[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 11-Chương 24 : Ánh mắt sâu xa




Phủ của Dương Nguyên Khánh ở huyện Cửu Nguyên nằm ở phía đông huyện thành, rộng chừng mười mẫu đất. Vùng này phong cảnh tú lệ, cây xanh rợp bóng. Quận nha, huyện nha phủ tổng quản đều nằm ở vùng này. Phủ đệ của các quan viên đại đa số cũng nằm quanh đây, bốn bề cảnh vật tĩnh mịch, trị an cũng vô cùng tốt.

Xe ngựa của Giang Bội Hoa dừng ngay trước cửa phủ. Mấy người Bùi Mẫn Thu cùng Trương Xuất Trần và A Tư Đóa đứng đợi ở đây từ sớm chạy vội lên. Giang Bội Hoa xuống xe, mọi người thay nhau tới ôm nàng. Mặc dù Giang Bội Hoa vô cùng rụt rè nhưng lúc này được gặp lại mọi người ở nơi đất khách này, nàng cũng không thể che giấu nổi sự kích động trong lòng.

Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa ở cách đó không xa nhìn bọn họ, trong lòng có một cảm giác ấm áp không nói lên lời. Hắn cảm thấy đề nghị của Xuất Trần quả chính xác, nên mời cả hai người bọn họ cùng tới nhà mình chứ không nên để hai người sống một mình ở phía nam.

Cao Quýnh cũng khẽ thở dài một tiếng, y nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh, miệng như đang lầm bầm gì đó:

- Thật hiếm có! Thật hiếm có người lại có thể từ bỏ thân phận công chúa của mình cam tâm làm dân thường!

Lúc này, Bùi Mẫn Thu bước lên thi lễ với Cao Quýnh, nàng lại quay sang hỏi Dương Nguyên Khánh:

- Phu quân, chàng không dẫn Các lão vào phủ nghỉ ngơi sao?

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Các lão muốn tới Quân nha tổng quản một chuyến trước, có lẽ chúng ta sẽ về hơi muộn một chút.

- Vậy được! Thiếp dẫn công chúa vào phủ nghỉ ngơi trước!

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn lại liếc mắt nhìn Giang Lệ Hoa một cái. Khí chất tao nhã của nàng khiến hắn lại một lần nữa nhớ tới Dương Lệ Hoa. Dương Nguyên Khánh thở nhẹ một hơi rồi giục ngựa đi về hướng nha môn tổng quản.

……

Trong nội đường nghị sự phủ Tổng quản, đám quan lớn đều cúi đầu thi lễ Cao Quýnh. Mặc dù Cao Quýnh đã ẩn dật khỏi chốn quan trường nhiều năm nhưng uy vọng tối cao của ông ở Vương triều Đại Tùy vẫn khiến cho người khác phải tôn kính.

Đợi sau khi tất cả mọi người lui xuống, Dương Nguyên Khánh mới cười nói:

- Cao các lão đến thật đúng lúc, vãn bối đang suy nghĩ nên để ai làm chủ khảo kỳ thi Hương lần này, Các lão tới thật thích hợp với chức vị này.

Cao Quýnh vuốt râu cười nói:

- Việc này không khó gì, nhưng mà ngươi không sợ Thánh thượng biết được ta ở đây sao?

- Biết được thì sao chứ, thái độ của người vãn bối sớm đã không quan trọng nữa rồi. Mấu chốt là Các lão có đồng ý làm hay không thôi?

- Ta sao lại không muốn chứ, cũng chẳng phải là bắt ta lên Ngõa Cương làm cướp.

Cao Quýnh chỉ đùa một chút, ông lại nói:

- Nói đến Ngõa Cương mới nhớ, vừa rồi ta ở tửu quán gặp được một sĩ tử. Hắn nói với ta rằng Lý Mật đã đầu quân vào Ngõa Cương làm cướp rồi. Chuyện này quả nằm ngoài dự kiến của ta, ta nghĩ hắn không cùng Huyền Cảm thì nhất định sẽ tới chỗ ngươi, không ngờ hắn lại lên rừng làm cướp.

Cao Quýnh hiển nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lý Mật gia nhập loạn phỉ, đường đường là con cháu của bát trụ quốc mà lại vào rừng làm cướp, có lẽ gã cũng là vì cùng đường. Cao Quýnh thở dài một tiếng.

