[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 11-Chương 21 : Tính toán sau lưng (trung)




Mọi người đều bật cười, còn phải hỏi sao? Ngoại trừ dùng để đúc tiền thì còn có thể dùng làm gì khác, lẽ nào dùng để đúc tượng Phật?

Dương Nguyên Khánh thấy mọi người cười hiểu ý, liền biết mọi người đều hiểu, hắn cũng cười nói:

- Không sai, ta đang cân nhắc việc đúc tiền. Tuy triều đình nói muốn cấm vận Phong Châu, song trên thực tế chỉ có thể cấm về mặt chính trị, không cấm được buôn bán trong dân gian. Chúng ta có thể đúc ra Khai Hoàng Ngũ Chu, đến Ba Thục và Quan Trung mua lá trà và hàng hóa khác.

Huyện lệnh Thiệu Văn Tấn của huyện Cửu Nguyên ở kế bên hỏi:

- Nhưng chúng ta không có khuôn mẫu, sao có thể đúc tiền?

Trương Khiêm biết đôi chút, liền vội giải thích với mọi người:

- Khuôn đúc tiền là từ chưởng quản của Thiếu Phủ Tự. Cũng không cần khuôn mẫu, chỉ cần có thể làm ra một bộ khuôn con từ khuôn mẫu đó thì có thể đúc tiền với số lượng lớn. Thực ra ở chợ có rất nhiều tiền tư, đều là tiền giả, có điều rất dễ nhận biết. Nếu có thể làm được từ khuôn quan của Thái Phủ Tự, thì chúng ta có thể đúc ra tiền Khai Hoàng Ngũ Chu thật sự, không cách nào nhận biết được.

Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:

- Khuôn con thì ta đã phái người làm rồi. Hiện tại đang trên đường đến đây, qua hai ngày nữa là có thể đưa tới, còn có vài thợ đúc tiền cũng đến cùng. Hiện tại ta muốn bổ nhiệm một vị Chú Tiền Sứ (chú = đúc, giải thích của BTV), vị sứ quân nào nguyện ý tự đề cử mình?

Nếu không suy xét trong việc đúc tiền này có mối béo bở, thì chuyện này tuyệt đối là một việc khổ sai. Cần phải dự trù kế hoạch từ khi bắt đầu, mọi sự đều phải tìm tòi dần dần, phí thời gian cùng sức lực và tinh thần. Thành công thì tốt, nếu như thất bại, trách nhiệm trọng đại, mọi người nhất thời không ai lên tiếng. Lúc này, Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn) Ngụy Trưng của huyện Cửu Nguyên giơ tay nói:

- Tổng quản, tôi nguyện tiếp nhận việc này.

Ngụy Trưng đến nhậm chức ở quận Ngũ Nguyên đã được hai tháng, vẫn còn một tháng tròn để thử việc. Dương Nguyên Khánh chuẩn bị để y làm Phán quan giám sát quân kỷ, chủ quản việc xét duyệt của giám sát quân kỷ, không ngờ y lại chủ động yêu cầu việc đúc tiền. Dương Nguyên Khánh nghĩ ngợi rồi đáp ứng:

- Được thôi! Ta giao cho ngươi năm mươi thợ cùng một trăm sĩ binh, cần bao nhiêu kinh phí cứ tự xin. Ta cho ngươi thời gian một tháng, đúc cho ta một đồng tiền Khai Hoàng Ngũ Chu.

Ngụy Trưng kính cẩn thi lễ:

- Ty chức tuân mệnh!

Đúng lúc này, một thân binh chạy vội tới:

- Tổng quản, kinh thành có tình báo khẩn cấp!

Y trình lên một ống trúc tình báo. Đây là do tổ chức tình báo ở kinh thành đưa đến, ống trúc nhỏ có màu đỏ, dùng sáp đóng miệng. Dương Nguyên Khánh tiếp lấy ống trúc vặn mở, trút ra một cuộn giấy lụa, mở ra xem tình báo. Hắn vội vàng xem qua một lượt, trong lòng ngầm cả kinh, song lại thản nhiên cười nói với mọi người:

- Nói đến buôn bán trong dân gian, ta lại nhớ đến một chuyện. Cách đây không lâu, một đại thương nhân Ba Thục đến Phong Châu, y tính dùng lá trà và đường để đổi lấy rượu nho Đại Lợi. Hơn nữa vừa mở miệng lại là ba mươi ngàn gánh lá trà, trễ nhất là cuối năm có thể đưa đến. Đây có thể là đưa than đến sưởi trong ngày tuyết rơi, ta định phái một nhánh kỵ binh đến trước để lấy.

