[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 11-Chương 22 : Tính toán sau lưng (hạ)




Khâu Hòa ngơ ngác hồi lâu. Lão xuất thân từ quân lữ, nhìn ra trú quân của đại doanh chí ít cũng trên mười ngàn người, lẽ nào quận Linh Võ đã bị Dương Nguyên Khánh chiếm lĩnh rồi sao? Nếu thế, lão đến làm Thái thú còn có ý nghĩa gì nữa?

Con trai thứ ba Khâu Hành Cung hộ tống phụ thân đến nhậm chức giậm tím mặt. Y vung cây giáo dài, nghiêm giọng hô:

- Rõ ràng là thiên hạ của Đại Tùy, lại ngang nhiên mưu phản, con đi hỏi bọn chúng!

Khâu Hành Cung thúc ngựa đi được mấy bước, Khâu Hòa lớn tiếng hét:

- Đứng lại cho ta!

Khâu Hòa biết đứa con này của mình tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng tính khí nóng nảy, hành sự kích động. Nếu không nghiêm khắc bó buộc, y sẽ gây ra đại họa. Lão xông đến tát một bạt tai, mắng to:

- Khốn kiếp! Mày muốn hại chết ta sao?

Khâu Hòa hung hăng trừng mắt nhìn y, giận dữ nói:

- Đến Thánh thượng còn không dám động binh tiến đánh thì mày là cái thá gì. Nếu mày lỗ mãng gây ra đại họa, ta không làm thịt mày không được.

Khâu Hành Cung cúi đầu, ôm hận trong lòng nhưng lại không dám hé răng. Lúc này, một đội kỵ binh chạy gấp đến từ đằng xa, hét lên:

- Là Khâu Thái thú phải không?

Khâu Hòa ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy hơn hai mươi người tiến đến, dẫn đầu là một nam tử hơn ba mươi tuổi, vận bào phục quan văn. Trong phút chốc lão nhận ra, đây chẳng phải là Lý Tĩnh – con trai Lý Thuyên hay sao?

Giao tình giữa Khâu Hòa và Lý Thuyên – phụ thân của Lý Tĩnh rất thân thiết. Khi Lý Tĩnh còn trẻ, lão còn chỉ dạy võ công cho Lý Tĩnh. Có điều sau khi Lý Thuyên qua đời, bọn họ qua lại cũng ít hơn. Đã bảy, tám năm rồi Khâu Hòa chưa gặp lại Lý Tĩnh.

Lão biết Lý Tĩnh được Dương Nguyên Khánh tiến cử làm Tư Mã U Châu. Sau đó Dương Nguyên Khánh trốn đến Phong Châu, Lý Tĩnh cũng đi theo. Như thế mà nói, phen này Lý Tĩnh đến không phải là để lại ôn chuyện xưa.

Khâu Hòa lại căn dặn con trai vài câu, lão thúc ngựa tiến đến cười nói:

- Lý hiền chất (“chất” có nghĩa là cháu), đã nhiều năm không gặp rồi.

Lý Tĩnh khom người thi lễ trên lưng ngựa:

- Thế thúc thân thể khỏe mạnh, khiến cháu cũng yên tâm.

Khâu Hòa khẽ mỉm cười:

- Tuổi cao nhưng chí chưa già, ta hiển nhiên phải cống hiến vì triều đình, giúp Thánh thượng phân ưu. Sao hiền chất lại ở đây?

- Cháu đến từ Phong Châu, phụng mệnh Dương tổng quản đến gặp thế thúc.

Lý Tĩnh vừa nói vậy liền biến chuyện tư thành việc công. Khâu Hòa gật đầu:

- Vậy cùng theo ta vào thành đi!

Lý Tĩnh chào hỏi Khâu Hành Cung, Khâu Hành Cung lại trầm mặc không nói. Lý Tĩnh cười, không để ý đến, cưỡi ngựa đi song song bên cạnh Khâu Hòa. Khâu Hòa chỉ roi ngựa về phía đại doanh quân đội ở đằng xa:

- Lý Tư Mã, kia là chuyện như thế nào?

