[Dịch]Thiên Định Nhân Duyên

Chương 10 : Nam Cung Nhạc Tuyết ta, chưa bao giờ là người tốt!​




Bên ngoài đại điện, một tiểu thái giám đứng lóng nga lóng ngóng như đang đợi người, lại vừa có chút sợ hãi, rụt rè. Từ lúc vào cung, tên trước đây của hắn coi như không tính, mọi người đều gọi hắn là Tiểu Lục Tử, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Ban nãy vừa bước ra khỏi Phụng Nguyệt Cung thì hắn đụng phải đại thiếu gia Nhạc Lâm, y liền nhờ hắn đợi ở đại điện đón Nhạc Tuyết rồi dẫn nàng đến Ngọc Long Các.

Nhắc tới Ngọc Long Các kì thực cũng là một câu chuyện thuộc bí sử cung đình. Năm Hoành Thiên thứ mười bảy, Tiên hoàng băng hà, tiểu thái tử năm đó cũng chính là hoàng đế Triệu Minh Long bây giờ đăng cơ. Tuy còn nhỏ, nhưng hắn cũng không phải là đèn dầu cạn mặc người khác thao túng, liền âm thầm ra lệnh Đại lý tự khanh điều tra sự việc của mẫu tử Khuynh Nguyệt. Tra một khoảng thời gian dài rốt cuộc phát hiện, dưỡng mẫu của hắn, cũng là Tiền hoàng hậu - Thái Hậu Vương thị âm thầm cho người ám sát mẫu tử Khuynh Nguyệt, đồng thời dèm pha trước mặt Thái hoàng Thái hậu, mới xảy ra sự việc Thái hoàng thái hậu không nhận cháu, mà phụ hoàng hắn bấy giờ nhu nhược cũng không thể ra mặt. Có điều, lúc đó, thế cục trong triều vì mới đổi chủ mà có chút loạn, phía mẹ đẻ của Thái hậu Vương thị lại nắm hơn nửa cục diện triều thần, có thể nói, Triệu Minh Long tuy rằng mang danh kế vị, nhưng thực tế là Vương Thái hậu buông rèm chấp chính.

Ngay giữa lúc nguy cấp đó, Nam Cung sơn trang do Nam Cung Hiên làm chủ bất ngờ xen vào, hơn hết lại tỏ rõ ý ủng hộ Triệu thị, khiến cho hai bên thế lực cân bằng. Tiểu Hoàng đế liền làm một ván cược, một mặt nhờ đến binh lực của họ Nam Cung cùng một phần nhánh của Vương thị gia tộc, mặt khác, ở trên triều liên thủ với Thích tả tướng lôi kéo lại lực lượng. Ngoại ứng nội hợp, dằng co hơn hai tháng trời, cuối cùng thế lực của Vương thị gia tộc cũng bị kiềm hãm. Biết được nghĩa nữ thứ sáu của Nam Cung Hiên chính là tiểu công chúa năm xưa, hay nói cách khác chính là hoàng muội của mình, Triệu Minh Long không nói hai lời, liền công khai chuyện xấu của Vương Thái Hậu, giam bà vào lãnh cung, không bao lâu truyền ra tin đồn Vương Thái Hậu treo cổ tự sát, về phần là tự sát hay do người của hoàng tộc trừng phạt thì không ai biết. Thái hoàng thái hậu biết được chân tướng của sự việc năm xưa, vô cùng hối hận, tự mình đến Nam Cung gia đón tiểu công chúa hồi cung. Đáng tiếc, vì chuyện năm xưa mà tiểu công chúa vô cùng hận Triệu thị hoàng tộc, mặc cho Nam Cung Hiên cùng Nam Cung Việt hết lòng khuyên bảo, mặc cho Thái hoàng thái hậu Mạc Vấn, thậm chí đích thân Triệu Minh Long cũng tới, cô vẫn nhất quyết không hồi cung.

Nhưng mà, dù nhận hay không nhận thì người của hoàng tộc cũng không thể để cô lưu lạc ở bên ngoài, Triệu Minh Long lúc đó lập tức ra một thánh chỉ, phong cô làm Ngọc Long công chúa. Trong hoàng cung, cũng xây dựng một Ngọc Long Các, mặc kệ là cô có tới hay không thì vẫn được trang hoàng, lau dọn như các tẩm cung khác. Vị công chúa đó, dĩ nhiên không ai khác mà chính là lục tiểu thư hiện tại của Nam Cung gia - Nam Cung Nhạc Tuyết.

Nghĩ tới đây, Tiểu Lục Tử liền thở dài một hơi, lúc hắn vào cung tính ra cũng chỉ sớm hơn sự việc của Vương thị năm đó một chút nên cũng tương đối rõ, nên cũng có phần thông cảm với vị công chúa này, dù sao thì cô cũng vô tội, có trách thì cũng là trách Tiên hoàng quá nhu nhược, mà Vương thị thì lại quá nham hiểm, độc ác.

