Giang Phong trông thấy biểu cử kỳ lạ như vậy của Trần Mạnh Phi liền dụng tâm quan sát kỹ, hắn thấy tên giả mạo kia có cầm theo một chiếc bạch phiến trang nhã mà tinh tế, chùm lụa nhỏ màu đỏ phất phơ, mặt bên loáng thoáng thấy hình một cô gái xinh đẹp đang cười dưới trăng. Nhất là bức họa trên quạt như được vẽ bằng loại mực đặc biệt, dù ở xa nhìn mà cũng thấy nét vẽ tinh tế uốn lượn, sáng lên dưới bóng trăng mờ ảo.
Giang Phong thấy biểu tình của Mạnh Phi như vậy vụt nhớ lại: “Tượng nha phiến. Chẳng phải là chiếc quạt ngày xưa sao?” - Lại động dung: “Nhớ năm xưa khi liều mình tháo chạy, Trần thúc đã quăng vũ khí tùy thân mở đường thoát thân mà. Nếu quả đây là chiếc quạt ngày đó sao nó lại ở trong tay gã áo trắng kia nhỉ?”
Hắn nghĩ đến đây a một cái, bấy giờ trăm phần khẳng định: “Nhất thiết gã này có liên quan đến câu chuyện năm xưa!” Song nhất thời Giang Phong cũng ko thể đoán được gã là ai: “Mấy gã Giang Nam lục súc đều như những con ma ốm đói, căn bản ko có chút gì giống với người này. Cũng không giống Triều Mục Giang lắm bởi gã súc sinh họ Triều kia dù dị dung kiểu gì chăng nữa cũng không thể ra một gương mặt anh tuấn thế này. Hừm! Ắt hẳn là một tay nào đó, đồng bọn của bọn chúng chăng?”
Nghĩ đến đây thì bất chợt bên tai có tiếng ai đó nói khẽ: “Thân pháp của người này thật là mỹ lệ. Quả không hổ là: Truy phong Hồ Điệp.” – Thanh âm êm như tiếng hát, mượt như tiếng đàn, Giang Phong nhất thời động dung quay về phía đó nhìn. Nào ngờ trước mắt hắn như hoa lên, phía kia có một nam thanh niên áo xanh đang chăm chú nhìn về phía đại sảnh, gương mặt y mười phần tuấn mỹ, dáng vẻ thanh tú lạ thường. Đứng cạnh y còn có hai gã thanh niên khác rất quen mặt, ánh mắt bọn họ đương nhìn thanh niên áo xanh như si như mê.
Tới đây bất giác Giang Phong đoán ngay ra được: “A! Thì ra gã áo xanh kia chính là nha đầu họ Triển cải nam trang. Thảo nào nhìn y tuấn tú như thế!” Nghĩ đến đây không hiểu sao mắt Giang Phong không thể dời khỏi gương mặt xinh đẹp kia.
Nào ngờ trong lúc đang ngơ ngẩn bên tai hắn lại nghe thấy tiếng hừ lạnh một cái, giật mình dõi theo thì hóa ra đó là thanh âm của Trang chủ Thủy Kiếm sơn trang: “Cung nghinh Trần đại hiệp ghé tệ trang.”
Nghe tới đây hắn quay sang quan sát thì thấy Ngạo Vân Tông giơ tay làm điệu bộ mời khách, kế đó cất mấy tiếng lãnh đạm: “ Trần đại hiệp nói sai rồi. Phải nói là được Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi quá bộ đến chơi thật là may mắn hết sức.”
Ngước mắt trông sang thì lại thấy người áo trắng mới đến đang ung dung cầm quạt phe phẩy. Nhìn cây tượng nha phiến bất giác trong đầu Giang Phong cảnh tượng tang thương ba năm về trước hiện rõ mồn một trong đầu, tới đây hắn liền lạnh người, thầm than lên: “Triệu Giang Phong ơi là Triệu Giang Phong! Không hiểu đến giờ này mà ngươi còn nghĩ đi đâu thế !” Nghĩ xong hắn liền trấn tĩnh lại, chú ý quan sát diễn biến ở chính đường, mắt không dám nhìn về phía Triển Ngọc Linh nữa.
Đến đây bất chợt có tiếng quát, điệu bộ vô cùng uất hận: “Ngạo trang chủ, người khách khí với tên súc sinh này làm gì thế. Hừ! Đại hiệp cái gì, đại hiệp cái rắm chó ấy!”
Gã áo trắng kia nghe vậy thì “Ủa” lên một tiếng: “Chà.. chà... thật là oai phong hết sức, tưởng người nào hóa ra là Nhất kích đoạt mệnh Cố Thủ Đằng của Điểm thương phái. Hà hà, song không hiểu Trần mỗ có gì liên quan đến Cố huynh đâu, sao lại vô duyên vô cớ mạt sát người khác thế?”
Gã họ Cố nghe được thì tức run người: “Câm mồm! Cái gì gọi là vô duyên vô cớ! Hừ, ngươi nói đi tại sao ngươi lại sát hại Trung Châu tam kiệt!” Gã nói đến đây trán nổi gân xanh, mắt đỏ lên, xem chừng như không nhịn được muốn lao vào động thủ.
Ngạo Vân Tông giơ tay lên, ý chừng như muốn Cố Thủ Đằng nín giận không phát tác vội, ông ta chỉ cười nhạt: “Chỉ có điều Ngạo mỗ không sao hiểu được. Hôm nay Trần đại hiệp chân chính đến đây là vì cái gì thế?”
Gã trung niên áo trắng kia nghe vậy thì chỉ cười nhẹ, ung dung phe phẩy chiếc bạch phiến đang cầm trên tay: “Hà hà, Ngạo trang chủ thật là biết nói đùa. Chẳng nhẽ Ngạo trang chủ không đọc được mấy chữ ghi trên bái thiếp sao?"
Ngạo Vân Tông nghe được mấy lời này thì biến sắc, gương mặt thoạt trắng thoạt xanh xem chừng như đang rất tức giận: “Trần đại hiệp khinh người quá đáng! Hóa ra là đại hiệp lần này đến đây quyết lấy cái mạng già này hay sao? Vậy bây giờ động thủ luôn được rồi đấy!”
Ông ta vừa nói đến đây tức thời nghe soạt một cái, trên tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm lấp loáng dưới ánh trăng, nhẹ chỉ xéo dưới chân, gương mặt tuy tập trung song thái độ vẫn vô cùng bình thản. nào đâu gã áo trắng mạo danh Trần Mạnh Phi kia trông thấy thế chỉ cười, vừa nói vừa phe phẩy Tượng nha phiến: “Không vội! không vội! Không ngờ Ngạo trang chủ tuổi đã cao mà vẫn giữ cái thói hấp tấp bồng bột của trẻ con ấy!”