- Cách đây không lâu, loạn phỉ Bạch Du Sa quấy nhiễu quận Linh Võ, số lượng quận binh lại ít, không thể ứng phó liền cầu cứu Phong Châu. Dương tổng quản đặc biệt phái mười ngàn kỵ binh đến bảo vệ quận Linh Võ, tạm thời đóng quân ở đây, không tiến vào thành, Thái thú hãy yên tâm.

Đây không phải là vấn đề vào hay không vào thành. Khâu Hòa trầm mặc không nói, lão không biết tạm thời đóng quân của Dương Nguyên Khánh rốt cuộc sẽ kéo dài đến khi nào?

Trong thị trấn có chút náo nhiệt, dòng người như thêu, rộn ràng nhốn nháo, buôn bán phồn hoa, không hề bị ảnh hưởng bởi trú quân ở ngoài thành. Thỉnh thoảng có thể thấy một đội quận binh xếp hàng bước qua, tác phong chỉnh tề khiến Khâu Hòa có chút hài lòng, nỗi bất an trong lòng lão cũng dần dần bình tĩnh lại.

Đoàn người tiến vào quận nha. Dưới sự chủ trì của Quận thừa Hứa Hàm, cử hành nghi thức bái ấn đơn giản, Khâu Hòa liền trở thành Thái thú quận Linh Võ. Lão chưa kịp nói chuyện với Quận thừa, liền mời Lý Tĩnh vào phòng khách nói chuyện.

Bọn họ vào đề ngay khi đang đi trên đường. Lúc này Khâu Hòa cũng không hàn huyên nữa, hỏi thẳng vào vấn đề:

- Lý Tư Mã nói rõ đi! Dương Nguyên Khánh có ý gì đây?

Lý Tĩnh cũng không vội mà đem vàng ra, y thản nhiên cười nói:

- Ý của Dương tổng quản kỳ thực rất đơn giản, hy vọng Khâu Thái thú có thể tiếp tục tuân thủ hiệp nghị cùng phòng ngự của sáu quận mà Vi Thái thú tiền nhiệm đã ký kết, chỉ có yêu cầu này thôi.

- Vậy trú binh ở ngoài thành tính sao?

Khâu Hòa lại tiếp tục hỏi.

- Nếu Khâu Thái thú đáp ứng tuân thủ hiệp nghị, hơn nữa quân của Khuất Đột Thông cũng rời đi. Như thế, một vạn trú binh sẽ rời khỏi quận Linh Võ.

Khâu Hòa đã từng trải trên quan trường bốn mươi năm, sớm đã thành kinh nghiệm. Lão trầm tư một lúc rồi nói:

- Bản hiệp nghị đó ta vẫn chưa xem, thế này đi! Để ta xem qua, hiểu tình hình một chút, ba ngày sau ta sẽ trả lời Lý Tư Mã. Thế nào?

Lý Tĩnh đứng dậy chắp tay cười nói:

- Vậy ba ngày sau chúng ta lại nói chuyện!

Trong cùng ngày Khâu Hòa đến quận Linh Võ, đại sứ Thảo bộ Quan Nội, Tả đồn vệ Đại tướng quân Khuất Đột Thông dẫn năm mươi ngàn đại quân đến huyện Hoằng Đức ở phía bắc quận Hoằng Hóa. Đây là khu vực đồi núi của thượng du Mã Lĩnh Thủy, núi đồi thấp chủng, khe rãnh dọc ngang, đại quân hành quân gian nan trên đường núi bấp bênh không bằng phẳng.

