[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 614 : Chém giết.




Lần này mọi người rốt cục biết lai lịch lão nhân này, nhưng sau khi biết trong lòng lại sợ hãi. 

Cường nhân không đáng sợ, đáng sợ chính là cường nhân hiếu sát, cường nhân hiếu sát cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là cường nhân hiếu sát dùng độc xuất thần nhập hóa! 

Vị Hồng Trần lão quỷ trước mắt này chính là một cường nhân như vậy. 

Lúc này Sở Mặc đột nhiên nói:

- Lão già kia hiện tại đã bắt đầu dùng độc rồi hả? 

Vù! 

Hiện trường một mảnh xôn xao, gần như phản ứng đầu tiên của mọi người là xoay người bỏ chạy! 

Tình Ma cười lạnh một tiếng, đột nhiên khí tức trên người tăng vọt, trực tiếp nhào về phía Sở Mặc, lạnh lùng nói:

- Tiểu súc sinh, đối phó với những kẻ yếu đáng thương như các ngươi mà còn phải dùng tới độc sao? 

Ầm! 

Một chưởng trực tiếp đánh về phía Sở Mặc! 

Một chưởng này vô cùng tráo trở cùng với nặng nề. 

Rõ ràng chỉ có một bàn tay chụp lại đây mà lại giống như một tòa núi lớn đè xuống. 

Sở Mặc hít sâu một hơi, đưa tay đón một quyền. 

Một quyền trong Thiên Địa Nhân Tam Tài quyền pháp! 

Một quyền này Sở Mặc dùng vô cùng khéo léo. 

Tình ma thấy Sở Mặc dám liều mạng với mình, trên mặt lộ ra vẻ độc ác:

- Đi chết đi! 

Hoàn toàn phát huy lực lượng của Tiên Thiên tới mức tận cùng! 

Sư tử vật lộn với thỏ cũng dùng toàn lực, chứ đừng nói chi tới vật nhỏ trước mắt cũng không phải là một con thỏ không có sức chiến đấu gì, đó là một lão hổ nhỏ! 

Tình ma mặt ngoài không để Sở Mặc vào mắt, nhưng trên thực tế lại rất cẩn thận. 

Tuy rằng năng lực dùng độc của hắn xuất thần nhập hóa, một thân chiến lực xưng hùng xưng bá. Nhưng nơi này… tụ tập một đám người hùng mạnh nhất toàn thế giới. 

Một khi đám người kia ý thức được nguy cơ mà đoàn kết lại, cùng nhau nhắm vào hắn, vậy cho dù hắn cường thịnh lại cũng chỉ có thể chạy. 

Sai lầm duy nhất hôm nay chính là không nghĩ tới đã hơn hai trăm năm mà vẫn có người nhận ra thân phận của hắn. 

Hoa Tiểu Nha la lớn:

- Cẩn thận, lão nhân này rất mạnh! 

Đích thật là rất mạnh. 

Cao thủ thành danh ba trăm năm trước, sống tới ngày nay, chưa nói tới chiến lực, chỉ riêng kinh nghiệm đối địch đã là người Sở Mặc không thể so sánh. 

Nhưng Sở Mặc cũng có ưu thế thuộc về mình! 

Hắn đã từng chết! 

Chết qua rất nhiều lần1

Cho nên nếu thật sự đánh nhau, từ trong nội tâm tàn nhẫn hơn so với người khác rất nhiều. 

Chứ đừng nói chi tới một thân chiến lực của Sở Mặc, ngay cả Trúc Cơ tu sĩ cũng có thể nghiền ép, Tình ma trước mắt tuy rằng chiến lực mạnh mẽ, kinh nghiệm chiến đấu phóng phú, nhưng cảnh giới… chung quy cũng không thoát khỏi thế giới này. 

Ầm ầm! 

Quyền chưởng tương giao! 

Trong hư không trực tiếp bộc phát ra một tiếng nổ long trời lở đất. 

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sắc mặt hoảng sợ nhìn một màn này. 

Bọn họ trơ mắt nhìn Tình ma dọa lui mọi người phát ra một tiếng kêu rên đau đớn tới cực điểm, bay nhanh lùi về phía sau. 

Bọn họ trơ mắt nhìn người trẻ tuổi đẹp trai, có phong độ trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đao tản ra hàn quang bắn về bốn phía, trực tiếp đuổi theo về phía Tình ma vừa rồi còn ngạo mạn không chịu nổi. 

- Lão già kia…. Chạy đi đâu! 

Sở Mặc rống to một tiếng. 

Đưa tay chính là một đao! 

Sát sinh! 

