[Dịch]Thiên Định Nhân Duyên

Chương 7 : Phẫn nộ




Nam Cung sơn trang, là một trong gia trang lớn nhất trên giang hồ. Gọi là 'sơn trang' nhưng thực chất lại nằm ở vùng ngoại ô phía Bắc, địa phận kéo dài đến mấy trăm dặm, Nam Cung sơn trang có thể xem là gia trang lớn nhất thuộc Thiên quốc. Gia chủ, trang chủ của Nam Cung sơn trang này là một trong những bậc tiền bối danh tiếng trên giang hồ, võ công cao thâm lại thêm tính cách thích ẩn dật - Nam Cung Hiên. Ngoài ra, nhị trang chủ của Nam Cung sơn trang Nam Cung Việt cũng là người nổi tiếng là kẻ không từ thủ đoạn. Mà cũng không phải là kẻ đại gian đại ác gì, chẳng qua Nam Cung Việt thường xuyên mang một bộ mặt giảo hoạt, lại hay nghĩ ra những quỷ kế khó lường nên mới được gọi như vậy.

Nam Cung Hiên có bốn nhi tử, ba nhi nữ, người nào người nấy cũng đều là nhân trung long phượng, nhất biểu nhân tài. Trong đó, nhị công tử Nhạc Hàn, tứ công tử Nhạc Hải trên giang hồ xưng Song độc Thần y. Cả hai không chỉ võ công cao cường mà y thuật cũng vô cao minh, dù cho người đã bước một chân vào quan tài, Song độc Thần y cũng có cách cứu sống. Chẳng qua một người quá lạnh lùng, còn người kia thì lại quá nóng tính, tuy là huynh đệ nhưng phương pháp cứu hoặc giết người đều bất đồng. Ngoài hai người này còn phải nhắc đến lục tiểu thư Nhạc Tuyết, trừ bỏ danh xưng đệ nhất tài nữ Thiên quốc, còn được gọi là Tiểu Thư Tu La. Sở dĩ được gọi như vậy là bởi, nàng tuổi nhỏ nhưng đứng vào hàng Thập nhị sát thủ, hơn hết, cách thức ra chiêu chính là không khoan nhượng. Tính tình không thể xác định, có khi tung ra là một nhát chí mạng, cũng có khi là đùa giỡn đối phương cho đến chết, nhưng, điểm chung duy nhất chính là, từ ánh mắt đến khí thế tỏa ra đều như quỷ Tu La giết người không chớp mắt.

Ngoài ra, sản nghiệp của Nam Cung gia chính là vô cùng lớn, hầu như ở các nước thuộc Tây thổ đều có phủ gia của bảy thiếu chủ Nam Cung. Ví dụ như Mộc phủ ở Hạ Quốc, Hỏa Kim phủ ở Đông quốc, Hàn phủ ở tại kinh thành Thiên quốc.

=====================================================================

Đáng thương cho lục tiểu thư Nam Cung Nhạc Tuyết, vốn tưởng về sau sẽ không phải gặp đôi huynh muội phiền phức kia, nào ngờ, vừa vào đến cổng lớn liền cười không nổi. Thực ra thì việc Đại hội võ lâm tổ chức ở Nam Cung sơn trang sớm đã được truyền ra giang hồ, việc hai huynh muội Cảnh gia đến cũng là chuyện sớm muộn, có điều , nếu tính theo thời gian, hình như là có phần hơi sớm.

- Đại ca. - Ba người Nhạc Tuyết, Nhạc Sơn cùng Hoắc Phong Tinh vừa thấy thân ảnh lam sắc liền đồng thanh cất tiếng. Hoắc Phong Tinh là hảo hữu của Nhạc Sơn, do đó, đối với Nhạc Lâm cũng vô cùng kính trọng.

- Tam đệ, Tuyết nhi, Hoắc hiền đệ. - Nhạc Lâm nở nụ cười nhẹ nhàng. - Sao giờ cả ba mới trở về, ta tưởng đã xuất phát từ sớm rồi chứ?

- Giữa đường gặp chút phiền phức, nhị ca, Nhạc Hải, Nhạc Cầm cùng Nhạc Sương về chưa a? - Hoắc Phong Tinh giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn hồ ly của mình. Bên cạnh Nhạc Sơn cũng không khỏi lắc đầu.