Nói đoạn gã ta quay sang Cố Thủ Đằng: “Còn tại sao Trần mỗ giết Trung Châu tam kiệt ấy à! Hà, quả thật là điều này Trần mỗ cũng không biết là vì sao nữa. Hay là do ông trời bắt mấy gã đó chỉ được sống bấy nhiêu thôi nhỉ?”
Cố Thủ Đằng nghe xong mấy lời này không nhịn được nữa, gã ta gầm lên: “Ta là Cố Thủ Đằng của Điểm thương phái, hôm nay đến báo thù rửa hận cho mấy vị huynh đệ Trung Châu tam kiệt. Ngươi mau chuẩn bị chịu chết đi!” – Họ Cố nói xong đưa tay gạt mấy người còn đang cản y ra, trong tay còn lại xuất hiện một cây Báo vĩ thương.
Mấy người xung quanh thấy gã áo trắng thái độ ngạo mạn vậy, nhất thời bèn không ai ngăn cản nữa. Nào ngờ gã áo trắng kia chỉ cười không thôi: “Được rồi, được rồi. Bằng hữu tình thâm, lí do này xác đáng lắm. Cố huynh, đến đây, đến đây nào!” Y nói xong tay vẫn ung dung phe phẩy bạch phiến, dường như trong mắt chẳng để Cố Thủ Đằng vào đâu.
Cố Thủ Đằng thấy vậy liền hét vang, trường thương nối liền với tay tức thời như được chấp thêm cánh, vụt như một mũi khoan nhanh chóng xé không, nhắm cổ họng gã áo trắng đâm tới. Nào ngờ mọi người chỉ thấy gã kia như mây như gió, cổ chỉ ngửa khẽ sang trái tránh một thương của họ Cố với vẻ tiêu sái vô cùng, hai chân liên tục xoay ba vòng, phút chốc đã đến trước mặt họ Cố. Tượng nha phiến tức tốc vụt ngang, chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, miệng Cố Thủ Đằng lập tức tươm máu. Lại nghe gã áo trắng cười nhẹ: “Cố huynh kể ra cũng tính là một người có nghĩa khí. Hôm nay tiểu đệ tha cho cố huynh một mang vậy.”
Tiếng y vừa dứt thì bóng người thoáng chốc đã lướt ra sau ba thước, lại đứng phe phẩy quạt nhàn nhã mỉm cười. Tất cả mọi người biến sắc: “Thật đúng ko hổ danh là Truy phong Hồ Điệp. Gã ta ra tay nhanh như chớp vậy!”
Mạnh Phi đứng ở xa xa thì ngẩn người: “Bản lĩnh của gã thật là cao minh. Sợ rằng gã còn chưa sử hết bản lĩnh, lần này e có chút khó khăn rồi."
Nghĩ đến thế Mạnh Phi liền thở dài. Giang Phong thấy biểu tình của thúc thúc như vậy cũng không hỏi nhiều, tập trung quan sát, trong lòng thầm nghĩ: “Bản lĩnh của gã này dù cao cường nhưng ắt hẳn so với Vương Niệm Tịch vẫn còn một khoảng cách lớn.”
Vào lúc này tên họ Cố người run lên vì giận giữ: “Súc sinh! Ta liều mạng với ngươi.”
Nào ngờ y vừa nói đến đây thì có một bàn tay nắm chặt lấy tay y kéo lại. Ngoảnh mặt sang nhìn thì thấy Ngạo Vân Tông thần sắc ngưng trọng: “Cố huynh đệ. Hôm nay xem như là nể mặt ta, nhường cho lão già này xuất thủ vậy.”
Thì ra Ngạo Vân Tông vừa thoáng thấy gã áo trắng xuất chiêu, dù chỉ là thoáng chốc song thân pháp nhanh như gió, tự biết rằng gã họ Cố kia còn lâu mới là đối thủ của y. Tính ông ta hào sảng, tự nhiên không muốn thấy cảnh người khác đổ máu trong Thủy kiếm sơn trang, cho dù biết bản lĩnh của địch thủ cao cường song cũng quyết đứng ra giành lấy quyền xuất thủ.
Cố Thủ Đằng mặc dù tức giận tràn hông, song gã cũng biết bản lĩnh của mình so với gã áo trắng trước mặt quả thật vô cùng thua kém, có cố liều mạng cũng chưa chắc khiến đối thủ đổ một giọt mồ hôi. Lại nghe Ngạo Vân Tông nói thế, y cũng biết bản lĩnh của họ Ngạo cao hơn mình mấy lần, tới đây chỉ hừ một tiếng bực tức, cầm Báo vĩ thương lùi lại phía sau.
Nào ngờ gã áo trắng không để chuyện trước mắt vào đâu, y vẫn cười nhàn nhã: “Có việc gì khiến Ngạo trang chủ cứ phải vội vội vàng vàng thế nhỉ?”- Y nói xong gấp phiến lại, chắp tay sau lưng thần thái nhàn nhã.
Ngạo Vân Tông quan sát thấy thấy vậy liền cười lạnh: “Đằng nào cũng phải xuất thủ. Chi bằng nhanh chóng kết thúc mọi việc ở đây ngay thôi. Hừ! Trần đạo hiệp hãy chuẩn bị, ta sắp xuất chiêu đây.”
Gã kia nghe Ngạo vân Tông nói thế chợt ngửa mặt cười: “Thôi được rồi! Muốn kết thúc sớm thì kết thúc sớm. Mời Ngạo trang chủ ra tay!”
Y nói xong ngửa mặt lên trời lẩm bẩm, dường như không mấy quan tâm đến cuộc chiến trước mắt: “Trăng hôm nay quả thật là đẹp quá!”- Vẻ lúc này trong mắt y chỉ có ánh trăng bạc vằng vặc treo trên đỉnh đầu, còn như hết thảy các cao thủ quanh Thủy kiếm sơn trang chỉ là hư vô mà thôi.
Ngạo Vân Tông thấy thế thì tức giận tràn hông, không kìm được nữa quát vang lên một tiếng:”Trần đại hiệp, thật quá xem thường người khác. Tiếp chiêu!”
Ông ta vừa nói xong, thanh trường kiếm như hóa thành một dải cầu vồng, phiêu phiêu bạc bạc nhắm gã áo trắng chém tới.
Gã áo trắng kia dường như ngắm trăng chỉ là giả hoặc như y có con mắt sau lưng, bởi thế thân hình y phiêu động cấp tốc dạt ra bên trái tránh một kiếm của Ngạo Vân Tông, phong thái vô cùng đẹp mắt. Ngạo Vân Tông bấy giờ chỉ hừ nhẹ, đầu mũi kiếm trên tay lấp loáng muôn vạn ánh bạc nhằm ngực gã áo trắng điểm nhanh.
