[Dịch] Thí Thiền

Chương 124 : Nhược thủy tam niên!




Đến khi trận hình ổn định, thì cũng đã bị Tần Phỉ cướp được tiên cơ, hơn nữa Tần Phỉ hiển nhiên so với Trác Tri Viễn giảo hoạt hơn, ngoại trừ đem kiếm linh cùng pháp thuật công kích một bên, mặt khác bản thân hắn cũng cùng Phong Thiếu Thừa du đấu, căn bản không cho Phong Thiếu Thừa có có hội công kích mình. Cơ hồ là khi Phong Thiếu Thừa tranh thủ được thời gian phát ra một chiêu công kích, thì Tần Phỉ đều không tiếc hết thảy đem công kích của mình hoàn toàn thay đổi phương hướng công kích của Phong Thiếu Thừa, sau đó lấy công đối công, phá vỡ công kích của hắn.

Không thể không nói, đây là một thủ đoạn thông minh, tuy rằng nhìn qua tựa hồ cũng làm cho hiệu quả công kích của Tần Phỉ không có quá lớn, nhưng mà lại có tác dụng lớn nhất chính là kéo dài thời gian, đồng thời tiêu hao càng nhiều thể lực và chân khí của Phong Thiếu Thừa, thủ đoạn của hắn như vậy ngược lại là tương đối xuất sắc, tạo cho Phong Thiếu Thừa nhiều phiền toái.

Nhìn thấy nén hương kia bị cháy đi bớt một chút, Phong Thiếu Thừa không khỏi cũng có chút sốt ruột, thời gian không đợi người, hắn tuyệt đối không thể tưởng được chính mình lại có ngày lâm vào cảnh này, xem ra, hắn bế quan ba năm nay, thực tại là có chút xem thường sự trưởng thành của các sư đệ. Tần Phỉ khi nào lại trở nên sắc bén như thế? Hơn nữa, còn có Trác Tri Viễn làm cho hắn ngoài ý muốn, nếu không phải tu trì cách biệt một khoảng lớn, Trác Tri Viễn quả thật là có thể có thực lực cùng Phong Thiếu Thừa phóng tay đánh một trận. Tu trì vẻn vẹn tầng thứ ba lại có thể cùng Phong Thiếu Thừa đánh thành như vậy, cũng thật sự khiến cho người ta hết sức bất ngờ.

Vào thời khắc này, Phong Thiếu Thừa cũng không còn quản đến danh tiếng một đại sư huynh của mình nữa, nếu như thất bại bởi năm tên sư đệ này, chẳng lẽ thật sự phải đi làm thủ hạ cho bọn hắn sao? Vậy thanh danh của đại sư huynh hắn cần gì tồn tại nữa? Thể diện ở chỗ nào?

Kiếm linh nháy mắt phóng ra, bốn đầu linh thú cùng tru lên từ trên thân đao gào thét bay ra. Có thể ở trong trận chiến này, có hai người làm cho kiếm linh tứ thú của Phong Thiếu Thừa tất cả phóng ra, nói thật đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phong Thiếu Thừa, ban đầu hắn cho là mình nhiều nhất đến người cuối cùng mới vì do chân khí và thể lực giảm xuống nên sẽ tung ra bốn đầu linh thú để nhanh chóng xử lý đối thủ cuối cùng, lại thật không ngờ lúc này mới đến người thứ tư, chính mình cũng đã hai lần tung ra đầy đủ kiếm linh, mà Trần Nhất Tân còn lại, tựa hồ trước khi đến đây có nghe nói, là cực mạnh trong năm người này, ít nhất, sẽ không so với Tần Phỉ trước mắt này kém hơn, Phong Thiếu Thừa cũng chỉ có thể cười khổ đối mặt với hoàn cảnh xấu hổ khi lần thứ ba sắp tới sẽ phải tung ra bốn đầu linh thú, muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính bản thân hắn lúc trước đã quá khinh địch, không nghĩ tới trong ba năm này, trong giáo lại có thể xuất ra nhiều đệ tử có tiến triển thần tốc như vậy.

Bốn đầu linh thú sau khi xuất hiện thì như phát điên, trận chiến đấu này đối với Phong Thiếu Thừa đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Phong Thiếu Thừa thắng được cũng chỉ là vấn đề thời gian, hiện tại mọi người đang chờ mong, cũng chỉ là muốn nhìn xem Tần Phỉ đến tột cùng có thể chống đỡ được bao lâu.

Tần Phỉ thật đúng là rất giảo hoạt, hắn tựa hồ là kiến thức qua cự võng của Trác Tri Viễn có tác dụng quấn chặt lấy bốn đầu linh thú này, không nịn được học theo, không chế nhưng kiếm ti do mình phát ra, dựa theo tâm ý hợp các kiếm ti lại thành một cái lưới lớn, hướng về bốn đầu linh thú chụp tới, vẻn vẹn chỉ để lại ba bốn căn kiếm ti rải rác, vẫn thi triển pháp thuật kiếm ti sưu hồn, cố gắng quấy nhiễu ý niệm của Phong Thiếu Thừa, làm cho hắn cùng kiếm linh của mình không thể tâm ý tương thông hoàn toàn, để cho kiếm linh không thể phát ra uy lực lớn nhất.

