[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 11-Chương 10 : Lối thoát trong đường cùng




Dương Quảng chậm rãi lật xem tấu chương cầu cứu của quận Dư Hàng, lật xem báo cáo về Nam Hoa Hội của quận Tương Dương. Sắc mặt ông ta càng ngày càng âm trầm. Cảm giác bị lừa gạt, bị giấu diếm khiến lửa giận thiêu đốt trong lòng ông ta, nhưng Dương Quảng vẫn kìm chế được sự tức giận trong lòng, mềm mỏng nhìn Dương Đàm nói:

- Chuyện này cháu làm rất tốt, nhưng không cần quá để ở trong lòng. Loại tiểu hại dân hại nước này không đáng để lo nghĩ. Cháu đi đi!

Dương Đàm muốn đề nghị về việc của Dương Nguyên Khánh, nhưng môi anh ta khép mở, cuối cùng không nói được ra miệng, đành phải khom người thi lễ.

- Tôn nhi cáo lui!

Dương Đàm chậm rãi lui ra. Chờ khi bóng dáng của tôn tử biến mất, Dương Quảng mới vỗ bàn thật mạnh, cả giận nói:

- Tuyên Ngu Thế Cơ tới gặp trẫm!

Một lát sau, Ngu Thế Cơ vội vàng đi tới. Gã liếc mắt một cái thấy hai bản tấu chương trên ngự án, trong lòng đột nhiên hiểu ra, cuống quít thi lễ.

- Thần tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng cầm bản tấu chương lên hung hăng ném về hướng gã.

- Ngươi giải thích cho trẫm, đây là chuyện gì!

Giọng nói của Dương Quảng rất lớn, biểu hiện lửa giận trong lòng ông đã cao tới vạn trượng. Ngay cả khi Nguyên gia tạo phản, ông ta cũng không quá tức giận như vậy. Không thể nghi ngờ, phía nam tạo phản, điều này đột phá điểm mấu chốt của ông ta, làm ông ta không thể dễ dàng tha thứ.

Ngu Thế Cơ lau mồ hôi trên trán, vội vàng giải thích:

- Thần biết hai bản tấu chương này. Thần đã trả về cho bọn họ, yêu cầu bọn họ báo cáo lại một lần nữa. Thần cho rằng, phần trong tấu chương có vài điểm không ổn, sẽ khiến bệ hạ hiểu lầm.

- Ngươi nói, có cái gì không ổn!

Dương Quảng hung tợn nhìn chằm chằm vào gã.

Ngu Thế Cơ vừa nhanh chóng suy ngẫm, vừa thật cẩn thận nói:

- Việc Nam Hoa Hội ở quận Tương Dương, thần thấy phần lớn trong bản tấu chương của ông ta đều là suy đoán. Những từ ngữ như có thể, có lẽ rất nhiều. Thái Thú Ngô Quần cũng không có đưa ra chứng cớ. Thần trả lại, là yêu cầu ông ta đưa ra chứng cớ rồi tấu trở lại.

- Vậy việc quận Dư Hàng tạo phản thì sao?

Tức giận trong lòng Dương Quảng thoáng lắng xuống một chút.

- Hồi bẩm bệ hạ, chính thần là người Hội Kê, nên rất hiểu về tình huống bên kia. Thần cho rằng trong tấu chương của Đại Thủ quận Dư Hàng có nhiều phần phóng đại, hoặc là che giấu sự thật. Thần trả trở về, giao trách nhiệm cho ông ta viết lại.

- Phóng đại cái gì? Che giấu cái gì nói mau!

Sở dĩ Ngu Thế Cơ được Dương Quảng ân sủng cũng vì gã thấu hiểu suy nghĩ của đế vương. Gã biết chuyện gì nên trả lời như thế nào. Nếu là Trung Nguyên tạo phản, gã sẽ nói sợ ảnh hưởng đến việc bình định của Dương Quảng, sợ ảnh hưởng tâm tình của Dương Quảng. Bởi vì bản thân Dương Quảng không để ý đến việc Trung Nguyên tạo phản.

