[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 297 : Bắt đầu. (2)




Cho ngươi khóc không thành tiếng!Đại Công Kê lúc này cũng coi như đã hiểu vì sao Sở Mặc bắt nó phải ra vẻ khiêm tốn, không nói câu nào còn như vậy. Nếu nó mà nói ra tiếng người, còn không bị coi như yêu quái sao? Không chừng đi đến đâu cũng bị người ta vây quanh chỉ trỏ, thế thì phiền chết đi được!

- Xem ra làm một con gà nổi tiếng cũng rất áp lực đấy!

Đại Công Kê nhàm chán suy nghĩ vẩn vơ.

Sau nửa canh giờ, ngay cả người trong cung cũng đã tới giục hai lần, Sở Yên mới chỉnh trang xong cho Sở Mặc. Cười híp mắt nói:

- Nhìn xem, thế nào?Sở Mặc đứng lên, nhìn hình ảnh của mình trong gương, thậm chí không dám nhận đó chính là bản thân.

Thiếu niên trong gương, vẻ mặt khí khái hiên ngang, môi hồng răng trắng, mặc một bộ quần áo hoa lệ, đầu đội mũ miện vàng.

Mũ miện này cùng là đồ mà trong cung đưa tới.

Ngay cả người từ nhỏ cũng đã nắm rõ những quy tắc của quý tộc như Sở Mặc, khi thấy mũ miện này cũng không khỏi sửng sốt một hồi lâu.Bởi vì mũ miện này chỉ có người mang cấp bậc thân vương trở lên mới đủ tư cách đội trên đầu!

Có thể nói, hiện nay, khắp Đại Hạ, số người có tư cách đội mũ miện này đếm không quá một bàn tay!

- Công tử nhà ta vẫn đẹp trai nhất!

Sở Yên hết sức hài lòng với “tác phẩm” của mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong lòng nghĩ thầm: Nếu công tử mà là của ta… thì còn tốt hơn!

Giờ lành sắp đến, trừ Sở Mặc ra thì ngay cả hoàng thượng cũng đãcó mặt. Ngồi trên tầng thứ hai của chính điện Học viện hoàng gia, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, không thấy chút sốt ruột nào.

Mới đầu còn có một ít quý tộc chưa rõ chuyện, thấy kiểu cách đó của Sở Mặc thì ngấm ngầm phê bình. Tuy nhiên sau khi nhìn hoàng thượng không có chút phản ứng nào thì cũng đều biết thời biết thế mà ngậm miệng lại.

Cho dù có nông cạn đến đâu thì bọn họ cũng đều thấy rõ được rằng, đứa cháu trai do tướng quân Phàn Vô Địch nhặt về này, hiện giờ đã trở thành một nhân vật khó lường.Khi Sở Mặc vừa xuất hiện, trong nháy mắt, trên quảng trường của Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung nổ ra từng trận hoan hô rung chuyển như sấm rền.

Hứa Phù Phù lẫn trong đoàn người, nhìn theo Sở Mặc lúc này đang chậm rãi bước lên đài cao, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

- Đây chính là huynh đệ của Hứa Phù Phù ta! Hắn chỉ mất thời gian một năm, đã có thể đứng trên vị trí này!

Lúc trước Hứa Phù Phù vẫn đang bế quan, đến người nhà của y cũng không biết lúc nào y có thể xuất hiện. Cho nên, Hứa Phù Phù cũngkhông thông báo với bất kỳ ai, lặng lẽ tới chỗ này, định gây ra một sự ngạc nhiên vui mừng cho huynh đệ của mình.

Sở Mặc đứng trên đài cao, sau lưng chính là Đạm Đài tiên sinh, Uất Trì tiên sinh cùng với gã thái giám vô danh. Phía sau đài cao, chính là đại điện của Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung!

Tổng cộng chỉ xây có hai tầng, nhưng rất cao, tầm nhìn vô cùng khoáng đạt.

Hoàng thượng cùng một đám quan to quý tộc, ngồi trên tầng hai của đại điện để xem lễ.Lúc này, có vị quan phụ trách điều hành buổi lễ la lớn:

- Yên lặng! Giờ lành đã đến… Trước hết xin mời hộ pháp của Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung… công tử Sở Mặc, nói vài lời với mọi người!

Ầm!