Mọi người trong sơn trang còn chưa ai kịp khen kiếm thuật cao cường của họ Ngạo thì thấy quái sự trước mắt, chỉ thấy gã kia vừa lùi lại, tượng nha phiến theo đó cấp tốc xòe ra, nhắm khoảng không phía trước phẩy mạnh một cái. Chẳng hiểu sao theo đó Ngạo Vân Tông mặt trắng bệch, kiếm thế chưa đủ ý mà kiếm chiêu đã hết lực. Ông ta đột nhiên loạng choạng ngã ra nền nhà thở hổn hển không ra hơi.
Mọi người trong đại sảnh thấy thế mặt biến sắc, không ai bảo ai nhất loạt tuốt kiếm, nhanh chóng đứng bật dậy. Gã áo trắng kia cười vang: “Sợ quá, sợ quá... Mọi người định liên thủ vây khốn ta chăng?”
Tuy miệng y nói thế song tuyệt nhiên không có ý định đào tẩu, trái lại bóng ảnh phiêu động lướt về phía trước, tượng nha phiến phất mạnh liên hồi. Nhất loạt bóng phiến quét tới đâu thì có người ngã ra đến đấy.
Mạnh Phi từ xa quan sát trường chiến vừa rồi lập tức toát hết mồ hôi hột. Giang Phong bấy giờ trố mắt, ngẩn người ra. Bất kể ai trông thấy y ra tay đều lạnh sống lưng, không biết người này đã sử ra thứ võ công gì mà gần mười cao thủ trong sảnh đường nhất loạt ngã ra như sung rụng, thậm chí còn không có chút lực hoàn thủ. Không nhẽ gã ta đã học được võ công từ Thái cực lưỡng nghi đồ!?
Trong lúc mọi người còn chưa hết thắc mắc, nào ngờ bên tai hết thảy chợt vang lên tiếng hú lồng lộng như long ngâm, tất cả nhất thời chấn động tâm can, đưa mắt ra quan sát thì thấy một thân hình phiêu phiêu hốt hốt thoảng như cơn gió nhẹ lướt vào sảnh đường. Người này dáng người khôi vĩ song vẫn hết toát ra thần thái uy nghiêm hết sức, quần áo vá chằng vá chịt, bên hông có đeo một hồ lô màu hồng sậm, trên tay người này lại cầm một chiếc gậy trúc lấp lóa ánh xanh. Bọn người Cái Bang bấy giờ hướng về phía người đối diện nhất loạt quì xuống: “Khất cái phân đà Hàn trì tham kiến Bang chủ!”
Hóa ra người vừa mới hiện thân là Thần cái Giải Nguyên, đương kim bang chủ Cái Bang danh trấn thiên hạ.
Song mà đến đây kì biến vẫn chưa dừng lại, bên tai mọi người vang lên tiếng ngựa hí, tiếp theo một bóng người lao vội vào Thủy kiếm sơn trang, chưa đến sảnh đường thì y đã kêu to lên: “Xin hỏi người nào là Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi?” Nói xong gã thở hổn hển không ra hơi.
Gã áo trắng giả mạo Truy Phong Hồ Điệp hết nhìn Giải Nguyên, sau đó lại đưa ánh mắt hiếu kì nhìn người mới đến. Chỉ thấy người này hốc mắt trũng sâu, cả chiếc áo mầu đen đã ướt sũng mồ hôi, dáng điệu y vô cùng mệt mỏi song vẫn tận lực chạy vào sảnh đường. Lúc này khi chưa nghe tiếng ai trả lời, y liền cất giọng run run: “Có người nào là Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi ở đây chăng?”
Thần cái Giải Nguyên ban đầu cũng bị dáng điệu kì lạ của y thu hút, song rất nhanh sau đó ông ta tiến lại gã mặc áo trắng giả mạo Trần Mạnh Phi, dáng điệu chậm rãi mà uy nghiêm, thể hiện phong phạm người đứng đầu Nhất đại bang phái. Khi đến gần gã áo trắng, Giải Phong cười nói: “Các hạ là Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi. Hừm, võ công cao cường lắm. Giải mỗ cũng lấy làm khâm phục!”
Vừa nói ông ta đưa mắt nhìn những bóng người đổ gục trên sàn. Bản lĩnh cao cường như Giải Nguyên cũng không hiểu nổi người áo trắng đã dùng thủ pháp gì khiến nhất loạt hơn chục cao thủ ngã vật ra bất tỉnh nhân sự. Lúc bấy giờ đến ngay ông cũng băn khoăn, thắc mắc: “Chẳng nhẽ gã này đã luyện đến cảnh giới cách không đả lực ư?”
Nghe Giải Nguyên nói thế, gã áo đen đưa tay áo quệt mồ hôi, mừng rỡ thốt lên: “May quá, may quá... vẫn còn kịp!” Anh ta nói đến đây dường như hết lực, nằm lăn ra sảnh đường thở dốc không thôi. Mọi người theo đó nhất loạt nhìn gã với ánh mắt hiếu kì. Song lúc này gã quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù hơn nữa còn vương ra mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt nên cũng không ai nhìn rõ hình dung y thế nào.
Gã áo trắng nghe Giải Nguyên nói vậy thì chắp tay làm lễ, đoạn cười: “Không dám! Chút võ công kém cỏi này được Thần cái Giải Nguyên khen hay thì thật là vạn hạnh.”
Y nói đến đây lại phe phẩy chiếc bạch phiến, dáng vẻ ung dung: “Không biết đêm nay Thần cái đến tìm tiểu sinh có gì chỉ giáo?”
Thần cái Giải Nguyên thân làm bang chủ nhất đại bang phái, bối phận so với Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi thì còn cao hơn một bậc, thế nhưng thần thái của gã áo trắng kia vẫn hết sức cao ngạo. Tuy có chút không hài lòng, tuy nhiên tính tình Giải Nguyên vốn thoải mái không câu nệ. Ông chỉ khẽ nhíu mày rồi không để ý nữa: “Hà hà chẳng biết đây có phải là võ công từ Thái cực lưỡng nghi đồ không!”
Ông ta nói đến đây chợt cao giọng, thanh âm vang lên hùng dũng mà uy nghiêm dội khắp cả sảnh đường: “Hôm nay nếu các hạ không giải thích rõ ràng về cái chết của Hứa Vĩnh - trưởng lão tệ bang thì... Giải Nguyên ta cũng muốn xin lãnh giáo võ công của Truy phong Hồ Điệp một phen!”
Nhắc đến Thái cực lưỡng nghi đồ không ai là không động tâm: “Có lẽ nào bản lĩnh thần sầu quỉ khốc y vừa dụng ra là võ công từ Thái cực lưỡng nghi đồ. Ừm! Có thể lắm.” Bởi thế nhất loạt mọi con mắt hiếu kì đều đổ dồn về phía gã áo trắng.
Người áo đen đang ngồi thở dốc ở cách đấy không xa nghe đến đây vội la lên, thần tình có chút gấp rút: “Gượm đã! Khoan hãy động thủ, tại hạ có mấy lời muốn nói.” Y nói đến đây như cố gắng thu hết sức lực đi gần lại phía hai người.
