[Dịch] Thiên Hạ Kiêu Hùng

Quyển 10-Chương 32 : Rời khỏi kinh thành trong đêm tuyết




Lưu Thủ Thái Nguyên vốn do Quan Vương Dương Hùng kiêm nhiệm. Sau khi Dương Hùng qua đời ở Triều Tiên, vị trí này liền bị bỏ trống. Vũ Văn Thuật luôn muốn có được chức vị này cho Vũ Văn Hóa Cập, không ngờ Lý Uyên cũng coi trọng. Điều này khiến gã cảm thấy có chút khó xử, trong lòng không muốn đáp ứng, nhưng với đống vàng trước mắt khiến gã khó có thể cự tuyệt.

Vũ Văn Thuật ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Như vậy đi! Số vàng này tạm thời đặt ở chỗ ta. Ta sẽ cố gắng lấy được chức vị này cho huynh trưởng cháu. Nếu thật sự không làm được, ta sẽ trả lại cho cháu. Cháu thấy thế nào?

- Vậy tất cả trông cậy vào Vũ Văn Đại tướng quân!

Lý Thần Thông nói vài câu khách khí, rồi chắp tay cáo từ. Vũ Văn Thuật chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước bốn hòm vàng. Hiện tại tiền rất đáng quý. Hiện tại, bốn hòm vàng ít nhất cũng giá trị bốn trăm ngàn xâu tiền. Một tài sản kếch xù như vậy khiến gã không cam lòng trả lại.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gia nhân bẩm báo:

- Nhị lão gia đến rồi!

Nhị lão gia là em trai của Vũ Văn Thuật - Vũ Văn Sách. Tới thật đúng lúc. Vũ Văn Thuật vội vàng nói:

- Bảo anh ta đến thư phòng của ta.

Đương nhiên, Vũ Văn Thuật không phải là con một. Gã cũng có huynh đệ tỷ muội. Gã có ba người anh em, còn có không ít anh em họ. Tuy rằng không phải là danh môn thế gia gì, nhưng cũng là một gia tộc lớn.

Vũ Văn Thuật là con trai cả, thực tế cũng là tộc trưởng của toàn gia tộc. Nhị đệ là Vũ Văn Sách, được phong làm Chính Nghị Đại Phu, tạm thời không có thực chức. Lão Tam Vũ Văn Triều, đương nhiệm quận thừa Lũng Tây.

Một lát sau, Vũ Văn Sách đi vào thư phòng. Y thấy trong thư phòng đặt bốn thùng lớn, không khỏi cười nói:

- Huynh trưởng làm ăn buôn bán thật tốt à!

- Ôi! Đừng nói nữa. Chính nó khiến ta cảm thấy có chút khó xử.

Vũ Văn Thuật mời y ngồi xuống. Thị nữ bưng tới hai chén sữa nóng. Tuy hiện tại rất lưu hành việc uống trà, nhưng Vũ Văn Thuật vẫn duy trì truyền thống trước kia, sữa này cũng chính là sữa bò hoặc là sữa ngựa, đây là tập tục của người Tiên Ti.

- Huynh trưởng có gì khó xử vậy?

- Đây là mười hai ngàn lượng vàng do Lý Uyên đưa tới, anh ta muốn chức Lưu Thủ Thái Nguyên.

- Ồ? Lý Uyên cũng muốn nắm quân quyền sao?

Vũ Văn Sách có chút kinh ngạc. Y thật cẩn thận nói:

- Hay là Lý Uyên cũng có lòng không thần phục.

- Không có khả năng!

Vũ Văn Thuật khoát tay.

- Ta rất hiểu con người này, nhát gan yếu đuối, suy nghĩ có có phần rất cẩn thận. Nhưng bảo anh ta tạo phản, cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám. Anh ta chỉ không muốn đứng mãi ở quận Trác.

- Huynh trưởng nói quan hệ giữa anh ta và Dương Nguyên Khánh không được tốt?

- Có thể xem đó là một nguyên nhân. Nhưng là nguyên nhân quan trọng hơn là anh ta muốn dần dần được thăng chức. Thái Thú Lưu Thủ cũng cao hơn so với Thái Thú quận Trác một bậc. Ngồi trên vị trí Lưu Thủ Thái Nguyên, trở về có thể làm Thượng thư thậm chí làm Tể tướng, cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nói đến đây, Vũ Văn Thuật nhướn mày.