Từ phía nhóm người vừa mới bắt đầu yên lặng, lại nổ ra từng trận hoan hô như sóng gầm.

Đúng lúc này, phía xa có một giọng nữ lạnh như băng truyền tới:

- Thằng chột làm vua xứ mù! Không ngờ chỉ là một tên nhóc thốitha lại có thể ngang nhiên đứng ở nơi như vậy để đại diện cho cả một quốc gia. Xem ra nhân gian này… ngày càng xuống cấp rồi. Người như vậy giữ lại có ích gì? Quốc gia như vậy… cũng đến lúc phải diệt vong rồi!

Cùng với giọng nói này, một luồng sáng cũng từ phía xa quét tới như chớp giật.

Quét thẳng về phía Sở Mặc đang đứng trên đài cao.

Người phản ứng nhanh nhất chính là Đạm Đài tiên sinh đang ngồi phía sau!

Vị tiên sinh già bật phắt dậy, dùng một tốc độ khó tin lao tới chắn trước mặt Sở Mặc.

Ngay sát phía sau y là Uất Trì tiên sinh và gã thái giám vô danh.

Thứ như tính người bình thường khó lòng mà nhận biết. Chỉ có thể nhận ra ai càng có tính người trong những phút giây ngặt nghèo như thế này mà thôi.

- Nguy hiểm, mau lùi lại!

Đạm Đài tiên sinh một tay kéo Sở Mặc về phía sau lưng mình, đồng thời hét lên một tiếng. Cùng lúc đó nhắc nhở Uất Trì tiên sinh và gã thái giám già bên cạnh:

- Hai người các ngươi bảo vệ cho Sở công tử!

Đạm Đài tiên sinh trên mặt nghiêm nghị, không biết từ lúc nào, trong tay y đã cầm một thanh kiếm dài dáng vẻ cổ xưa. Chuẩn bị nghênh đón cản lại luồng kiếm khí kinh khủng kia!

Uy lực của luồng kiếm khí này, Đạm Đài tiên sinh rất rõ ràng, dựa vào cảnh giới hiện tại của y sợ là khó mà cản được. Nhưng vào lúc nguyngập như thế nếu y không ra tay thì còn ai có thể chống đỡ nổi?

Y là kẻ bảo vệ cho Đại Hạ này!

Thứ mà y phải dốc cả tính mạng để chở che không phải chỉ có một mình hoàng thượng!

Trong giờ khắc này, thậm chí Đạm Đài tiên sinh đã quên mất sự tồn tại của sư phụ Sở Mặc.

Ầm!Giữa không trung vang lên một tiếng nổ rung trời.

Luồng kiếm khí mà đối phương quét ra, không biết vì sao lại bị nổ tung ngay giữa không trung.

Hóa thành từng trận sóng dao động lan tỏa ra xung quanh. Thậm chí ở bên dưới cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, những làn sóng vô hình ấy đang truyền đi mãnh liệt trong không khí.

Đồng thời, một giọng nói hờ hững lại vang lên:

- Quả nhiên thực lực không tồi, khó trách dám giết rất nhiều cao thủ dưới trướng Thanh Long Đường ta. Chỉ có điều, hôm nay các ngươinhất định phải chết!

Cùng với tiếng nói này, từ phía xa lại có một bóng dáng lao tới với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Bóng dáng này tốc độ còn nhanh hơn bóng dáng chém ra luồng kiếm khí khi nãy!

Đi sau mà đến trước, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện phía trên Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.

Vô số thị vệ nhào tới vây quanh tầng hai của đại điện nhằm bảo vệhoàng thượng và những người khác. Đồng thời cũng có rất nhiều thị vệ giương cung nhắm thẳng tới bóng người đang lơ lửng giữa trời. Trên mặt là sự cảnh giác cao độ.

Với buổi lễ khai giảng học viện ngày hôm nay, phía hoàng thượng cũng đã bắt tay vào chuẩn bị kỹ càng.

Bởi vậy, trong lúc những quan to quý tộc khác còn đang bối rối, hoàng thượng lại ngồi đó với dáng vẻ bình chân như vại. Tuy rằng trong lòng y cũng có vài phần lo lắng, nhưng y càng tin tưởng vào sư tôn của Sở Mặc hơn!Cũng không thể không tin rồi!

Bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau, hoàng gia và Sở Mặc đã vô tình vướng vào trong cùng một mối dây liên hệ phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.