Hồng Xuyên nhìn xuống thì nhận ra phía dưới hoàn toàn chìm trong u tối, chẳng khác nào một vực sâu ngun ngút, nếu chẳng may rơi xuống thì dù có đạo hạnh bảo vệ e rằng cũng thịt nát xương tan.
Trong giờ phút ấy lông tơ trên người y dựng đứng cả lên. Hắn sợ hãi nhìn Lục Trần với ánh mắt cầu khẩn.
Lục Trần lại bình tĩnh hơn Hồng Xuyên rất nhiều, nhưng sắc mặt hắn cũng không quá tốt, thậm chí còn nhăn nhúm lại, chắc là do dùng quá sức. Dù là đi nữa thì nếu chỉ dùng một tay nắm chặt một người thì cũng đều chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Hắn úp sấp người thở hồng hộc trên bờ đá, sau đó cố gắng nói với Hồng Xuyên: “Đừng nhúc nhích! Ta sẽ cứu ngươi lên!”
Hồng Xuyên tái mặt. Có lẽ hắn cũng không biết phải nói gì nên chỉ gật đầu..
Lục Trần ngiến răng khẽ gầm lên rồi dùng sức kéo Hồng Xuyên. Thật may là, hắn cũng không quá yếu, nên thật sự kéo được Hồng Xuyên lên một đoạn.
Người dần trồi lên, Hồng Xuyên cũng bắt đầu vui mừng. Khi bờ vực đã ngày một gần, bỗng có một khối đá lồi ra hiện lên trong mắt, Hồng Xuyên định vươn tay tới bám vào thì bỗng đâu có một cơn gió thổi tới làm y lung lay.
Cánh tay Lục Trần run lên như đã kiệt sức nên y vội vàng hô lên: “Đừng cử động!”
Hồng Xuyên kinh hãi gào to: “Ta không động, ta không..”
Lời còn đang dở thì rào rào một hồi, khối đá hắn vừa nắm được kia lại tan nát rồi lả tả rơi xuống. Cơ thể Hồng Xuyên hơi chìm xuống, thậm chí còn kéo cả Lục Trần theo.
Lục Trần giật mình định giữ lấy một đoạn dây leo trên bờ đá để trụ lại, ai ngờ thế đi quá gấp, hắn liền bắt đầu rơi dần xuống vách đá.
Ào ào vang vọng, đá vụn trên bờ vực thi nhau rơi xuống, hai người cũng chìm đi, may mắn là, vì lúc nãy đã kéo giật lại, nên họ vẫn còn ở sát vách đá.
Trong lúc khẩn cấp ấy, hai người đều cùng lúc vươn tay về bờ vách. Cây cỏ, dây leo, đá lồi đá lõm, thấy gì bắt nấy, nhưng vẫn không ngừng rơi, thậm chí còn càng lúc càng nhanh.
“Đằng kia!”
Khi đã cực kì tuyệt vọng thì Hồng Xuyên bỗng nghe thấy bên người có tiếng hô của Lục Trần. Hắn vừa rơi vừa nhìn xuống bên dưới thì thấy cách mình khoảng năm sáu trượng có một sơn động âm u giữa vách đá.
Hồng Xuyên cũng không phải kẻ ngu nên lập tức phản ứng lại. Lúc nãy sơn động ấy có lẽ đã là cơ hội sống duy nhất của họ, vì thế liền gầm lên rồi cào tay lên vách đá khiến cả tay đau rất, không rõ đã có thêm bao nhiêu vết thương, nhưng hắn lại chẳng hề để tâm. Nhưng cũng vì thế, thế rơi của hắn hơi chậm lại, sơn động kia đã ngay trước smawtj, Hồng Xuyên lại gầm lên rồi dốc sức xoay về phía đó. Cũng may gần cửa động có vài sợi dây leo mọc ngổn ngang nên hắn chỉ đập mạnh lên chúng, rồi phựt một cái, một đoạn cây to bằng miệng bát đứt ra.