Khuất Đột Thông cũng là lão tướng của triều Tùy, ước chừng, 56, 57 tuổi, tung hoàng sa trường đã nhiều năm, có kinh nghiệm tác chiến phong phú. Lần này y dẫn quân đến Quan Nội diệt loạn phỉ, dụng ý thật sự chính là đuổi thế lực của Dương Nguyên Khánh ra khỏi Quan Bắc. Nhưng Khuất Đột Thông lại nhận được chỉ ý của Thánh thượng, cố hết sức tránh để bùng phát chiến tranh với Dương Nguyên Khánh. Thân là một viên đại tướng, mệnh lệnh này khiến y cảm thấy khuất nhục, y nhất định phải xem sắc mặt của Dương Nguyên Khánh đến tiến quân.

Khuất nhục vẫn là khuất nhục, y đành cam chịu, y nhất định phải tôn trọng chỉ ý của Thánh thượng.

- Bẩm báo Đại tướng quân, phía trước đã là huyện Hoằng Đức!

Một sĩ binh tiến đến bẩm báo.

Khuất Đột Thông cũng trông thấy tường thành xuất hiện trong một thung lũng. Đó chính là huyện Hoằng Đức, tiếp giáp với Mã Lĩnh Thủy.

- Truyền lệnh của ta, đại quân đóng ở huyện Hoằng Đức!

Mười ngàn đại quân dồn dập tiến về huyện Hoằng Đức. Huyện Hoằng Đức là một huyện nhỏ, chu vi thị trấn không tròn mười dặm, nhân khẩu trong thành chưa đến ngàn hộ. Nhiều lần bị loạn phỉ Bạch Du Sa tập kích, dân trong huyện hoặc là lưu vong hoặc là bị giết chết, cư dân trong thành chỉ còn lại hơn hai trăm hộ. Đến Huyện lệnh cũng bị loạn phỉ bắt đi, không rõ sống chết. Trong thị trấn chỉ còn một viên Huyện úy họ Trương, dẫn theo hơn trăm nam tử bảo vệ thành trì.

Nghe thấy đại quân triều đình đến đây, Trương Huyện úy giật mình, hoang mang dẫn người đến nghênh tiếp. Trương Huyện úy quỳ xuống trước chiến mã của Khuất Đột Thông:

- Huyện úy Trương Bình của huyện Hoằng Đức tham kiến Đại tướng quân!

- Huyện lệnh của các ngươi sao không đến gặp ta?

Trương Huyện úy rơi lệ nói:

- Hai tháng trước Huyện lệnh bị loạn phỉ bắt đi, đến nay vẫn chưa rõ sống chết.

Khuất Đột Thông ngẩn người, lại hỏi tiếp:

- Gần đây loạn phỉ có đến đây sao?

- Hồi bẩm Đại tướng quân, sau khi bắt Huyện lệnh đi, đã một tháng rồi không thấy xuất hiện.

Trầm mặc hồi lâu, Khuất Đột Thông hỏi y:

- Ngươi biết rõ tình hình gần đây của quận Linh Võ chứ?

Trương Huyện úy lắc đầu:

- Lần đến huyện Linh Võ trước của ty chức là một năm trước. Gần đây dân trong huyện chỉ có chạy đi, không thấy quay lại, ty chức không biết.

Tâm tình của Khuất Đột Thông sinh chán, liền hạ lệnh:

- Đại quân hạ doanh trú tại chỗ!

Năm mươi ngàn quân Tùy bắt đầu đóng hạ doanh trại, từng đỉnh lều lớn dựng lên sừng sững. Mấy ngàn sĩ binh khơi đào chiến hào, chôn đặt chướng ngại vật, từng đội thám báo tản ra bốn phía.

Lúc này sắc trời đã vào hoàng hôn, Khuất Đột Thông dẫn theo hơn trăm thân vệ, cưỡi ngựa đi lên một gò núi gần đó. Trông xuống tình hình đóng trại từ trên cao, đây là phong cách của y. Y thích quan sát việc đóng quân từ trên cao, như thế tầm nhìn sẽ càng rộng lớn hơn.

