[Dịch]Thiên Định Nhân Duyên

Chương 9 : Oan gia tương kiến​




- Triệu huynh, huynh quá khen rồi. - Người vừa nói mặc một thân cẩm bào, dung mạo đẹp đến mức nữ tử cũng phải ganh tỵ, nụ cười giảo hoạt, Hạ hoàng Hoắc Phong Tinh.

Sáng hôm nay, Nhạc Lâm, Nhạc Hàn cùng Nhạc Tuyết ba người phụ trách hộ tống hai đại nhân vật, Phương Lâm Duệ và Hoắc Phong Tinh vào kinh thành. Đợi đến khi đến nơi, ngoại trừ Nhạc Tuyết thì bốn người đều vào trong đại điện. Ba vị hoàng đế trẻ tuổi, Hoắc, Phương, Triệu cứ như tri kỉ trăm năm khó gặp, nói chuyện hợp ý đến độ không ai có thể xen vào. Bên cạnh, Nhạc Lâm cùng Nhạc Hàn chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng lại nâng cốc uống trà xem như giết thời gian. Đúng lúc này, từ bên ngoài, giọng thông báo của một gã thái giám vang lên:

- Thái Hoàng Thái Hậu giá đáo!

Cả năm người trong chốc lát lập tức đứng lên, bộ dạng cung kính đối người đang bước tới, đồng thanh:

- Thái hoàng thái hậu/ Hoàng tổ mẫu, thiên tuế.

- Mau miễn lễ a, - Người đến là một người phụ nữ tuổi đã gần lục tuần, vẻ mặt hòa ái, khi cười lên đặc biệt ôn hòa, thật không khó nhận ra rằng khi còn trẻ nhất định là một tuyệt thế giai nhân, Mạc Vấn.

- Hoàng tổ mẫu, người sao lại đến đây? - Hoàng đế Triệu Minh Long lập tức bước đến bên cạnh, dìu lấy một bên tay bà.

- Ta chỉ là đi dạo ngang qua, nhân tiện ghé qua chào hỏi Hạ Hoàng đế và Đông hoàng đế. - Mạc Vấn ngồi xuống, nhẹ giọng đáp lời. Ánh mắt bất chợt nhìn về phía Nhạc Hàn, Nhạc Lâm lóe lên mong chờ. - Lâm Nhi, Hàn Nhi... Tuyết nhi, nó, nó có tới cùng hai đứa không?

- Ừm... - Giọng bà run run, ẩn ẩn chút đau thương khiến cho hai huynh đệ Nam Cung gia không khỏi khó xử. Không phải họ không biết, mà là vì biết quá rõ nên mới cảm thấy lúng túng. Tuy rằng năm đó, Mạc Vấn thực sự có phần tuyệt tình, nhưng việc bà đã hối hận thì không thể phủ nhận. Huống hồ, gần mười năm qua, bà luôn muốn bù đắp cho Nhạc Tuyết, có điều, nha đầu kia lại quá cố chấp, quá cứng đầu.

Phương Lâm Duệ nhìn trái một chút, rồi lại nhìn sang phải, vẻ mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Y liền nghiêng người nhỏ giọng hỏi Hoắc Phong Tinh bên cạnh:

- Khụ, Hoắc huynh, huynh có biết là đang xảy ra chuyện gì không? Sao ta nghe một chút cũng không hiểu vậy?

- Hày, việc này ta cũng chỉ nghe phong phanh, cũng không rõ lắm, có điều, đây là chuyện thâm cung bí sử của Thiên Quốc, hai ta tốt nhất không nên xen vào. - Hoắc Phong Tinh dùng quạt che lại cuộc nói chuyện, dùng giọng điệu hồ ly nói với Phương Lâm Duệ. Không ai nhận ra, chỉ một thoáng, đáy mắt hắn chợt lóe lên một tia cảm xúc không rõ ràng.

- Thái hoàng thái hậu, Tuyết nhi đang ở bên ngoài. Có cần...- Im lặng mãi cũng không phải cách, Nhạc Lâm chỉ đành khẽ giọng bẩm báo. Ai biết, ngay tại lúc này, giọng nói thanh lãnh, trong trẻo vô cùng quen thuộc vang lên cắt ngang câu nói:

- Ta tới rồi!

- Tuyết nhi! - Triệu Minh Long vừa thấy nữ tử luôn luôn mặc bạch y đó bước vào, ánh mắt chợt vui mừng, không kiềm được mà gọi lớn một tiếng. Đáng tiếc, đáp lại hắn, chỉ là ánh nhìn sắc bén tràn ngập lửa hận.

Bầu không trong chốc lát liền trở nên vô cùng lúng túng, Mạc Vấn vẻ mặt đau lòng, muốn nói nhưng lại không nên lời. Đến khi Hoắc Phong Tinh ôm quyền cáo từ, kế tiếp là ba người Phương Lâm Duệ, Nhạc Lâm, Nhạc Hàn mượn nước đẩy thuyền cũng li khai. Rốt cuộc, bà không thể nhẫn nại mà cất tiếng, bàn tay run rẩy muốn chạm vào Nhạc Tuyết lại bị cô tuyệt tình né tránh.

- Tuyết nhi, lẽ nào con không thể tha thứ cho ta sao?