Thần cái Giải Nguyên nhìn người này mặt khẽ nhăn lên, với kiến văn uyên thâm như Giải Nguyên mà cũng không tài nào nhận ra được y là ai. Phải biết rằng Cái bang chính là thiên hạ đệ nhất đại bang, người đông thế mạnh, khắp nơi không đâu là không có đệ tử của họ. Giải Nguyên thân lại là bang chủ Cái Bang, dĩ nhiên hiểu biết của ông ta phải nói là rất sâu rộng, được giang hồ gọi là Thiên lý nhãn. Nếu ngay như đến Thần cái Giải Nguyên cũng không thể nhận ra được người áo đen này là ai thì chỉ có thể hoặc do người này không có tiếng tăm gì trên giang hồ, hai là y thuộc một tổ chức vô cùng thần bí hoặc giả y phải có phương pháp dịch dung rất cao minh.
Đến ngay như gã áo trắng cũng nhíu mày, hướng về phía hắc y nhân mới xuất hiện cất tiếng: “Dám hỏi phương danh của vị huynh đài này là...”
Y nói xong, không đợi câu trả lời mà đã nhanh chóng tiếp tục: “Vốn dĩ chúng ta xưa nay không quen không biết, vị huynh đệ này đến tìm tại hạ có chuyện gì thế?” Vừa nói y đưa ánh mắt nhìn người áo đen một lượt.
Người áo đen mệt mỏi, cất giọng hổn hển: “Tệ danh của tại hạ vốn không đáng quan tâm. Vốn dĩ chúng ta không quen không biết, song nhưng mà lần này đến đây không thể không hỏi Trần huynh một số việc.”
Gã áo trắng nghe vậy ngạc nhiên: “Việc gì? Việc của Trung Châu tam kiệt hay của Hứa Vĩnh …” Kế đó, nói đến đây gã cười nhạt: “Hay là vị huynh đài này đến đây cũng vì Thái cực lưỡng nghi đồ?”
Người áo đen vào lúc này dường như lấy lại một chút sức lực, không còn quá mệt mỏi như lúc đầu, song lúc này y xem ra thần thái vẫn rất khẩn trương: “Tại hạ không biết Trung châu tam kiệt hay Hứa Vĩnh là ai hết. Cũng không quan tâm đến Thái cực lưỡng nghi đồ gì gì đó. Trần đại hiệp, tại hạ chỉ muốn biết chuyện về một người thôi, chỉ mong đại hiệp có thể trả lời cho tại hạ được rõ!”
Y nói đến đây biểu tình vô cùng xúc động, ngữ âm run run: “Dám hỏi Trần đại hiệp chuyện ba năm trước xảy ra với Triệu Vũ đại ca là như thế nào?”
“Triệu Vũ đại ca.” Mấy từ đó người áo đen chỉ run rẩy thốt ra mà đối với Giang Phong, Mạnh Phi ở đằng xa như sấm động bên tai, cả hai người run rẩy chút nữa trào lệ nóng.
Gã áo trắng nghe vậy thì ngẩn người ra: “Triệu Vũ đại ca...?”- Rồi như chợt nhớ ra điều gì y mỉm cười: “Có phải là Triệu Vũ ngự sử đại nhân. Huynh đài muốn nói đến người này ư?”
Thần cái Giải Nguyên cũng theo dõi qua cuộc hội thoại vừa rồi của hai người, khi nghe nhắc tới cái tên Triệu Vũ – Triệu ngự sử liền ngẩn người: “Thì ra là Triệu ngự sử. Hóa ra người kia vốn dĩ đang nhắc đến cố mấy ba năm trước ở Tô Châu sao?”
Ông ta nghĩ đến đây liền đưa mắt dò xét biểu tình thì thấy người này mắt đỏ hoe, gã cất lời: “Đúng rồi. Đúng là người này! Trần đại hiệp, chuyện mấy năm trước vốn dĩ là thế nào? “ Y nói xong như nhớ lại chuyện gì, cả người lẩy bẩy nước mắt theo đó chảy xuống ướt cả gương mặt.
Gã áo trắng thấy vậy thì đã bớt đi nét cười thường nhật, chỉ nghe y thở dài: “Được! Muốn biết cũng được thôi... Song mà dám hỏi các hạ là ai đã?”
Gã nói xong đưa mắt nhìn gã áo đen thì thấy vẻ mặt y lúc này vô cùng tang thương và đau đớn.
Người áo đen kia nghe hỏi vậy buồn rầu chua chát: “Tệ danh không có gì để nói. Tại hạ họ Lưu tên Kiến, vốn là huynh đệ kết nghĩa với Triệu đại ca!” Y nói xong nước mắt vẫn liên tục lăn dài trên gò má hốc hác.
Giang Phong nghe tới đây thì sững người lại. “Là Lưu thúc thúc”, nghe đến cái tên Lưu Kiến bất giác đã minh bạch hoàn toàn. Thì ra người áo đen này là người anh em kết nghĩa ngày xưa của Triệu Vũ. Giang Phong nghĩ đến đây bất chợt sa lệ, thiếu điều muốn lao vào lòng ông ta khóc to một trận.
Mạnh Phi nghe người áo đen xưng là Lưu Kiến - huynh đệ kết nghĩa của Triệu Vũ thì nhớ ngay đến người mà Giang Phong từng nhắc đến trước kia, đến đây lập tức hiểu ra mọi chuyện, thầm nghĩ: “Quả thật đúng là một vị bằng hữu tốt. Thảo nào mà thái độ và biểu tình thế kia.”
Gã áo trắng đến đây bất giác trầm ngâm; lần đầu tiên người ta thấy biểu tình của gã biến đổi nhanh như thế. Y nhẹ giọng nói với Lưu Kiến: “Chuyện về Triệu đại nhân, nếu tại hạ biết được chuyện gì thì lát nữa sẽ cho biết chuyện ấy, quyết không giấu diếm bất cứ nửa điều. Chỉ là bây giờ có chút chuyện cần giải quyết, xin vị huynh đài này hãy tạm lại kia nghỉ ngơi.”
Lưu Kiến nghe được thì giật mình: “Lỡ như mà...” Y nghĩ đến đây như lo sợ có chuyện xảy ra với “Trần Mạnh Phi” giả mạo. Dường như hiểu được điều đó, gã áo trắng mỉm cười: “Huynh đài đừng có lo lắng. Nghỉ ngơi đi thôi!”
Thì ra người này là huynh đệ kết nghĩa của Triệu Vũ, tính y vốn sảng khoái, phóng khoáng lại thích đi ngao du đó đây. Y đối với Triệu Vũ vô cùng kính trọng và khâm phục. Cách đây mấy năm, sau chuyến đi Hoài Sa trở về y nghe được tin như sét đánh bên tai, có cáo trạng buộc tội Triệu Vũ bắt tay với Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi ám sát mệnh quan triều đình. Khi bị quan binh truy bắt, tuy Trần Mạnh Phi thoát thân được song người huynh đệ kết nghĩa của Lưu Kiến thì không. Với tội danh như thế, Triệu Vũ bị chém đầu, gia sản bị tịch biên, đến ngay như nhi tử độc nhất là Triệu Giang Phong cũng không biết lưu lạc ở đâu.