- Vấn đề là, ta muốn lấy được chức vụ Thái Nguyên Lưu Thủ này cho Hóa Cập. Ngu Thế Cơ đã đồng ý sẽ thay ta đề cử. Nếu dành cho Lý Uyên, ta có chút không cam lòng.

- Vậy còn chức vụ khác thì sao? Lý Uyên có đồng ý không?

Vũ Văn Thuật lắc đầu.

- Ta cũng đã hỏi qua Lý Thần Thông. Y nói tạm thời Lý Uyên không cân nhắc tới chức vụ khác.

Vũ Văn Sách rất hiểu rõ tình hình của cháu trai Vũ Văn Hóa Cập. Y trầm tư một lát, nhìn huynh trưởng nói:

- Đại ca, đệ cảm thấy khả năng Hóa Cập đảm nhiệm Lưu Thủ Thái Nguyên không lớn lắm.

- Đệ cũng là cho là vậy sao?

Vũ Văn Sách gật gật đầu.

- Thánh Thượng sẽ không để Hóa Cập một bước thăng tiến lên vị trí cao. Nhiều nhất nó có thể tiến làm Thập nhị Vệ tướng quân. Đại ca, nói không dễ nghe, làm Lưu Thủ Thái Nguyên, Hóa Cập không đủ lý lịch kinh nghiệm. Cho dù Dương Nguyên Khánh làm được tổng quản U Châu, anh ta cũng nhờ không ngừng lập công mới được vị trí này.

Kỳ thật, đây cũng là điều Ngu Thế Cơ đã khuyên Vũ Văn Thuật. Vị trí Lưu Thủ Thái Nguyên này đối với Vũ Văn Hóa Cập hơi quá khó khăn.

Vũ Văn Thuật nhìn bốn hòm vàng. Cuối cùng gã gật đầu, rồi lại nhìn đống vàng. Ân tình này nên dành cho Lý Uyên.

Lúc này, Vũ Văn Sách lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nhìn Vũ Văn Thuật nói:

- Lần trước đại ca nói, Lý Trung Lương ám chỉ với đại ca, có thể đối phó Dương Nguyên Khánh. Đệ cảm thấy làm vậy có phải không khéo lắm không?

Vũ Văn Thuật khoát tay cười nói:

- Bởi vì Dương Nguyên Khánh loại trừ cháu trai của Lý Trung Lương, cho nên ông ta mới ghi hận trong lòng, muốn mượn tay của ta để trả thù Dương Nguyên Khánh. Dù sao, ông ta chỉ là hoạn quan, ánh mắt khá thiển cận, nhìn chút gió đã tưởng là mưa.

- Ý của đại ca là, không đối phó Dương Nguyên Khánh.

Vũ Văn Thuật liếc mắt nhìn em trai mình, thản nhiên nói:

- Hiện tại gia tộc Vũ Văn chúng ta có chuyện quan trọng hơn. Lúc này, không nên tùy tiện gây thù chuốc oán. Mọi chuyện chờ tương lai sẽ quay lại tính toán với hắn sau.

Trời tối dần. Những bông tuyết bắt đầu rơi mau hơn. Trên đường cái vắng tanh, yên tĩnh khác thường. Tiếng trống báo hiệu đóng cửa thành vang lên ầm ầm. Tiếng trống phải vang tới tám trăm dặm. Ít nhất phải một khắc sau, cửa thành mới có thể chính thức đóng cửa.

Mắt thấy cửa thành sắp đống, trước cửa thành chật ních những người đang vội vàng ra khỏi thành. Luôn có một nhóm người như vậy, không đến phút cuối cùng, bọn họ sẽ không muốn ra khỏi thành. Mỗi ngày đều thế này. Nhóm binh lính trấn giữ thành cũng đều quen rồi.

- Mọi người không cần chen chúc, từ từ sẽ đến lượt!

Vì có hơn mười chiếc xe ngựa muốn ra khỏi thành, nên phía trước cửa thành có vẻ đông đúc một cách khác thường. Mấy trăm người to tiếng mắng chửi, nhưng cũng không có cách nào khác, xe ngựa đã chặn toàn bộ lối ra khỏi cửa thành.

Hôm nay tới lượt Giáo Úy họ Dư trông thành. Anh ta nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, liền từ trên tường thành chạy xuống.