Sở Mặc chính là động sát tâm với lão già này, cho dù không nói tới chuyện vừa rồi, chỉ bằng phản ứng với Hoàng Họa cũng đủ rồi! 

Hơn nữa, theo phản ứng của mọi người, lão già kia là đáng chết! 

U Minh Bát Đao, loại công pháp này còn cao hơn Nhân Giới vô số lần, hoàn toàn không phải là thứ Tình ma có khả năng ngăn cản. 

Bởi vậy khi Sở Mặc chém ra một đao kia, sắc mặt Tình ma liền hoàn toàn thay đổi, trở nên trắng bệch. 

Hô to một tiếng:

- Đừng có giết ta! 

Vừa nói hai tay liền đưa về phía sau…. Một mảng bộ phấn lớn màu đen nháy mắt liền bổ bung trong hư không. Một cỗ hương vị khó nghe lập tức truyền tới. 

Sở Mặc vừa rồi cũng đã ngậm một viên đan dược giải độc, một đao sát sinh này căn bản không hề dừng lại, trực tiếp chém xuống. 

Lão quỷ Tình ma này có thể sống nhiều năm như vậy cũng không phải vô ích, trong lúc nguy cấp khiến hắn hy sinh, một cánh tay trực tiếp bị Thí Thiên chém rụng. 

Tình ma phát ra một tiếng hét thảm, lập tức không chút do dự vọt về phía trước. 

Đồng thời đủ loại độc dược cũng trực tiếp ném về phía Sở Mặc. 

Trong lúc nhất thời, khu vực này hoàn toàn bị kịch độc bao phủ, tất cả thực vật nháy mắt héo rũ mà chết đi, ngay cả tảng đá cũng bị ăn mòn mà nhanh chóng mềm đi. 

Kịch độc này làm người ta líu lưỡi. 

Những người khác đều đứng xa xa nhìn, căn bản không dám tới gần. 

Dù là như thế, mọi người cũng đều ăn vào đan giải độc. 

Vài người tới gần một chút đều bày biện ra dấu hiệu trúng độc. 

Đám người tiến tới gần, thực lực kém nhất… cũng đều là người luyện võ Thiên Tâm Cảnh! 

Sắc mặt Hoàng Họa tái nhợt, nàng muốn nhắc nhở Sở Mặc đừng đuổi theo Tình ma nhưng không kịp, chỉ có thể cầu nguyện ngàn vạn lần không có chuyện xảy ra. 

Sở Mặc đích xác không có việc gì, đan dược trên người hắn vượt hơn thế giới này rất nhiều, cho dù Tình ma dùng thủ đoạn cường thịnh hơn nữa chung quy cũng không thể nhảy ra khỏi tiêu chuẩn của thế giới này. 

Cho nên Sở Mặc có lòng tin. 

Tình ma bên kia gãy một cánh tay điên cuồng chạy trốn, thấy Sở Mặc lại vẫn ở phía sau, một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có. Trong lòng rốt cục có chút luống cuống, la lớn:

- Tiểu tử kia, ta với ngươi không thù không oán, ngươi tại sao phải đuổi cùng giết tận như thế? 

- Này, ta đầu hàng còn không được sao? 

Tình ma vừa lớn tiếng la hét, vừa không ngừng hạ độc. 

Hai người một chạy một đuổi, trong chớp mắt liền đi ra ngoài vài trăm dặm, tất cả sinh mạng ở những chỗ Tình ma đi qua đều tiêu vong trong phút chốc. 

Hơn nữa độc tính kia rất mạnh, đã hoàn toàn ăn mòn tới sâu trong lòng đất, chỉ sợ vài thập niên nữa cũng khó để khôi phục lại. 

Tình ma gãy một cánh tayk, tuy rằng cầm máu đúng lúc nhưng rốt cục vẫn tổn thương nguyên khí. Sở Mặc bên này lại long tinh hổ mãnh, một chút hao tổn cũng không có. 

Chân đạp ảo ảnh Tật Phong Bộ, cứ thế một bên tăng một bên giảm, càng đuổi càng gần. 

Tình ma rốt cục trốn không thể trốn, thân hình dừng lại, quay người muốn nói chuyện với Sở Mặc. 

Sở Mặc đưa tay chính là một đao! 

Đoạt hồn! 

Xoạt! 

Trong phút chốc tách ra quang hoa khiến Tình ma kìm lòng không nổi mà ngẩn ngơ. 

Hắn cũng biết…. là hỏng rồi! 

Miệng mở ra định la lớn một tiếng. 

Sở Mặc lại đưa tới một đao. 

Sát sinh! 

Phù phù! 

Đầu của Tình ma nháy mắt bay lên! 

Máu tươi từ cổ Tình ma phun tung tóe ra ngoài, vọt lên cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.