Nhận được hung tin này, Lưu Kiến như chết đi sống lại mấy lần, cố gạt nước mắt ông ta đến Tô Châu nhằm hỏi thăm tin tức đứa con lưu lạc của vị huynh đệ kết nghĩa. Nào ngờ những cố gắng của Lưu Kiến như lạc vào một bể sương mù, không một ai hay biết tin tức gì về Giang Phong. Khi Lưu Kiến toan tìm đến Cẩm Y Vệ Triều Mục Giang - người ra tay truy sát Triệu Vũ thì gã này cũng biến mất không tăm tích. Sau Lưu Kiến lại nghe Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi giết Trung Châu tam kiệt, rồi Hứa Vinh, tuy ông ta có đến hỏi thăm tin tức nhưng chẳng thu được kết quả gì. Một năm nay gã không thấy tăm hơi tung tích của Trần Mạnh Phi đâu nữa.
Vô cùng buồn rầu, Lưu Kiến bôn ba khắp nơi cho bớt buồn phiền đồng thời qua đó dò la tin tức về vụ án năm xưa. Cách đây mấy ngày, khi Lưu Kiến còn đang ở An Huy thì nghe người ta có nhắc đến chuyện Truy Phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi gửi Tử vong thiếp tới Thủy kiếm sơn trang, hẹn trung thu này đến đây lấy mạng của Ngạo Vân Tông. Được tin, Lưu Kiến không ngại đường xa cách trở, một mạch bôn tẩu hơn ngàn dặm đường từ An Huy đến Tô Châu. Khi đến nơi biết được tình hình thì có chút an tâm, tự nghĩ mình may mắn đã không đến quá muộn. Lúc này nghe gã áo trắng nói vậy cũng chẳng biết làm thế nào, đành thở dài đi lại phía góc sảnh đường ngồi xuống, dựa hẳn lưng vào góc tường, thần thái vô cùng mệt mỏi.
Thần cái Giải Nguyên quan sát thấy Lưu Kiến đã tránh ra xa thì cao giọng, thanh âm uy nghiêm vang vọng khắp Thủy kiếm sơn trang: “Mọi chuyên đều có đầu có đũa, ta không biết đại hiệp có thù có oán gì với Ngạo trang chủ, song nhân đây cũng muốn đại hiệp buông tha cho những anh em huynh đệ không liên quan.”
Ông nói đến đây đưa tay cầm trúc bổng chỉ những người đang mê man ngất xỉu nằm dưới đất. nào ngờ gã áo trắng nghe được chỉ mỉm cười: “Xưa nay vốn nghe danh Thần cái Giải Nguyên quang minh chính đại, hành hiệp trượng nghĩa, danh chấn tứ phương. Lần này tận mắt chứng kiến quả thật vô cùng ngưỡng mộ!”
Y nói đến đây thì bất chợt cười vang: “Chỉ có điều nếu giả sử như tại hạ buông tha thì sẽ thế nào? Không buông tha thì sẽ ra làm sao. Dám mong Giải bang chủ nói ra cho tại hạ được biết.”
Giải Nguyên nghe vậy biến sắc, ông ta cố gắng nén bực mình: “Dù được chứng kiến bản lãnh cao cường của Trần đại hiệp nhưng Giải mỗ cũng xin được thỉnh giáo một phen!” Dứt lời cả người như một cánh cung đang căng dây, có thể bật ra bất cứ lúc nào.
Gã áo trắng kia thấy vậy vẫn ung dung, song hình như chưa hề có ý muốn động thủ: “Hà hà võ công của Giải bang chủ ngạo thị võ lâm, kẻ hậu học này làm sao xứng là đối thủ chứ. Huống chi xưa nay chúng ta không thù không oán, Giải bang chủ có thể buông tha cho tiểu sinh một phen được không? “ Y nói đến đây đưa tượng nha phiến phe phẩy.
“Cái gì!” – Thần cái Giải Nguyên nghe y nói câu này biến sắc, chẳng thể hiểu được gã này nghĩ cái gì lại có thể nói ra được những lời lẽ lạ kì đến như vậy.
Vào lúc này không chỉ mình Giải Nguyên mà ai ai cũng ngạc nhiên. Riêng về phần Mạnh Phi hơi động tâm: “Không ngờ gã này lại khác người như vậy. Vừa rồi có vẻ như gã chẳng để ai vào mắt, không ngờ lần này lại kì quái nhún nhường thế nhỉ.”
Gã áo trắng kia thấy thái độ của Giải Nguyên như vậy thì cười: “Có gì khó hiểu đâu. Hai chúng ta xưa nay vốn không thù không oán thì ra tay động thủ làm gì.”
Giải Nguyên nghe gã trả lời vậy trầm giọng: “Vốn dĩ chúng ta không thù không oán, song mà...” – Ông ta nói đến đây thay đổi ngữ điệu, giọng nói vang lên như tiếng chuông đồng, đầy uy nghiêm hào sảng mà chính khí lẫm lấm: “Việc của anh em Cái bang cũng là việc của Giải Nguyên ta. Hừ, lần này Giải mỗ thay mặt hết thảy anh em trong bang muốn xin Trần đại hiệp tường trình về cái chết của Hứa Vĩnh. Nguyên cớ gì mà các hạ xuống tay hạ sát Hứa trưởng lão của tệ bang?”
Gã áo trắng nghe được thì cười: “Được! Được, tưởng gì chứ hóa ra lại là chuyện này.”
Gã nói xong quay sang chất vấn lại Giải Nguyên: “Có phải Giải bang chủ nói việc của anh em Cái Bang cũng là việc của bang chủ không. Như vậy dám hỏi việc của bang chủ cũng có chút liên quan đến anh em Cái Bang, phải hay không?”
Giải Nguyên nghe vậy có chút khó hiểu, khẽ trầm ngâm: “Phần nào đó cũng tính là thế!” Nói tới đây ông ta cao giọng: “Hơn hai mươi năm lăn lộn chốn giang hồ, Giải mỗ tự nhận thấy mình chưa làm gì quá đáng ảnh hưởng đến danh tiếng của Cái Bang cả. Không hiểu Trần đại hiệp nói vậy là có ý gì?”
Gã áo trắng kia nghe vậy thì cười tươi: “Như vậy là được rồi. Hà... để tiểu sinh nói căn nguyên vì sao mà xuống tay với Hứa Vĩnh nhé. Là do bang chủ đấy!” Y nói xong đưa mắt nhìn Giải Nguyên.
