[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 590 : Quá đà




Chu Tuấn nhìn lại, thấy là thị nữ xinh đẹp khi này thì lộ vẻ tà ác, lạnh lùng nói:

- Không ngờ các ngươi không biết thức thời, thôi để nha hoàn này theo ta cũng được! Tịch Nguyệt căn bản không biết chuyện xảy ra, đôi mắt long lanh nhìn thoáng qua Diệu Nhất Nương. 

Diệu Nhất Nương khoát tay:

- Tịch Nguyệt, ngươi ra ngoài trước. 

Tịch Nguyệt nao nao. 

- Không cần đóng cửa. 

Diệu Nhất Nương hít sâu một hơi, lạnh giọng nói. 

Chu Tuấn cười lạnh, thầm nghĩ: Không đóng cửa thì sao? 

Sau đó hắn nghiêm nghị nhìn Diệu Nhất Nương:

- Thế nào? Sở quốc nhỏ bé, Phiêu Diêu Cung suy tàn lại keo kiệt đến mức này sao? Cả một nha hoàn cũng luyến tiếc? 

Diệu Nhất Nương nhìn Chu Tuấn:

- Chu sứ giả. 

- Hửm? 

Chu Tuấn lạnh lùng, cao ngạo. 

- Ngươi quay về đi. 

Diệu Nhất Nương nói. 

- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa! 

Chu Tuấn như chó bị dẫm đuôi nhảy dựng lên, gương mặt dữ tợn, nhe răng nhìnDiệu Nhất Nương, ánh mắt như muốn ăn thịt người. 

- Ta nói, ngươi trở về đi, thư mời chúng ta đã nhận được, chúng ta sẽ đúng giờ tham gia Tông Môn đại hội. 

Diệu Nhất Nương đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn Chu Tuấn:

- Nhưng nơi này, không chào đón ngươi. 

- Ha ha ha, ta còn tưởng các ngươi có gan cự tuyệt Tông Môn đại hội! 

Chu Tuấn cười như điên, vừa mới hắn còn toát mồ hôi lạnh, nếu nữ nhân nói chúng ta không đi, vậy hắn thật là đâm lao phải theo lao rồi. 

Bởi vì trước khi đến, chưởng môn đã thông báo, bất kể thế nào cũng giao thư tận tay Sở Vương! Chu Tuấn tuy cuồng ngạo nhưng không ngu, chỉ số thông minh cũng chưa kém tới mức không để ý thái độ chưởng môn. 

Nếu nữ nhân này thật sự nói chúng ta không đi, nhất định hắn sẽ há hốc mồm. 

Kết quả, nữ nhân này cũng không có can đảm nói không đi, Chu Tuấn thầm nghĩ vẫn có chỗ dựng võ rồi. 

Hắn lạnh lùng nhìn Diệu Nhất Nương, trong lòng nghĩ phải làm thế nào giáo huấn sâu sắc nữ nhân này. 

Nghĩ tới nghĩ lui, không có gì giáo huấn nào khó quên hơn so với chiếm hữu thân thể ởi vậy, Chu Tuấn lập tức to gian:

- Không chào đón ta, tốt lắm, ta đi, tuy nhiên các ngươi cũng đừng mơ có thư mời của Tông Môn đại hội! 

Nói xong, Chu Tuấn xoay người muốn đi. 

Diệu Nhất Nương hơi nhíu mày:

- Đợi một chút. 

- Thế nào, nghĩ thông suốt rồi? Hừ, hiện tại chỉ để nha hoàn kia theo ta cũng không đủ, ngươi cũng phải. . . Ngươi muốn làm cái gì. . . 

Chu Tuấn đang đắc ý thì thấy Diệu Nhất Nương cử động, một cỗ uy áp lớn lao tới, Chu Tuấn lập tức cả kinh, chưa nói xong đã cảm thấy má trái như bị một ngọn núi va vào, nháy mắt đập bay thân thể hắn ra ngoài. Ầm! 

Thân thể Chu Tuấn, trực tiếp phá nát tường gạch, hung hăng bay ra ngoài. 

Tiếp theo, không đợi hắn phục hồi tinh thần, thân thể một lần nữa bị người đá bay, còn là ở giữa không trung chịu không biết bao nhiêu vết chân. 

Lúc trước còn có thể cảm giác được đau đớn không ngừng truyền đến, nhưng rất nhanh hắn không thấy đau nữa. 

Bởi vì hắn đã hôn mê bất tỉnh. 

Cũng không biết qua bao lâu, Chu Tuấn tỉnh lại, vừa định cử động lại hét thảm một tiếng ởi vì toàn thân đau đớn mãnh liệt, không biết đã gãy bao nhiêu chiếc xương. 

Tiếp theo, hắn mở to mắt, mông lung nhìn bóng dáng đứng ngay bên cạnh mình. 

- Ươi. . . Ươi ám dánh. . . Tông văn bại khội. . . xứ rả, chông ăn bại khội, mất tịch. . . dẽ hắt lươi! 