Dương Nguyên Khánh lại không cho rằng Lý Mật gia nhập Ngõa Cương xuất phát từ dã tâm của gã. Không thể dựng được Dương Huyền Cảm lên, gã bèn muốn tự mình tranh giành thiên hạ, sao gã lại có thể tới gia nhập vào quân của mình được chứ?

- Các lão thấy thế cục thiên hạ hiện giờ thế nào?

Dương Nguyên Khánh không muốn nói nhiều về Lý Mật nữa. Dù sao thì Lý Mật cũng cách hắn rất xa, hắn muốn nghe xem cách nhìn của Cao Quýnh với thế cục hiện giờ.

Cao Quýnh không trả lời câu hỏi của hắn, ông chăm chăm nhìn Dương Nguyên Khánh:

- Nguyên Khánh, ngươi nói thật với ta đi, ngươi muốn tạo phản đúng không?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tạo phản. Nhưng nếu triều Tùy bị diệt vong, quần hùng tranh giành thiên hạ vậy thì ta cũng nguyện trở thành một trong số đó.

- Nhưng nếu triều Tùy không diệt vong thì sao?

Cao Quýnh tiếp tục hỏi.

- Vậy thì ta đành làm một cắt cứ địa phương, tự lập mà không phản Tùy.

Dương Nguyên Khánh thẳng thắn trả lời.

Cao Quýnh khe khẽ thở dài:

- Thật ra Đại Tùy vẫn còn có hy vọng. Chỉ cần Dương Quảng thoái vị, để Thiếu Đế đăng cơ, phổ biến nền chính trị nhân từ, cắt giảm thuế má, phục hồi nền kinh tế, vậy thì mối họa của Đại Tùy sẽ dần dần yên ổn trở lại. Cộng thêm mười năm chăm lo việc nước nữa thì có thể dần dần khôi phục được đất nước như những năm Khai Hoàng rồi.

Dương Nguyên Khánh phát hiện không biết do Cao Quýnh rời khỏi quan trường khá lâu rồi hay do thành kiến của ông đối với Dương Quảng quá sâu sắc mà cách nhìn vấn đề của ông không phức tạp như hắn nghĩ, ngược lại nó chỉ như ý nghĩ đơn thuần của một đứa trẻ. Nếu hy vọng vào Thiếu Đế, vậy thì sự diệt vong của triều Tùy đã sớm định ở năm Khai Hoàng thứ sáu rồi. Nếu không phải quyền uy và danh vọng đế vương của Dương Quảng chống đỡ thì Đại Tùy sớm đã diệt vong rồi, Thiếu Đế đăng cơ chỉ khiến Triều Tùy nhanh diệt vong hơn mà thôi.

Giờ khắc này, Dương Nguyên Khánh cảm thấy khá nhạt nhẽo, Cao Quýnh khiến hắn có chút thất vọng. Ông quá đề cao chủ nghĩa lý tưởng, điều này khiến Dương Nguyên Khánh nghĩ tới một câu nói: người già rồi nên suy nghĩ cũng già theo. Cao Quýnh quả thật đã già rồi.

Trong lòng tiếc nuối, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Dương Nguyên Khánh cũng trở nên chua xót. Hắn vẫn giữ đúng lễ nghĩa, không để cho Cao Quýnh nhìn ra sự thất vọng của mình.

Cao Quýnh mắt đã không còn nhìn rõ rồi, không nhìn thấy vẻ thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt Dương Nguyên Khánh. Ông vẫn hứng khởi nói:

- Nguyên Khánh, ngươi tổ chức khoa cử là đúng nhưng ngươi không nên tôn nho. Tiên đế chẳng phải là không cho tôn nho mà dần dần làm mất đi tấm lòng của người đọc sách sao. Nếu ngươi tôn nho đồng thời lại tuyên truyền rộng rãi như vậy, ngươi nhất định sẽ chiếm được tình cảm của người đọc sách.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, kiến nghị này rất hay, hắn có thể tiếp thu nó. Trầm tư một lát, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:

- Các lão, ta còn một chuyện nữa muốn thỉnh giáo. Ta tổ thức khoa cử, chuyện này liệu có mâu thuẫn với sĩ tộc Sơn Đông mà mất đi sự ủng hộ của họ không?