Một chiêu này quả nhiên hiệu quả, tuy rằng kiếm cõng của Tần Phỉ so với của Trác Tri Viễn thì kém hơn, nhưng mà hắn lại có thêm một chiêu kiếm kiếm ti sưu hồnm có vài cái kiếm ti rải rác không ngừng công kích tinh thần của Phong Thiếu Thừa, khiến cho hắn không thể hoàn toàn tập trung tinh lực khống chế bốn đầu linh thú kia, ít nhất tình hình trước mắt, công hiệu kiếm võng của Tần Phỉ thật đúng là không thua gì cự võng của Trác Tri Viễn, không ngờ cũng có thể đem bốn đầu linh thú vây ở bên trong. Các đệ tử xung quanh cũng chỉ là nhìn thấy trong kiếm võng tựa hồ kẽ hở không ngừng xuất hiện, trong chốc lát là nhô ra một cái ưng trảo, trong chốc lát lại lộ ra một cái răng nanh của mãnh hổ, thỉnh thoảng lại có một cái hùng chưởng phẫn nộ vươn ra xé rách, thế nhưng lại không thể thoát được, thủy chung bị kiếm võng dây dưa không dứt.

Phong Thiếu Thừa thấy thế không ổn, thời gian đang chầm chậm trôi qua, không thể để cho Tần Phỉ tiếp tục đắc ý như vậy nữa!

"Được rồi, một khi đã như vậy, ngươi chịu một chút thương tổn đi!" Phong Thiếu Thừa trong miệng lẩm bẩm nói, tay đem bối đao bung lên, trong miệng lẩm bẩm, lập tức, một trận hồng thủy cuồn cuộn ngất trời, thật giống như từ trên trời nháy mắt giáng xuống, mang theo sự hung mãnh thẳng tiến không lùi, nhìn thật giống như nước lũ bất ngờ bộc khác, với khí thế phô thiên cái địa, thổi quét đến Tần Phỉ.

Trong nước lũ, giấu rất nhiều thủy tiễn, tuy rằng bị năm ngọn núi do ngũ nhạc thần kiếm của Tần Phỉ hóa thành che chắn, nhưng lại rất nhanh như thủy mạn kim sư (chỉ nước lũ tràn ngập), nhanh chóng vượt qua độ cao của năm ngọn núi, lại từ trên ngọn núi, ầm ầm chảy xuống, thủy tiễn rốt cục bắt đầu phát ra uy lực, tựa như có đến mấy trăm người đồng thời bắn ra mưa tên, mang thế tiếng xé gió mãnh liệt, bắn về phía Tần Phỉ...

"Đây là 【 thương lãng thủy lãng thủy đao quyết 】 của đại sư huynh..." Dưới đàn sớm đã một số đệ tử kêu lên, hiển nhiên 【 thương lãng thủy lãng thủy đao quyết 】 này tựa hồ là một trong pháp thuật ẩn giấu của Phong Thiếu Thừa.

Tần Phỉ ứng phó với những thủy tiễn thì coi như thương đối nhẹ nhàng, nhưng mà dòng nước lũ phô thiên cái địa kia giống như vĩnh viễn chảy không bao giờ hết, không ngừng cuống tới, thân hắn sớm đã ngập trong biển nước mênh mông, nhưng mà nhắc tới cũng kỳ, hồng thủy này cũng chỉ là đem Tần Phỉ vây khốn, còn phụ cận bên ngoài đàn tế thì tựa như có một bức tường cao bô hình, đem hồng thủ này hoàn toàn ngăn lại ở bên trong, cũng không có chảy ra bên ngoài.

Giờ phút này, áp lực mà Tần Phỉ thừa nhận hơn xa tưởng tượng của mọi người, thật giống như là một người trên mặt đấy có thể thân nhẹ như chim yến chạy nhanh như bay, nhưng mà để cho hắn ở trong nước, thì tuyệt đối không được như vậy. Hơn nữa kiếm linh vốn là cùng bản thân tu chân giả có quan hệt mật thiết, năm ngọn núi kia thừa nhận áp lực tiến đến, sẽ đồng dạng tác dụng lên trên người Tần Phỉ, tự nhiên cũng là làm cho Tần Phỉ khốn khổ không thôi.

"Thật đúng là không tệ, lại có thể dưới chiêu này của ta mà chưa có thất bại! Tốt lắm, vậy hãy để cho ngươi nếm thử nhược thủy tam niên!" Theo sau câu nói này của Phong Thiếu Thừa, Tần Phỉ nhất thời cảm giác được thân thể của chính mình phảng phất muốn như muốn bị nứt ra, hồng thủy xung quanh cơ thể hắn mang đến áp lực cực lớn, giờ phút này bất thình lình quay cuồng xoay tròn, ở mặt ngoài căn bản nhìn không ra biến hóa gì, có là thêm chút gợn sóng nhấp nhô, nhưng mà bên trong chí ít có đến ba bốn ngàn các loại dòng nước ngầm bất đồng, tuy rằng mỗi dòng đều cực nhỏ, nhưng đều là đang tự quay, mục tiêu cũng không khác gì nhau, tất cả các hấp lực đều đang tác dụng lên xung quanh cơ thể Tần Phỉ, tụ hợp lại, sinh ra một lực xé rách rất lớn, giống như tùy thời có thể đem thân thể của Tần Phỉ trực tiếp xé thành mảnh nhỏ...

Nhực thủy tam thiên! Quả nhiên là danh xứng với thực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.