[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 11-Chương 40 : Dẫn mối họa về hướng Đông




Dương Quảng vừa mới nâng ly rượu lên, câu hỏi của Tiêu hậu khiến ông ta trầm ngâm một chút, đoạn buông chén thở dài nói:

- Trẫm cũng không biết nữa. Nhưng luôn nhớ trong lòng.

- Bệ hạ, bản thân lời tiên tri vốn đã là một thứ rất mờ mịt, nói là họ Lý, vậy thì những người họ Lý trong thiên hạ không có hàng triệu cũng có hàng trăm ngàn người, hơn nữa đâu phải ai cũng là quan viên. Trong đội ngũ loạn tặc làm phản cũng có người họ Lý, ví dụ như Lý Hoằng Chi ở Quan Đông, Lý Tử Thông ở Giang Hoài, có lẽ chính là bọn họ. Hoặc lại ví như một số binh lính nhỏ họ Lý trong quân đội, hôm nay còn là lính Tùy, nói không chừng sang năm lại xé cờ tạo phản cũng nên, còn có một số người, bản thân họ không phải họ Lý. Ý của thần thiếp là, Bệ hạ quá nghi kỵ như thế này, khiến các đại thân lo sợ, ngược lại sẽ khiến họ suy tính đến đường lui cho mình. Việc Lý Hồn và Lý Mẫn bị giết đã gây chấn động triều dã, khắp triều văn võ ai ai cũng cảm thấy bất an, lúc này Bệ hạ nên an ủi vỗ về bọn họ, dẹp bỏ sự hoảng sợ trong lòng các đại thần.

Sở dĩ Độc Cô Chấn không tiếc giá nào, phải tạo bằng được mối quan hệ với Tiêu hậu, là bởi vì chỉ có Tiêu hậu mới có thể khuyên nhủ Dương Quảng. Dương Quảng tuy không thích nghe can gián, nhưng cũng không cự tuyệt, có đôi lúc ông ta sẽ nghe những ý kiến của vợ mình là Tiêu hậu.

Dương Quảng trầm ngâm không nói gì, Tiêu hậu lại khuyên:

- Tuy rằng thần thiếp ở lâu trong cung, nhưng cũng biết thiên hạ chẳng được yên bình, mối họa từ bên ngoài khó dẹp. Lúc càng cần phải giữ mối đoàn kết quân thần, nếu bệ hạ chỉ vì một lời tiên tri không biết từ đâu ra mà mù quáng giết hại đại thần, khiến quân thần xa cách nhau, thần thiếp cho rằng, điều này còn nghiêm trọng hơn cả nạn ngoại xâm. Loạn trong giặc ngoài, là điềm xấu đó Bệ hạ!

Dương Quảng trầm mặc không nói gì, Tiêu hậu cũng không khuyên gì thêm, cả gia đình cứ thể dùng cho xong bữa cơm trưa trong sự im lặng.

Dương Quảng về đến ngự thư phòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lời khuyên của Tiêu hậu khiến ông ta phải suy nghĩ. Khi nghe thấy lời tiên tri, theo bản năng, ông ta nghĩ mọi cách để quy chụp lên đầu quý tộc Quan Lũng, bởi vì ông ta đã nhận định chắc chắn rằng, quý tộc Quan Lũng mới là mối uy hiếp lớn nhất với ông ta. Giết Lý Hồn, Lý Mẫn, tuy là có liên quan đến lời tiên tri, nhưng cũng là do ông ta muốn mượn cớ này để thanh tẩy quý tộc Quan Lũng.

Nhưng, việc gì cũng có lợi có hại, ông ta giết người như thế quả thực là dễ khiến cho các đại thần bất an. Giết vẫn cứ phải giết, nhưng không thể vội, phải từ từ, đợi sau khi các đại thần đều quên đi vụ án lời tiên tri đã, rồi lại kiếm cớ khác để giết. Chỉ cần kéo dài, kéo chậm tiết tấu giết người ra, thì sẽ không khiến cho các đại thần bất an.

Lúc này, một tên hoạn quan ngoài cửa bẩm báo:

- Bệ hạ, Thái thú bảo vệ Thái Nguyên là Lý Uyên cầu kiến!