- Sao lại thế này?

Anh ta thấy lối thông ra cửa thành bị hơn mười cỗ xe ngựa chặn mất. Mười chiếc xe này đi với tốc độ rất chậm, không khỏi cả giận nói:

- Xe ngựa nhà ai vậy?

Một gã binh lính chạy lên hạ giọng nói:

- Giáo Úy, đây là xe ngựa của Nguyên gia. Tổng cộng hai mươi ba xe, đều vận chuyển hàng hóa ra khỏi thành, cho nên đi khá chậm.

Nghe nói là xe ngựa của Nguyên Gia, Dư Giáo Úy nhất thời sợ tới mức không dám hé răng, trơ mắt nhìn mấy chiếc xe ngựa này đi ra ngoài. Anh ta cũng không dám ngăn trở.

Một chiếc xe dần dần đi vào giữa lối đi. Lúc này, màn xe lặng lẽ được vén lên, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt. Đây là một người đàn ông gần năm mươi tuổi. Ông ta chính là Thục vương Dương Tú bị nhốt từ năm Nhân Thọ thứ hai năm đến nay. Lúc này, ông ta được Nguyên gia lấy treo đầu dê bán thịt chó cứu ra khỏi thành.

Sống trong cảnh giam cầm lâu ngày khiến Dương Tú trở nên trầm mặc khác thường. Từ lúc ra khỏi hoàng cung đến nay, ông ta nói không quá ba câu. Hầu như ông ta chỉ yên lặng chấp nhận. Ông ta tựa như một con rối gỗ, mặc cho Nguyên gia sắp đặt.

Ồng ta vén màn xe, nhìn những bông tuyết bay tới tấp phía ngoài cửa sổ xe, trong ánh mắt hiện lên vẻ mất mát vô cùng. Tình cảm trong thế giới nội tâm của ông ta cũng chỉ có thể hiện ra qua ánh mắt.

Bỗng nhiên, ông ta nhìn thấy mấy tên binh lính của quân Tùy. Đúng lúc, một gã quan quân ngước lên nhìn ông ta. Ông ta lập tức nhớ tới cảnh năm đó bị đẩy vào trong viện. Mặc kệ ông ta cầu xin thế nào, binh lính quân Tùy vẫn đưa đứa con mà ông ta thương nhất đi. Kể từ đó hai cha con chân trời cách xa nhau. Trong ánh mắt Dương Tú đột nhiên bắn ra sự thù hận thấu xương, nhìn thẳng vào quan quân đứng cách đó không xa.

Dư Giáo Úy cũng phát hiện người đàn ông trốn ở bên trong xe ngựa. Trong lòng anh ta cũng có chút khó hiểu. Rõ ràng là xe ngựa chuyên chở hàng hoá, sao trong xe ngựa còn giấu một người? Nhưng anh ta không dám hỏi nhiều. Nguyên gia quyền thế, một Giáo Úy nho nhỏ như anh ta không gây vào thì tốt hơn.

Lúc này, người đàn ông bên trong xe ngựa nhìn anh ta với ánh mắt cay nghiệt thù hận khiến Dư Giáo Úy hoảng sợ. Ánh mắt này giống hệt như ánh mắt của dã thú khiến tim anh ta đập nhanh, hoảng sợ lui về phía sau hai bước. Rốt cuộc người này là ai vậy?

Cuối cùng, xe ngựa đã ra khỏi thành. Mấy trăm người dân lòng như lửa đốt cũng đi ra. Cửa thành chậm rãi đóng lại.

Dư Giáo Úy lắc đầu, vừa định lên thành đi ngủ một giấc, lại có binh lính gọi anh ta.

- Dư Giáo Úy, có người tìm giáo úy.

Dư Giáo Úy vừa quay đầu lại, chỉ thấy một người bộ dáng như quản gia đi lên trước. Một chiếc xe ngựa dừng ở phía xa xa.

- Dư tướng quân, lão gia nhà ta cho mời!

Dư Giáo Úy thấy xe ngựa có phần sang trọng. Hai bên còn có mấy chục tên thị vệ, anh ta không dám tự cao tự đại, liền hỏi:

- Lão gia nhà ông là ai?

Quản gia tiến đến sát tai anh ta nói hai câu. Dư Giáo Úy sợ tới mức biến sắc, hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới trước xe ngựa. Tới trước cửa xe, anh ta quì một gối.

