Sau đó hắn gật đầu với Sở Mặc, không nói lời nào liền trực tiếp biến mất.
- Tiền bối!
Sở Mặc lớn tiếng kêu lên, nhưng đối phương lại biến mất rất nhanh, loại tốc độ này thậm chí đã vượt qua tinh thần của Sở Mặc.
Hô!
Sở Mặc thở phào một cái, mảnh không gian quanh thân thể hắn lập tức biến mất, nơi này lại khôi phục bình thường.
Toàn bộ đất trời nơi này hoàn toàn phế bỏ!
Kết giới trên trời cao không biết đã bị đánh xuyên ra bao nhiêu vạn dặm; màn trời màu đen dưới chân cũng bị mở ra một chỗ rách vô cùng vĩ đại, lộ ra một chỗ trống. Bất quá bốn phía chỗ trống trên màn trời màu đen này lại đang chậm rãi tự mình chữa trị.
Lãnh thổ quốc gia của gia tộc Hàn Băng phía dưới hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vực sâu mênh mông.
Tất cả nơi này đều hóa thành hư vô!
May mắn những mầm móng của gia tộc Hàn Băng đều đã sớm rời khỏi nơi này, bọn họ kiên trì ở lại không bằng đi tìm đường sống. Nếu không toàn bộ gia tộc Hàn Băng sẽ hoàn toàn gặp nạn vào hôm nay.
Bất quá những sinh linh khác trên mảnh lãnh thổ này sẽ không có vận khí tốt như vậy, chúng nó sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt trong thời gian này.
Sáu gã Thái thượng Cổ Tổ của gia tộc Hàn, cộng thêm tòa pháp trận Sở Mặc bày ra cũng hoàn toàn biến mất.
Nơi này cơ hồ bị đánh thành một mảnh hỗn độn.
Ngay cả bản thân Sở Mặc cũng cảm thấy có chút khó có thể tin, nguyên thần cảnh giới Thái Thượng tự bạo lại có uy lực khủng bố tới mức này sao?
Chuyện phát sinh ở Gia tộc Hàn Băng làm cho cả thế giới thông đạo rung động.
Không ai tin tưởng dưới tình huống như vậy mà Sở Mặc còn có thể sống sót.
Cho nên nháy mắt khi Sở Sở đang điên cuồng chạy tới nhìn thấy Sở Mặc, trực tiếp nhào vào lòng hắn khóc rống.
Qua rất lâu Sở Sở mới thoát khỏi loại tâm tình này.
Nàng cũng không phải một thân một mình tới đây, Lạc Phi Hồng và Cổ Băng Băng cũng đi theo tới.
Cổ Băng Băng vành mắt hồng hồng, nhìn qua tựa như cũng đã khóc.
Tuy là khoảng cách vô cùng xa, nhưng động tĩnh trên bầu trời gia tộc Hà Băng thật sự quá lớn. Liên Minh Tinh Anh bên này nắm giữ tin tức trực tiếp hầu như lập tức biết xảy ra chuyện gì. Có một thời gian Sở Sở thậm chí suýt chút nữa đã hôn mê.
Cũng là mãi tới một khắc kia nàng mới ý thức được người ca ca này quan trọng như thế nào với nàng. Bởi vì vào thời khắc ấy trong lòng Sở Sở chỉ có một ý niệm: Chỉ cần ca ca có thể còn sống, như vậy khiến nàng bỏ ra tất cả đại giới nàng cũng không chút do dự.
Còn như Liên Minh Tinh Anh… lại là đồ có thể buông bỏ bất cứ lúc nào!
- Ca, ngươi còn sống, thật tốt quá.
Sở Sở vươn tay vuốt mặt của Sở Mặc, tay nàng rất lạnh, lạnh lẽo như băng.
Nước mắt còn treo trên khóe mắt của Sở Sở, trên mặt của nàng vẫn còn lưu lại sự sợ hãi.
Sở Mặc ôm Sở Sở, vỗ vỗ lưng của nàng, ôn hòa cười nói:
- Đại Minh Chủ đâu rồi, nữ vương đâu rồi, bình tĩnh chút đi, ca ca không phải là không có chuyện gì sao?