- Đã về rồi! Đang ở khách phòng tiếp bằng hữu nha! - Nhạc Lâm đáp, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía vị tiểu thư đang lơ đang nào đó. Dĩ nhiên, đổi lại là ánh mắt nghi hoặc của cô. - Được rồi, mau vào trong đi a!

Khách phòng vô cùng rộng rãi, vô số hoa văn trên tường cùng cột chống, vừa tinh xảo lại không hề có chút gì gọi là thô tục. Hai bên góc phòng treo hai tờ giấy đỏ dài vô cùng trang trọng, chữ viết bên trên vừa mạnh mẽ hữu lực, lại uyển chuyển mềm mại. Đây chỉ là gia quy tổ huấn bao đời nay của Nam Cung Gia được đời đời đương chủ Nam Cung nhất nhất tuân theo, nếu như con cháu phạm vào dù chỉ một lỗi, nhẹ thì chịu gia pháp, nặng thì trục xuất khỏi gia môn.

Tại vị trí chủ tọa đặt một chiếc bàn hình chữ nhật không quá lớn, hai bên trái phải là hai chiếc ghế trạm trổ tinh xảo, mà người đang ngồi bên trái là một nam tử mặc trường sam xanh nhạt, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt trông lạnh lùng như nước, không ai khác chính là nhị thiếu gia Nam Cung Nhạc Hàn. Bên trái cũng đặt ba chiếc ghế, giữa là hai chiếc bàn vuông, ngồi theo thứ tự lần lượt là Nhạc Hải - trường sam đỏ, Nhạc Cầm - tử y phục, Nhạc Sương - hồng y phục. Đối diện là ba người - hoàng đế Phương Lâm Duệ, Cảnh Nhật Phong, Cảnh Nhật Linh.

- Nhị ca, Tứ ca/ Nhạc Hải, Ngũ tỷ/ Nhạc Cầm, Nhạc Sương. - Vừa bước vào trong, cả ba người Nhạc Tuyết, Nhạc Sơn, Phong Tinh đồng thanh cất tiếng. Ngay sau đó, Nhạc Sương vui vẻ đứng lên nhào về phía họ, trực tiếp bỏ qua cánh tay dang sẵn của Hoắc Phong Tinh mà nhào vào lòng Nhạc Tuyết:

- Tỷ, muội nhớ tỷ lắm! - Nhạc Sương tinh nghịch cười một tiếng, nũng nịu ôm cánh tay cô không chịu buông. Mà Nhạc Tuyết cũng khẽ nở một nụ cười ôn nhu, xoa xoa đầu nàng:

- Ta cũng rất nhớ muội.

- Ay, Sương Nhi, trong lòng muội lại chỉ có Tuyết Nhi, hoàn toàn không để ý ta, ta đây thực đau lòng mà! - Hoắc Phong Tinh làm bộ đưa tay ôm ngực, giọng điệu không khác gì oán phụ bị phu quân ruồng rẫy, ánh mắt vô cùng "đau lòng". Những người ngồi kia chỉ có thể đành lẳng lặng co giật khóe miệng. Dĩ nhiên, đương sự được nhắc đến là Nhạc Sương lại hoàn toàn không để ý tới, xem người kia là kẻ vô hình.

Nhạc Sơn đưa tay đỡ trán, sao y lại có người bằng hữu như vậy nhỉ?

- Ai, để ta giới thiệu chút. - Nhạc Lâm xua tay với người đang tự luyến kia, đồng thời cười nhẹ đối với ba vị khác đang ngồi ngây người ở một bên, chỉ vào Hoắc Phong Tinh. - Vị này là hoàng đế Hạ quốc, Hoắc Phong Tinh.

- Ra là Hoắc huynh, thất lễ thất lễ rồi! - Phương Lâm Duệ chợt cười cười, hai tay ôm quyền nói với Hoắc Phong Tinh. Đồng dạng là hai huynh muội Cảnh gia vừa ôm quyền vừa nói:

- Hạ hoàng đế!

- Ai, được rồi, không cần lễ nghi nhiều như vậy, quân tử không câu nệ tiểu tiết. Vị này ắt hẳn là Đông quốc hoàng đế, Phương huynh. - Hoắc Phong Tinh đáp lời, đồng thời cũng nhìn vào hai người còn lại, tò mò hỏi. - Ừm, không biết hai vị đây là?