Còn người Hồng Xuyên từ giữa trời đã bắn thẳng vào trong động.
Giữa lúc nguy khốn ấy, Hồng Xuyên còn chưa nằm vũng được đã có tiếng gió vang lên, một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh, Hắn gầm lên, hai tay nắm chặt lấy Lục Trần đang rơi xuống, rồi lại dùng hết sức vung ngược vào trong động.
Tiếng rít chói tai vang lên, sau đó lại ầm một tiếng, Lục Trần va thẳng vào tường đá trong sơn động. Hắn rên ri lăn lộn mấy vòng.
Còn Hồng Xuyên lại xoay tròn nửa vòng khiến y gần như lại sắp rơi khỏi sơn động. Khi ấy hắn chỉ còn cách vách đá bên ngoài nửa bước nên tái mét mặt đi.
May thay đám dây leo không quá lớn bên ngoài lại cứu hắn thêm lần nữa. Trong lúc sợ hãi y đã vô tình vung tay bám được một nhánh cây, rào rào một hồi, vô số lá cây tán loạn, còn bản thân y sau khi loạng choạng một lúc thì cũng an ổn đứng vững lại trong động.
***
Rất lâu sau trong sơn động dưới vách núi vẫn không hề có tiếng người nào bởi hai người còn đang kinh hãi kia vẫn chỉ cố gắng lấy hơi.
Đến khi hai người bình tĩnh lại thì mới ngồi bên cửa động nhìn nhau với sắc mặt cuwcu kì quái lạ.
Giây lát, Hồng Xuyên chủ động ho khan rồi đứng dậy vái Lục Trần: “Lục huynh, rất xin lỗi hunh, ta liên lụy huynh rồi!”
Lục Trần lắc đầu cười trừ rồi xua tay: “Bỏ đi, ngươi vừa mới cứu ta một lần, coi như hòa.”
Hồng Xuyên vẫn băn khoăn, thậm chí còn chút ngượng ngừng, tựa như không biết nên nói gì nữa.
Lục Trần lại thoải mái hơn y rât nhiều nên sau một lúc nghỉ ngơi thì sắc mặt cũng bình thường lại. Hắn nhìn quanh sơn động rồi ồ lên: “Hai cây này, phải chăng là Kim Ti Nam?”
“Sao?” Hồng Xuyên đang xấu hổi kia giật bắn người kinh ngạc.
Kim Ti Nam không phải là loại cây thông thường, trên thân có linh văn, đúng là một loại linh thụ. Lá, rễ, cành của nó đều là linh tài hữu dụng trong tiên môn, nhưng thứ quý giá nhất chính là thân cây, không chỉ cực kì cứng rắn, mà còn có tác dụng rất lớn.
Hồng Xuyên đi tới đó bên hai gốc cây mọc bên cửa động. Dù rằng trời đã dần tối nhưng bên ngoài vẫn còn chút ánh sang lọt vào nên hắn vẫn có thể cẩn thận quan sát chúng, ngay cả đoạn cây bị bẻ gãy lúc nãy cũng không hề bỏ qua, rồi cuối cùng nói với Lục Trần: “Lục huynh thật itnh mắt! Đây đúng là ba cây Kim Ti Nam,nhưng chắc cũng còn non, thân vẫn còn nhỏ, không thể coi là tài vật lớn được.”
Lục Trần đi sang vỗ lên thân cây rồi cười: “Thế này đã không tồi rồi, dù mới chỉ to bằng miệng bát, nhưng nơi đây cũng chẳng phải vùng đất lành hay linh sơn có linh lực du dả, thế mà còn có thể lớn như vậy thì ít nhất cũng phải trăm năm rồi.”
“Cũng đúng!” Hồng Xuyên khẽ cảm thán rồi trầm ngâm vài khắc xong mới nói tiếp: “Lục hunh, loại Kim Ti Nam này dù ta có lấy về thì cũng không có ích lợi gì, huynh cứ thoải mái giải quyết đi.”