Cao Quýnh vuốt râu cười nói:

- Đây là do ngươi không hiểu rõ mục đích căn bản của chế độ khoa cử. Thật ra ta cũng đã từng kiến nghị thi hành chế độ khoa cử với Tiên đế, như vậy có thể phá vỡ sự khống chế chính quyền địa phương của các gia tộc quyền lực, trả lại quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan lại địa phương về cho triều đình. Thi hành chế độ khoa cử, sĩ tử khắp thiên hạ sẽ có cơ hội trở thành môn sinh của thiên tử, do Lại bộ trực tiếp tổ chức thi và bổ nhiệm, các gia tộc quyền lực cũng vì thế mà mất đi quyền tự đề cử của mình. Nhưng ngươi đã từng nghĩ qua chuyện này chưa, ưu thế giáo dục vẫn tập trung ở các gia tộc quyền lực. Phần lớn các nhân tài hiện nay đều xuất thân từ các gia tộc quyền quý, con cháu những gia đình bần hàn trừ phi phải là người đặc biệt ưu tú thì mới có cơ hội, nhưng những người như vậy vô cùng hiếm hoi. Thật ra cho dù có thực thi chế độ khoa cử thì vẫn là thiên hạ của gia tộc quyền quý mà thôi. Ngươi có biết các sĩ tử kia vì sao lại có phản cảm với chế độ khoa cử như vậy không?

Những lời của Cao Quýnh khiến Dương Nguyên Khánh trầm tư hẳn xuống. Ngừng một lát, Cao Quýnh lại nói tiếp;

- Sĩ tộc Sơn Đông sở dĩ phản cảm với triều Tùy như vậy cơ bản vẫn là vì quý tộc Quan Lũng luôn tìm cách loại trừ họ sao. Thiên hạ ngũ tính thất gia: Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Lũng Tây Lý thị, Triệu quận Lý thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị, có mấy người làm quan cao trong triều Tùy chứ? Còn những thế gia như Văn Hỉ Bùi thị, Bột Hải Cao thị, Hoằng Nông Dương thị, Kinh Triệu Vi thị lại luôn được trọng dụng. Còn có một số sĩ tộc ở phía nam nữa, Dương Quảng mặc dù luôn dẹp quý tộc Quan Lũng nhưng lúc ở Bình Dương Lượng người lại đánh đuổi sĩ tộc ở Sơn Đông quá nghiêm khắc, vì thế mà sĩ tộc Sơn Đông luôn không tiếp nhận ân tình của người.

Nói tới đây, Cao Quýnh lại thành khẩn khuyên Dương Nguyên Khánh:

- Ngươi tuy rằng nhận được sự ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông nhưng ngươi không thể dựa hoàn toàn vào họ được. Ngươi nhất định phải vừa trọng dụng sĩ tộc Sơn Đông vừa bồi dưỡng những tập đoàn quyền lực khác, bồi dưỡng để họ có khả năng chống lại sĩ tộc Sơn Đông. Như vậy ngươi mới không đi vào vết xe đổ ngày xưa khi Bắc Chu chỉ dùng quý tộc Quan Lũng.

Lời khuyên của Cao Quýnh làm Dương Nguyên Khánh hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì vừa rồi đã coi thường Cao Quýnh. Mặc dù Cao Quýnh vẫn một lòng muốn phục hưng triều Tùy, không hiểu thấu được đại cục thiên hạ, nhưng ông ta lại có kinh nghiệm phong phú trong việc thống trị giang sơn. Ông ta có thể đưa ra cho hắn những kiến nghị cao minh.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu thì một gã thân binh ở ngoài cửa nói:

- Tổng quản, Ngụy Trưng nói có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.

- Mời ông ta vào!

Lát sau, Ngụy Trưng vội vã đi vào nghị sự đường, y cúi đầu thi lễ:

- Tham kiến Tổng quản!

Dương Nguyên Khánh cười cười giới thiệu y với Cao Quýnh:

- Ngụy chủ bộ, vị này chính là danh tướng Đại Tùy Cao các lão.

Ngụy Trưng cuống quít thi lễ:

- Vãn bối Ngụy Trưng tham kiến Cao tướng quốc!

Được người khác tôn kính như vậy, Cao Quýnh cũng vô cùng vui mừng, ông vuốt râu cười nói:

- Không cần khách khí, hai người cứ nói chuyện chính sự, ta ngồi bên cạnh nghỉ ngơi một lát.