“Là do Giải mỗ sao?”
Giải Nguyên nghe vậy ngạc nhiên trừng mắt: “Được rồi! Cứ tính là do Giải mỗ đi, nhưng kính mong Trần đại hiệp nói rõ hơn là do chuyện gì thế?” Lúc này thần thái ông ta đã vô cùng tức giận.
Người áo trắng - kẻ đang mạo danh Trần Mạnh Phi thấy biểu tình như thế của Giải Nguyên vẫn ung dung, y chỉ nhẹ nhàng từng tiếng một: “Tại hạ ra tay sát hại Hứa Vĩnh, hà hà, nói nguyên nhân cũng thực đơn giản lắm. Vốn dĩ cũng là vì tại Giải bang chủ ra tay giết bằng hữu của tại hạ trước.”
Giải Nguyên nghe đến đó không kìm được hét to: “Oan có đầu nợ có chủ, nếu vậy tại sao Trần đại hiệp không trực tiếp tìm ta báo cừu, sao lại ra tay với Hứa trưởng lão. Huống hồ...”
Dừng lại một chút, sau đó Giải Nguyên cất giọng sang sảng: “Hừ… huống hồ xưa nay những kẻ chết dưới tay Giải Nguyên ta không có kẻ nào là không đáng chết. Không phải là tội lỗi ngút trời thì cũng là dạng cùng hung cực ác. Trần đại hiệp, người nói xem vị bằng hữu của đại hiệp là ai vậy?”
Giải Nguyên nói ra như vậy chân chính đó là sự thật, tính cách người này quang minh lỗi lạc, ghét ác như thù, kẻ nào tội ác chồng chất gặp ông ta tính ra cũng là gặp phải tử thần.
Song người áo trắng kia nghe Giải Nguyên nói vậy vẫn thản nhiên: “Nhưng mà người này chỉ là một cậu bé, là con trai một vị minh quan nổi tiếng. Giải bang chủ, người nói đi, tại sao bang chủ lại hạ sát như tử độc nhất của Triệu Vũ đại nhân. Nó có tội tình gì cơ chứ?”
Lưu Kiến đang ngồi dưỡng sức ở phía góc chính sảnh nghe được bật dậy, cả người run run: “Không phải liên quan đến tên họ Triều kia sao? Hóa ra là…”
Y vừa nói vừa nhìn Giải Nguyên đôi mắt tràn ngập oán hận. Cả Mạnh Phi và Giang Phong nghe gã áo trắng kia nói câu này đều toát mồ hôi, chẳng hiểu tại sao gã lại đặt điều như vậy.
Tới đây bống có một tiếng quát vang lên như sấm động: “Nói bậy! Truy phong Hồ Điệp ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
Giải Nguyên lúc này đã không nhịn được nữa, bỏ hẳn thái độ ôn tồn và khách khí ban nãy, ông ta đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn gã áo trắng kia: “Triệu ngự sử quang minh lỗi lạc, trung hiếu tiết nghĩa. Năm xưa nạn đói ở Hồ Nam - Vũ Hán đã quyên cả gia tài cứu vớt nạn dân. Hừ... không phải mình Giải Nguyên ta mà cả vạn đệ tử Cái Bang ở Hồ Nam đều mang ơn người này. Khâm phục còn chưa hết chứ đừng nói...” Lúc này ông ta dường như không nín nhịn được nữa, chỉ muốn ra tay với người áo trắng.
Gã áo trắng thấy vậy xua tay, chỉ thản nhiên: “Đừng nóng! Cứ để tại hạ nói hết đã. Vốn dĩ tại hạ nói ra chuyện này là có bằng chứng, ba năm trước tại hạ dắt theo Giang Phong - con trai của Triệu đại ca đào tẩu. Nào ngờ khi cả hai đang nằm ở một ngôi nhà hoang, tại hạ mệt mỏi thiếp đi. Khi tỉnh dậy chỉ thấy xác cậu bé, trên nền nhà có một hang đại tự bằng máu: Thần cái Giải Nguyên.” Nói đến đây y làm ra vẻ rất đau đớn.
Lưu Kiến vừa nghe y nói đến đây sa nước mắt, gào to lên: “Triệu đại ca! Huyết mạch của huynh đã tận rồi.”
Y vừa nói vừa điên cuồng lao vào Giải Nguyên chân đá tay đấm loạn xạ. Giải Nguyên biết y đau lòng, bản thân ông lại bị hiểu nhầm nên cũng chỉ điểm nhẹ, Lưu Kiến mất hết sực lực cứng người ngã xuống. Bấy giờ trừng mắt nhìn bạch y nhân, Giải Nguyên gằn giọng: “Hừ nhảm nhí. Ngươi đang đặt điều phải không. Hừ... huống hồ cho dù có thế thật thì chỉ bằng mấy chữ đó cũng dám kết luận ta ra tay hạ sát nhi tử của Triệu đại nhân sao?”
Nào đâu chỉ cần nghe đến đây, gã áo trắng gương mặt giãn ra, bật cười ha hả: “À! À… bằng nấy li do chưa đủ sao. Hóa ra là bằng chứng không đủ thuyết phục. Vậy thì cớ làm sao Giải bang chủ cứ khăng khăng khẳng định tại hạ ra tay hạ sát Hứa Vĩnh thế!” Y nói xong đưa mắt ra nhìn Giải Nguyên dò xét thái độ.
Thần cái Giải Nguyên nghe y nói đến đây ngẩn người ra, động tâm suy nghĩ: “Y nói vậy tức là nghĩa làm sao. Nhớ năm xưa khi Hứa trưởng lão chết, bên thi thể cũng chỉ có mấy chữ Truy phong Hồ Điệp viết bằng máu!”
Ông ta nghĩ đến đây chợt trầm ngâm: “Trần đại hiệp nói vậy tức là đại hiệp phủ nhận mình là hung thủ sát hại Hứa trưởng lão sao.”
Gã áo trắng nghe được mỉm cười: “Đúng rồi! Nếu năm xưa tại hạ đã giết Hứa Vĩnh, đủ gan lưu lại huyết tự thì hôm nay lại phủ nhận làm gì! Hừ... Tại hạ tuyệt nhiên không có giết Hứa Vĩnh.”
Giải Nguyên nghe thấy thế ngẩn người, trầm mặc: “Lời y nói quả là có đạo lý. Song mình cũng không thể vì thế mà bỏ qua vấn đề này được! Hoặc giả nếu y không phải hung thủ thì y cũng liên quan đến huyết án nảy!” Ông ta nghĩ vậy bèn lớn tiếng: “Được rồi! Vậy nếu sau này ta truy ra căn nguyên cái chết của Hứa trưởng lão có liên quan đến Trần đại hiệp, lúc đó xin Trần đại hiệp hãy tự lo cho sự an nguy của bản thân.”