Quận thừa Thôi Quân Tố ở bên cạnh hiểu ý, y khẽ mỉm cười nói:

- Bên này đã có tôi lo. Tổng quản nếu có chuyện gấp cứ việc đi trước!

Dương Nguyên Khánh vội vàng trở về quân nha tổng quản phủ, cho gọi mấy quan lớn tổng quản phủ tiến vào nghị sự đường, gồm có Trưởng sử Đỗ Như Hối, Tư Mã Trương Đình, Phán quan Lý Tĩnh cùng với phụ tá Hoàng Phủ Hủ.

- Tổng quản, xảy ra chuyện gì sao?

Đỗ Như Hối trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Nguyên Khánh, không khỏi có chút lo lắng hỏi.

- Ta vừa nhận được tình báo khẩn cấp từ kinh thành. Thánh thượng đã thay thế Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ, lệnh cho Thái thú Khâu Hòa của quận Bác Lăng đảm nhiệm chức Thái thú của quận Linh Võ, lại lệnh cho Khuất Đột Thông làm đại sứ Thảo bộ Quan Nội, dẫn năm mươi ngàn quân đến Quan Nội diệt loạn phỉ. Động tác của triều đình quả nhiên rất mau lẹ.

Đỗ Như Hối trầm ngâm một lúc liền cười nói:

- Chẳng hay tổng quản có phát hiện ra ẩn tình ở bên trong hay không. Hai mệnh lệnh này của Thánh thượng đều nhắm vào thế lực khuếch trương về phía nam của Phong Châu, thể hiện rõ là y rất tường tận những việc chúng ta đã làm. Nếu đã tường tận, song lại không phái quân đội đến chém giết, cũng không hề cách chức Thái thú sáu quận. Trong khi đó lại giống như tổng quản, mượn cớ diệt loạn phỉ để tiến vào Quan Nội, chỉ điều đi một trong sáu viên tổng quản mà không phải là cách chức. Điều này nói rõ Thánh thượng không hề muốn trở mặt với tổng quản, nói rõ lên y vẫn còn kiêng kỵ, muốn dùng phương thức tương đối ôn hòa giải quyết vấn đề khuếch trương phía nam của Phong Châu. Cứ như vậy, con đường sống của chúng ta sẽ khá rộng rãi.

Hoàng Phủ Hủ ở bên cạnh cũng cười nói:

- Đỗ Trưởng sử nhìn vấn đề rất thấu triệt, ta hoàn toàn tán đồng. Mặt khác, ta cũng muốn bổ sung thêm một điểm. Mục đích của Thánh thượng không nhất định là ép thế lực Phong Châu trở về. Ta nghĩ khả năng lớn hơn chính là muốn ngăn chặn chúng ta khuếch trương về phía nam. Nói cách khác, y thay thế Thái thú Linh Võ chỉ là một phép thử, xem chúng ta có vì thế mà rút về hay không. Nếu chúng ta e sợ rút quân về Phong Châu, như vậy y có thể danh chính ngôn thuận phái quân đến trú ở Quan Bắc, nói không chừng sẽ thành lập tổng quản phủ Quan Bắc để kiềm chế Phong Châu. Nếu chúng ta quyết liệt không rút quân về, ta đoán chừng quân đội của Khuất Đột Thông sẽ không tiến vào Quan Bắc, tránh để phát sinh chiến sự với chúng ta. Bên trong này rất tinh tế, xem chúng ta sẽ nắm bắt như thế nào.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Ý kiến của hai vị đều rất hay. Song ta lại cảm thấy, tuy rằng quân đội của Khuất Đột Thông sẽ không tiến vào quận Diêm Xuyên, tránh để xung đột trực tiếp với chúng ta, nhưng rất có thể y sẽ tiến vào quận Linh Võ hoặc quận Diên An. Hơn nữa quận Linh Võ là khu lương sản lớn nhất ở Quan Bắc, một khi quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Linh Võ, thì y có thể giải quyết được vấn đề lương thực của quân đội, có thể đối kháng lâu dài với chúng ta. Vì vậy ta suy xét việc phái quân đến quận Linh Võ, ngăn cản quân đội của Khuất Đột Thông.

- Còn quận Diên An thì sao?

Trương Đình hỏi.

Đỗ Như Hối cười nói:

- Trương Tư Mã không hiểu ý của tổng quản rồi! Tổng quản muốn quân đội của Khuất Đột Thông tiến vào quận Diên An, dâng quận Linh Võ cho chúng ta.

Trương Đình lúc này mới bừng tỉnh, đấm tay nói:

- Không tồi, đây quả thực là một cơ hội cực tốt để thừa dịp cướp lấy quận Linh Võ, dùng quận Diên An đổi lấy quận Linh Võ, quả nhiên là mối buôn bán tốt.