Mà Giang Nam tạo phản, gã quyết không thể nói như vậy. Nếu nói như vậy, chỉ thể hiện năng lực xử lý chính vụ của gã có vấn đề. Gã phải nói gã đã trả lời rất nghiêm túc, chỉ ra tấu chương của đối phương có vấn đề cho nên mới trả về. Như vậy Dương Quảng mới có thể chấp nhận lời giải thích của gã.

Ngu Thế Cơ lại giải thích:

- Đất đai Giang Nam tươi tốt, nguồn nước dồi dào. Lương thực một năm hai vụ, là đất lành giàu có và đông đúc. Đại khái chỉ cần bỏ chút sức lao động, là có thể nuôi sống mình. Nếu không, giăng lưới dưới dòng suối bờ sông, mỗi ngày thu hoạch cá tôm cũng sống một cuộc sống bình thường của một tiểu dân. Không đến mức không có cơm ăn, cũng sẽ không tạo phản. Trong tấu chương nói hai trăm ngàn người tạo phản. Thần cảm thấy có phần nói quá sự thật. Trừ phi là có loạn đảng Tĩnh Trần kích động dân chúng tạo phản, đối kháng triều Tùy. Đó là một chuyện khác. Nhưng trong tấu chương lại không có một chữ nào đề cập tới chuyện đó. Thần cho rằng hoặc là nói quá, hoặc chính là giấu diếm sự thật. Cho nên thần trả về, muốn quan địa phương dâng tấu lại một lần nữa.

Lúc này, lửa giận trong lòng Dương Quảng đã hoàn toàn biến mất. Ngu Thế Cơ nói rất có đạo lý. Ông ta lại cầm lấy tấu chương, xem kỹ một lần nữa. Quả thật trong tấu chương không có một chữ đề cập tới việc quan viên Nam Trần tham dự tạo phản. Nhưng với hiểu biết của Dương Quảng đối với phía nam, đối với số lượng không ít sĩ tộc phía nam bất mãn với triều Tùy. Sao bọn họ có thể thờ ơ được?

Dương Quảng chắp tay sau lưng đi vài bước, trầm tư một lúc thật lâu. Ông ta có thể dễ dàng tha thứ Tề Lỗ, Yến Triệu đại loạn, nhưng không thể dễ dàng tha thứ phía nam xuất hiện tạo phản. Điều đó sẽ phá hỏng đại kế của ông ta.

Hơn nữa Dương Quảng lo lắng Nam Trần khơi đống tro tàn, lại tạo thành nam bắc phân chia. Việc phía nam tạo phản, ông ta tuyệt đối không qua loa, tuyệt không dám có sơ suất.

Ngay lập tức, ông ta nhìn Ngu Thế Cơ và nói:

- Về chuyện Nam Hoa Hội, nội các có thể hạ công văn giao trách nhiệm yêu cầu quan lại địa phương điều tra. Nếu có chút vết tích của dư nghiệt, một mực tiêu diệt sạch, quyết không thể nương tay với chúng.

- Thần tuân chỉ!

Dương Quảng suy nghĩ một lát lại nói:

- Truyền ý chỉ của trẫm, yêu cầu Tả truân vệ Đại tướng quân Thổ Vạn Tự và Lễ bộ Thượng thư Ngư Câu La, dẫn ba mươi ngàn quân, đi Giang Nam tiêu diệt quân tạo phản.

Ngu Thế Cơ hoảng sợ:

- Bệ hạ, để Ngư Câu La dẫn quân đi có thỏa đáng không ạ?

Dương Quảng lắc đầu cười nói:

- Rời khỏi ao nước Phong Châu kia, ông ta như cá bị gây sức ép không đứng dậy nổi.

- Bệ hạ nhìn người thấu đáo, quả nhiên cao minh!

Ngu Thế Cơ nịnh hót một câu, lại thật cẩn thận hỏi:

- Vậy về phía Dương Nguyên Khánh, bệ hạ có phải...

Dương Quảng tập trung suy nghĩ một lát, sau đó thở dài nói:

- Chuyện có nặng có nhẹ. Chuyện của hắn cũng không quá vội. Trước mắt tiêu diệt tạo phản Dương Huyền Cảm và tạo phản Nguyên gia. Sau khi bình định phía nam, trẫm quay lại đi trừng trị hắn sau.