Ông ta nói đến đây mắt lấp loáng thần quang quét một vòng: “Chỉ có điều bây giờ xin đại hiệp nể mặt Giải mỗ, xin buông tha cho mấy huynh đệ đang mê man bất tỉnh dưới kia. Lời thỉnh cầu như thế có quá đáng không?”
Gã áo trắng nghe vậy chỉ mim cười không đáp: “Ài, hóa ra còn chuyện này nữa! Song mà thứ cho tại hạ không thể đáp ứng!” Gã ta nói xong phe phẩy cây quạt, dáng vẻ ung dung như không quan tâm tới đề nghị kia của Giải Nguyên.
Giải Nguyên thấy vậy giận dữ, cười lớn: “Ha ha, được lắm. Vậy bây giờ Giải mỗ xin được đại hiệp chỉ giáo cho một chút về công phu quyền cước vậy!” Ông nói xong lập tức trúc bổng phiêu động, cả người tiến từ từ về phía người áo trắng.
Nào ngờ thấy quái sự diễn ra, bất chợt người áo trắng lùi lại, Tượng nha phiến xòe ra, tay kia nhanh như cắt chộp lấy một thanh trường kiếm của một người đang hôn mê, y mỉm cười: “Được! Chỉ có điều nếu chúng ta động tay động chân, e sẽ làm tổn thương đến mấy vị bằng hữu này!”
Gã nói đến đây mũi kiếm chỉ thẳng vào yết hầu Ngạo Vân Tông. Theo đó tất cả mọi người trong Thủy kiếm sơn trang đều ngạc nhiên với hành động vừa rồi của gã: “Qua biểu hiện ban đầu thì võ công của người áo trắng đã xuất thần nhập hóa, y vô thanh vô tức làm bất tỉnh nhân sự mười cao thủ. Song không hiểu sao chung qui lại một mực không dám quá chiêu với Thần cái Giải Nguyên?”
Vào lúc này chỉ thấy gã áo trắng cầm trường kiếm mỉm cười, đầu ngẩng cao lên ngắm ánh trăng. Trăng đêm Trung thu như một cái đĩa bạc lấp loáng treo giữa lưng trời, ánh tỏa dìu dịu mà lung linh huyền ảo.
Giải Nguyên thấy biểu tình của y như thế nhất thời dừng lại, người ngẩn ra không biết làm thế nào cho phải. Qua một khắc ngạc nhiên, sau đó ông thở dài, đoạn khua nhẹ trúc bổng, tức thời Lưu Kiến lồm cồm bò dậy, nhìn Giải Nguyên thần sắc gương mặt biến đổi liên hồi.
Giải Nguyên thấy biểu tình của Lưu Kiến như vậy chỉ điềm đạm: “Ngươi cũng đã chứng kiến hết thảy rồi. Gã tiểu tử cũng chỉ hồ ngôn loạn ngữ thôi. Ta chân chính chưa có gặp qua Triệu đại nhân lẫn nhi tử của ông ấy.”
Lưu Kiến cũng là người hiểu biết, thầm nghĩ vừa rồi gã áo trắng có lôi chuyện ấy ra cũng chỉ là lời biện giải thanh minh cho mình, song nhất thời thầm oán trách gã mang một chuyện đau lòng như thế làm trò đùa, bởi thế liền sốt ruột: “Trần đại hiệp, bây giờ thì xin đại hiệp trả lời cho tại hạ vấn đề ban nãy.”
Giải Nguyên nghe vậy khoát tay, cười nói: “Lưu Kiến huynh đệ, e rằng các hạ phải chờ thêm lúc nữa rồi!”
Ông ta nói đến đây vớ lấy hồ lô bên hông tu một hơi dài, uống xong ngửa mặt cười vang: “Hà hà, đêm trung thu trăng thanh gió mát, cớ gì mấy vị bằng hữu lại không đường hoàng xuống đây uống rượu thưởng trăng?” Tiếng cười của ông ta đầy rẫy nội lực, vang lên bất tận liên hồi không dứt.
Mọi người nghe Thần cái nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, chẳng hiểu là ông ta đang nói với ai. Mạnh Phi thì khác, dù không đủ bản lĩnh để phát hiện những người đang ẩn thân kia ở đâu, song qua ngữ điệu của Giải Nguyên thì thở dài, lẩm bẩm: “Vương Niệm Tịch đến rồi!”
Giang Phong nghe Mạnh Phi nói thế thì rùng mình: “Hừm... cuối cùng lão bất tử kia cũng đã hiện thân tranh giành Thái cực lưỡng nghi đồ rồi.” Hắn nghĩ thế song mắt vẫn không rời khỏi Lưu Kiến.
Mọi người đang ngạc nhiên về hành động vừa rồi của Giải Nguyên, đến đây chợt nghe một tràng cười: “Quả không hổ danh là Thiên lý nhãn. Hà hà… tiểu đệ bội phục rồi!”
Thanh âm vừa dứt, theo đó có một bóng áo xanh như ma quỉ ẩn hiện từ từ tiến lại chính sảnh, người đó chẳng phải Vương Niệm Tịch thì là ai. Lại nghe họ Vương cao giọng: “Khoái đao đệ nhất, huynh cũng hiện thân ra đi thôi. Hà hà, còn cả một vị bằng hữu nữa. Giải bang chủ đã có lời mời kìa.”
Tiếng Vương Niệm Tịch vừa dứt thì có hai bóng người như gió thoảng, lướt qua mái ngói hạ thân xuống. Một người đích thị là Đệ nhất khoái đao Phòng Huyền Linh. Người còn lại là một trung niên mặt vuông chữ điền, vận bộ dạ hành mầu đen, đầu đội trúc lạp, tay có cầm theo một thanh trường kiếm. Vương Niệm Tịch vừa trông thấy y thì gương mặt khẽ nhăn lại: “Là ngươi!”
Phòng Huyền Linh qua biểu hiện của Vương Niệm Tịch liền đưa mắt nhìn người áo đen mới xuất hiện, nhất thời không thể nhận được người mới đến là ai. Song chỉ một loáng gương mặt họ Phòng đã mất đi vẻ ngạc nhiên, thay vào đó là một nụ cười: “Hà... Giải huynh thật có phong độ của bang chủ nhất đại bang phái. Tiểu đệ thật là bội phục.”
Nói đến đây ông ta quay sang hỏi người áo đen vừa đến: “Chà! Người làm cho Vương huynh nhăn mặt tính ra trên giang hồ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng hiểu vị bằng hữu này là ai vây?”
Người áo đen còn chưa kịp trả lời thì gã áo trắng giả mạo Trần Mạnh Phi kia cười vang: “Để tại hạ đoán xem có đúng không nhé! Hà hà, có phải các hạ chính là Thị vệ độc hành Trung Nguyên danh lừng võ lâm không?”