- Trên thực tế, ta không muốn giao quận Diên An cho y. Chẳng qua là chiếu cố thể diện của y, cứ để y vào đóng quân trước, sau đó ta lại ép y đi.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

- Thực ra ta chỉ muốn ba quận. Một là quận Du Lâm, đây là cửa lớn phía đông của chúng ta, hơn nữa phía Bắc lại là vùng ven Hoàng Hà. Có điều không cần lo về bên này, đây chính là phạm vi thế lực thiên nhiên của chúng ta, triều đình không thể tiếp viện cho trú binh, triều đình không thể đoạt được. Kế tiếp là quận Diêm Xuyên, ý nghĩa chiến lược quặng sắt trọng đại, tuyệt đối không thể để mất. Cuối cùng là quận Linh Võ, đất đai nơi đây không những trù phú, nhân khẩu đông đúc. Quan trọng hơn, nơi đây chính là yết hầu của Phong Châu, bị người khác chặn họng, chúng ta sẽ khó sống qua ngày. Nếu triều đình đóng năm mươi ngàn quân ở quận Linh Võ, vậy trên cơ bản chúng ta không thể động đậy, Thánh thượng cũng biết điểm này nên mới thay thế Vi Tự Vân. Chuyện liên quan đến sinh tồn của Phong Châu, ta thà đánh nhau với Khuất Đột Thông, cũng tuyệt đối không lui nhường một bước.

Lúc này Lý Tĩnh hỏi:

- Ý của tổng quản là chuẩn bị trực tiếp phái binh đến trú ở quận Linh Võ sao?

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Trên thực tế, ta vừa mới lệnh cho Tô Liệt dẫn theo mười ngàn kỵ binh đến đoạt trước và đóng giữ quận Linh Võ.

Lý Tĩnh khẽ mỉm cười nói:

- Tổng quản thật quyết đoán, tôi nói đến Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức vậy! Tôi biết người này rất rõ, quan hệ giữa lão và phụ thân của tôi cực tốt. Trước đó lão là Hữu võ Vệ tướng quân, bởi vì loạn Dương Lượng mà bị phái đến giữ Bồ Châu, đảm nhiệm chức Thứ sử Bồ Châu, song lại bị quân đội của Dương Lượng đóng giả đàn bà đoạt lấy Bồ Châu. Khi ấy lão lật tường thành chạy trốn, sau đó lại đảm nhiệm chức Tả giám môn Vệ tướng quân, không lâu sau bị Ngự Sử buộc tội, chuyển sang làm Thứ sử Đại Châu. Năm Đại Nghiệp thứ ba, Thánh thượng tuần tra Nhạn Môn, vì có công hiến lương thực nên lão được điều làm Thái thú quận Bắc Lăng. Người này khôn khéo nhanh nhẹn, giỏi việc thấy gió đổi hướng thuyền, hơn nữa trong lòng rất tham của hối lộ. Con trai Khâu Hành Cung của lão lại không tồi, là một viên mãnh tướng. Tôi cũng không biết vì sao Thánh thượng lại phái lão làm Thái thú quận Linh Võ, có lẽ nghĩ rằng lão xuất thân là Hữu võ Vệ tướng quân.

Nói đến đây, Lý Tĩnh đứng dậy cười nói:

- Tôi nguyện ý xin lệnh một phen, đến nói chuyện với vị Khâu Thái thú này.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Lý sứ quân đừng ngại nói với lão. Hoặc là tiếp nhận năm trăm lượng vàng của ta, hoặc là lão rời đi, chức Thái thú quận Linh Võ để Dương Nguyên Khánh ta đảm đương!

Quận Linh Võ ngoại trừ là một vùng màu mỡ của bình nguyên Hà Sáo ở phía bắc Quan Nội, cũng chính là bình nguyên Ninh Hạ của hậu thế. Nơi đây sông ngòi chằng chịt, lượng nước dồi dào. Từ thời Tây Hán, triều đình đã khai phá vùng này với quy mô lớn. Mặt nước Hoàng Hà ở quận Linh Võ thoáng đãng, khai khẩn tưới tiêu. Sự lao động cần mẫn của người dân đi trước đã khiến quận Linh Võ trở thành một Tắc thượng Giang Nam (thành ngữ - ý chỉ nơi trù phú đông đúc) dày đặc kênh rạch, lúa thơm cá béo, hương trái cây thoảng nhẹ, phong cảnh tú lệ.