Chu Tuấn mơ hồ lầu bầu, sau đó đầu nghẹo sang một bên nhổ ra máu tươi cùng răng. 

Diệu Nhất Nương đoán mãi mới nghĩ ra hắn muốn nói: Ngươi dám đánh sứ giả Tông Môn đại hội, Tông Môn đại hội chắc chắn không tha cho ngươi. 

- Ngươi muốn chết sao? 

Thanh âm u lãnh từ miệng nữ nhân kia truyền đến

- Nươi ám xao? 

Thanh âm của Chu Tuấn có phần run rẩy, hắn không ngờ nữ nhân này có thực lực đáng sợ như thế. Đánh tới hắn không có lực hoàn thủ. 

- Muốn chết sẽ thành toàn cho ngươi! 

Diệu Nhất Nương lạnh lùng quát, sát khí lan tràn trong nháy mắt. 

- Rám rám rám. . . ánh a, ươi rám ánh a. . . 

Chu Tuấn lập tức hoảng sợ kêu gào, nhưng thanh âm mơ hồ không rõ. 

- Lấy thư ra. 

Diệu Nhất Nương chán ghét nhìn Chu Tuấn, nếu không phải Sở Mặc coi trọng Tông Môn đại hội thì nàng sẽ không dễ tha cho tên Chu Tuấn này, dù không giết cũng phải phế bỏ hắn. 

Người như vậy, quả thực chính là cặn bã! 

- . . . 

Chu Tuấn cảm giác chỉ cần nhăn mặt nhíu máy là toàn thân đã đau nhức, nước mắt cũng chảy ra. Diệu Nhất Nương gọi một đệ tử mới mấy tuổi mới bái nhập Phiêu Diêu Cung:

- Ngươi lục người hắn tìm thư. 

Thiếu niên này là vãn bối của Phương Minh Thông, ngày thường khoẻ mạnh kháu khỉnh, mày rậm mắt to, vô cùng anh tuấn. Nghe Diệu Nhất Nương nói liền cười hì hì lục lọi hồi lâu mới tìm được một lá thư gắn xi đưa cho Diệu Nhất Nương. 

Đồng thời ánh mắt nhìn Diệu Nhất Nương tràn đầy sùng bái! 

Tiểu thiếu niên không biết sợ hãi là gì, trong mắt hắn, chưởng môn còn lợi hại hơn tên sứ giả không biết chui ra từ xó nào kia gấp trăm lần! 

- Tốt lắm, đi đưa thư cho Sở Vương bệ hạ. 

Diệu Nhất Nương xoa đầu chú bé, cười nói hú bé nhận thư rồi chạy rất nhanh. 

Nếu như nói Diệu Nhất Nương là thần tượng của bọn họ thì Sở Mặc chính là thần! 

Từ một thiếu niên không xu dính túi, chỉ dùng vài năm đã thành người đứng đầu toàn bộ quốc gia Thanh Long đại lục, hơn nữa thực lực xuất thần nhập hóa, cả môn phái cũng không dám trêu chọc! 

Lúc này, Tịch Nguyệt bê ra một chiếc ghế cho Diệu Nhất Nương. 

Diệu Nhất Nương hài lòng nhìn Tịch Nguyệt:

- Biết điều như vậy, về sau ai cưới được ngươi thì đúng là nhờ tổ tiên tích đức. Tịch Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng nói:

- Nô tì không lấy chồng. . . 

Diệu Nhất Nương lắc đầu cười cười. Mấy tiểu nha đầu, có ai mà không có mộng xuân đâu? 

Chu Tuấn không bị vết thương trí mạng hay nghiêm trọng nào. Chỉ có hàm răng bị Diệu Nhất Nương tát một cái rụng hơn phân nửa, chứ tổn thương thân thể cũng không có nghiêm trọng như vậy. 

Tuy nhiên hắn vốn nhát gan, còn không bằng một binh lính trải máu sa trường. Thứ hai là cảm thấy mất mặt. Bị một nữ tử xinh đẹp tát rơi răng. . . Bất luận là nam nhân nào cũng thấy mất mặt ởi vậy mới không có mặt mũi đứng lên. 

- Ngươi tên Chu Tuấn phải không? 

Đánh người xong, Diệu Nhất Nương cảm thấy sảng khoải, uất ức tích tụ cũng tiêu tan không ít. 

- Hừ. . . 

- Còn chưa đủ sao? 

Diệu Nhất Nương trừng mắt. 

- Đúng. . . 

Chu Tuấn nhe răng nhếch miệng, chủ yếu do răng bị vả rụng. Lúc nói còn vội vàng ngồi dậy nên rú lên thê thảm. Tuy nhiên Chu Tuấn cũng có thể xác định xương cốt của mình chưa vỡ vụn, điều này khiến hắn an tâm hơn, dù hận ý không hề bớt đi. 

Ta chỉ đùa giỡn ngươi một chút, ngươi lại dám trực tiếp ra tay với ta. Tiện nhân, ngươi chờ đó cho ta! Hiện tại ta không nói gì, nhưng đợi ta về sư môn sẽ hoàn trả gấp đôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.