Mạnh Phi nghe y nói xong thì giật mình: “Ắt hẳn lần này Nhất đẳng Cẩm y vệ - Thị vệ độc hành Trung Nguyên lại xuất quan vì Thái cực lưỡng nghi đồ rồi. Hừm, trong một đêm lần lượt xuất hiện mấy tuyệt thế cao thủ. Xem ra sự việc hôm nay thật vô cùng phức tạp và khó đoán biết.”
Tới đây nghe Thị vệ độc hành Trung Nguyên lên tiếng: “Trần huynh đã nhận ra được tệ danh. Thật là vô cùng vinh hạnh. “ Y nói xong quay sang phía ba người Giải Nguyên, Phòng Huyền Linh và Vương Niệm Tịch: “Vãn bối Trung Nguyên xin ra mắt ba vị tiền bối!” Lời vừa dứt Trung Nguyên đã lùi lại, đứng dựa vào góc tường vẻ như không muốn tranh chấp cái gọi là Thái cực lưỡng nghi đồ kia.
Phòng Huyền Linh nghe y nói vậy liền nhìn Vương Niệm Tịch nửa cười nửa không: “Hà hà... vị huynh đệ này xưng hô khách khí quá. Xưa nay bối phận căn cứ vào võ công mà phân định, bản lĩnh cao cường như vậy mà gọi ta là tiền bối ta chịu không có thấu. Người nào không biết, chứ riêng bản thân ta thì không thích cậy lớn tuổi mà lên mặt với người khác, bởi vậy thứ cho hai tiếng tiền bối đi.”
Họ Vương nghe nói vậy thì biến sắc: “Hừ... Sao Phòng huynh luôn tìm cách châm chọc Vương mỗ thế."
Vốn dĩ họ Phòng cùng bối phận với Vương Niệm Tịch, Phòng Huyền Linh nói như thế có khác nào bảo rằng họ Vương ỷ mình lớn tuổi mà lên mặt trưởng bối với Trung Nguyên. Bản thân Giải Nguyên vốn dĩ xưa nay phóng khoáng khoáng nên không để chuyện xưng hô này vào đâu. Nào ngờ tới đây nghe gã áo trắng cười: “Đây vốn dĩ là Thủy kiếm sơn trang, tất cả chúng ta chân chính cũng đều là khách. Quan tâm đến chuyện xưng hô làm gì cho đau đầu. Hà hà.. .lần này không hiểu ba vị tiền bối đến đây có chuyện gì thế?”
Vương Niệm Tịch nghe vậy, ông ta là người đầu tiên lên tiếng: “Nghe nói Trần Mạnh Phi ngươi tuyên bố là đang nắm trong tay tám tấm Thái Cực lưỡng nghi đồ! Hừ... nếu quả thật có chuyện này thì thì ngươi có thể cho Vương Niệm Tịch ta mượn về nghiên cứu một chút được không?”
Ông ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn người áo trắng ra vẻ uy hiếp. Nào đây gã nghe đến đây thì mỉm cười: “Đúng là có chuyện này, tiểu sinh đúng là có Thái cực lưỡng nghi đồ. Hà hà... nhưng nếu Vương giáo chủ có quan tâm, đừng nói là mượn mà là lát nữa sẽ hai tay cung kính dâng lên.”
Không một ai nghe được câu này của y là không giật mình ngạc nhiên, dù rất ít người ở đây nhận ra được Vương Niệm Tịch song hết thảy đều kinh qua một thân bản lĩnh của người áo trắng, Thái Cực lưỡng nghi đồ trân quí thế nào mà gã lại tự nguyện cung kính hai tay dâng cho Vương Niệm Tịch thì thật là khó hiểu. Cho dù nếu y đã nghiên cứu ra được võ công từ Thái cực lưỡng nghi đồ song cũng không thể dễ dàng để cho người khác cũng tìm ra được.
Gã áo trắng nhìn thần thái ngạc nhiên của họ Vương thì mỉm cười: “Xin vị bằng hữu yên tâm. Họ Trần này nói lời tuyệt đối sẽ giữ lấy lời.”
Y nói tới đây quay sang Phòng Huyền Linh: “Thứ cho kẻ hậu học này nhiễu sự, dám hỏi vị tiền bối này là ai vậy. Đến đây có chuyện gì không?”
Phòng Huyền Linh tới Thủy Kiếm sơn trang chủ yếu muốn được xem náo sự trong cuộc tranh chấp Thái cực lưỡng nghi đồ, nhưng ngờ đâu ông ta thấy gã này dễ dàng ưng thuận yêu cầu xem ra có phần quá đáng của Vương Niệm Tịch, bởi thế có chút thất vọng. Nghe câu hỏi vừa rồi của gã giả mạo “Truy phong hồ điệp”, Phòng Huyền Linh chỉ cười: “Không! Ta là ai cũng không quan trọng, hà hà, đến đây cũng chỉ theo lời mời uống rượu thưởng trăng của Giải bang chủ, thực là không có chuyện gì cả!”
Gã áo trắng nghe vậy chỉ mỉm cười: “Không có việc gì thì tốt rồi!” Nói đến đây quay sang phía Trung Nguyên: “Trung đại nhân, đại nhân đến đây cũng là vì Thái cực lưỡng nghi đồ phải không?”
Thị vệ độc hành Trung Nguyên nghe được thì cười, đáp: “Vốn dĩ bổn phận của Trung mỗ là điều tra vụ án thất lạc quốc bảo. Lần này có chút dấu vết lẽ nào lại tình nguyện bỏ qua được chứ. Nếu quả thật Trần đại hiệp đang giữ Thái cực lưỡng nghi đồ thì xin giao lại đây để Trung mỗ quay lại hoàng cung phục mệnh.”
Trung Nguyên nói đến đây bất chợt cười vang: “Nhưng quả thật hôm nay Trung mỗ đến đây không phải là vì Thái cực lưỡng nghi đồ. Hà hà...đến cũng chỉ vì lời mời uống rượu thưởng trăng của Giải bang chủ thôi!”
Trung Nguyên nói xong an nhiên dựa lưng vào góc nhà, điệu bộ rất nhàn nhã. Dường như y vốn xem ra không tin người áo trắng trước mắt đang giữ Thái cực lưỡng nghi đồ.
Hết thảy mọi người đều bị những lời nói trái ngược của Trung Nguyên và người áo trắng làm cho ngẩn ngơ, không hiểu thế nào. Về phần Vương Niệm Tịch, khi nghe Trung Nguyên nói vậy thì ngẩn người, đoạn ông ta quay sang nói với gã áo trắng: “Truy phong Hồ Điệp, để tránh đêm dài lắm mộng, bây giờ ngươi có thể mang Thái cực lưỡng nghi đồ cho ta luôn có được không?”
Gã áo trắng nghe vậy cười vang: “Được, được...tất nhiên là được!"
Gã ta nói đến đây lôi trong người ra một xấp vải lụa mầu trắng riềm vàng ném sang cho Vương Niệm Tịch: “Vương giáo chủ, tiếp lấy!”