Quận Linh Võ vốn có tám ngàn trú quân, nhưng năm ngàn sĩ binh đã bị điều đi vào lúc tấn công Triều Tiên lần thứ hai, khiến quận binh chỉ còn lại ba ngàn người. Mà sau khi Thái thú Vi Tự Vân ký kết hiệp nghị cùng phòng ngự Quan Bắc, quyền chỉ huy ba ngàn quận binh này đã bị Phong Châu đoạt mất. Trên danh nghĩa huấn luyện, ba ngàn quận binh đã được điều đến quận Diêm Xuyên điều chỉnh một tháng. Khi trở về đã hoàn toàn thay đổi, hết thảy lữ soái cho đến quan quân, toàn bộ do quân Phong Châu đảm nhiệm.

Vi Tự Vân đã bị điều về triều đình, mà tân Thái thú Khâu Hòa đang trên đường đến nhậm chức. Ngay lúc này, một nhánh mười ngàn kỵ binh đang ào ạt tiến nhanh về quận Linh Võ ở phía bắc. Trên thực tế, đây chính là mười ngàn kỵ binh Phong Châu mà Dương Nguyên Khánh phái đến chiếm lĩnh quận Linh Võ.

Nếu Dương Quảng đã ngầm thừa nhận sự khống chế sáu quận Quan Bắc của Dương Nguyên Khánh, vậy hắn sẽ giữ lại vài phần thể diện cho triều đình, chỉ dùng phương thức khống chế quận binh gián tiếp khống chế quận Linh Võ, mọi người ngoài mặt đều không có trở ngại.

Nhưng chiêu phản kích của Dương Quảng ép Dương Nguyên Khánh không thể không xé rách da mặt, vị trí địa lý cùng địa thế chiến lược của quận Linh Võ thật sự quá quan trọng đối với Phong Châu. Như Dương Nguyên Khánh từng nói, quận Linh Võ là yết hầu của Phong Châu, một khi quận Linh Võ bị triều đình nắm giữ, Phong Châu sẽ không thể động đậy.

Sự tình can hệ đến lợi ích lớn nhất của bản thân, không thể nói đến đạo lý nào. Hoặc là cứ ác chiến tranh đoạt, hoặc là quân đội triều đình xa rời quận Linh Võ, không có con đường thứ ba để đi.

Đốc quân của mười ngàn kỵ binh chính là Tô Liệt. Y đã dẫn quân tiến vào quận Linh Võ, không hề ngừng lại mà tiếp tục tiến về phía nam. Hai ngày sau, đại quân đã đến quận trị của huyện Hồi Lạc ở quận Linh Võ, mười ngàn kỵ binh đóng hạ đại doanh ở thành đông huyện Hồi Lạc. Mà trong thị trấn có ba ngàn quận binh đóng giữ, Đô úy của ba ngàn quận binh tên là Lưu Chí, xuất thân từ đội thân binh của Dương Nguyên Khánh.

Ba ngày sau khi kỵ binh của Dương Nguyên Khánh chiếm giữ quận Linh Võ, một đội kỵ binh hơn trăm người hộ vệ Thái thú Khâu Hòa mới nhậm chức chậm rãi tiến đến từ phía đông. Khâu Hòa nheo mắt nhìn gió cát bay đầy trời, bụi vàng dày đặc, ánh mắt của lão chứa đầy bực tức cùng lo âu.

Năm nay Khâu Hòa đã sáu mươi tuổi, kinh qua đủ thế sự. Lão không muốn đến quận Linh Võ, lão biết rõ sự nguy hiểm khi làm Thái thú quận Linh Võ, nhưng Vũ Văn Thuật lại khăng khăng đề cử. Trong lòng lão rất rõ, chính vì Vũ Văn Thuật đã đòi năm mươi ngàn xâu tiền tính phí chuyển dời chức vụ với lão vào năm Đại Nghiệp thứ ba, mà lão lại không đưa nên đã để lại mối họa hôm nay. Điều này khiến lão cực kỳ bực tức nhưng lại đành chịu, lão không thể làm chủ bản thân.

Lúc này, lão đã trông thấy thị trấn Hồi Lạc từ xa. Cuối cùng sắp đến rồi, Khâu Hòa thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một tên tùy tùng hét lớn

- Sứ quân, ngài xem bên kia!

Khâu Hòa nhìn theo hướng tay của y, nhất thời ngây người. Chỉ thấy cách đó vài dặm lại có một tòa quân doanh, lều vải chi chít, có chừng mấy trăm lều, hàng rào gỗ giăng cao tứ phía. Một lá cờ lớn màu đỏ thẫm tung bay trên khoảng không của đại doanh, trên lá cờ thấp thoáng in hình hùng ưng màu đen.

Sắc mặt Khâu Hòa trở nên trắng bệch. Lão biết rồi, kia chính là cờ chiến xích ưng của quân Phong Châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.