- Sau tất cả những gì bà gây ra, thật xin lỗi, Nam Cung Nhạc Tuyết ta không rộng lượng đến vậy. - Nhạc Tuyết hừ lạnh một tiếng, không khỏi nhớ lại, ngày đó, hai mẫu tử cô bị hoàng thất Triệu gia đối xử như thế nào. Còn có, cái ngày mà mẫu thân cô mãi mãi rời xa cô, cũng là ngày mà Khuynh Tiểu Điệp biến mất, chỉ còn lại một Nam Cung Nhạc Tuyết lãnh huyết vô tình.

- Tuyết nhi, ta thực sự không thể hiểu, việc đã qua lâu đến vậy rồi, lẽ nào muội không thể tha thứ cho Hoàng Tổ Mẫu sao? Muội đừng quên, dòng máu chảy trong người muội là của Triệu gia, ta và người đều là người thân của muội, dù muội có muốn phủ nhận thế nào thì sự thật đó cũng không bao giờ thay đổi. - Triệu Minh Long nhíu mày chất vấn, giọng điệu tám phần huynh trưởng, hai phần đế vương. Y không tin, cô còn có thể tiếp tục cứng đầu. Nào ngờ, Nhạc Tuyết không những không chút chùn lòng, ngược lại, lửa hận trong đôi mắt càng lúc càng lớn, thanh âm cao gấp mấy lần, vô cùng giận dữ:

- Huyết mạch? Đừng bao giờ nói với ta những thứ đó. Ta căn bản không hề muốn có trong người dòng máu này. Còn nữa, người thân? Ngươi đừng khiến ta buồn cười. Sinh ta ra là mẫu thân Khuynh Nguyệt, nuôi dưỡng ta bao năm nay là Nam Cung gia đương chủ - Nam Cung Hiên. Các người một câu thì là người thân, nhưng rốt cuộc từ khi ta được sinh ra đến này, Triệu gia các người đã cho ta những gì.

Đối diện với từng câu từng chữ cô nói ra, Triệu Minh Long hoàn toàn cứng họng không nói được một lời. Cô nói không hề sai, từ trước đến giờ, bọn họ đã làm được cho cô những gì, ngoài đau khổ.

- Xin lỗi.

Xin lỗi? Nhạc Tuyết cười lạnh, bây giờ nói những lời này, có phải đã quá muộn không?

=======================================================================================

Cùng lúc này, ở Nam Cung trang. Nhật Linh sau khi thức dậy, biết được ca ca của mình sớm đã ra ngoài hẹn bằng hữu, liền một mình đi dạo xung quanh. Khi thì dừng lại ở Tây đình, lúc thì lại tới hồ cá, thế nhưng, chỉ có một mình. Nàng ngồi xuống bên thành hồ, buông tiếng than thở:

- Chán quá đi! Oái! - Bất thình lình, hòn đá từ đâu bay tới trúng ngay đầu Nhật Linh, khiến nàng ngay tức khắc nhảy dựng lên. - Ai? Là tên vương bát đản nào dám ném bổn cô nương?

Người tới, dĩ nhiên là vị biểu thiếu gia phong lưu đa tình, Âu Phương Sách, một thân y phục đỏ đến chói mắt, cười đến hại nước hại dân, vung vẩy chiếc quạt nhẹ giọng dụ hoặc:

- Cô nương, thật xin lỗi, tại hạ trượt tay. Cô không sao chứ?

Khụ, nếu là bình thường, Âu Phương Sách nổi tiếng công tử trăng hoa này chỉ cần cười một tiếng, đừng nói là một hòn đá, dù là một đống đá đi chăng nữa cũng chẳng thèm quan tâm. Ngược lại, chỉ lo chảy nước miếng mà nhìn y. Tuy nhiên, xui xẻo ở chỗ, Cảnh Nhật Linh mặc kệ y đẹp xấu, dám động tới nàng, nàng tuyệt đối không bỏ qua:

- Ngươi có mắt không hả? Ta một người lớn như vậy mà ngươi cũng ném tới được, ngươi cố ý sao?

- Vị cô nương này, tại hạ thật sự là không cố ý. - Khóe miệng Âu Phương Sách hơi co rút, được rồi, đây là lần đầu tiên y bị nữ nhân mắng đi.

- Có quỷ mới tin. Người cái tên ẻo lả, thật là càng nhìn càng ngứa mắt. - Nhật Linh không chút khách khí vặc lại.

Ẻo lả? Ngứa mắt? Âu Phương Sách y đường đường là một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, đi tới đâu cũng khiến nữ tử si mê. Nữ nhân trước mắt này lại dám nói, y... y là tên ẻo lả.

- Cô thực sự là kiếm chuyện vô lý, ta chỉ là vô tình. Cô lại mắng ta... ta đoạn tụ. - Khuôn mặt người nào đó vì tức giận mà đỏ bừng.

- Hứ, cái đó là người tự nói đó, ta không có nói à. - Cũng có người nào đó, liếc mắt khinh bỉ.

=================================================================================

Một chút ghi chú ngoài lề:

Khuynh Tiểu Điệp: tên mà mẫu thân Nhạc Tuyết đặt cho cô khi còn bé, họ Khuynh của cô đặt theo họ mẫu thân.

Khuynh Nguyệt: Mẫu thân của Nhạc Tuyết.

đoạn tụ: nôm na thì là ngược lại với trai thẳng (gay).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.