[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 2224 : Nữ tử váy vàng (1)




Đó là một cô gái tuyệt sắc xinh đẹp, người mặc váy dài màu vàng óng. Váy dài tỏa ra dao động đại đạo, chiến y này từ dao động tản ra có thể cảm nhận được, nó là một vật cực cao cấp. 

Khí chất nữ tử cao quý không gì sánh được. Nàng ta đi ra từ trong hố sâu, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Sở Mặc, nhưng ánh mắt nàng lại không ngừng lại ở Sở Mặc, gần như là ngẩng đầu nhìn trời, lại phát ra một thanh âm lạnh như băng:

- Nơi đây xảy ra chuyện gì? Sở Mặc bị thái độ lạnh băng của cô gái này làm cho cảm thấy vô cùng khó chịu, mặc dù, hắn biết rõ, nữ tử này nhất định là tồn tại vô địch. Ít nhất, kết giới này… không phải ai cũng có thể xông vào được. Cho dù là những Cổ Tổ cảnh giới Thái thượng cũng không được. 

Sở Mặc không trả lời mà là đứng ở nơi đó, đánh giá nữ tử. Hắn thậm chí vận dụng lực lượng của Thương Khung Thần Giám, muốn xem cảnh giới cô gái này! 

Kết quả, Thương Khung Thần Giám đưa cho Sở Mặc câu trả lời không thể nào dò xét. Lúc này, ánh mắt của nữ tử mặc váy dài màu vàng óng cuối cùng rơi vào người Sở Mặc. Ánh mắt của nàng ta cực kì băng lãnh, từ trong đó tìm không ra được một chút tình cảm nào. 

- Ngươi đang thăm dò ta? 

Nữ tử lạnh lùng nhìn Sở Mặc. 

- Không có. 

Sở Mặc không chút do dự lắc đầu phủ nhận. Chẳng qua là muốn xem cảnh giới của nàng, kết quả là vẫn chưa nhìn ra. Lại bị nàng nói thành là thăm dò. Người không biết còn tưởng rằng hắn định làm cái gì. 

- Sinh linh giống như con kiến hôi mà cũng dám nói dối trước mắt ta? 

Nữ tử vẻ mặt lãnh đạm, kiêu ngạo. Nhưng không tiếp tục nói tiếp mà là giơ tay, trong hư không chỉ chỉ một cái. Một cái nhìn vào như kính thuật thông thường, xuất hiện ở đó. 

Trong lòng Sở Mặc căng thẳng, biết nàng muốn tìm hiểu lại chuyện vừa xảy ra. 

Sở Mặc vừa muốn tiến lên ngăn cản đã thấy cô gái đó khẽ ồ lên một tiếng, sau đó thủy kính thuật trong hư không, bụp một tiếng, vỡ vụn! Nữ tử đột nhiên nhìn về phía phương tây xa xôi, lãnh đạm nói:

- Ngươi muốn lo chuyện bao đồng? 

Từ bên kia truyền đến một tiếng niệm phật:

- A di đà phật. 

Nữ tử lạnh lùng nói:

- Ngươi niệm A di đà phật cũng không có tác dụng! A di đà phật ở vĩnh hằng. . . ha. 

Nữ tử nói đến đó, không biết vì sao lại không tiếp tục nói nữa. 

Lúc này, phương đông lại truyền tới một tiếng nói: 

- Vô Lượng Thiên Tôn. 

Trên mặt, biểu cảm của nữ tử càng lạnh hơn. Nàng ta hơi nhíu mày, từ tốn nói:

- Hai người các ngươi ức hiếp người đúng không? Trước đây bất kể ai đến, các ngươi đều giả câm vờ điếc, ta tới một lần các ngươi đã xen vào chuyện người khác? 

Nữ tử nói rồi lại thẳng thừng ra tay với Sở Mặc! 

Nàng lạnh lùng nói:

- Con kiến này các ngươi cũng quan tâm, vậy ta nghiền chết hắn! Vù vù! 

Nữ tử đánh một chưởng hướng về ót của Sở Mặc. 

Động tác kia cũng giống như đập một con sâu. 

Trong lồng ngực Sở Mặc dâng lên phẫn nộ vô hạn. Hắn không dùng Thí Thiên mà là nắm tay lại đánh về phía bàn tay của cô gái. 

- Không biết tự lượng sức mình. 

Nữ tử không nhúc nhích, một chưởng đã chụp tới. Mới nhìn cơ bản không cảm giác một chưởng này có uy lực gì, thậm chí tựa như không bằng một chưởng đầy uy thế của Thái thượng Cổ Tổ. 