Trung tuần tháng bảy năm Đại Nghiệp thứ chín, chủ lực của Dương Quảng từ quận Ly Thạch qua Hoàng Hà tiến vào Lũng Hữu. Đại tướng Tiết Thế Hùng và đại tướng Tân Thế Hùng dẫn năm vạn quân tiến về hướng quận Hoằng Hóa. Hai bên cùng phát lực, ở quận Hoằng Hóa đánh bại sáu vạn quân Quan Lũng do Nguyên gia chiêu mộ. Nguyên Tắc em trai Nguyên Thọ và con thứ Nguyên Thượng Tuấn chết trạn. Ngay lập tức, mười vạn đại quân tiến về hướng quận Phù Phong. Vô Hoằng Quyên dẫn tám vạn quân nghênh chiến ở bên ngoài cửa ải Đại Chấn. Ba trận đều bại, ý chí chiến đấu tan vỡ. Vô Hoằng Quyên biết đại thế đã mất, dẫn hơn vạn quân tuyệt vọng trốn về hướng quận Tây Bình.

Cùng lúc đó, đại tướng Khuất Đột Thông dẫn năm vạn quân tiến công quận Phù Phong. Binh lực Phù Phong quận bỏ trống, một trận chiến đã phá vỡ, đại quân vây quanh cung Nhân Thọ. Nguyên Thọ uống thuốc độc tự sát. Ngụy Đế Dương Tú đầu hàng, lại bị Khuất Đột Thông lấy tội danh giả mạo hoàng tộc, chém đầu dưới chân núi cung Nhân Thọ. Quan viên văn võ hơn ba mươi người bị đưa qua quận Trác để xử lý...

Tùy Đế Dương Quảng lập tức hạ lệnh loại trừ các đại tộc Quan Lũng. Phàm là những người có quan hệ với Nguyên gia tạo phản đều giết sạch. Hơn một ngàn thế gia vọng tộc Quan Lũng bị xét nhà. Gần năm vạn người bị giết chết. Trong đó có hơn hai nghìn hộ quý tộc Quan Lũng... cũng bị bãi quan trừ tước giết chết.

Mỗi người quý tộc Quan Lũng đều cảm thấy bất an. Các nhà hiến gia sản cầu xin để tự bảo vệ mình. Trong đó Lý Uyên là người đầu tiên lên án Nguyên thị tạo phản, đã giết chết Nguyên Thượng Vũ, có công được phong thưởng. Độc Cô thị là họ bên ngoại, đồng thời không tham dự cuộc tạo phản của Nguyên thị, có thể may mắn thoát khỏi. Gia tộc Đậu thị cũng có người xuất binh bảo vệ Trường An, có công nên may mắn thoát khỏi.

Còn lại gia tộc Hầu Mạc Trần, gia tộc Vu thị, gia tộc Vũ Văn thị, gia tộc Triệu thị vân vân, đều chịu khổ bị thiệt hại nặng nề.

Ở Quan Đông, Dương Huyền Cảm dẫn hai trăm ngàn đại quân tiến công Đồng Quan, lại bị Hổ Bí lang tướng Tống Lão Sinh dẫn năm nghìn quân Tùy cố thủ ở Đồng Quan. Quân Dương Huyền Cảm tấn công tám ngày tám đêm cũng không thể công phá Đồng Quan. Lúc này, đại quân Vũ Văn Thuật và đại quân Lai Hộ Nhi đuổi tới. Hai bên đại chiến ở bên ngoài Đồng Quan. Quân Dương Huyền Cảm được huấn luyện và trang bị kém xa đối phương. Dương Huyền Cảm đánh bảy trận, bại bảy trận. Lý Tử Hùng chết trận, Dương Huyền Cảm dẫn mấy vạn tàn quân bỏ trốn về hướng quận Hoằng Nông.