- Giáo Úy Dư Tung tham kiến Độc Cô tướng quốc!

Cửa xe mở ra, lộ ra khuôn mặt hòa ái tươi cười của Độc Cô Chấn.

- Lão phu chỉ ra ngoài xem cảnh tuyết rơi thôi.

Ông ta lại hỏi:

- Vừa rồi là xe ngựa nhà ai vậy? Sao lúc này mới ra khỏi thành?

- Hồi bẩm Độc Cô tướng quốc, đó là xe ngựa của Nguyên Gia, bên trong đều chở hàng hoá.

- À! Vừa rồi hình như ngươi nhìn thấy điều gì, dáng vẻ có chút sợ hãi. Là gì vậy?

Trong lòng Dư Giáo Úy có chút kinh ngạc. Sao nhất cử nhất động của mình, mà Độc Cô tướng quốc đều biết. Anh ta không dám giấu diếm chỉ đành nói:

- Vừa rồi ty chức phát hiện trong xe ngựa giấu một người, ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hung ác giống như dã thú, cho nên ty chức giật mình kinh hãi.

- Vậy sao ngươi không đi tra hỏi?

Dư Giáo Úy cúi đầu, sau một lúc lâu mới khiếp đảm nói:

- Đó là xe ngựa của Nguyên Gia, ty chức không dám.

- Được rồi, ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Ngươi đi đi!

Dư Giáo Úy thi lễ, vội vàng hoảng sợ rời đi. Độc Cô Chấn buông màn xe, xe ngựa quay đầu tiến về hướng bắc.

- Là y sao?

Trong xe ngựa, Độc Cô Lương ngồi ở phía sau hỏi.

Độc Cô Chấn gật đầu.

- Chắc chắn là y.

- Gia chủ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Độc Cô Lương có chút lo lắng nói:

- Nếu Nguyên gia khởi sự, cháu sợ rằng sẽ tổn hại đến ích lợi của nhà Độc Cô chúng ta.

Độc Cô Chấn nhắm mắt lại, tựa vào gối mềm sau lưng. Một lúc lâu sau, ông ta mới mở to mắt nói:

- Nếu Nguyên gia muốn được việc, ông ta sẽ phải dựa vào sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng. Nếu bọn họ dám làm tổn hại đến lợi ích của nhà Độc Cô ta. Vậy bọn họ sẽ phải thất bại.

- Gia chủ, cháu cảm thấy không nên để cho Nguyên gia khởi sự. Nếu làm vậy, bọn họ sẽ trở thành mối họa cho chúng ta trong tương lai.

Từ trước đến nay, Độc Cô Lương vẫn cảm thấy người đối diện có chút khó hiểu. Đầu tiên là nâng đỡ Lý Uyên, Độc Cô gia gả người cho y. Hiện tại lại buông thả đối với Nguyên gia. Anh ta thực không thể lý giải được. Vì sao không tiêu diệt Nguyên gia khi còn trong trứng nước, diệt trừ kẻ địch ngày sau.

Độc Cô Chấn có thể cảm nhận được sự bất mãn trong lòng cháu mình. Ông ta khẽ thở dài. Người cháu trai này luôn coi trọng lợi ích trước mắt, luôn xem nhẹ thân cây, chỉ nhìn cành lá, luôn cảm thấy Nguyên gia sẽ đoạt lợi ích của Độc Cô gia, lại quên kẻ thù chân chính là triều Tùy.

- Bất kỳ chuyện gì đều có lợi có hại. Cho nên lúc nào chúng ta cũng phải cân nhắc lợi hại. Chỉ cần lợi lớn hơn hại, chính là khả thi. Tuy rằng tương lai Nguyên gia sẽ thành kẻ địch của chúng ta. Nhưng nguyên gia tạo phản sẽ khiến Dương Tùy bị đả kích trầm trọng. Kẻ thù thực sự của chúng ta không phải Nguyên gia, mà là Dương Tùy. Nguyên gia cũng giống chúng ta, đã có kẻ thù chung, vậy vì sao phải nội chiến trước?

Độc Cô Chấn lại cười lạnh một tiếng,

- Có Nguyên gia cam nguyện làm tiên phong, thay chúng ta làm Dương Tùy suy yếu, lại cớ sao mà không để bọn họ làm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.