Nhưng Sở Mặc đã có cảm giác tai vạ đến nơi. 

Nữ nhân mặc váy vàng này quá kinh khủng, có thể nói, nàng là người mạnh nhất mà Sở Mặc từng gặp. 

Một chưởng đó hầu như lập tức vỗ tới ót Sở Mặc, nhưng nắm đấm của Sở Mặc cũng đến rồi! 

Ầm! Một tiếng vang thật lớn. 

Sở Mặc phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cánh tay của hắn lập tức bị đứt ra, phát ra một tiếng giòn tan, khớp xương bị vỡ vụn. 

Nhưng bàn tay của cô gái váy màu vàng lại bị một quyền này của hắn đẩy lùi. 

Nữ tử cảm giác được cả cánh tay mình đều hơi tê tê. Trên mặt của nàng nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc. Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được tu sĩ có chiến lực như vậy, điều này làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc. Sở Mặc nhìn không thấu cảnh giới của nàng, đó là bởi vì chênh lệch quá xa! Nàng lại có thể liếc mắt xem thấu cảnh giới Sở Mặc. 

Tổ cảnh! 

Cảnh giới thấp như vậy không ngờ có thể chống đỡ một chưởng của mình? 

Trên mặt cô gái cảm giác được sự nóng bỏng, nàng cảm thấy rất mất mặt. Nhất là hai vị kia lại đang xem cảnh này. 

Nàng lạnh lùng nói: 

- Ta xem ngươi có thể chống đỡ được mấy chưởng của ta? 

Lúc này, đông - tây phương đồng thời truyền đến hai âm thanh. 

- Vô Lượng Thiên Tôn! 

- A di đà phật! 

Sau đó, hai bóng người xuất hiện ở nơi này. 

Như là đột nhiên xuất hiện vậy! Sau đó, một ông lão mặc đạo bào cổ xưa vung tay lên, cản công kích của cô gái. 

Nữ tử nhất thời lui về phía sau rất nhiều bước. 

Tiếp theo, cô gái này như là một con mèo xù lông, giận tím mặt. Nàng từ trên người rút ra một thanh trường kiếm cổ đâm vào ông lão mặc đạo bào. 

Keng! 

Trong hư không, phát ra một tiếng vang. Nữ tử này chiến lực đã đạt đến một mức tận cùng, đã vào trạng thái phản phác quy chân. Nhìn vào gần như là một người tập võ bình thường. Nhưng thực tế là, mỗi một đòn của nàng đều có uy lực hủy diệt. 

Sở Mặc ở một bên thấy tâm linh chập chờn, quả thực không thể tin được, trên đời này lại có sinh linh đáng sợ như vậy. 

Nhưng mà, ông lão mặc đạo bào cũng vô cùng cường đại, cho dù cô gái này tấn công như thế nà, đều có thể nhẹ nhàng hóa giải. Hơn nữa nhìn vào gần như không thật sự là muốn trở mặt với cô gái. 

Nhưng cô gái đó cũng không buông tha, mặt như sương lạnh, điêncuồng tấn công ông lão. 

Bên kia, một lão hòa thượng khoác cái áo cà sa cũ, vẻ mặt hiền hòa nhìn Sở Mặc:

- Vẫn ổn chứ? 

Lão hòa thượng này nếu như là ở nơi khác nhìn thấy nhất định sẽ không cho là tồn tại lợi hại gì. Trên người không có bất kỳ khí tức cường đại nào bộc lộ ra ngoài. 

Nhưng Sở Mặc lại biết lão hòa thượng này, có lẽ là Phật Đà Vô Lượng trấn thủ tây phương! Lão đạo sĩ kia. . . chính là Thái Thượng VôCực trấn thủ đông phương. Chỉ là hắn không nghĩ tới, mặt mũi mình lại lớn như vậy. Bọn họ trong âm thầm trợ giúp mình thì thôi. Bây giờ nguy cơ xuất hiện, không ngờ bọn họ đích thân đến. 

Trong lòng Sở Mặc rất cảm kích, đơn giản khôi phục thương thế trên cánh tay một chút, sau đó thi lễ với lão hòa thượng:

- Vãn bối không có việc gì, đa tạ tiền bối quan tâm. 

Lão hòa thượng nhìn Sở Mặc gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn sang lão đạo sĩ bên kia, bỗng nhiên nói:

- Giết! Gì? 

Sở Mặc lúc này lại càng hoảng sợ, vẻ mặt hết hồn nhìn lão hòa thượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.