[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1857 : Chung Thánh. (2)




Còn có nữ tử cao quý lạnh lùng diễm lệ kia, hóa ra là công chúa Khương Thái Nguyệt của Khương gia trong truyền thuyết. 

Nếu không phải bây giờ lúc này không thích hợp, trù sư hói đầu thậm chí muốn ngửa mặt lên trời kêu to vài tiếng để giải phóng cảm xúc trong lòng. 

Tâm tình của lâm Tú cũng có vẻ hết sức kích động, nàng ngồi cạnh Lưu Vân Phong, sau đó thật cẩn thận đánh giá bốn phía. Lưu Vân Phong nhẹ nhàng nắm tay Lâm Tú, ra hiệu nàng thả lỏng, không cần khẩn trương. 

Lúc này Cơ Khải bỗng nhiên nói:

- Biểu đệ, một trận chiến này ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần? 

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn Cơ Khải, khẽ nhíu mày một cái nói:

- Khó mà nói được! 

Cơ Khải nói:

- Chung Thánh luôn giấu diếm chiến lực thật sự, hơn nữa, Chung gia lúc này đang có tồn tại vô thượng tọa trấn gia tộc, nội tình sâu hiểm, người ngoài rất khó tưởng tượng ra. Ta biết trên người biểu đệ có vài pháp khí hùng mạnh, nhưng Chung gia cũng có, hơn nữa những pháp khí này chưa chắc yếu hơn pháp khí của ngươi. 

Sở Mặc gật gật đầu. 

Cơ Khải nói tiếp:

- Tổ khí Tang Mệnh chuông của Chung gia, một khi toàn lực kích hoạt, uy lực bộc phát ra có thể nháy mắt giết chết một gã Đại Thánh, thứ này rất khó phòng, ta cảm thấy Chung Thánh tám chín phần mười sẽ mang theo tổ khí này ra chiến đấu với ngươi. Tới lúc đó ngươi nhất định phải cẩn thận, ta đóan hắn thậm chí chỉ trong nháy mắt khi đối chiến với ngươi liền trực tiếp xuất ra món pháp khí này. 

Tử Đạo không kìm nổi hít một ngụm khí lạnh, tương truyền món tổ khí đó của Chung gia luôn ở trong tại vị tồn tại vô thượng Chung gia kia. Chẳng lẽ chỉ vì một cuộc chiến đấu giữa hậu bối, vị tồn tại vô thượng kia sẽ lấy tổ khí này ra? Nghĩ lại thân phận của Sở Mặc, Tử Đạo cũng có chút hiểu được. Hiện tại tồn tại vô thượng này đang không có tinh lực tự tay đối phó Sở Mặc, nhưng bọn họ nhất định hy vọng nhất là Sở Mặc chết đi, cho nên xuất ra kiện tổ khí cho hậu bối cũng không có gì kỳ quái. 

Lưu Vân Phong có chút lo lắng nhìn thoáng qua Sở Mặc, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì, hắn sợ nói ra sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của Sở Mặc. 

Một con ngươi trong trẻo như nước của Diệp Thanh lại tràn ngập lo lắng. 

Khương Thái Nguyệt an tĩnh ngồi ở đó nhìn Sở Mặc, trong mắt lại tràn ngập vẻ tò mò. Nàng nghe nói không ít chuyện về Sở Mặc, cảm thấy người này có thể đạt được thành tựu như vậy trong thời gian ngắn, quả thật chính là kỳ tích. 

Số mệnh trên người hắn cũng thật quá mức hùng mạnh, thậm chí không kém gì tuổi trẻ thiên kiêu có được một đạo Hồng Môn khí bọn họ. 

Khương Thái Nguyệt không cảm nhận được trên người Sở Mặc có khí tức của Hồng Mông, cho nên gần như có thể kết luận Sở Mặc không có Hồng Môn khí hộ thân. Trong lòng của nàng đột nhiên xuất hiện một ý niệm không thể xóa: Nếu để cho Sở Mặc chém Chung Thánh, chiếm được đạo Hồng Mông khí trên người Chung Thánh, như vậy… hắn sẽ biến thành cái dạng gì? 

Sở Mặc cười cười, nhìn Cơ Khải nói:

- Vậy thì xem ai nhanh hơn rồi! 

Bên ngoài cổ địa Khương gia. 

Đại lượng tu sĩ không ngừng tiến về phía này, phá vỡ bình yên vô số năm ở đây. 

Bởi vì nơi này sẽ phải bùng nổ hai trận đại chiến, phụ tử đấu phụ tử! Chung gia đấu hoàng tộc! Rốt cục ai có thể trở thành người thắng cuối cùng? Ít nhất tới bây giờ vẫn có rất nhiều người xem trọng Chung gia bên này. 