Quân Tùy chia hai đường. Lai Hộ Nhi tiến quân về phía Quan Trung. Vũ Văn Thuật tiếp tục truy đuổi tàn quân của Dương Huyền Cảm. Nhưng ở quận Hoằng Nông, Dương Huyền Cảm được người của gia tộc Dương thị tương trợ, cướp lấy Chu Dương Quan. Vũ Văn Thuật dẫn binh truy kích, tuyến tiếp viện bị Dương Nguy dẫn năm trăm quân Dương thị cắt đứt, khiến lương thực của Vũ Văn Thuật bị cắt đứt. Không thể tấn công Chu Dương Quan lâu, chỉ đành phải bị bắt lui về huyện Lư Thị.

Tà dương đỏ như máu. Ánh chiều tà đỏ như lửa chiếu vào những bức tường đổ nát trong Chu Dương Quan. Dương Huyền Cảm ngồi trên tường chắn mái, nhìn dãy Phục Ngưu Sơn bao la phía xa, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát, hồi tưởng lại thời gian nở mày nở mặt khi khởi binh, khi hăng hái tấn công Lạc Dương. Lúc này, ông ta chán nản như chó nhà có tang. Hai trăm ngàn đại quân chỉ còn lại chưa đến mười ngàn người. Mặc dù quân Vũ Văn Thuật bại, nhưng binh lực mạnh hơn ông ta rất nhiều. Một khi tiếp tế, tiếp viện của gã đến, mình ắt sẽ bại. Dương Huyền Cảm thở dài. Ông ta nên đi đâu?

- Đại ca, Dương Nguy đến!

Dương Tích Thiện chỉ vào phía đường núi xa xa.

Dương Huyền Cảm đứng lên. Ông ta cũng nhìn thấy, một đội binh lính đang tiến về hướng Chu Dương Quan. Dương Nguy dáng người cao béo cưỡi trên lạc đà, khôi giáp vững chắc, tay cầm hai thanh đại chuỳ, uy phong lẫm lẫm. Bên cạnh anh ta còn có một viên đại tướng trẻ tuổi, mặt trắng như ngọc, thanh tú. Toàn thân mặc áo giáp phát ra ánh sáng trắng bóng. Tay cầm một cây ngân thương sáng. Phía sau lưng mang bảo cung, cưỡi một tuấn mã trắng. Tư thế oai hùng khí thế, khiến Dương Huyền Cảm có chút kinh ngạc. Người này là ai?

Một lát sau, Dương Nguy vào cửa. Anh ta dẫn theo tướng lãnh trẻ tuổi tiến lên làm lễ với Dương Huyền Cảm.

Dương Nguy quỳ xuống hành lễ.

- Dương Nguy khấu kiến gia chủ!

Dương Huyền vội vàng nâng anh ta dậy, xúc động nói:

- Nguy Nhi, lần này ít nhiều cũng nhờ cháu cắt đứt đường lương thực của Vũ Văn Thuật, nếu không toàn quân Dương gia đã bị tiêu diệt.

Dương Nguy cười nói:

- Nô tài là phụng lệnh của tổng quản ở lại Hoằng Nông, chờ tiếp ứng gia chủ.

- Nguyên Khánh!

Dương Huyền Cảm ngây ngẩn cả người. Ông ta thấy Dương Nguy gật đầu. Dương Huyền Cảm cảm thấy cay mũi, nước mắt lưng tròng. Chỉ khi ông ta thất bại chán nản, Nguyên Khánh giúp đỡ ông ta mới khiến cho ông ta cảm động gấp đôi. Ông ta vốn tưởng rằng Nguyên Khánh thật sự đoạn tuyệt tình phụ tử với ông ta. Nhưng thật không ngờ, vào thời điểm quan trọng, Nguyên Khánh lại trợ giúp mình.

- Sao Nguyên Khánh biết ta sẽ về hướng bên này?

Dương Nguy gãi gãi sau gáy, có chút ngượng ngùng nói:

- Cháu nói, gia chủ không nên tức giận.

- Cháu nói đi! Ta sẽ không tức giận.

- Nguyên Khánh biết gia chủ tấn công Lạc Dương không được, chắc chắn sẽ tiến tới Quan Trung. Nếu vào Quan Trung, cháu không cần xen vào, trực tiếp quay về Phong Châu. Nếu gia chủ không vào được Quan Trung, vậy gia chủ khẳng định sẽ đi quận Hoằng Nông. Cháu chờ thời cơ trợ giúp.