Nghe đến cái tên Lý Uyên, khóe miệng của Dương Quảng bất giác co giật một cái, đây cũng là một trong những mục tiêu mà ông ta muốn giết. Ông ta vốn định trong lần tuần thị tái bắc này, mượn cớ giết chết Lý Uyên, nhưng lúc này, lời khuyên của Tiêu hậu đã khiến ông ta thay đổi chủ ý. Có thể lợi dụng Lý Uyên để an ủi vỗ về cảm giác bất an của các đại thần trước, sau này sẽ tìm cớ giết sau.

- Tuyên hắn yết kiến!

Một lát sau, Lý Uyên bước nhanh vào ngự thư phòng, quỳ mọp hai đầu gối, cung kính hết mực lạy dập đầu với Dương Quảng một cái:

- Thần Lý Uyên khấu kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Dương Quảng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Lý Uyên vào lúc này, ông ta cười:

- Ái khanh không cần phải hành đại lễ, hãy bình thân!

- Tạ ơn bệ hạ!

Lý Uyên đứng lên đoạn nói:

- Mấy ngày trước thần mới nhận được điệp văn của triều đình, bệ hạ tuần tra Thái Nguyên mà thần không kịp chuẩn bị gì, xin bệ hạ tha cho thần tội tiếp đón không chu đáo.

- Trẫm không cảm thấy có gì không chu đáo, ngươi không cần tự trách mình.

Dương Quảng không nói gì thêm, Lý Uyên nhất thời cũng không biết nên báo cáo chuyện gì, trong phòng xuất hiện một khoảng khắc trầm mặc. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đối với Lý Uyên đúng là như cả một năm, sau lưng ướt đẫm, lúc này Dương Quảng mới thản nhiên hỏi:

- Trong phạm vi Hà Đông có loạn phỉ không?

- Hồi bẩm bệ hạ, bọn loạn phỉ tạo phản trong địa giới Hà Đông cũng có mười mấy nhóm, nhưng phần lớn đều lực lượng yếu kém. Thế lực loạn phỉ tạo phản tương đối lớn thì có ba nhóm, một là Lưu Miêu Vương ở quận Ly Thạch, thứ hai là Linh Khâu Địch Tùng Bá, nhóm còn lại là Kính Bàn Đà và Sài Bảo Xương ở Giáng quận. Trong số đó, thế lực của Kính Bàn Đà là lớn mạnh nhất, có một trăm mấy ngàn người.

- Quận Thái Nguyên có không?

- Quận Thái Nguyên vốn cũng có ba bốn nhóm, nhân số không quá ngàn người, đều đã bị thần tiêu diệt cả rồi. Hiện nay trong phạm vi Thái Nguyên không có một nhóm loạn phỉ nào cả.

Dương Quảng liếc nhìn y một cái, đoạn lạnh lùng nói:

- Quận Ly Thạch nằm bên sườn của Thái Nguyên, Giáng quận ở mặt nam của Thái Nguyên, người thân là Lưu Thủ Thái Nguyên, tại sao lại không đi diệt phỉ?

- Không có ý chỉ của bệ hạ, thần không dám làm bừa.

Dương Quảng lộ ra vẻ vẻ tươi cười, hắn biết Lý Uyên tại sao không dám, vượt cảnh diệt cướp đã thành cớ Dương Huyền Cảm, Nguyên Hoằng Tự cùng Dương Nguyên Khánh đám người thường dùng, cho nên hắn không dám, đây đúng là một cái người nhát gan cẩn thận.

Dương Quảng muốn giết Lý Uyên, là bởi vì hắn họ Lý, ôm ý nghĩ thà rằng giết nhầm một ngàn, không thể bỏ sót một người, nhưng Lý Uyên bản thân lại là một cái người nhát gan hèn yếu, Dương Quảng đối với hắn không có quá nhiều cảnh giác, vừa đúng có thể lợi dụng Lý Uyên tới trấn an tâm các đại thần.

"Hà Đông nạn trộm cướp tuy không gắt, nhưng không thể coi như không có, liền đặc biệt cho phép ngươi vượt cảnh diệt cướp, phong ngươi vì làm Hà Đông thảo lộ sứ, cho ngươi thời gian một năm, phải triệt để dẹp loạn nạn trộm cướp ở Hà Đông, sau một năm, như Hà Đông lại có thêm một cái loạn phỉ, vậy thì đừng trách trẫm trở mặt vô tình!"