Tà dương dần dần hạ về hướng tây, quét một tầng huyết sắc đỏ thẫm trên khắp mặt đất khiến trong lòng Khuất Đột Thông phát sinh một dự cảm không hay. Ánh mắt của y phóng về hướng tây bắc, y muốn vào quận Linh Võ đóng quân. Một trực giác mách bảo cho y biết, quân đội của Dương Nguyên Khánh rất có thể đã đến đoạt trước. Khuất Đột Thông thở dài thật sâu, y vô cùng lo lắng về tương lai của vương triều Đại Tùy.

Ngày kế, Khuất Đột Thông nhận được tình báo từ thám báo, Dương Nguyên Khánh đã phái mười ngàn kỵ binh đến đóng ở quận Linh Võ. Mặt khác mười ngàn kỵ binh Phong Châu của quận Diêm Xuyên cũng đã ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Khuất Đột Thông cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể hạ lệnh cho đại quân tiến về phía đông đến quận Diên An.

Hơn một ngàn người tập trung trước kho Quân ở thành tây của huyện Hồi Nhạc tại quận Linh Võ, tám trăm quận binh đóng giữ nhà kho lớn tồn trữ ba mươi sáu triệu cân lương thực này. Trước mắt, tổng cộng có bốn kho lương thực trong huyện Hồi Nhạc. Kho Nghĩa có quy mô nhỏ nhất, chỉ trữ hơn hai triệu bốn trăm ngàn cân lương. Kế tiếp là kho Quan, trữ sáu triệu cân lương. Tiếp nữa là kho Quận quan, trữ mười hai triệu cân lương. Song lớn nhất là kho Quân, trữ đến ba mươi sáu triệu cân lương.

Hơn ngàn người tập trung trước kho quân lúc này phân thành hai phái giằng co. Một bên là tám trăm quận binh đóng giữ kho Quân, bên còn lại là hơn hai trăm nha dịch quận huyện của Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức.

Mãi đến ngày nhậm chức thứ ba, Khâu Hòa mới hiểu rõ hàm nghĩa sâu sắc của hiệp nghị cùng chung phòng ngự. Tất cả quận binh của quận Linh Võ đã không còn trở lại nhận chỉ huy trong quận, quyền chỉ huy đã bị Dương Nguyên Khánh đoạt mất. Cứ như thế, quyền khống chế cửa thành, quản lí trị an trong thành, quyền khống chế đường sông cùng một triệu mẫu ruộng quân lương, hết thảy đều bị Phong Châu khống chế. Quyền lực của Thái thú như lão đã bị đoạt đi một nửa, chỉ có thể thẩm tra vụ án, quản lý dân sự. Cho dù là quản lý dân sự, cũng có một bộ phận quyền lực rất lớn đã bị đoạt mất. Tỷ như điều động dân phu, không có quân đội phù trợ, bọn họ cơ bản không thể làm được.

Trong lòng Khâu Hòa cực kỳ chán nản. Hôm nay lão muốn thị sát kho Quân, song lại bị quận binh ngăn cản, không cho tiến vào trong. Điều này khiến Khâu Hòa có phần thẹn quá hóa giận.

Lão lập tức điều động hai trăm nha dịch đến chuẩn bị xông vào. Song quận binh giữ kho cũng không hề yếu thế, lập tức tăng thêm năm trăm quận binh tiếp viện, biến thành tám trăm đối phó với hai trăm.

Khâu Hành Cung cưỡi trên chiến mã, vung trường sóc (giáo dài) chuẩn bị dẫn nha dịch xông vào. Lúc này, mấy trăm quận binh đồng thời nâng cao quân nỏ, nhắm ngay vào Khâu Hành Cung. Giáo Úy kho Quân hét lớn:

- Ngươi dám cả gan công kích, ta chắc chắc sẽ bắn ngươi thành con nhím!

Khâu Hòa lại trông thấy có hơn ngàn quận binh tiến về bên này tiếp trợ, lão liền biết được không cách nào tiến vào kho. Lão chỉ có thể thầm thở dài một tiếng, nói với Khâu Hành Cung:

- Đừng gây náo loạn nữa, về quận nha!