Dương Huyền Cảm thầm thở dài. Thì ra Nguyên Khánh biết mình sẽ bại. Ôi! Sớm biết hôm nay bại, không bằng lúc trước nghe theo lời hắn, ẩn nhẫn không động.

Dương Nguy lại lấy ra một lá thư.

- Đây là lá thư Nguyên Khánh bảo cháu giao cho gia chủ.

Dương Huyền Cảm tiếp nhận lá thư. Ông ta cũng không vội xem, ánh mắt nhìn về hướng tướng lãnh trẻ tuổi đứng phía sau Dương Nguy, hỏi:

- Vị Tướng quân này là…

Tướng lãnh trẻ tuổi quì một gối nói:

- Tại hạ là Tạ Ánh Đăng, là cháu của Tạ Hoằng. Nghe thấy Sở công phản kháng hôn quân, Tạ Ánh Đăng nguyện ý đi theo Sở công phản Tùy.

Dương Huyền Cảm biết Tạ Hoằng, văn học thâm hậu, ẩn cư ở núi Chung Nam. Dương Quảng liên tiếp mời ông ta, nhưng ông ta không chịu đầu quân.

Dương Nguy ở bên cạnh cười nói:

- Tạ Tướng quân võ nghệ cao cường, thần tiễn vô song, ở quận Hoằng Nông một lòng tập hợp nghĩa sĩ phản Tùy. Trên đường đi, cháu gặp được anh ta. Việc cắt đứt đường lương thực của Vũ Văn Thuật chính là kế sách của anh ta.

Dương Huyền Cảm vội vàng nâng Tạ Ánh Đăng dậy, áy náy nói:

- Quân Tùy cường đại, ta bất hạnh là bại binh, ăn bữa hôm lo bữa mai. Tạ tướng quân còn nguyện đi theo Huyền Cảm sao?

Tạ Ánh Đăng cười nói:

- Ngày xưa Hán Cao Tổ liên tiếp bại Hạng Võ, duy nhất chỉ thắng một trận ở Cai Hạ. Còn Lưu Bị liên tiếp chiến đấu, liên tiếp bại, cuối cùng lại thành nghiệp lớn. Ánh Đăng nghĩ thắng bại là chuyện thường của binh gia. Chỉ cần Sở công chăm lo việc nước, cuối cùng nhất định có thể Đông Sơn tái khởi.

- Nói rất hay!

Dương Huyền Cảm gặp Dương Nguy và Tạ Ánh Đăng, lòng tin của ông ta lại dần dần khôi phục. Ông ta mở lá thư của Dương Nguyên Khánh ra, đọc cẩn thận.

- Phụ thân đại nhân ở trên, Nguyên Khánh dập đầu. Khi phụ thân thấy lá thư của con, xác định là binh bại ở Đồng Quan. Có sự tương trợ của Dương Nguy, Dương Nguyên Khánh con nghĩ, mặc dù binh bại, nhưng chưa tới đường cùng. Phụ thân có thể đóng quân ở nơi sơn dã, tự mình làm ruộng. Chỉ có làm vậy mới trốn được đại nạn. Vì phụ thân chính là cái đinh trong mắt Dương Quảng, khác với lũ loạn phỉ tụ tập trên núi, nên không thể lại nóng vội tấn công quận huyện, chiêu binh khắp thiên hạ. Quận Sơn Lạc, tám núi một sông, địa hình phức tạp, là nơi rồng ẩn mình. Phụ thân có thể ẩn thân như thế, muộn thì ba năm, nhanh thì hai năm, thiên hạ đại loạn. Quân Tùy được cái này mất cái khác. Đến lúc đó, phụ thân có thể lấy Quan Trung, mưu đồ nghiệp lớn...

Cảm xúc trong lòng Dương Huyền Cảm phập phồng, nhưng ánh mắt ông ta lại trở nên sáng ngời một cách khác thường. Lúc này, ông ta quyết định nghe theo lời khuyên của Dương Nguyên Khánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.