Dương Nguyên Khánh lại hỏi Ngụy Trưng:

- Có phải là chuyện đúc tiền có khởi sắc rồi sao?

Ngụy Trưng không che giấu nổi sự kích động trong lòng:

- Vâng!

Y lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp sắt rồi mở ra. Từ trong chiếc hộp y lấy ra ba xu tiền đặt lên bàn:

- Tổng quản nhìn xem.

Mới qua nửa tháng mà Ngụy Trưng đã đúc được ra tiền xu rồi sao? Dương Nguyên Khánh bán tin bán nghi nhặt ba đồng tiền lên. Hắn tỉ mỉ xem một lát, ba đồng tiền này được đúc rất tinh xảo, giống y như đồng tiền được lưu thông những năm Khai Hoàng vậy. Chữ được khắc trên đồng tiền cũng vô cùng tinh vi, nét chữ tuy có hơi vẻ cứng cáp nhưng vẫn không làm mất đi sự tinh tế của nó.

Hắn lập tức dặn dò mấy tên thân binh:

- Mời Trưởng Sử và Tư Mã tới đây.

Cao Quýnh ngồi bên cạnh thấy có chút kỳ quái:

- Nguyên Khánh, các ngươi muốn đúc tiền sao?

Dương Nguyên Khánh cười cười giải thích:

- Thị trường tiền tệ hiện nay đang hỗn loạn, tiền tư, tiền mục nát hoành hành, ngay cả tiền vải cũng xuất hiện nữa. Chuyện này ảnh hưởng không ít tới Phong Châu, các binh lĩnh cũng vô cùng oán giận. Vừa hay chúng ta phát hiện ra mỏ đồng, bèn quyết định tự mình đúc tiền, dẹp toàn bộ tiền tư, tiền mục nát ra khỏi Phong Châu.

Cao Quýnh gật gật đầu không nói thêm gì nữa. Lúc này, mấy người Đỗ Như Hối, Lý Tĩnh đi vào. Dương Nguyên Khánh cười cười nói với mọi người:

- Mọi người tới xem tiền mới của Ngụy Tiền Thừa của chúng ta tạo ra này.

Mọi người đã trông đợi tiền mới từ rất lâu rồi. Nghe nói tiền mới đã được đúc xong, ai nấy đều vây tới tỉ mỉ xem xét. Lý Tĩnh cười nói:

- Ai có tiền xu thời Khai Hoàng không, chúng ta so sánh xem thế nào.

Mọi người lúc này mới sực tỉnh, ai nấy đều sờ trên người mình xem có đồng xu nào không. Cao Quýnh bên cạnh cười nói:

- Ta có một đồng đây!

Ông chậm rãi lấy ra một đồng tiền được mạ vàng từ túi áo đặt lên bàn. Ông híp mắt cười nói:

- Thật trùng hợp, đồng tiền này của ta chính là đồng tiền đầu tiên của Đại Tùy, tiên đế đã ban cho ta làm kỷ niệm.

Tất cả mọi người mỉm cười, Dương Nguyên Khánh đặt hai đồng tiền lên bàn so sánh. Ngoài một đồng mới một đồng cũ ra thì hai đồng tiền này gần như giống nhau như đúc, không thể tìm ra được sự khác nhau giữa chúng. Điều này đủ thấy được Ngụy Trưng làm việc cẩn thận thế nào.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, lại hỏi Ngụy Trưng:

- Một năm có thể đúc ra bao nhiêu?

Ngụy Trưng ngẫm nghĩ một lát nói:

- Theo như tình hình nhân sự hiện tại của chúng ta, một năm có thể đúc ra hơn ba trăm nghìn xâu tiền, bình quân mỗi người khoảng ba mươi xâu.

Dương Nguyên Khánh nhướn mày:

- Như vậy vẫn chưa đủ. Ta sẽ tăng thêm 10 lần nhân lực, một năm ít nhất phải đúc được ba triệu xâu.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với Trương Đình:

- Việc đúc tiền sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách, Ngụy sứ quân ta sẽ có việc khác cần giao.

- Ty chức tuân mệnh!

Cao Quýnh ở bên cạnh ngây ngẩn cả người, Dương Nguyên Khánh đúc nhiều tiền như vậy chỉ dùng cho Phong Châu sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.