Lúc này Khâu Hành Cung cũng bị hơn ngàn quận binh bao vây, dùng cung tên và quân nỏ nhắm thẳng vào y. Khâu Hành Cung cũng không có cách nào hơn, chỉ có thể bị ép theo phụ thân rời khỏi kho Quân.

- Phụ thân, Dương Nguyên Khánh khinh người quá đáng, hãy bẩm báo với triều đình đi!

Khâu Hành Cung oán hận nói.

Khâu Hòa lắc đầu. Lão thở dài nói với con trai:

- Ngày mai con trở về Trường An đi! Việc của quận Linh Võ cha có thể tự mình xử lý.

Khâu Hành Cung sững người một hồi lâu rồi nói:

- Phụ thân muốn phục tùng sao?

Khâu Hòa cười khổ một tiếng:

- Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Quận Linh Võ chính là mái hiên của Phong Châu, cha còn có thể đứng thẳng lưng ư?

- Nhưng phụ thân sẽ ăn nói với Thánh thượng như thế nào?

- Ăn nói?

Khâu Hòa nhìn lướt qua con trai, cười lạnh nói:

- Nếu cha mất quận Linh Võ, bị Dương Nguyên Khánh trực tiếp thâu tóm thì mới không thể ăn nói với Thánh thượng, con đi đi! Lưu lại đây, con sẽ gây rối cho cha!

Trong mắt Khâu Hành Cung ánh lên tia thù hận, chầm chậm cúi đầu.

Đoàn người trở về quận nha, một tùy tùng chạy đến bẩm báo:

- Thái thú, Lý sứ quân ở Phong Châu lại đến, đang đợi ở trong phòng.

Khâu Hòa gật đầu. Thời hạn ba ngày đã đến, lão cũng muốn ngửa bài với Lý Tĩnh.

Trong phòng, Lý Tĩnh chắp tay sau lưng đứng trước của sổ. Trong lòng y biết rõ, dựa vào con người của Khâu Hòa, hẳn là lão nên biết phải làm thế nào?

Lúc này, cửa mở ra, Khâu Hòa tiến vào phòng. Lý Tĩnh xoay người chắp tay cười nói:

- Thế thúc nghĩ xong rồi chứ?

- Mời ngồi!

Hai người ngồi xuống. Lý Tĩnh vẫn chưa lấy ra năm trăm lượng vàng. Y cảm thấy, không cần phải đưa hối lộ cho Khâu Hòa thì lão cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng. Lý Tĩnh nở nụ cười, song trong lòng lại chờ đợi câu trả lời của Khâu Hòa.

Khâu Hòa thở dài nói:

- Ta có thể ký tiếp hiệp nghị, nhưng ta có hai điều kiện.

- Mời thế thúc nói!

- Một điều kiện là cho những kỵ binh ở ngoài thành đóng quân cách đây năm mươi dặm. Điều kiện còn lại là, huyện Hồi Nhạc có ba tòa thành, chí ít nên nhượng lại một tòa thành cho ta. Bằng không, ta sẽ có cảm giác như ngồi tù.

Lý Tĩnh trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Cháu từng nói qua, chuyện kỵ binh chỉ là tạm thời. Chỉ cần thế thúc chịu ký kết hiệp nghị, chỉ cần quân của Khuất Đột Thông lui đi, kỵ binh Phong Châu tự nhiên sẽ rút về. Về phần nhượng lại một tòa thành, cháu có thể đáp ứng.

Dứt lời, Lý Tĩnh lấy ra hiệp nghị sáu quận cùng chung phòng ngự, đặt ở trước mặt Khâu Hòa:

- Mời thế thúc ký tên!

Khâu Hòa nhấc bút lên, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Nếu quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Linh Võ, có lẽ lão sẽ không ký tên. Song quân đội của Khuất Đột Thông lại khăng khăng tiến đến quận Diên An, điều này đồng nghĩa với việc Khuất Đột Thông cũng đã vứt đi quận Linh Võ.

Khâu Hòa chỉ có thể ký tên mình ở phía sau hiệp nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.