- Tại hạ Cảnh Nhật Phong, người này là tiểu muội Nhật Linh, - Cảnh Nhật Phong đáp lời, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Nhạc Tuyết đứng bên cạnh Nhạc Sơn. Tự hỏi, rốt cuộc tại sao muội ấy lại trở thành con gái của Nam Cung trang chủ? Trong thời gian hơn mười năm nay, hắn thật ra đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ? Chuyện xảy ra năm đó, nguyên do là gì?

Vẩn vơ suy nghĩ một hồi lâu, sực tỉnh, Nhật Linh đang khẽ giật tay áo hắn, đôi mắt mở to đầy nghi hoặc. Khẽ lắc đầu tỏ y bản thân không sao, Nhật Phong cùng muội muội theo hướng dẫn của quản gia đi đến viện tử của khách.

==========================================================================

Buổi tối, trong khi dùng bữa, hàn khí lạnh lẽo khắp gian phòng khiến kẻ khác nổi da gà. Nha hoàn cùng quản gia sớm đã nhận lệnh lui xuống, hai vị hoàng đế còn có hai hiệp khách giang hồ thì dùng cơm riêng. Vì vậy, lúc này chỉ còn lại bảy thiếu chủ Nam Cung.

Một bàn thức ắn đầy cao lương mĩ vị, vậy mà không ai buồn động đũa. Im lặng tới mức, dù chỉ là một con muỗi bay ngang cũng có thể nghe thấy. Nhạc Cầm, Nhạc Sương cầm đôi đũa trên tay, hết nhìn người này lại nhìn người kia rồi lại nhìn nhau thở dài. Nhạc Lâm, Nhạc Sơn, Nhạc Hải ba người vẻ mặt âm trầm ngồi im không nói chuyện. Nhạc Hàn cùng Nhạc Tuyết mỗi người cầm một ly rượu, chốc chốc lại nhấp một ngụm, vẻ mặt tuy bình thản nhưng cũng tuyệt không nói một lời.

Một lúc lâu sau, Nhạc Lâm mới khẽ cất tiếng:

- Có thể nói cho ta biết, phụ thân vì sao lại đúng lúc này nhắc đến hôn sự của Nhạc Sơn?

- Là đệ đề cập chuyện này với phụ thân. - Nhạc Hàn mở miệng đáp lại, trên khuôn mặt không hề có chút biến hóa.

- Tại sao đệ lại làm như vậy? Đệ vốn dĩ biết rõ, Nhạc Sơn và Lăng nhi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã. Sao đệ có thể nói như vậy với phụ thân? - Nhạc Lâm không nhịn được chất vấn.

- Hai từ thôi: lợi ích. Chỉ cần tam ca thành thân với Mộ tiểu thư, Mộ gia và Nam Cung gia sau này sẽ hợp lại làm một. Về sau, giang hồ chính là do Nam Cung gia nắm một nửa, huynh nghĩ rằng phụ thân sẽ bỏ qua chuyện tốt lành như vậy sao? - Nhạc Tuyết khẽ nhếch khóe môi cười lạnh. Tuy rằng mạng sống của cô là do người cứu về, cô kính trọng cũng thật sự xem người là thân sinh phụ thân. Nhưng thẳng thừng một câu, dù là giang hồ hay triều đình, chỉ cần lợi ích đặt trước mắt, ai cùng không có khả năng từ chối. Huống hồ, phụ thân cô Nam Cung Hiên dã tâm không nhỏ. Chỉ sợ nắm trong tay cả võ lâm người cũng không xem là đủ.

Ngay khi cô vừa dứt câu, Nhạc Sơn không kiềm được phẫn nộ, đập tay xuống bàn một cái, khuôn mặt vốn đã tỏ rõ sự kiềm chế, nhưng cũng không thể giấu được nỗi giận trong lòng:

- Chỉ vì thứ lợi ích rác rưởi đó, lại đem ta ra để trao đổi. Nam Cung Nhạc Hàn, Nam Cung Nhạc Tuyết, trong lòng hai người, rốt cuộc xem ta là gì hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.