. Còn phải chia lại ruộng, xây nhà cửa, thành lập thôn trang, nhất nhất phải an trí thỏa đáng, có rất nhiều việc vụn vặt. Lúc trước triều đình di dân cần thời gian ba năm, chúng ta ít nhất cũng cần đến một năm. Nếu có thể hoàn tất dọn về phía nam trước cuối năm sau, thì đã rất không tồi rồi.

- Tổng quản, nếu đến cuối năm sau, liệu có hơi nguy hiểm không?

Lý Tĩnh nhíu mày nói.

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Ta nói là di dân đến phía nam bình thường. Nếu có nguy hiểm, vậy gọi là tản cư. Trong vòng một tháng, toàn bộ tất nhiên phải tản cư hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.