Bất chợt lúc này, một thân bạch ảnh lướt qua cắt đứt suy nghĩ của Tiểu Lục Tử, ngước mặt lên hắn mới biết, đây không phải là công chúa sao? Quả thật so với lời kể của cung nhân thực sự đẹp hơn rất nhiều nha!

- Lục tiểu thư. - Mắt thấy người đã đi được một khoảng, Tiểu Lục Tử gọi lớn một tiếng rồi đuổi theo cô, cũng không quên một quy tắc bất thành văn trong cung. Gặp được Ngọc Long công chúa trong truyền thuyết này, gọi tiểu thư cũng được mà chủ tử thì cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được nhả ra danh xưng công chúa, bằng không tuyệt đối sẽ không còn mạng trở về mà kể chuyện.

- Chuyện gì? - Nhạc Tuyết sắc mặt âm trầm đứng lại hỏi, dựa vào điểm này thôi cũng biết, tâm trạng cô lúc này đang cực kì không vui, khôn hồn thì đừng ai chọc vào.

- Là, là Nhạc Lâm thiếu gia bảo nô tài dẫn người đến Ngọc Long Các. - Tiểu Lục Tử đáng thương nhỏ giọng đáp, hắn không muốn trở thành bao cát cho công chúa trút giận đâu.

- Ngọc Long Các? - Nhạc Tuyết cau mày hỏi lại một câu, tâm trạng tệ đến cực hạn. Mà Tiểu Lục Tử càng sợ hãi, gật đầu như mổ thóc, cả người căng như dây đàn, - Dẫn đường.

Tiểu Lục Tử như được ân xá, lập tức ra dấu "thỉnh" với cô rồi bước thẳng về Ngọc Long Các kia.

==============================================================================

Ngọc Long Các:

Ngoại trừ Nhạc Tuyết lúc này đang trên đường tới, sáu thiếu chủ còn lại của Nam Cung Gia hiện tại đều có mặt ở nơi này. Lại nói tới, tâm trạng của Nhạc Sơn từ tối qua đã thấp đến cùng cực, mà Nhạc Hải cùng hắn cãi vã sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ban nãy, Nhạc Lâm, Nhạc Hàn hai người còn bận bồi ba vị hoàng đế nên vắng mặt, hai người bọn họ thiếu một chút là huynh đệ tương tàn, cũng may có hai tỷ muội Nhạc Cầm Nhạc Sương ngăn cản kịp lúc. Trong bảy huynh đệ tỷ muội này, Nhạc Cầm, Nhạc Sương luôn được bốn vị ca ca cộng thêm một Nhạc Tuyết vốn còn nhỏ hơn Nhạc Cầm một tuổi sủng đến tận trời xanh, mặc kệ bao nhiêu xung đột thì hai tiểu thư một dịu dàng, một tinh ranh, dung mạo lại xinh xắn này luôn có thể xoa dịu các ca ca của mình, còn dỗ họ đến thực vui vẻ nữa là đằng khác.

Hai người Nhạc Sơn Nhạc Hải ngồi đối diện nhau, tuy thần sắc còn có chút bất mãn nhìn đối phương có điều, bị Nhạc Cầm và Nhạc Sương trừng mắt một cái liền không dám lên tiếng. Mà hai huynh đệ Lâm, Hàn ngồi bên kia lại nhàn nhã, vừa đánh cờ, vừa nói chuyện:

- Đệ nói, Tiểu Tuyết sẽ đối phó với hoàng thượng cùng Thái hoàng Thái hậu ra sao a? - Nhạc Lâm thong thả ăn mất một quân Pháo của Nhạc Hàn.

- Đệ làm sao biết được. Có điều, nha đầu đó chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt, huynh đừng lo. - Nhạc Hàn phản công, mặt không đổi sắc ăn của Nhạc Lâm một quân Mã.

- Ta không có lo cho nó, ta là đang sợ, hai người kia nói chuyện không chừng mực, chọc giận Tiểu Tuyết, nó sẽ làm thịt hai người họ a.

- Huynh yên tâm, ta cũng không có mất kiềm chế như vậy. - Đúng lúc Nhạc Tuyết vừa bước tới nghe được liền đáp lại hắn một câu, cũng không quên phóng qua một cái nhãn thần bất mãn.

Nhạc Lâm lập tức cười gượng, được rồi, phỏng chừng lúc nãy đúng là đã bị chọc giận đi, tâm trạng thoạt nhìn không mấy tốt.

- Muội nói chuyện với họ thế nào rồi? - Nhạc Hải tò mò hỏi.