Tuy rằng Dương Quảng không có nói rõ, nhưng Lý Uyên vẫn là đã hiểu, Dương Quảng đem thời gian giết hắn lùi đến sang năm, lý do chính là diệt cướp bất lợi, trong lòng hắn một trận sợ hãi, nhưng trên mặt nhưng là tràn đầy cảm động cùng trung thành, "Thần nhất định không phụ thánh vọng, sớm ngày tiêu diệt Hà Đông loạn phỉ."

Lý Uyên chậm rãi lui xuống, Dương Quảng nhìn bóng lưng Lý Uyên, sát khí lấp loé, nhưng chậm rãi lại ngưng lại, giết người này cần đợi thêm một chút.

Sau ba ngày, Dương Quảng dò xét đội ngũ tiếp tục lên phía bắc, tại cung Phần Dương nghỉ ngơi mấy ngày, vào trung tuần tháng bảy, mười vạn dò xét đại quân đã tới bờ Hà Nam, nơi này vẫn là bên trong quận Mã Ấp, phương bắc bên ngoài mấy chục dặm chính là trường thành sừng sững, đó là Đại Nghiệp năm thứ ba xây lên, từ sông kéo dài đến Du Lâm, dài khoảng hơn hai trăm dặm, dọc theo trường thành đi về hướng tây, sau hai ngày liền có thể đến quận Du Lâm.

Nhưng lúc này, Dương Quảng cũng không vội đi quận Du Lâm, hoặc là nói hắn không dám tùy tiện đi vào quận Du Lâm, cứ việc hắn luôn miệng nói thị sát quận Du Lâm, nhưng quận Du Lâm đã là phạm vi thế lực của Dương Nguyên Khánh, hắn không thể không cân nhắc mà đi.

Ngày kế, Thái Thú quận Du Lâm Vương Hoằng Chi chạy tới Dương Quảng hành cung, được đưa đến trên thành Lục Hợp, Vương Hoằng Chi xuất thân Thái Nguyên Vương thị, đảm nhiệm Thái Thú quận Du Lâm đã sáu năm, vốn là trải qua bình bình đạm đạm, nhưng Dương Nguyên Khánh thế lực đông khoách sau, liền đem danh tiếng hắn đẩy lên trên đỉnh ngọn sóng.

Trong lòng hắn vô cùng khẩn trương, năm kia hắn ký tên hiệp nghị Quan Bắc sáu quận cộng đồng phòng ngự, bị triều đình cảnh cáo, nhưng không có bị xử trí, mà năm đó Phong Châu đông khoách, đem toàn bộ khuỷu sông bình nguyên nhét vào trong túi, nhưng hắn vô lực ngăn cản, hắn quả thực không biết làm sao hướng về thánh thượng giải thích, nhưng hắn lại không thể không đến.

"Thần Vương Hoằng Chi Thái Thú quận Du Lâm tham kiến bệ hạ!"

Vương Hoằng Chi cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Dương Quảng, nơm nớp lo sợ chờ đợi Dương Quảng giận dữ, nhưng ngoài ý muốn chính là, Dương Quảng cũng không có giận dữ, mà là một loại ngữ khí ôn hòa, "Vương ái khanh miễn lễ bình thân."

Vương Hoằng Chi xấu hổ vạn phần, hắn rầm quỳ xuống, khóc không ra tiếng: "Thần nhu nhược vô năng, không thể vì bệ hạ bảo vệ quận Du Lâm, thần có tội!"

Dương Quảng trong lòng hận không thể đem Vương Hoằng Chi đẩy ra ngoài chém, chỉ là bây giờ hắn còn cần dùng Vương Hoằng Chi, mới nhịn xuống một cái tức giận, nhưng Vương Hoằng Chi quỳ xuống đất nhận tội cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.

"Vương ái khanh mời đứng lên, hiện tại trẫm muốn biết tình huống của quận Du Lâm, nghe nói Dương Nguyên Khánh tại ven bờ Hoàng Hà sửa chữa năm toà thành mới, thật sao?"