- Cái gì mà đại minh chủ, cái gì mà nữ vương… ta đều có thể không cần, ta chỉ muốn ca ca yên lành.
Sở Sở tựa như một tiểu cô nương bị thương núp ở trong ngực Sở Mặc.
Tốc độ bọn họ chạy tới rất nhanh, dường như lúc vừa nhận được tin tức Sở Mặc mang theo một đoàn Thái thượng Cổ Tổ đi tới gia tộc Hàn Băng, bọn Sở Sở, Cổ Băng Băng và Lạc Phi Hồng đều ý thức được xảy ra cái gì.
Bọn họ cảm thấy Sở Mặc là đang đùa với lửa!
Đó là một đám Thái thượng Cổ Tổ nha!
Không phải một hai người!
Hơn nữa hai người duy nhất có năng lực che chở Sở Mặc ở cả thế giới thông đạo lại không có ở đây!
Dưới loại tình huống này, Sở Mặc đi đánh một đoàn Thái thượng Cổ Tổ nhất định chính là hành động tìm chết.
Sở Sở lúc này đã bị sợ ngây người, cả người sắp hỏng, trực tiếp lôi kéo Cổ Băng Bằng cùng Lạc Phi Hồng xông về bên này.
Nàng cũng không biết mình có thể làm cái gì, nhưng nàng lại không thể ngồi yên, tâm loạn như ma. Trong nháy mắt khi khí tức kinh thiên động địa kia phát ra ngoài, vẫn là Cổ Băng Băng cùng Lạc Phi Hồng liều mạng kéo nàng tới khu vực an toàn, nếu không Sở Sở cho dù không chết cũng bị trọng thương.
Bởi vì khi đó Sở Sở gần như muốn điên!
Trong khoảnh khắc đó Cổ Băng Băng cũng vô cùng thống khổ, nàng rất tán thưởng Sở Mặc, thậm chí có chút thích. Chỉ là sau khi biết rõ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Cổ Băng Băng tuy là cất hảo cảm với Sở Mặc ở sâu trong lòng, nhưng vẫn xem Sở Mặc là bằng hữu quan trọng nhất, xem Sở Mặc thành người trọng yếu nhất trong sinh mệnh nàng.
Cho nên thời điểm thấy Sở Mặc dùng thiên kiếp đi đối phó đám Thái thượng Cổ Tổ, trong lòng Cổ Băng Băng cũng vì Sở Mặc mà đổ mồ hôi. Nàng hiểu rõ, nếu như mấy Thái thượng Cổ Tổ thật sự bất chấp tất cả muốn đối phó Sở Mặc, thiên kiếp căn bản không ngăn được bọn họ!
Quả nhiên Thái thượng Cổ Tổ này căn bản không để ý thiên kiếp, cứng rắn muốn xông vào bên trong đánh chết Sở Mặc.
Chẳng qua khi nhìn thấy Sở Mặc vừa độ kiếp vừa đỡ công kích của những Thái thượng Cổ Tổ này, trong lòng Cổ Băng Băng rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Sở Mặc không phải muốn đi tìm chết, mà hắn có niềm tin rất lớn với việc đối phó đám lão bất tử này.
Nhưng tới khi Nguyên Thần của Thái thượng Cổ Tổ tự bạo, lại quá đột nhiên, đột nhiên tới mức bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ khả năng phản ứng.
Nếu bọn họ ngay từ đầu không cách một khoảng xa, ba người bọn họ khẳng định không ai chạy được, đều phải gặp nạn!
Cho nên bọn họ không nghĩ tới dưới tinh huống như vậy, Sở Mặc lại có thể còn sống trở về.
Đây cũng không phải là chuyện có thể dùng từ kỳ tích để giải thích, bây giờ dùng từ nào cũng không thể nói lên tâm tình kích động lúc này của bọn họ.
Ngay cả Lạc Phi Hồng vành mắt cũng có chút đỏ, bất quá trong lòng hắn lại càng
thêm tràn ngập chấn động khó tả.
Vị anh vợ vô cùng dũng mãnh này rốt cục làm sao tránh được một kiếp? Làm sao có thể thuận lợi vượt qua thiên kiếp?
Rất nhanh Sở Sở rốt cục bình tĩnh một chút, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
- Ca, ngươi rốt cục là làm sao trốn ra được?