- Huynh yên tâm, muội dĩ nhiên không để lộ chút sơ hở nào. Có điều... - Nhạc Tuyết bất chợt ngập ngừng khiến không khí có phần cứng lại. Cô liếc mắt nhìn sang một cái, toàn bộ nha hoàn lui xuống, trả lại một không gian hoàn toàn riêng biệt rồi mới tiếp tục. - Yến thọ lần này, muội sẽ dự, không phải với tư cách tiểu thư Nam Cung gia, mà là công chúa đương triều.

- Muội lẽ nào muốn... - Nhạc Cầm lo lắng hỏi,

- Tỷ yên tâm, muội hoàn toàn không hề muốn dính dáng gì tới Triệu thị, chỉ là trong lúc này, nếu muội dùng thân phận này làm việc thì sẽ bớt phiền phức cho cha hơn.

- Thực ra muội cũng không cần phải gượng ép bản thân, nếu không muốn cũng không ai trách muội. - Nhạc Lâm từ tốn nói.

- Huynh đừng lo lắng, muội đây là tự nguyện. Triệu thị gia tộc nợ muội nhiều như vậy, muội dĩ nhiên không để họ bình an hưởng lạc.

- Muội lợi dụng tình cảm của họ như vậy, có tàn nhẫn quá hay không? - Nhạc Sơn lúc này nhíu mày nói một câu khiến cho Nhạc Tuyết bật cười:

- Tàn nhẫn, năm xưa mẫu thân muội bị bức tử thảm như vậy, họ có từng nghĩ đến hai chữ tàn nhẫn này không? Hừ, hơn nữa, Nam Cung Nhạc Tuyết ta, chưa bao giờ là người tốt! - Nhạc Tuyết cười lạnh một tiếng, nháy mắt lóe lên một tia sát khí bức người rồi lại chóng nháy mắt bình ổn. Nhạc Lâm nhìn thấy không khỏi lắc đầu thở dài, mối thù này đến bao giờ mới có thể kết thúc đây?

Nhạc Sương nhìn trái nhìn phải, phát hiện không khí lúc này vô cùng khác thường, tuy rằng mấy người họ luôn coi nàng là hài tử không hiểu chuyện, nhưng nàng cũng hiểu rõ, việc mà lục tỷ làm hiện tại phi thường nguy hiểm, chỉ một chút sai lầm xem như đem tất cả hủy đi trong giây lát, không khéo ngay cả mạng cũng mất.

- Vậy, đại hội lần này là? - Nhạc Hàn bất chợt hỏi một câu.

- Không rõ lắm, có điều, nếu như muội đoán không lầm, phụ thân muốn nhân cơ hội lần này, thâu tóm toàn bộ võ lâm nhân lực. Nói chung, mọi người cũng biết, dã tâm của người cũng phải là nhỏ, chúng ta cứ theo lệnh mà làm là được rồi. - Nhạc Tuyết nhướng mày đáp. - Với lại, chuyện của chúng ta khoan nói cho phụ thân cùng nhị thúc, tránh để họ thêm phiền.

- Nhưng... nếu gặp ngăn trở? - Nhạc Hải nhíu mày.

- Vậy thì phải tùy cơ ứng biến thôi, lúc này nếu để lộ chuyện cũng không phải là tốt. - Nhạc Hàn đáp lời. - Tiểu Cầm, việc ta nhờ muội thế nào rồi?

Nghe tới đây, tất cả mọi người đều đồng loạt nghi hoặc nhìn về phía Nhạc Hàn, cùng Nhạc Cầm. Nhạc Hải không nén được tò mò hỏi:

- Việc gì vậy?

- Huynh không để ý sao? Dạo gần đây mấy người chúng ta thường hay gặp phải mấy tên sát thủ không biết từ đâu tới. Tuy rằng trước đây cũng có, nhưng không giống như lần này, quá mức trùng hợp, đều là khi mọi người ở ngoài địa phận của gia trang. Nhị ca cảm thấy nghi ngờ nên bảo muội điều tra một chút. - Nhạc Cầm hảo tâm giải đáp nghi vấn.

Mọi người cũng thử ngẫm lại, quả thật đúng là dạo này gặp phải hơi nhiều phiền phức. Không nói đâu xa, Nhạc Tuyết trên đường đi không tới mười ngày đã bị tập kích tới hai lần, lần gần nhất còn kéo theo cả Nhạc Sơn cùng Hoắc Phong Tinh. Vì vậy, cô lập tức hỏi lại:

- Vậy có phát hiện gì không?

"Phanh" ngay lúc Nhạc Cầm vừa mở miệng, một vật thể không xác định mang theo nội lực văng thẳng vào bên trong, khiến ai nấy lập tức bật dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.