Vương Hoằng Chi đứng lên nói: "Xác thực như vậy, từ đầu năm trước bắt đầu, hắn liền tại bờ bắc Hoàng Hà xây dựng năm toà thành mới, tốc độ rất nhanh, kéo dài tên thời nhà Hán, gọi là Tây An Dương huyện, huyện Thành Nghi, huyện An Lương, huyện Ốc Lâm cùng huyện Hà Dương, chính hắn bổ nhiệm Huyện lệnh, cũng ở trong thành trú quân, mỗi toà thành trì trú ít nhất ba ngàn quân, cũng chứa đựng lượng lớn vật tư lương thực quân tư, hắn nói là dùng để phòng ngự Đột Quyết."

"Phòng ngự Đột Quyết?"

Dương Quảng cười lạnh một tiếng, "Đó là lấy cớ hắn đông khoách."

"Vâng! Thần trong lòng cũng cho rằng như thế."

Dương Quảng mạnh mẽ lườm hắn một cái, nhưng hắn vẫn là cố nén trong lòng tức giận, lại hỏi: "Vậy bây giờ hắn nơi nào? Tại huyện Du Lâm sao?"

"Hồi bẩm bệ hạ, hắn bây giờ không có ở huyện Du Lâm, hẳn là về Phong Châu."

Dương Nguyên Khánh không ở quận Du Lâm, khiến Dương Quảng trái tim thoáng thả xuống, hắn lại hỏi tiếp: "Huyện Du Lâm có bao nhiêu quân trú đóng, còn có bao nhiêu quận binh do ngươi chỉ huy?"

Vương Hoằng Chi xấu hổ mà cúi thấp đầu, "Trong tay thần đã không còn người nào, quân đội quận Du Lâm đều bị hắn khống chế, hiện nay quận Du Lâm có trú ba ngàn quân."

"Vậy cho ngươi làm Thái Thú lại có tác dụng gì?"

Dương Quảng rốt cục không nhịn được nổi giận lên, vỗ bàn một cái, "Người đến, đem đứa vô dụng này kéo ra ngoài chém!"

Mười mấy tên thị vệ xông tới, lôi kéo Vương Hoằng Chi hướng ra phía ngoài, Vương Hoằng Chi sợ đến hồn phi phách tán, lớn tiếng cầu xin, "Bệ hạ tha mạng! Tha mạng a!"

"Chém!" Dương Quảng không chút lưu tình, hắn ngập trời lửa giận đều phát tiết ở trên người tên Thái Thú vô dụng này.

Chốc lát, theo một tiếng hét thảm âm thanh truyền đến, thị vệ đi vào bẩm báo, "Bệ hạ, người đã bị chém đầu.

Dương Quảng xanh mặt, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, hắn ngay sau đó thét ra lệnh nói: "Truyện trẫm ý chỉ, đại quân hướng về quận Du Lâm xuất phát!"

Khi mười vạn dò xét đại quân dọc theo trường thành mênh mông cuồn cuộn hướng về phương hướng quận Du Lâm xuất phát, một con thảo nguyên liệp ưng bay qua bầu trời trên đầu đại quân triều Tùy, vượt qua trường thành, tiếp tục hướng bắc bay lượn hơn ba trăm dặm, tại nơi xa nhất Đại Tùy bắc bộ biên cảnh bờ bắc Phục Khất Bạc, nơi đây mênh mông vô bờ đại doanh Đột Quyết, kéo dài trăm dặm, Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn đã suất lĩnh 40 vạn đại quân giết tới biên cảnh nhà Tùy.

Liệp ưng bay qua từng toà đại doanh, cuối cùng tại tiếng ưng địch dẫn dắt, bay về phía một toà khổng lồ lều vải diện tích rộng mấy mẫu, đây là vương trướng Đột Quyết, trong vương trướng một tên nam tử trẻ tuổi đang đứng, mũ vàng giáp vàng, ánh mắt lãnh khốc như ưng, hắn chính là Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn.

Thủy Tất Khả Hãn duỗi dài cánh tay, liệp ưng một tiếng kêu to, thu cánh rơi vào bên trên cánh tay của hắn, Thủy Tất Khả Hãn gỡ xuống một quyển da dê bó chặt tại trên đùi ưng.

Trên da dê tràn ngập tình báo, hắn nhìn một lần, trong đôi mắt thật đắc ý nở nụ cười, Đại Tùy hoàng đế Dương Quảng dĩ nhiên xuất hiện ở tái bắc, này liền giống hệt bầy hươu béo chạy đến trước mặt thợ săn.

"Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân chuẩn bị xuất phát!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.