Số mệnh hoàng tộc tuy rằng hùng mạnh, nhưng nội tình của Chung gia lại không hề kém gì… so với hoàng tộc. 

Phụ tử Sở Mặc lại đến từ đại vực Viêm Hoàng bị phong ấn rất nhiều năm, ở trong mắt vô số người chính là thằng nhà quê thật sự, là người man rợ tới từ nơi hoang dã! 

- Tu sĩ đi ra từ nơi đó cũng có thể chiến đấu với đại nhân vật của La Thiên Tiên Vực sao? 

Người nắm giữ quan điểm này không quá nhiều. 

Chiến thuyền hạ xuống, vô số ánh mắt nháy mắt rơi vào trên cửa chiến thuyền. 

Sau đó, từ trong chiến thuyền đi ra từng bóng dáng, mỗi người đều nhận lấy cái nhìn chăm chú của vạn chúng. 

Nhất là Sở Mặc, khi hắn đi ra từ trong chiến thuyền liền cảm nhận được rất nhiều ý niệm. Tới loại cảnh giới này, cái loại không che giấu cảm xúc này hắn có thể nháy mắt cảm giác được rõ ràng. 

Ác ý! 

Ghen tị! 

Cười nhạo! 

Khinh miệt! 

Khinh thường! 

Tò mò! 

Đủ loại cảm xúc giống như thủy triều vọt về phía Sở Mặc. 

Ánh mắt của Sở Mặc giống như một đầm nước sâu, không hề dao động, hắn bình tĩnh nhìn về phía mọi người, sau đó từ trên chiến thuyền đi ra. 

Sau đó dưới sự dẫn dắt của Khương Thái Nguyệt bay thẳng đến một nơi, chính là nơi dừng chân của hoàng tộc La Thiên! 

Hai người Cơ Khải và Cơ Thánh khi đối mặt với cảm xúc không chút nào che dấu cũng đều mang sắc mặt bình tĩnh. Đừng nhìn Cơ Thánh tính tình dường như rất nóng nảy nhưng đó cũng là tùy trường hợp, hắn không phải lúc nào cũng đều bốc lửa như vậy. Vào lúc này hắn liền biểu hiện ra phong phạm con cháu hoàng tộc nên có. 

Nhìn không chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên đi trong sự chăm chú nhìn của vô số người phía dưới. 

Chỉ là trong lòng thật không thoải mái, hắn tuy rằng không thích Sở Mặc, đúng vậy, hắn chưa bao giờ che dấu loại ý niệm này trong đầu, nhưng càng không thích những người này có suy nghĩ đó. Trong lòng cười lạnh: Các ngươi khinh thường Sở Mặc? Hắn mạnh hơn các ngươi! Chỉ một ngón tay cũng có thể trấn áp các ngươi! 

Lưu Vân Phong và Tử Đạo cũng có vẻ rất bình tĩnh, đều là tinh anh đi ra từ trong chém giết ở sân thí luyện, đối mặt với trường hợp thế này không có gì đáng nói. Lưu Vân Phong lôi kéo tay Lâm Tú, sau đó nói với tử trù đầu hói mang theo mặt nạ thằng hề có vẻ rất khẩn trương bên cạnh:

- Không cần sợ, ngươi cứ xem như bọn họ không tồn tại là được. Hơn nữa, không bao lâu nữa ánh mắt bọn họ nhìn về phía chúng ta sẽ biến thành ngưỡng mộ. 

Tựa như những người đó không che dấu tâm tình của mình, Lưu Vân Phong…. Cũng không che dấu thái độ của mình! 

Những lời này hắn là công khai nói ra! 

Lúc này, phương xa truyền tới một tiếng cười lạnh khinh thường:

- Ngưỡng mộ? Rồng không cư trú cùng rắn, tu sĩ La Thiên Tiên Vực vĩnh viễn sẽ không ngưỡng mộ đám dễ nhũi tới từ tám đại vực! 

Lưu Vân Phong ngẩng đầu lên, t rong ánh mắt bắn ra hai đạo chiến ý nồng đậm, lạnh giọng nói:

- Chung Thánh! 

Cơ Thánh ở bên kia không kìm nổi cười lạnh nói:

- Loại vật như ngươi cũng có tư cách tự xưng là rồng sao? 

- Ta không có chẳng lẽ ngươi có? 

Phương xa, một thanh niên mặc một thân áo trắng, bên người có một nữ tử vô cùng xinh đẹp động lòng người, chậm rãi đi về bên này, giữa thần thái mang theo một cỗ khí tràng ngạo nghễ thiên hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.